LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Có Phải Anh Yêu Em - Chương 20

66 lượt xem

Người Cần Được Biết Lại Chẳng Hay
Choàng dậy sau một cơn mơ, đầu Mạc đau điếng như bị ai bổ làm đôi. Cảm giác nôn nao uể oải sau một trận men khiến dây thần kinh yếu ớt của cô phải chịu đựng quá sức. Cô đưa tay lên day hai bên trán một cách vô thức và sực nhớ ra ít thuốc giã rượu Lục Tiểu Niên mua cho cô lần trước vẫn còn. Cô lật tung ngăn kéo đầu giường, may quá vẫn đầy đủ ở đây. Mạc bật dậy, bước xuống giường toan vào bếp rót một cốc nước, nhưng vừa ngấp nghé cửa phòng cô đã thấy mẹ đang thần người bên bàn ăn, hai tay bóp trán nhưng không trông rõ nét mặt đang hiện lên điều gì. Cô sững người và thấp thỏm trong lòng.
Người mẹ nghe thấy tiếng cô liền quay đầu lại, đôi mắt mở to tròn của bà đỏ hoe những mạch máu li ti. Cô điếng người và nhìn mẹ chằm chằm:
- Mẹ, mẹ sao thế? – Tô Mạc run run hỏi.
Bà Lâm niềm nở cười và thân mật đáp:
- Có sao đâu, mẹ hơi khó ngủ thôi.
- Mẹ ngồi đây suốt một đêm ư?
- Đâu có. – Người mẹ cười xòa, bà không nhìn thẳng vào Mạc mà chỉ lẳng lặng đáp – Mẹ đi ngủ thêm một chút đây. – Nói rồi bà đứng dậy và hớt hải bỏ về phòng.
Mạc thấy rõ ràng mẹ đang có chuyện gì đó khác thường, nhưng đầu óc cô đã nhừ đi vì cơn say nên cứ lấy cho mình một cốc nước trước đã. Sau khi uống thêm chút thuốc giải rượu, cô chẳng thấy dịu đi được bao nhiêu, đến bữa sáng cũng chẳng buồn nhấp miệng, đành phải dọn dẹp nhà cửa qua loa rồi đi học.
Cô mê man thêm được một giấc trên xe buýt đến nỗi chút nữa thì lỡ bến. Cô bước xuống xe trong tình trạng bơ phờ. Tô Mạc đang lờ đờ bước , bỗng dưng có một bàn tay đập bộp lên vai, cô sững người quay lại nhìn thấy một khuôn mặt đằng đằng sát khí đang chào đón mình:



- Nhìn gì mà nhìn? – Đến cả lúc tâm trạng não nề thế này mà ánh mắt nảy lửa của Diệp Tử Khiêm vẫn không tha cho cô, Mạc tức khí đanh mặt lại hỏi.
Tử Khiêm chau mày và tỏ ra hung dữ:
- Tối qua cậu làm gì, ở đâu?
- Có làm gì đâu cơ chứ? - Mạc tự thấy mâu thuẫn với chính con người mình, ban đầu cô cũng định kể cho cậu nghe chuyện đi uống tối qua, nhưng chợt nhận thấy hai người chẳng có gì thân thiết mà phải kể lể những thứ đó.
Tử Khiêm vẫn giữ nguyên thái độ, cậu nghiến răng:
- Tối qua tôi trông thấy cậu!
- Ơ, thế à? – Đầu óc Tô Mạc vẫn cứ lùng bùng nên chẳng hề để tâm tới câu nói ấy.
- Cặp kè với một gã đã có vợ, cậu không thấy xấu hổ à!

Tô Mạc như sực tỉnh khỏi cơn u mê vì câu nói lạnh như nước đá ấy. Cô ngước mắt nhìn Tử Khiêm, chàng trai đang tức khí đùng đùng mà bản thân cô chẳng hiểu vì sao. Mạc vốn không phải là người lắm chuyện nên vội cười trừ hòng cắt đuôi cậu ta và nhanh chân lủi vội vào lớp. Nhưng vô ích, Tử Khiêm bám dai như đỉa đói, cứ một mực bước theo cô chằm chặp như hình với bóng, vừa đuổi theo vừa gọi thất thanh:
- Sao không trả lời? Cậu sợ à?
- Này! Nói gì đi chứ! Sao đi nhanh thế!
- Ê!
- Cậu muốn tôi nói cái gì? – Khả năng chịu đựng cũng có hạn, Tô Mạc quay phắt lại và đáp trả bằng một cái lườm gắt gỏng.
Hiếm khi thấy cô gắt lên như thế, Tử Khiêm giật mình, cậu ngẩn người ra, máu nóng dồn vội lên khuôn mặt để rồi gào lên:

- Giải thích đi! Có đúng là cậu đang cặp kè với người có vợ không?


- Hình như việc này chẳng liên quan gì đến cậu hết thì phải? – Tô Mạc dửng dưng nhìn cậu, vẻ mặt uể oải rã rời pha lẫn những thắc mắc – Dù thế nào đi chăng nữa thì đây là việc của tôi. Tôi không có nhu cầu và càng không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu, phải thế không, Diệp Tử Khiêm?
- Tớ…
- Cậu chẳng phải là gì của tôi hết. Nhớ cho kỹ điều này, Tử Khiêm ạ. – Dứt lời, cô bé quay lưng bước đi.
Tử Khiêm chỉ muốn dùng thứ gì đó đập tan nát bóng hình ám ảnh kia, để cô không bao giờ còn có thể đem cái giọng thờ ơ ấy ra đáp thẳng vào mặt cậu sự thực chối tai này nữa: “Diệp Tử Khiêm, cậu chẳng phải là gì của tôi hết”.

Diệp Tử Khiêm nhắm nghiền mắt. Tuy trong lòng đang sôi lên vì uất ức nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười. Cậu nghe thấy chính mình đang chế nhạo bản thân: “Đúng, mình chưa bao giờ là bất cứ thứ gì của cô ấy cả. Mày không có tư cách, danh nghĩa gì để vặn vẹo bất cứ việc gì của cô ấy hết. Tô Mạc ơi, Tô Mạc à…”
Cậu cay đắng gọi thầm trong lòng cái tên ấy như muốn khắc thật sâu nó vào tâm trí, chỉ cần như thế là đã có tư cách và danh nghĩa để trở thành “thứ gì đó” của cô rôi phải không.
Nhưng Tô Mạc muốn quay về lớp học mà cũng không yên, vừa tránh được cái vỏ dưa Tử Khiêm thì lại đụng phải vỏ dừa khác. Bạch Hạ vẫn giễu bộ dạng con nhà quý tộc kiêu căng, hống hách ra với cô, nhưng lần này không có mấy đứa đàn em theo sau. Con bé lạnh lùng nhìn Tô Mạc, chưa kịp phản ứng gì thì một cái tát như trời giáng đã đáp thẳng vào mặt cô, con bé cất tiếng chửi đổng:
- Đồ con đĩ!
Bình sinh Tô Mạc rất nền tính, không bao giờ sinh sự với ai, nhưng chưa đầy hai ngày nay mà đã ăn hai cái tát đến từ cùng một người, không cáu sao được. Dù rất tức tối nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, đang định trả đũa thì Bạch Hạ đã dấu mỏ:
- Đừng tưởng tao vô duyên vô cớ đánh mày, cái tát này là tao thay chị gái tao gửi tặng mày đấy!
Nghe nhắc đến chị gái Bạch Hạ, Tô Mạc bất giác lo sợ. Cô gồng mình tỏ ra bình thản và trả lời:

- Chắc cậu hiểu nhầm rồi, tôi chỉ coi Ôn Tư Niên như anh trai thôi.
- Hiểu lầm cơ á? – Trông vẻ mặt Tô Mạc, Bạch Hạ cười khẩy rồi con bé thong dong đáp - Mày đừng tưởng chuyện gà vọc niêu tôm giữa mày và Ôn Tư Niên không ai biết! Anh trai nào lại đi hôn em gái? Loạn luân à?
Nghe Bạch Hạ thóa mạ xong, Tô Mạc ngẩn người ra một lúc. Khi đã thẩm thấu hết ý tứ chua cay của những lời đó vào đầu, cô mới giật mình lắp bắp:
- Cậu… Cậu nói cái gì…
- Lại còn giả nai nữa! – Bạch Hạ nah nọc lườm cô và hất mặt lên trời – Tao nói cho mày nghe, cho dù tí tình cảm rơi vãi dành cho mày chưa hết, Ôn Tư Niên cũng đã đính hôn với chị tao rồi! Người nhà họ Bạch tao không đời nào để cho lão giỡn mặt thế được! Biết khôn thì đừng có có tỏ cái thái độ không chịu an phận ấy nữa! Mày và Ôn Tư Niên mãi mãi không thể…
Tô Mạc bỏ ngoài tai hết những lời nói độc địa ấy, cô vẫn nhìn Bạch Hạ chằm chằm như bị ma nhập, đáy mắt rỗng tuếch, đôi môi bắt đầu thốt ra những lời nói tựa như đang lầm bầm với mình:
- Cậu bảo Ôn Tư Niên vẫn chưa hết tình cảm với tôi ư?
Bạch Hạ giật thót người và sửng sốt hỏi:
- Mày… Mày làm sao đấy?


- Cậu nói Ôn Tư Niên vẫn thích tôi đúng không?
- Này…
- Nói cho tôi hay được không?
- Con này…
- Tôi van xin cậu đấy, nói cho tôi biết đi? – Tô Mạc bỗng trở nên cuồng loạn khiến Bạch Hạ phát hoảng. Trông cô hoang mang như sắp òa khóc, khiến Bạch Hạ không đành nhẫn tâm. Con bé đánh mặt sang hướng khác để tránh phải nhìn cái cảnh ấy nhưng giọng nói hổn hển, thất thần của Tô Mạc vẫn không buông tha cho nó – Đúng không, cậu nhìn xem, nếu không thì làm gì có chuyện anh trai đi hôn em gái, lại còn để ảnh một đứa em chẳng hề có quan hệ máu mủ gì trong ví, không cho bất cứ ai đụng vào nữa?
- … Ngày trước chị tao nuôi một con mèo Ba Tư, hỏi lão ấy đặt tên gì thì hay. Lão bảo đặt là “Tô Mạc”. Tao chẳng hiểu tên ấy có ý nghĩa gì, nhưng giờ thì đã vỡ lẽ ra rồi! Ôn Tư Niên đã có chị tao rồi mà vẫn không quên được mày! – Bạch Hạ nghiến răng cắn lợi để gằn ra những chữ cuối cùng.

Toàn thân Tô Mạc như hóa đá, cô ngước mắt trân trối nhìn em vợ của người mình yêu, vẻ như không tin vào những gì con bé vừa nói.
Đúng lúc đó, Tử Khiêm xuất hiện, thấy hai đứa con gái đang trong tư thế tuốt kiếm chĩa thẳng vào nhau, cậu chạy ra trước che chắn cho Tô Mạc theo bản năng và trừng trừng nhìn Bạch Hạ:
- Mày lại làm gì cô ấy?
- Không liên quan tới cậu! – Bạch Hạ đáp lại bằng một cú lườm nảy lửa.
Phát hiện thấy vết hằn đỏ lừ trên má Tô Mạc, Tử Khiêm tức khí đùng đùng. Tuy Tô Mạc chết tiệt vừa làm cậu cáu xong, nhưng thế không có nghĩa là cậu cho phép người khác được đụng vào một sợi tóc của cô. Cậu hung hăng tóm lấy cổ tay kẻ vừa tát Tô Mạc và gằn giọng:
- Con khốn kia, mày vừa làm gì?
- Cứ thích nhúng mũi vào chuyện của người khác thế, đồ đàn bà!
- Bạch Hạ, đừng có ép tao phải đánh con gái!
- Giỏi thì cứ đánh!
- Mày tưởng tao không dám à!
Hai người lời qua tiếng lại om sòm cả một góc. Còn người đang hoang mang giữa cơn sóng gió tuyệt không để ý những thứ xung quanh vì hồn phách đã lạc về cõi hư vô nào rồi.
Tô Mạc mím môi, hai bàn tay co chặt lại, mặt đất như đang xoay mòng mòng dưới chân cô. “Tư Niên, Ôn Tư Niên, anh Tư Niên”, chỉ vẻn vẹn mấy chữ, chúng đã choán lấy hết tâm trí cô, không ngừng giày vò lên trái tim yếu đuối của cô và chỉ hòng xô cô sụp đổ.
Cô muốn tìm một điểm tựa giữa muôn vàn hỗn độn để bám víu, và cô đã thấy khi câu nói “Anh trai nào lại đi hôn em gái?” cứ văng vẳng mãi trong đầu.
“Thế có nghĩa em không chỉ là em gái của anh thôi, đúng không?
Nhưng năm tháng qua, không phải anh chỉ là anh trai, còn em chỉ là em gái, đúng không?”
Đang nghĩ miên man, cô chợt thốt lên:
- Em phải đi tìm anh! – Cô reo lên phấn khởi sau khi tìm ra đầu mối cho nỗi trăn trở của mình. Đang định bước đi thì cô bị Diệp Tử Khiêm đứng ngay sát trước mặt kéo giật lại:
- Cậu định đi tìm ai?
- Mặc tôi! – Tô Mạc giằng tay cậu ta ra một cách thô bạo, không ai hiểu nổi ánh mắt cô đang muốn nói gì, còn đôi môi không ngớt lầm bầm – Tôi phải đi tìm anh ấy! – Cô ngang bướng lặp đi lặ lại câu nói ấy, thanh âm run rẩy trong nước mắt.
- Rốt cuộc là ai mới được? – Diệp Tử Khiêm càng siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Tô Mạc như sắp sửa bẻ gãy nó đến nơi. Cậu sợ một khi đã buông ra rồi, vĩnh viễn không thể nào kéo lại được nữa.

- Hai người làm cái trò gì vậy? – Bạch Hạ tuy vô cùng ngứa mắt với cảnh tượng giằng co trước mặt, nhưng con bé cũng tò mò muốn biết tại sao Tô Mạc lại hành động kỳ quặc đến vậy.
Diệp Tử Khiêm sực nhớ ra căn nguyên vấn đề, cậu nghiêm giọng hỏi:
- Lúc nãy mày đã nói gì với cô ấy?
- Cái gì? – Bạch Hạ sững người.
Nhưng cậu càng lúc càng tỏ ra thô bạo:
- Tao hỏi lại lần nữa, lúc nãy mày đã nói những gì với Tô Mạc?
- Cứ phải làm dữ lên thế làm gì? – Bạch Hạ quát lại nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, con bé quay phắt đi, chẳng thèm để ý đến hai kẻ kỳ dị này nữa.
Không ai ngờ được rằng một kẻ có cái tôi to vĩ đại như Diệp Tử Khiêm bỗng dưng có lúc phải hạ mình nhún gối. Cậu líu ríu lên tiếng van xin như một kẻ hèn mọn:
- Bạch Hạ, làm ơn hãy nói cho tôi biết đi… Bạn đã nói gì với Tô Mạc?
- Cậu… - Câu nói như xát muối vào lòng Bạch Hạ, nó dứt khoát không thèm quay lại nhìn mặt cậu mà chỉ thẳng thừng đáp - Tôi chỉ nói với nó về anh rể tôi thôi.
- Ôn Tư Niên ư?
Tử Khiêm vừa dứt lời, ánh mắt Tô Mạc sáng rực lên. Cô giằng co hòng giải thoát cho cái cổ tay đang bị giam cầm và lầm bầm như bị ma bắt mất vía:
- Đúng… Tôi phải đi tìm anh ấy… Nhưng tôi không biết anh ấy ở đâu… Anh đang ở đâu… Bạch Hạ… - Đôi mắt âm ỉ hi vọng tựa nắm tro đang cố bùng cháy hướng thẳng về phía Bạch Hạ, đi cùng giọng nói bi lụy, yếu ớt – Cậu có thể nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu không?
- Không được đi đâu cả! – Tử Khiêm quát lên, át hẳn giọng nói đang van lơn nhu nhựoc của Tô Mạc khiến tất thảy đều giật nình im bặt.
Tiếng nói của Tử Khiêm như triệu hồi hồn phách Tô Mạc quay về với thể xác, nhưng cô vẫn sốt sắng nhìn về phía Bạch Hạ, mặc cho Tử Khiêm can ngăn, cô tiếp tục khẩn cầu:
- Tôi xin cậu, nói cho tôi biết với…
- Tớ bảo không được đi cơ mà! Điếc à! – Giọng nói cậu dữ dội như cơn bão biển, dù đã cố nén giận hết sức có thể nhưng người ta vẫn có thể thấy rõ những đường gân xanh phập phồng hai bên thái dương cậu.
Cuối cùng Tô Mạc cũng chịu quay lại nhìn cậu. Ánh mắt thần thờ cất tiếng hỏi “tại sao” nhưng thẳm sâu dưới đáy nó đã có sẵn câu trả lời rất rõ ràng. Cô đau khổ nhìn Tử Khiêm nhưng giọng nói vẫn dứt khoát như dao chém đá:

- Cậu không cản được tôi đâu! Diệp Tử Khiêm. – Không, đây không phải là một lời dọa dẫm, nó chỉ đơn thuần là một câu kể mà thôi.
Đôi mắt hoa đào của người con trai vẫn chằm chằm hướng vào cô và mỗi lúc một tối sầm lại. Cuối cùng, cậu hít thật sâu, lên tiếng một cách khó khăn và chậm rãi sau khi đã hạ quyết tâm:
- Tô Mạc, thực ra… Tớ…
- Tôi biết rồi. – Tô Mạc lạnh lùng cắt ngang câu nói cũng như ý định của Tử Khiêm và đáp lại bằng ánh mắt đang lạnh dần đi vì bị tấm màn bi thương che phủ. Tô Mạc quay đi chỗ khác rồi nói với hư không:
- Diệp Tử Khiêm, tôi đâu phải một con ngốc. Nhưng tôi xin lỗi.
- Thế đấy, tỏ tình- chưa nói hết – bị từ chối.
Diệp Tử Khiêm tự dưng chỉ muốn phá lên cười cho bõ nỗi ê chề. Nhưng Tô Mạc đã không thèm để tâm đến cậu nữa rồi, cô chỉ chăm chú vào Bạch Hạ, ánh mắt rực lên niềm quyết tâm:
- Bạch Hạ, tôi cầu xin cậu lần cuối, có thể nói cho tôi biết được không?
Bạch Hạ kiên quyết mím chặt môi, thà chết cũng không mở miệng. Tô Mạc thấy vậy bèn phì cười và đáp lại sự im lặng đó bằng giọng nói vừa bình thản, vừa tự tin, pha chút ranh mãnh:
- Cậu không chịu nói thì thôi, dù thế nào tôi cũng sẽ tìm ra được anh ấy. – Dứt lời, cô quay lưng rảo bước.
Đột nhiên Bạch Hạ lên tiếng:
- Lão ấy không chịu về nhà họ Bạch ở mà tự đi kiếm khách sạn rồi. Khách sạn Hoa Thịnh, đường Thái Bình.
- Cảm ơn! – Tô Mạc lạnh lùng đáp rồi lại đi tiếp như thể sẽ không bao giờ dừng lại và cũng chẳng thèm luyến tiếc những con người đang bị bỏ lại sau lưng.
Bạch Hạ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Tô Mạc, đột nhiên nó thán phục sự vô tình của cô. Sau lưng cô là Diệp Tử Khiêm, con sư tử kiêu hùng cô quen từ nhỏ đang cắn chặt môi, toàn thân run rẩy vì vết thương quá nặng. Bờ môi mỏng bị những chiếc răng vô tình cứa vào đến suyt bật máu. Bỗng dưng con bé thấy thật sung sướng, thật hả hê:
- Diệp Tử Khiêm, cậu thật đáng thương!
Câu nói ấy chẳng đủ để khiến người con trai cao ngạo mảy may phản ứng, cậu cứng đờ người ngóng theo lối đi đang hút xa, ngày càng xa bóng dáng người con gái nọ, trông cậu giống một bức tượng đã chịu gió bụi thời gian từ lâu lắm.
Lặng lẽ nhìn cậu, Bạch Hạ không thể tiếp tục kháng cự lại cảm giác đau nhói trong lòng, con bé quyết định rời khỏi nơi đây, bỏ lại người con trai kiêu ngạo vẫn đau đáu về phương trời nào với hy vọng mong manh là bóng hình ấy sẽ đột ngột quay trở lại.
Nhưng dù cô không quay về bên cạnh cậu nữa cũng chẳng sao. Cậu chỉ muốn nhìn thấy cô, chỉ cần cô ở gần vừa đủ để hễ cậu vươn tay ra là có thể chạm thấy chứ đừng đi đâu nữa cả. Chỉ cần thế thôi.
Tô Mạc vừa đi ra khỏi cổng trường liền gọi ngay tắc xi đi thẳng tới đường Thái Bình. Con phố lạ lẫm quá đỗi, Tô Mạc chẳng khác gì một kẻ mù lòa đang quờ quạng mò mẫm đi tìm khách sạn có tên Hoa Thịnh mà Bạch Hạ bảo.
May thay, trời không phụ công sức của cô, đó cũng là một khách sạn trang hoàng với biển hiệu rực rỡ nổi bật. Nhìn bên ngoài thôi cô cũng tự biết đây là nơi mà kẻ như cô không thể đặt chân vào nổi, Tô Mạc rụt rè ôm chặt chiếc cặp sách để chuẩn bị tâm lý một lúc lâu rồi mới dám tiến vào cung điện nguy nga lộng lẫy đó.
Sự xuất hiện của cô thu hút vô số ánh mắt tò mò quay sang soi mói. Có lẽ tại bộ đồng phục, học sinh nào mà lại vãng lai ở những chỗ này chứ. Tô Mạc cố gắng né tránh những ánh mắt hiếu kỳ, ngẩng cao mặt và mạnh dạn đi thẳng vào đôi mắt cô nhân viên xinh đẹp, chỉ dám rụt rè hỏi:
- Cho em hỏi, anh Ôn Tư Niên đang ở phòng nào ạ?
Cô lễ tân có gương mặt rạng rỡ như hoa sững người trong giây lát rồi lịch sự đáp lại bằng kiểu cười rất chuyên nghiệp:
- Xin lỗi quý khách, chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng.
- Em là bạn anh ấy – Tô Mạc hơi cuống, nhưng đụng phải ánh mắt să soi của chị lễ tân, cô liền tự trấn tĩnh lại và nói tiếp – Em là em gái anh ấy.
Vô ích, lễ tân lắc đầu, nụ cười “công nghiệp” vẫn không có gì thay đổi, chị ta đáp lại với cô bằng giọng lịch sự và bàng quan:
- Xin thông cảm, đây là quy định của khách sạn.
- Ồ, vâng… - Mạc hiểu mình không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào của Ôn Tư Niên ở chị ta. Cô hơi thất vọng nhưng vẫn nhanh miệng đáp lại kiên định – Em sẽ ở đây chờ.
“Người đẹp búp bê” đã quyết định kệ xác cô từ nãy và không quên đáp lại bằng một nụ cười vừa khách sáo vừa giả tạo cho đúng “quy định khách sạn” mà ai cũng thừa hiểu là đang đuổi khách.
Tô Mạc chẳng phải là người thiếu tinh tế trong việc đọc ánh mắt người khác, cô thừa thông minh để nhận ra vẻ khó chịu của chị lễ tân từ nãy, đành im tiếng lủi thủi bước đi. Không muốn trở thành người ngoài hành tinh trong ánh mắt hiếu kỳ của những con người chốn xa hoa kia nữa, cô bước ra khỏi khách sạn và ngồi sụp xuống trong một xó gần đó. Giờ đây cô chỉ là một con bé tội nghiệp cun cút vò lấy chiếc cặp sách trong lòng.
Nhìn vào tấm cửa kính đối diện, cô thấy bộ dạng của mình trông thật đáng cười. Đã thế cô cười xòa lên thành tiếng, hai tay khư khư chiếc cặp sách như đứa trẻ con đợi mẹ đón, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Ôn Tư Niên, em sẽ đợi anh.”
Cô đã đợi anh bao nhiêu năm rồi cơ mà, vài phút này đâu có thấm tháp gì.
“Thế nên anh nhất định phải xuất hiện đấy nhé! Lần này sẽ tới lượt em nói rằng… Anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em!”
Ôn Tư Niên cáo biệt người khách, mở cửa bước xuống xe và bắt gặp ngay cảnh tượng cô gái ngồi thu lu trong xó: chiếc cặp sách nằm gọn trong tay, toàn thân co ro chẳng khác nào con mèo hoang. Anh thấy, và đau lắm.
Trí óc anh tự hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở đây, nhưng đôi chân anh đã vô thức bước về phía cô từ lúc nào. Anh vuốt nhè nhẹ lên đầu cô hệt như hồi còn nhỏ. Bàn tay anh luồn vào những lọn tóc dài mượt của cô bé hàng xóm, lần nào cũng vậy, cô sẽ phát cáu vì đang yên đang lành mái tóc của mình bỗng bị bới lên rối tung.
Anh hơi hoảng hốt, có thứ gì đó đè lên là anh tức ngực quá. Cô gái bỗng dưng lên tiếng. Ôi, đúng là thứ âm thanh trong trẻo, ấm áp anh đã nghe thấy trong mơ nhiều lần lắm:
- A, anh Tư Niên! Anh về rồi!
- Ừ! – Lúc ấy Tư Niên mới định thần lại và bất giác nhoẻn cười. Anh vội hỏi bừa để che giấu vẻ thất thần của mình:
- Sao em lại ở đây?
- Em đến tìm anh.
- Trốn học à? – Ôn Tư Niên nhíu mày ra chiều nghiêm nghị nhưng khuôn mặt ấy chẳng thể nào dọa dẫm được Tô Mạc.
Cô mím môi cười, vẫn cái vẻ đáo để quen thuộc trong mắt anh:
- Cái con người suốt ngày trốn học không đủ tư cách nói thế với em đâu nhá!
- E hèm! – Ôn Tư Niên hơi ngại ngùng khi gặp phải ánh mắt hấp háy bông lơn của Tô Mạc, anh đành đáp trả cô bằng bộ dạng siêu nghiêm túc – Thì ít ra người ta cũng phải “có trình” mới nói được chứ. Có giỏi thì cô với anh cùng thi đại học xem ai đỗ thủ khoa thành phố nào.
Tô Mạc tắc tị không biết trả lời thế nào, thấy bộ mặt dương dương tự đắc của Ôn Tư Niên, cô bắt đầu giở vò cùn:
- Thôi, em chẳng dị hợm như anh đâu!
- Cô khen thì anh đành nhận vậy. – Gương mặt Ôn Tư Niên ánh lên vẻ đắc ý, đôi mắt anh tú sáng rực lên như mắt thiên thần.
Tô Mạc cũng không chịu lép vế liền phản công:
- Thủ khoa đã là cái gì! Em vừa đại giải nhì Olympic Toán đấy
nhá!
- Xời, giải đấy anh ăn cả trăm lần rồi! – Ôn Tư Niên lườm nguýt cũng ra vẻ không nhượng bộ.
Được thể, Tô Mạc lại chuẩn bị khích tiếp cuộc khẩu chiến nảy lửa quen thuộc, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Ôn Tư Niên đã cướp lời:
- Anh biết rồi, còn cái cuộc thi nói tiếng Anh, rồi là giải hùng biện hay thi thí nghiệm vật lý gì gì đó nữa chứ gì? Xời! Lìu tìu cả! Anh Tư Niên của cô ăn giải hàng trăm lần, ngán đến tận cổ rồi! – Ôn Tư Niên vênh vang đáp. Bầu không khí đang hào hứng, khuôn mặt Tô Mạc bỗng dưng cứ tái nhợt dần cho đến khi trắng bệch như tờ giấy.
- Sao thế? – Ôn Tư Niên hốt hoảng, không hiểu có phải tại mình đang đùa quá trớn hay không bèn dịu giọng lại.
Nhưng Mạc cứ cúi sụp xuống, mãi chẳng chịu ngẩng mặt nhìn anh. Ôn Tư Niên bắt đầu cuống lên vì chẳng biết cô đang nghĩ gì, đột nhiên cô cất tiếng nói run rẩy:
- Tại sao… Anh lại biết tất cả những chuyện đó?
- …
- Có phải mấy năm qua anh không thể quên nổi em?
- “Anh trốn tới một nơi em không thể biết và âm thầm thu nhặt từng chút tin tức liên quan về em?” Câu này Tô Mạc không thốt ra ngoài nhưng trong lòng đã tự có câu trả lời thoả đáng.
Dù sao cô cũng là một người rất hiểu Ôn Tư Niên, dĩ nhiên cô phải biết người con trai cùng lớn lên bên cô từ nhỏ rốt cuộc là người như thế nào chứ.
“Phải chăng những khát khao này không đến từ một phía riêng em?
Phải chăng trái tim anh cũng y hệt như những gì em tưởng tượng?”
Tô Mạc chơi vơi giữa muôn vàn suy nghĩ, toàn thân cô run lên từng chập, Ôn Tư Niên cười trừ, gạt phăng mọi cảm xúc trong cô, tiếng nói anh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm so với ngày thường:
- Nói gì mà vớ vẩn thế, đồ dở hơi! Em là em gái của anh! Làm sao mà anh quên được?
“Em gái”. Lúc nào cũng thế, hai chữ ấy luôn được chỏng chơ đem ra để đặt tên cho tất cả những năm tháng cô từng trải qua bên anh.
“Nhưng đây không phải câu trả lời em muốn!” Tô Mạc gào thét trong tâm, nước mắt chỉ chực trào ra ngoài. Nhưng Ôn Tư Niên đã kịp vực cô dậy, hệt như một người anh trai mẫu mực chân chính từ ánh mắt cho tới nụ cười.
Vì ngồi quá lâu nên đôi chân cô đã cứng đờ từ nãy, toàn thân lảo đảo suýt đổ về phía trước. Thấy thế, Ôn Tư Niên nhanh tay kéo cô vào lòng. Hễ được áp má vào lồng ngực ấm áp ấy, cô lại chẳng bao giờ muốn đi đâu nữa.
Nhưng Ôn Tư Niên đúng là một người anh trai khéo giữ trọn tư cách, anh vội vã đẩy cô ra. Thoáng chạm vào bàn tay lạnh ngắt của cô, anh cau mày và trách mắng:
- Bộ ngồi đây lâu lắm rồi hả?
Tô Mạc ngần ngừ một lúc, cô khẽ lắc đầu:
- Em cũng không nhớ nữa.
- Thôi vậy. – Có lẽ đời này cô chưa từng gặp ai giỏi che giấu nỗi đau hơn Ôn Tư Niên, anh lẳng lặng rẽ câu chuyện sang hướng khác – Anh đưa em đi ăn chút gì nhé. Sữa đậu nành Vĩnh Hòa, đồng ý không?
Cô gật đầu như một người máy vừa nhận lệnh, tùy chủ nhân định đoạt. Thấy thế, nỗi đau anh vừa cố gạt đi lại âm ỉ tràn về đòi bùng phát.
Ôn Tư Niên đưa cô đến quãn Vĩnh Hòa, gọi một suất quẩy nóng và sữa đậu lành hôi hổi thơm phức. Hình như Tô Mạc thấy nhạt miệng, cô trệu trạo nhai vài miếng rồi kêu no. Ôn Tư Niên cũng không làm khó cô đành nói:
- Ăn no rồi thì về trường học tiếp đi. Để anh đưa em về. – Một lời đề nghị khó chối từ.
Tô Mạc ngước mắt nhìn anh ảm đạm, cô thấy trả lời cũng được mà không trả lời thì cũng thế nhưng càng nhìn anh, đôi mắt cô càng long lanh vì bị hút hồn. Ôn Tư Niên bất giác khẽ thở dài, anh định nói thêm điều gì nhưng cô lại là người nên tiếng trước:
- Anh Tư Niên, cho em xem ví anh được không?
Ôn Tư Niên sững người, cô lặp lại giọng cuống quýt, khẩn cầu hơn:
- Em chỉ xem một tẹo, một tẹo thôi! Xem xong em sẽ về trường ngay!
- Để làm gì? Định tống tiền tôi đấy hả cô bé? – Anh định pha trò để lấp liếm nhưng chiêu đó sao đánh lừa nổi cô.
Tô Mạc ngang bướng nhìn thẳng vào anh, ánh mắt nửa kiên định nửa van xin như đang tước hết mũ giáp, khiên kiêm trên người anh. Nhưng anh không thể gật đầu đồng ý được, anh chỉ khẽ mím môi.
Bầu không khí như đóng băng. Tô Mạc lập cập lục cặp sách. Chẳng mấy chốc, một cái ví trông đã phai màu xuất hiện trên tay cô. Cô hít một hơi sâu rồi bắt đầu mở ví, lấy từ trong ngăn ra một tấm ảnh. Bức ảnh đã nhuộm màu năm tháng, nhìn qua là biết nó đã có từ lâu lắm vậy mà vẫn được cất giữ cẩn thận.
Đó là tấm ảnh chứng minh thư của một cậu bé, bức phông nền đỏ kiểu cũ tôn lên vẻ khôi ngô xán lạn và nụ cười sưởi ấm cõi lòng của người trong ảnh.
Ôn Tư Niên bỗng thấy bí bức khó thở, Tô Mạc nhanh tay lật đằng sau tấm ảnh ra, trên đó có ghi một dòng chữ nhỏ, thời gian không xóa nhòa được nét vụng dại còn đọng lại trong từng nét bút.
“Đời này Tô Mạc chỉ làm cô dâu của anh”
Cảnh tượng cô bé đang mắm môi mắm lợi nắm nót viết từng con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như hiện rõ mồn một trước mắt anh. Lời cam đoan rất mực nghiêm túc ấy lúc nào cũng khiến anh thấy vui phơi phới trong lòng. Cô bé nhõng nhẽo đòi anh phải lấy ảnh của cô ra và viết một câu tương tự:
“Đời này Tư Niên chỉ làm chú rể của em”
Mặt sau tấm ảnh chứng minh thư nền đỏ được điểm thêm nét chữ bay bướm của anh tựa lời thề đã khắc ghi vào năm tháng:
Dòng chữ ấy vĩnh viễn không phai màu, ký ức kia mãi mãi chẳng tan biến.
Trước lúc ra đi, anh bỏ lại sau lưng mọi thứ liên quan đến cô, ảnh, búp bê, thậm chí những món quà sinh nhật vừa ngộ nghĩnh vừa buồn cười mà chưa năm nào cô quên dành tặng anh.
Nhưng riêng bức ảnh ấy, anh không bao giờ nỡ vứt bỏ.
Anh chỉ dám lặng lẽ cất giữ nó trong chiếc ví bất ly thân. Làm thế, anh sẽ giữ trọn vẹn được mọi thứ của năm ấy, anh và cô sẽ là hai đứa trẻ mãi mãi không bao giờ lớn, vĩnh viễn chẳng hề đổi thay.
Anh chợt thấy khóe mắt cay cay và bất giác đưa lên dụi. Dường như tay anh vừa chạm phải một làn sương rất mỏng. Một lúc sau, anh cười và nói:
- Thôi, đừng làm khó anh nữa mà!
Cô bé nhất quyết không đáp, vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt anh. Khóe mắt anh như có giọt nước đang chực chờ lăn xuống. Anh ngoảnh đầu né tránh rồi lẳng lặng nói:
- Tất cả đều là chuyện của ngày xưa rồi. Hồi đấy trẻ con không biết gì, em đừng nghĩ là thật.
- …
- Với lại anh trai em đính hôn rồi. Anh thích cô ấy lắm, bọn anh… - Nói đến đây, lời nói như mắc lại ngang chừng cổ họng, chữ nào trôi ra là cứa vào họng anh chữ đấy. Nhưng anh vẫn muốn tiếp tục.
Đột nhiên cô gái cười, đôi mắt híp lại như một đứa em gái ngoan rất biết điều:
- Em biết mà anh. Ban nãy em đùa với anh thôi, làm gì nghiêm trọng thế! – Cô khẽ trách, đứng dậy vươn vai và cười trông đến tội – Ăn no khiếp! Ngồi học tiêu hóa là vừa.
- Ừ, để anh đưa em về trường.
- Thôi… - Mạc muốn từ chối nhưng Ôn Tư Niên vẫn khăng khăng:
- Đi nào!
Điệu bộ quả quyết của anh xua tan mọi ý định lảng tránh trong đầu cô. Tô Mạc đành cười trừ nhưng vẫn tỏ vẻ khách sáo và ngại ngần:
- Thế thì đành làm phiền anh vậy, anh trai yêu quý!
Ôn Tư Niên lặng người nhưng không biết nói gì thêm. Anh cùng cô bước ra khỏi quán và lái xe đưa cô về trường.
Suốt dọc đường, hai người hoàn toàn chìm trong im lặng. Từ lúc nổ máy, Tô Mạc chỉ bải hoải ngắm cảnh ngoài xe bằng con mắt ảm đạm, chẳng ai đoán nổi cô đang suy tư những gì. Còn Ôn Tư Niên cũng chỉ câm lặng nắm lấy vô lăng, chưa bao giờ anh lái xe chậm đến thế, như thể toan níu giữ khoảnh khắc này lại, cho cô mãi mãi bên anh dù cho vật đổi sao dời.
Nhưng thoắt một cái, chiếc xe đã đưa hai người về đến nơi. Tô Mạc bước xuống, chẳng ngờ Ôn Tư Niên cũng bước theo cô. Anh lặng lẽ nhìn và bất chợt đưa tay nghịch ngợm những lọn tóc của cô. Hành động không khác gì Ôn Tư Niên và Tô Mạc thời thơ ấu, vẫn là những ngón tay đắm đuối cuộn tròn trên những dải tóc lụa là, cảnh vẫn đó nhưng người còn đâu.
- Cố gắng học hành tử tế nhé. – Ôn Tư Niên động viên cô bằng câu nói quê mùa nhất trần đời. Dẫu vậy, Tô Mạc vẫn chăm chú lắng nghe, thấy anh chỉ nói đến đấy, cô cười và đáp:
- Rồi!
- Liệu mà cư xử tốt với bạn bẹ, đừng chọc giận con bé.
- Rồi!
- Thôi, tự lo liệu nhé!
- Rồi!
Cuối cùng cũng chẳng còn lời gì để trao cho nhau, Ôn Tư Niên không muốn kết thúc cuộc hội thoại theo cách nhạt nhẽo như vậy nhưng Tô Mạc đã đặt dấu chấm cho nó trước:
- Anh à, không còn việc gì nữa thì em vào trước nhé.
- Ừ. – Ôn Tư Niên gật đầu, trong giây lát anh thấy thèm một điếu thuốc ghê gớm.
Nhưng kìa, cô gái đã vẫy tay chào anh, nụ cười tươi tắn trong veo:
- Tạm biệt.
Tạm biệt. Tạm biệt. Rồi vĩnh biệt.
Dứt câu chào, cô quay đầu bước đi.
Hình bóng cô mờ dần nhưng càng lúc càng khắc sâu trong anh. Ôn Tư Niên đứng đó dõi theo để rồi không thể kiềm chế được bản thân nữa, anh chạy nhanh hết sức tới bên người con gái và ôm chặt lấy cô từ đằng sau. Bao chất chứa trong lòng sắp dâng trào ra nhưng hễ đến miệng thì lại ngập ngừng. Cuối cùng, những gì anh nói được chỉ còn lại:
- Tô Mạc, tự lo liệu đấy nhé!
Anh không trông thấy mặt cô mà chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ, bình lặng mà nồng nàn hơi ấm, đúng thứ giọng khiến anh say mê mẩn. Cô đáp:
- Vâng, em biết rồi!
Nhiều năm sau, hễ nhớ lại cái ôm dưới buổi trưa nắng hôm ấy, Ôn Tư Niên tuy có thất vọng nhưng vẫn cảm thấy say lòng.
Thảo nào văn thơ cứ nói cái ôm từ đằng sau là thứ kì lạ nhất cõi đời, rõ ràng gần gũi nhau là vậy mà chẳng ai nhìn thấy mặt ai.
Nhưng thế mới tốt. Vì nếu nhìn thấy nhau rồi, người ta lại không nỡ phân ly nữa. Nhìn thấy nhau rồi, bao quyết tâm đã định sẵn sẽ tan thành mây khói, bao niềm tin đã chôn sâu sẽ cựa quậy thức dậy. Đúng thế đấy, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của em thôi…
Người đàn ông thành đạt thầm hồi tưởng lại câu chuyện năm xưa. Nước mắt cứ mặc sức tuôn ra nhưng bên cạnh anh không còn bóng dáng người con gái đó nữa. Mỗi giọt buồn lăn ra là một lần trái tim quặn lại.
Nhưng người cần được biết lại không hay.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư