Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 984: Đào thải trước hạn (1)

94 lượt xem
Ngô Kim Tôn hai con ngươi đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào thiếu niên, lời nói thấm thía nói:

- Quan hệ bên trong thương Minh ở trong là thế cục phức tạp nhất thiên hạ. Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhânvĩnh viễn, vĩnh viễn chỉ có lợi ích và tiền đồ, chúng ta nên theo ai, Đường Tâm công tử của Tứ Cực Môn tuyệt đối là người trẻ tuổi đáng sợ nhất trong Thương Minh, mà tiền đặt cược của cha cũng đặt trên người hắn rồi.

Thiếu niên ngạc nhiên nói:

- Cha, những lời phía trước ta đều hiểu rõ, nhưng nếu lợi hại nhât trong lớp trẻ không phải Lệ Phi Vũ của Vạn Bảo Lâu sao? Nghe nói một thân thực lực quỷ thần khó lường.

- Hừ

Ngô Kim Tôn khinh thường nói:

- Lệ Phi Vũ cho dù cường thịnh trở lại, nhiều nhất cũng chỉ là cái dũng của thất phu. Cái dũng của thất phu trừ phi hắn có thể đạt tới Cửu Thiên Võ Đế, còn có thể khiến cho người kiêng kị vài phần, bằng không thì cũng chẳng là gì. Mà Đường Tâm, theo tin tức bí mật ta đạt được, hắn rất có khả năng đã đạt được truyền thừa trận đạo của Vương Tọa Võ Đế Đằng Quang rồi!

Thiếu niên kinh hãi nói:

- Truyền thừa trận đạo của Vương Tọa Võ Đế? Chẳng lẽ hắn phá giải Thiên Địa kỳ cục sao?

Ngô Kim Tôn lắc đầu nói:

- Quá trình trong đó ta cũng không biết rõ. Nhưng nếu lời đồn là thật, Đường Tâm chính là người không thể chống lại trong lớp trẻ, Lệ Phi Vũ cũng không được. Bất quá cũng may trong Tứ Cực Môn cũng không phải là một khối sắt thép, Đường Kiếp kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, đã chế trụ Đường Tâm thật lớn, bằng không mà thì ta cũng thật sự sợ thương hội La Khúc sẽ bị Đường Tâm nuốt lấy đấy.

Thiếu niên nghe được mồ hôi lạnh đầm đìa, không thể tưởng được thế cục trong đó lại phức tạp như thế, hắn ngượng ngùng nói:

- Cái kia, đại ca lần này đi thương hội Thiên Nguyên, tất nhiên phải không có kết quả sao?

Ngô Kim Tôn lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, cho nên cũng giống như ngươi, đang chờ kết quả kia. Nếu có thể thành công tự nhiên tốt nhất, nếu không được cũng không sao, mục đích của chúng ta chỉ là đang thăm dò hư thật của thương hội Thiên Nguyên, sao đó phản hồi tình huống cho Đường Tâm là được, sau đó lại đợi chỉ thị của hắn.

- Thế nhưng mà..., cha, như vậy có phải quá mức bị động rồi không, khắp nơi nghe theo lệnh người.

Thiếu niên cảm thấy thập phần không ổn, sinh ra lòng bất mãn.

Ngô Kim Tôn cười nói:

- Ha ha, tự nhiên không ổn. Nhưng ván cục trước mắt, chúng ta cũng chỉ có thể tùy thời mà động, mà ngàn vạn không thể vọng động. Bởi vì nhân vật hành động trước như chúng ta trước mắt vẫn chỉ là quân cờ thôi, trừ phi có được đủ thực lực, mới có thể thăng làm kỳ thủ. Mà Đường Tâm, chính là một kỳ thủ xuất sắc trong ván cờ to lớn này a.

Thiếu niên nghe được kinh hãi không thôi, phụ thân nói những thứ này tựa hồ đã hoàn toàn mở ra cho hắn một phiên đại môn đi thông đến đỉnh phong thế giới, khiến hắn nhìn được một cấp độ cao hơn.
- Nói rất hay đã có nhận thức làm quân cờ, vậy thì cũng nên có giác ngộ có thể có tùy thời phấn thân toái cốt a.

Một đạo âm thanh lạnh như băng từ đằng xa truyền đến, như sương lạnh phủ xuống, trong toàn bộ tiểu viện chợt trở nên nghiêm nghị đìu hiu, hàn khí bức người.

- Người nào?

Ngô Kim Tôn sắc mặt đại biến, cuộc nói chuyện vừa rồi vậy mà vô thanh vô tức bị người nghe được, hắn âm thầm trách cứ mình quá mức chủ quan, trong lúc kinh hãi, thần thức bỗng nhiên tản ra, lập tức tập trung vào hai đạo nhân ảnh trong không trung, lúc này mới thoáng an tâm lại, lạnh giọng nói:

- Hai vị đã dám đến, sao lại không dám hiện thân chứ?

Không trung truyền đến một tiếng cười dài, ngâm giọng nói:

- Thế sự chìm nổi tranh danh lợi, chỉ một thoáng đã đến cuối cuộc đời. Thế tục hỗn loạn không thể thoát, xem quân cờ không cười là si nhân.

Hư không một hồi lắc lư, thân ảnh Lý Vân Tiêu và Mạc Tiểu Xuyên hiện ra, từ không trung đi xuống từ bước một.

Ánh mắt Ngô Kim Tôn lập tức rơi vào trên người Mạc Tiểu Xuyên, đồng tử đột nhiên co lại. Khí tức trên người Mạc Tiểu Xuyên khiến hắn cảm thấy một ít bất an, nhưng nghĩ tới đây là trú điểm thương hội La Khúc, còn có rất nhiều cao thủ đều ở bốn phía, cũng liền an tâm lại, trầm giọng nói:

- Các ngươi là người phương nào?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Người đánh cờ?
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo