LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 1595: Hiến bảo (2)

79 lượt xem

Ngàn mét trên không trung, Luật Thực Nguyên ngồi xếp bằng, nắm Nguyên Đan trong tay bắt đầu điều tức khôi phục.

Chỉ cần Truyền Tống Trận bị hủy, Lý Vân Tiêu rời khỏi tòa thành trì này tất nhiên sẽ bị hắn phát hiện, cũng không cần quá lo lắng, có bản lĩnh thì hắn cứ ở trong thành cả đời đi.

Mà giờ khắc này Lý Vân Tiêu ở trong thành cũng đang nhìn lên bầu trời, thầm suy nghĩ nói: có bản lĩnh ngươi cứ ở trên không cả đời đi.

Truyền Tống Trận trong thành bị người lạ mắt phá hủy, lập tức đưa tới sóng to gió lớn.

Mấy thế lực lớn trong thành đều nhao nhao phái ra nhân thủ điều tra mọi nơi, nhưng tu vị cao nhất cũng chỉ là Võ Tôn đê giai mà thôi, sao có thể tìm được người chứ.

Lý Vân Tiêu thì lại tùy tiện tìm một khách sạn ở lại, việc cấp bách của hắn cũng là khôi phục nguyên lực.

Sau khi vào khách sạn, Lý Vân Tiêu liền trực tiếp tiến nhập trong Giới Thần Bi.

Giờ phút này Phó Cẩm Sơn bị hắn thu vào trong vẫn lộ vẻ mặt mờ mịt, chạy như bay trên mặt đất, không ngừng thăm dò hoàn cảnh chung quanh, muốn biết rõ ràng mình rốt cục đang ở nơi nào.

Hoài nghi lớn nhất của Phó Cẩm Sơn hiện giờ chính là mình trúng ảo thuật, nghĩ đến đẳng cấp thuật luyện của đối phương, mình ở trong ảo thuật cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng hơn mười ngày liên tiếp trôi qua, vẫn không có bất luận thay đổi gì, khiến trong lòng hắn cực kỳ hoang mang

Nếu ảo thuật này là được thi triển ở thành Phong Linh thì lâu như vậy không thể nào còn chưa bị người Luật gia, hắn đã bay hơn mười ngày, một chút dấu hiệu sinh linh cũng không thấy, trong lòng không khỏi dần tuyệt vọng.

Đột nhiên một đạo quang mang hội tụ đến người hắn, hiện ra chân thân ra, đúng là Lý Vân Tiêu đang lạnh lùng nhìn vào hắn.

Phó Cẩm Sơn lại càng hoảng sợ, vội vàng đề phòng, nhưng vẫn không nhịn được sợ run nói:

– Vân Tiêu đại nhân, ta cũng là bất đắc dĩ, ngươi đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua ta đi.

– Bỏ qua cho ngươi sao?

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói:

– Ta không rảnh nói chuyện với tên cặn bã như ngươi, sau khi giết ngươi ta còn phải tu luyện nữa. Hắn điểm xuống một ngón tay, lập tức một đạo kiếm quang lâm không chém tới, uy thế mạnh mẽ không gì sánh nổi.

Phó Cẩm Sơn hoảng hốt, một kiếm kia tuyệt đối là muốn khiến hắn phấn thân toái cốt, trong tuyệt vọng hắn lộ vẻ sầu thảm kêu lên:

– Đừng giết ta, ta có bảo vật hiến cho Vân Tiêu đại nhân đây.

Lòng hắn chìm vào vực sâu không đáy, kiếm quang đã chém đến trước mắt, cho dù Lý Vân Tiêu cố tình tha cho hắn cũng không cách nào xoay chuyển được nữa.

Hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đây cũng là hắn tự làm tự chịu thôi.Nhưng đợi một hồi, lại không có bất cứ động tĩnh gì cả.

Phó Cẩm Sơn chậm rãi mở mắt ra, một mảnh thanh minh, đạo kiếm quang trước kia đã không biết tung tích, mà Lý Vân Tiêu đang ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn hắn.

Lòng hắn kinh hãi dị thường, kiếm quang bá tuyệt vô song kia tuyệt đối là thật, mình đã cảm nhận được kiếm khí lăng lệ ác liệt kia, chưa bao giờ hắn thấy cách tử vong gần như thế, nhưng sao vẫn còn sống?

Hắn căn bản không thể tin được, kiểm tra bản thân mấy lần, mới phát hiện mình quả thật còn sống.

Cái khiến lòng hắn càng thêm thấp thỏm không yên, đối với thần thông của Lý Vân Tiêu sinh ra một loại sợ hãi thật lớn.

– Tạ, tạ ơn, tạ tạ ơn Vân tiêu đại nhân không giết.

Phó Cẩm Sơn run rẩy thiên ân vạn tạ, giống như một con chim non bị kinh hãi vậy.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, lạnh giọng nói:

– Vừa rồi không giết ngươi, là vì ngươi nói có bảo vật dâng lên, chẳng lẽ là lừa gạt ta sao?

Phó Cẩm Sơn hoảng sợ phát hiện, mày Lý Vân Tiêu chỉ nhíu lại một chút mình đã cảm nhận được uy áp vô biên, giống như vạn dặm trời quang thoáng cái trở nên mây đen cuồn cuộn vậy, toàn thân khó chịu nói không nên lời.

Hắn kinh hãi, vội vàng nói:

– hật sự, thật sự, tuyệt vô hư ngôn.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Ngươi rất biết chậm trễ thời gian của ta, nói thêm câu nói nhảm nữa sẽ chết ngay đấy.

Phó Cẩm Sơn sợ tới mức lạnh run, vội hỏi:

– Bảo vật theo lời chính là kiện huyền khí lúc trước ta muốn Vân Tiêu đại nhân giúp ta luyện chế, nó gọi là Ngũ Hành Đỗ Bạch Ngư

Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh nói:

– Ngươi đùa bỡn ta?

Phó Cẩm Sơn lại càng hoảng sợ, chỉ cảm thấy một ý niệm trong đầu đối phương sẽ lập tức khiến mình tan thành mây khói, vội vàng nói:

– Chưa, chưa, thật sự không có, ta biết rõ trên thân Vân Tiêu đại nhân có rất nhiều trọng bảo, nhưng Ngũ Hành Đỗ Bạch Ngư kia tuyệt đối là một kiện bảo bối đáng để đại nhân để mặt

Lý Vân Tiêu khôi phục sắc mặt, lạnh lùng nói:

– Ngươi nói xem thử đáng giá thế nào, nếu như không thể nói động ta thì ta sẽ ném ngươi cho cá ăn ngay.

Hắn lăng không điểm tay, thân hình Ngạc Ngư hiển hiển trên không hai người, hơn nữa trở nên cực lớn, giống như đám mây thổi qua trên không vậy.

Phó Cẩm Sơn mắt choáng váng, thì ra cho cá ăn là cho cá sấu a. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, lau mồ hôi vội vàng nói:
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư