LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Trước Ghét Sau Yêu Hoán Đổi Thê - Chương 47

39 lượt xem

GIÁM SÁT
Sáng hôm sau.
Hàn Minh Vũ động nhẹ mi mắt sau đó chỉ vài giây thì anh đã mở mắt ra, đôi con người có chút long lanh và hồng nhẹ khi mới ngủ dậy. Anh vươn tay để co dãn cơ bắp một chút nhưng chỉ có một tay là đưa ra được, tay còn lại đã bị Quyển Nhu nằm đè lên.
Hàn Minh Vũ nhìn Quyển Nhu, anh nở nụ cười, tối qua còn sợ anh động chạm nên quấn chăn như một cái kén, vậy mà trong lúc ngủ lại lăn đến chỗ anh, còn nằm lên cánh tay anh.
Hàn Minh Vũ nhích nhẹ cái tay thì hơi nhíu mày, cô ấy nằm chẳng đúng tư thế gì cả, làm cánh tay anh tê hết rồi.
"Nghệ Hân!" Minh Vũ gọi.
Quyển Nhu cựa cựa đầu nhưng vẫn chưa chịu dậy.
"Nghệ Hân em muốn ngủ nướng đấy à?"
Quyển Nhu vẫn ngủ ngon lành, kể như Minh Vũ có gọi nữa thì cô cũng chẳng dậy.
Hàn Minh Vũ cười, anh khèo cái mũi của Quyển Nhu:



"Có dậy không hả?"
Quyển Nhu nhíu mày một cái, mắt cô lim dim mở ra: "Anh dậy thớm thế?" Giọng nói còn chưa hết buồn ngủ của Quyển Nhu vang lên.
"Ngày nào anh chẳng dậy giờ này."
"Giờ này là mấy giờ?"
"Hơn 6 rưỡi rồi, em mau dậy đi, tay anh đau đấy."
"Hả?"
Quyển Nhu nhìn lại thấy mình đang gối lên cánh tay của Minh Vũ, cô liền ngồi dậy: "Em xin lỗi nha, tay anh tê lắm phải không?"
Hàn Minh Vũ cũng ngồi dậy, anh bóp bóp cánh tay rồi nói: "Một xíu là hết thôi."

Quyển Nhu cả người vẫn còn quấn chăn, tay cô không thò ra được, cô nói: "Anh tháo chăn ra giúp em với."
Hàn Minh Vũ nói xong thì đứng dậy bước đi, nhưng đi được mấy bước thì nghe một cái ạch.
Hàn Minh Vũ quay lại thì thấy Quyển Nhu đã nằm dưới sàn. Quyển Nhu chẳng hiểu leo xuống cái kiểu gì mà bị vắp chân té cái đụi.
"Ây zo! Đau quá" Quyển Nhu nằm úp như con thạch sùng, miệng thì rên rỉ.
Hàn Minh Vũ bước tới, anh ngồi xuống, bực mình mà mắng:
"Sao em lì quá vậy hả? "
"Em làm gì mà lì?" Quyển Nhu cãi lại.


"Còn nói." Hàn Minh Vũ nghiêm giọng.
Quyển Nhu trở người lại, cô đưa lên hai tay nủng nịu với Minh Vũ:
"Kéo em dậy đi."
Hàn Minh Vũ đứng dậy, anh khó chịu nói: "Em tự té thì tự đứng đi."
Quyển Nhu nhăn mày: "Sao anh lạnh lùng quá vậy, kéo em dậy đi mà, kéo em dậy đi." Quyển Nhu lại nủng nịu.

Hàn Minh Vũ thở ra, anh khom người xuống nắm lấy hai tay của Quyển Nhu kéo cô ấy đứng lên. Quyển Nhu nhân cơ hội này liền ôm lấy Minh Vũ, cô vui vẻ nói: "Em té xíu thôi mà anh cũng giận hả? Mai mốt em xỉu luôn thì sao?"
Hàn Minh Vũ không vui với câu hỏi này, anh liền nghiêm giọng: "Đừng có nói quở."
Quyển Nhu cười, cô biết anh ấy lo cho cô nên mới bực mình, tình yêu của Minh Vũ thật chẳng giống ai, lúc nào cô bị thương hay bị té như thế này thì anh ấy đều mắng, nhưng cô biết trong lòng anh ấy rất quan tâm đến cô, chỉ là tính anh ấy như vậy, cái tính đụng chút là giận này đôi khi cũng làm cô mỏi mệt, nhưng mà cô vẫn yêu anh ấy, cũng không biết là tại sao nữa.
[...]
- Alo.
- Xin hỏi ai vậy?
- Dì, con là Đình Đình đây?
- Hả? Đình Đình con đã đi đâu suốt mấy ngày hôm nay vậy?
An Đình Đình, tổ trưởng tổ thiết kế, cô ta vì trốn tránh cảnh sát mà phải trốn chui trốn nhủi, hôm nay mới có cơ hội gọi về cho Dì của mình.

- Dì con nghe tin anh Vỹ Uy nằm viện, con lo lắm, sức khỏe của anh ấy thế nào rồi ạ?
Vỹ Uy là chồng của An Đình Đình.
Người Dì của An Đình Đình đột nhiên khóc trong điện thoại, An Đình Đình hoang mang:
- Dì, Dì sao vậy? Không lẽ chồng con bị nặng lắm sao? Dì mau nói đi anh ấy thế nào rồi?
Giọng nói đau lòng vang lên: - Vỹ Uy chết rồi.
An Đình Đình đơ người, nhưng bản thân nhất thời chưa thể chấp nhận, cô cười rồi nói: - Dì, cái này không đùa được đâu? Có phải con không về nhà nên Vỹ Uy giận con, bảo Dì nói như thế phải không?


- Đình Đình sao Dì có thể mang chuyện này ra đùa chứ hả? Bệnh của Vỹ Uy con cũng biết rồi mà, nó nghe tin con bị cảnh sát bắt thì liền lên cơn đau tim dữ dội, lúc đưa vào bệnh viện thì Vỹ Uy đã không cứu được nữa rồi.
- Không, Không thể nào, Dì nói dối, NÓI DỐI: An Đình Đình thét lên.
- Đình Đình Dì biết con khó chấp nhận nhưng con mau về đi, còn cả Vỹ Nhĩ nữa, mẹ của Vỹ Uy đã bắt nó đi rồi, bà ta nói là con hại chết Vỹ Uy bà ta sẽ bắt con của con để đền, Vỹ Nhĩ nó khóc dữ lắm nhưng Dì không làm gì được.
An Đình Đình thả điện thoại xuống đất, cô đau khổ dựa vào gốc tường: "Tại sao lại như vậy? Không, Vỹ Uy không thể chết, anh ấy sao có thể bỏ mặc vợ con mà ra đi, còn Vỹ Nhĩ, Vỹ Nhĩ đáng thương của mẹ, mẹ phải làm sao đây? Làm sao mà sống tiếp."

An Đình Đình đau đớn, đau siết cả tâm can, cô đã hại Vỹ Uy, Vỹ Uy vì cô mà chết, cô không muốn sống nữa, không muốn sống nữa.
An Đình Đình lấy ra hộp thuốc ngủ, cô đổ thuốc lên tay tính uống hết nhưng bất giác An Đình Đình lại ném hết xuống đất, không đúng người hại gia đình cô nhà tan cửa nát không phải là cô mà chính là Hàn Minh Vũ, nếu lúc đó anh ta không tuyệt tình thì cô cũng sẽ không bị giao cho cảnh sát, Vỹ Uy sẽ không vì thế mà đau tim, phải, tất cả là do hắn, do tên lòng dạ cầm thú đó gây ra, cô không được chết, cô phải sống, sống để báo thù.
Ánh mắt của An Đình Đình lóe tia chết chốc, trong thâm tâm của cô bây giờ tràn đầy sự oán hận.
[...]
Tập đoàn Hàn Thị.
"Jensi, gọi giám đốc Hà lên đây."
"Vâng."
Giám đốc Hà sau đó có mặt: "Chủ tịch."
Hàn Minh Vũ nói: "Anh tìm cho tôi một giáo viên dạy cắm hoa, trình độ càng giỏi càng tốt, giản dạy cho nhân viên của tiệm hoa Bách Hoa Ý, một tuần một buổi vào ngày thứ bảy."
Giám đốc Hà nghe xong thì đáp: "Vâng."
Hàn Minh Vũ nói tiếp: "Nhưng anh hãy lưu ý, việc thuê giáo viên này phải kiếm một cái lý do nào đó cho phù hợp, tôi không muốn ai biết có một sự sắp đặt từ bên ngoài, anh hiểu ý tôi chứ?"
"Vâng, tôi hiểu."
Hàn Minh Vũ chợt nhớ ra một việc, anh nói: "Quản lý của tiệm hoa tên là Tùng Bách phải không?"
"Vâng đúng vậy."
Hàn Minh Vũ suy nghĩ một xíu thì bảo với giám đốc Hà: "Anh nói với cậu ta không được phép tiếp xúc quá gần với một nhân viên tên là Lý Nghệ Hân, à không, phải là không được đến gần, nếu có nói chuyện thì cũng phải giữ khoảng cách là 2m cho tôi, anh ta mà vi phạm thì lặp tức đuổi việc, anh nghe rõ chưa?"
Giám đốc Hà cảm thấy yêu cầu này của chủ tịch thật quá kỳ lạ, tại sao lại phải giữ khoảng cách với một nhân viên, mà còn là họ Lý, không lẽ đó là...

Giám đốc Hà đang suy nghĩ thì Hàn Minh Vũ nhấn giọng:
"Giám đốc Hà."
Giám đốc Hà trấn lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Boss thì hơi căng thẳng, Hàn Minh Vũ ghét nhất là lúc anh đang nói mà cấp dưới không chú ý lắng nghe.
"Có cần tôi phải nhắc lại những gì vừa nói không?" Hàn Minh Vũ chậm rãi hỏi.
Giám đốc Hà cười trừ, liền nói: "Không cần đâu chủ tịch, tôi đã nghe rõ, rất rõ, tôi sẽ đi làm ngay đây ạ."
"Khoan."
Giám đốc Hà vừa quay đi thì phải quay lại, ánh mắt đang đợi Hàn Minh Vũ nói tiếp.
Hàn Minh Vũ căn dặn:
"Còn một việc nữa, tôi muốn anh gắn camera giám sát ở tiệm hoa, gắn mấy cái cũng được, quan trọng là phải quan sát được mọi thứ trong cửa tiệm cho tôi. "
"Vâng."
"Được rồi, anh đi làm việc đi."
Giám đốc Hà sau đó đi ra ngoài và đóng cửa lại, Hàn Minh Vũ miệng nở nụ cười đắc ý, để coi anh giám sát như vậy thì có gã nào dám lại gần Nghệ Hân của anh nữa không?
Kiểu này thì khổ cho Quyển Nhu rồi đây, cô ấy mà cười nói với nam nhân nào thì sẽ lọt vào tầm bắn của Minh Vũ ngay, Tùng Bách chính là tầm ngắm số 1, Hàn Minh Vũ đã ra yêu cầu, anh ta mà dám vượt qua 2m đứng thì sa thải, nhưng ở tiệm hoa ngày ngày có khách đến, không lẽ ai cũng bắt phải 2m, nếu vậy thì tiệm hoa này nên đổi tên thành Nữ Hoa Ý mới đúng, chuyên bán cho khách nữ, khách nam thì xin tiễn.
Hàn Minh Vũ có lẽ đã rất yêu cô vợ họ Lý của mình, anh trước đây hung hăng ghét thì bây giờ lại say mê yêu, tình cảm đến rồi thì mọi thứ cũng trở nên tốt đẹp
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư