LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Có Phải Anh Yêu Em - Chương 41

77 lượt xem

Người Cũ Trở Về
Sáng hôm sau, Tử Khiêm và Tô Mạc cùng tỉnh dậy. Khi những tia nắng ban mai bắt đầu len lỏi qua khung cửa, hình ảnh hai người nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt đang lin dim nửa mơ nửa tỉnh của nhau. Đêm qua nằm cạnh nhau, lúc đầu mỗi người đắp một tấm chăn, nhưng chẳng hiểu sao đến nửa đêm, hai tấm chăn lại cuộn tròn vào làm một.
Không ai bảo ai, cả hai quay lưng đi vì ngượng ngùng. Chàng trai ngồi phắt dậy còn cô gái rúc tiếp vào chăn chỉ để hé ra nửa khuôn mặt. Diệp Tử Khiêm vò đầu một hồi và ấp úng:
- Tớ… Tớ đi tè đây.
Tô Mạc không đáp lại còn cậu thì với lấy cái áo khoác và lật đật chạy khỏi phòng. Tô Mạc từ từ nhỏm dậy, trong tay vẫn ôm chặt cái chăn và rúc rích cười. Mãi một lúc sau hai người mới chỉnh trang lại mọi thứ. Nhưng vì đã vô tình trông thấy bộ dạng lếch thếch sau khi ngủ dậy của nhau, cả hai đều không khỏi ngại ngùng.
Đầu óc Tử Khiêm đã được chải gọn ghẽ. Trên mình cậu là bộ đồ mặc ở nhà, bộ dạng hãy còn thèm thuồng được ngủ thêm vài phút. Chưa bao giờ Tô Mạc thấy cậu trong bộ dạng này. Chàng trai luộm thuộm ngáp liên tục, Tô Mạc hiếu kì trước những hành động đó nên cứ soi cậu chằm chặp. Tử Khiêm bực dọc:
- Này, nhìn đã chưa?
Bị bắt quả tang, Tô Mạc không dám nhìn nữa. Cô cụp mắt xuống và lầm bầm:
- Có gì đâu mà nhìn! Tối qua chả nhìn thấy hết rồi còn gì!
Câu nói cứ lí nhí trong mồm, ngỡ rằng cậu không tài nào nghe thấy. Ai ngờ sau một hồi ngớ người ra, cậu quát:



- Này! Tớ nghe thấy cả đấy nhé!
- …
- Tớ biết ngay là cậu thèm muốn nhìn trộm tớ từ lâu lắm rồi!
- Vớ vẩn, còn lâu nhé!
- Xì!
Cả hai cùng phá lên cười. Diệp Tử Khiêm bệ vệ thả mình trên sô pha như một ông tướng, cậu gác chân một cách ngang nhiên. Thấy Tô Mạc vẫn đang lớ ngớ đứng đó bèn hắng giọng ra lệnh:
- Còn đực mặt ở đó làm gì nữa? Đi làm đồ ăn sáng đi!
Tô Mạc há hốc mồm nhìn cái tên tự cho mình cái quyền sai bảo kia một hồi và rồi cũng tỏ vẻ phục tùng:
- Cậu muốn ăn gì?
- Mì không, cho thêm trứng lòng đào. Đừng luộc chín quá.
Tô Mạc gật đầu và xuống bếp nấu nướng. Diệp Tử Khiêm lững thững đi theo ngồi ngắm cô thoăn thoắt đun nước, nấu mì và chần trứng. Cậu cười hơ hớ:
- Này, cậu có thấy bọn mình giống y hệt một đôi vợ chồng già không?
Tô Mạc lườm nguýt và không thèm đáp. Tử Khiêm vẫn chưa chịu hàng, cậu ghé sát vào tai cô và nói:

- Nhìn đi, rửa tay nấu bếp cho “chồng”. Tớ lo việc ngoài, cậu lo việc nhà, quá giống một đôi vợ chồng đã lấy nhau được mấy chục năm ấy chứ?
- Biến đi! Không làm thì thôi đừng đứng đây làm vướng chân người khác. – Cô đanh đá lườm cậu và bắc nồi, bật bếp nấu.


Tử Khiêm vẫn cười khì và ngoan ngoãn lùi lại mấy bước. Khuôn mặt cậu giờ đây tràn trề đắc ý:
- Tớ cực kỳ thích ngắm cậu như thế này.
Tô Mạc chẳng thèm ngoái lại nhìn làm gì cho mỏi cổ, cô cứ thản nhiên đổ dầu rán trứng, mặc cho Tử Khiêm vẫn đứng sau lưng lảm nhảm:
- Tớ đã mơ hồ cảm nhận thấy những ngày về sau của chúng ta. Chỉ có hai đứa mình làm bạn với nhau giữa cuộc đời bề bộn, dìu nhau đi cho đến già rồi cuối cùng được chôn cạnh nhau nữa. Mới chớp mắt đã mấy chục năm đã trôi qua, chỉ còn chúng mình ở bên nhau, chết cũng không xa nhau, hay nhỉ.

Trí tưởng tưởng của cậu cứ từ từ vẽ lên viễn cảnh đầm ấm ấy, còn trái ti Tô Mạc cứ đập loạn lên mỗi lúc một nhanh. Dường như nó đã bị lay động bởi những gì cậu nói để rồi khung cảnh tương lai cũng đang mù mờ hiện ra trong óc cô gái. Không có đau khổ, không có nhạt phai, dù trải qua bao nhiêu sóng gió, cũng đã có người con trai trưởng thành này ở bên cô và cùng gồng gánh tất thảy. Bức tranh ấy đẹp quá, chỉ cần có cậu ở bên là mọi thứ không còn xa vời như trước nữa.
Trái tim cô cứ reo lên từng hồi dù ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên như không. Cô điềm đạm đẩy cậu ra và đáp:
- Đùa vớ đùa vẩn!
- Ai đùa với cậu! – Diệp Tử Khiêm phản bác lại – Quan trọng là cậu có đồng ý hay không thôi. Chỉ cần cậu gật rụp môt cái thì tất cả những thứ đó về sau sẽ có cả.
- Xì! – Tô Mạc bĩu môi khiến cậu càng sốt ruột:
- Gật đầu đi xem nào!
- Thèm vào nói chuyện với cậu, để yên tớ rán trứng.
- Không được, không gật đầu, không cho rán!
- Thế ai đang đòi ăn sáng đấy hả thiếu gia?
- Ăn gì chẳng được. Cậu không gật đầu đừng hòng rán tiếp!
- Thôi được, chịu cậu rồi đấy!
Bị cậu dồn vào chân tường một cách nhẹ nhàng, Tô Mạc đành miễn cưỡng gật đầu nửa đùa nửa thật. Tử Khiêm mừng tớn, vòng tay ôm lấy cổ Tô Mạc và cười toe toét:
- Vợ yêu, gọi chồng đi nào!
- Cút đi!
Đang chí chóe với nhau thì tiếng gõ cửa từ ngoài chợt vọng vào. Hai người sững sờ, Tô Mạc chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cô đưa ngay chiếc dao bay trong tay cho cậu và dặn dò:
- Cậu đỡ hộ tớ một tẹo, tớ đi xem ai vừa gõ cửa.


Nói xong cô rửa sạch tay và chạy ra ngoài. Lúc đẩy cửa cô vẫn thản nhiên cho đến khi nhìn rõ người vừa gõ cửa là ai.
Lục Tiểu Niên trông cao to, vạm vỡ hơn một chút so với lần trước. Ngoài điều ấy ra thì trông cậu vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn làn da thư sinh và cái lưng hơi còng còng xuống đầy vẻ tự ti.
- Chị Béo!
Cậu vừa thốt lên, cô gái đã chạy tới ôm chặt. Cô hít lấy hơi thở quen thuộc của cậu phảng phất trong không khí và hờn dỗi:
- Tiểu Niên, sao bây giờ em mới về! Em có biết mấy ngày vừa rồi xảy ra bao nhiêu chuyện không. Chị sắp gục rồi đây này.

- Em biết, em biết chứ… - Cậu cũng đáp lại cô bằng một cái ôm đầy thận trọng, rón rén như sợ làm đau “món bảo bối” mình nâng niu nhất – Bây giờ em về rồi còn gì, lần này em sẽ không đi nữa đâu. Chị Béo ạ, em sẽ…
Vừa nói đến đó, trong nhà đã văng vẳng giọng nói của ai đó. Nó vang từ trong nhà của người con gái cậu đã yêu từ lâu vào sáng tinh mơ.
- Vợ ơi, ai đấy?
Hai chữ “vợ ơi” như lưỡi dao xoáy thẳng vào lòng cậu. Lục Tiểu Niên đứng ngây ra như kẻ mất hồn, cậ nhận ra vẻ lúng túng của Tô Mạc khi người con trai mặt mũi lạ hoắc xuất hiện với chiếc dao bay trên tay, mặt mũi lem nhem những nhọ với dầu:
- Ai đến nhà đấy? À mà lọ muối để đâu đấy? Tìm mãi chẳng thấy… - Cậu đưa tay quệt những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán.
Trông bộ dạng lếch nhếch của cậu, Tô Mạc há hốc mồm. Lục Tiểu Niên đã hoàn hồn, cậu săm soi Tử Khiêm từ đầu đến chân rồi cụp mắt xuống, sống lưng khi nãy còn đang oai vệ vươn thẳng, nay đã oằn xuống như kẻ tội đồ:
- Hóa ra nhà chị đang có khách à?
- À… Ừ… - Mặt mũi cô đỏ lừ. Cô bước về phía Tử Khiêm và giới thiệu cho hai người quen nhau. – Tiểu Niên, đây là Diệp Tử Khiêm. Tử Khiêm, đây là Lục Tiểu Niên, em trai tớ.
Hai người con trai bàng hoàng nhìn nhau. Lục Tiểu Niên mỉm cười. Cậu tỏ ra ngậm ngùi:

- Chắc chị cũng chả cần đống quẩy nóng và sữa đậu nành này nữa.
Tô Mạc nhìn kỹ mới biết trên tay Lục Tiểu Niên là bữa sáng cậu dành cho cô, những vắt quẩy nóng hổi vẫn đang phả ra làn khói thoang thoảng. Cô chợt thấy ấm lòng biết mấy. Thấy Lục Tiểu Niên quay gót toan bước đi, cô bèn níu lấy tay cậu và cười:
- Mua rồi thì đừng để lãng phí, tất cả cùng ăn cho vui. Để chị rán thêm cho em một quả trứng. Chị còn nhớ em rất thích ăn trứng hai lỏng đỏ mà. – Tô Mạc nói rồi kéo Lục Tiểu Niên vào nhà.
Cô bảo cậu và Tử Khiên cùng chờ ngoài phòng khách còn mình tiếp tục làm nốt bữa quà sáng.
Hai người con trai như bị trói vào cùng một sợi dây, ai nấy đều thấy gượng gạo. Tô Mạc bước ra ngoài, trông thấy cảnh đó cũng hơi bàng hoàng nhưng rồi cô cũng nhoẻn cười và bày biện thức ăn lên bàn, gọi hai người tới thưởng thức.
Diệp Tử Khiêm yêu cầu ăn trứng lòng đào, Lục Tiểu Niên thích trứng hai lòng đỏ, phần cô chỉ là món trứng trần đơn giản. Mì không nhiều nên mỗi người chỉ ăn nửa bát con con. Bữa ăn diễn ra trong không khí im lặng. Tô Mạc đang băn khoăn không biết nên nói gì cho không khí bớt căng thẳng thì đột nhiên Lục Tiểu Niên lên tiếng, anh đẩy cốc sữa ra trước mặt cô và nói:
- Sữa đậu nành Vĩnh Hòa đấy, chị kết nhất món này phải không?
- A, cảm ơn Tiểu Niên. – Tô Mạc hết sức bất ngờ và đón lấy. Nhấp lấy một ngụm sữa, trong lòng cô chợt có một cảm giác khó nói, cô chỉ thấy Lục Tiểu Niên có gì đó khang khác.

Đang vẩn vơ suy nghĩ thì Lục Tiểu Niên cười khì một cái và hỏi cô một câu thật buồn và lạc lõng:
- Từ khi nào chúng mình trở nên xa lạ thế này nhỉ?
Cô sững người, mặt mũi Diệp Tử Khiêm bắt đầu sa sầm lại. Tô Mạc vội vã giải thích:
- Phải rồi, chị em với nhau cơ mà, khách sao làm gì nhỉ?
May mà câu nói cũng đủ để vỗ về cơn cáu giận âm ỉ trong đầu Diệp Tử Khiêm. Lục Tiểu Niên không nói gì, cứ cắm đầu ăn. Nhìn nghiêng, khuôn mặt cậu phảng phất một nỗi buồn không tên. Tô Mạc không nhận ra, cô im lặng ăn nốt phần của mình. Lúc dọn bàn, Tiểu Niên nói:
- Béo này, công nhận trứng gà hai lòng chị làm vẫn ngon nhất trên đời!
- Hả? – Cô hơi bối rối nhưng rồi cũng nhanh nhẹn đáp lại: - Lại chẳng! Phải biết chị là ai chứ!
- Xì!
Hai người phì cười, không khí có vẻ đã trở lại tự nhiên hơn.
Tuy Diệp Tử Khiêm không thích nhìn hai người thân mật với nhau kiểu đấy, nhưng thấy Tô Mạc đã hoàn toàn coi cậu ta như em trai nên cũng không thèm chấp.
Bữa sáng hôm nay may mà có Tô Mạc chuẩn bị chu toàn dù mỗi người có những suy nghĩ riêng, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng trôi qua yên bình. Ăn xong, Lục Tiểu Niên bảo có việc nên phải đi ngay và đòi Tô Mạc tiễn theo một đoạn. Người ta đã chỉ mặt gọi tên như thế rồi, Diệp Tử Khiêm cũng chẳng hóng theo được nên dù cực ghét nhưng cũng phải ngoan ngoãn ngồi nhà chờ “vợ” trở về.
Tiễn Tiểu Niên đến tầng dưới, Tô Mạc định quay về luôn vì lát nữa còn phải cùng Tử Khiêm đi thăm mẹ. Cô định mang cho mẹ thêm ít quần áo, đò dùng. Nhưng Tiểu Niên bất chợt gọi cô lại và nói với giọng khẩn cầu:
- Chị Béo đi với em một đoạn nữa nhé.
Tô Mạc cảm thấy hơi nhói trong lòng. Cô nhìn người con trai trước mặt, vết sẹo kia vẫn mờ mờ hằn bên đuôi lông mày cậu nhưng nó đã khắc sâu vào ký ức của cô từ khi nào. Ấy mới là vết sẹo sâu đến nỗi thời gian cũng phải chịu thua, không tài nào xóa mờ nổi.
Cô tự ép mình phải cười và cố nói với giọng niềm nở nhất có thể:
- Được, tiễn thêm bao lâu cũng được mà.
- Chị đừng dỗ khéo em. – Chàng trai mỉm cười đau khổ, cậu ghé sát vào tai cô và khẽ khàng ôm lấy người con gái mà cậu yêu quí từ lâu. – Bây giờ có bạn trai rồi, đâu ra thời gian mà đi cùng nữa.
- Bạn trai thì có sao đâu, em là em trai chị cơ mà. Cho dù thế nào thì em trai vẫn phải quan trọng hơn bạn …

Câu nói đột nhiên hẫng lại vì Tiểu Niên bất ngờ ôm chặt lấy cô. Dường như chàng trai yếu đuối mảnh khảnh ấy đang dồn hết sức lực vào hai cánh tay khiến cô cảm thấy đau nhói.
- Tiểu Niên… - Cô hoảng hốt gọi cậu và chợt hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Người con trai được gọi tên vẫn cứ ôm cô thật chặt trong tuyệt vọng:
- Tại sao lại là em trai? Tại sao chỉ có thể là em trai? Chị Béo, em thích chị bao nhiêu năm nay rồi chị có biết không? Bao nhiêu năm nay rồi tại sao chị không nhận ra điều đó? Chị Béo, em không muốn chỉ là em trai, em không muốn làm em trai chị… - Những giọt nước mắt của tuyệt vọng, đau đớn, bất lực bắt đầu rỉ ra khiến Tô Mạc tan nát cõi lòng.
Bao nhiêu năm nay, thật sự cô chưa bao giờ nghĩ người con trai mình luôn coi là em này lại âm thầm ôm một mối tình dành cho cô như thế. “Nhưng đã muộn quá rồi, Tiểu niên ơi. Quá muộn rồi, xin lỗi em vì chị không thể cho em bất cứ thứ gì nữa, ngoài tên gọi “em trai” thì chẳng còn gì nữa cả.” Cô khó nhọc nhắm mắt lại, hơi thở quen thuộc của Tiểu Niên vẫn dội lên, cậu không chịu buông cô ra mà vẫn lầm bầm như kẻ đang lên cơn say:
- Chị Béo, chị có biết vì sao em thích ăn trứng hai lòng đỏ không?
- …
- Chị không biết đúng không? – Tiểu Niên cười thất vọng, tự hỏi tự trả lời. Cậu nói tiếp – Vì Ôn Tư Niên cũng rất thích ăn. Còn chị, chỉ cái gì Ôn Tư Niên thích thì chị mới làm thật cẩn thận. Hồi đó, chị đã cất công học làm món trứng này nên thứ em mê nhất chính là nó. Vì chỉ có như vậy, em mới có thể tự lừa dối chính mình rằng chị học làm món ấy là vì em. Mọi cố gắng của chị đều là vì em, chỉ vì em mà thôi.
- …
- Em đáng thương lắm phải không? - Giọng nói của cậu nhỏ dần, mang theo chút dư vị của cô đơn, khẽ rơi tí tách vào đáy lòng người con gái.
- Tiểu Niên, em đừng như vậy mà.
- Đừng như thế nào cơ? Đừng nói với chị những lời này, hay đừng nói với chị rằng “em yêu chị”? Em đã che giấu bao năm trời, bây giờ đến cơ hội nói ra cũng chẳng còn nữa. Chẳng lẽ em không được phép noi sao?
- …
- Từ hồi năm tuổi cho đến bây giờ… là mười mấy năm rồi. Chị nhìn đi, trên đời này có ai yêu chị như em không, Tô Mạc?
- …
- Quên bọn họ và đi với em đi. Em không còn là Lục Tiểu Niên của ngày xưa nữa. Nay em có tiền rồi, em trưởng thành rồi, em có thể che chở cho chị. Đi với em đi, từ ngày xưa chẳng phải đã chỉ có chị em mình bên nhau thôi sao? Tất cả bọn họ chỉ là người đến sau và chen ngang, không đủ tư cách sánh bên chị. Chị hãy đi cùng em đi!
- Tiểu Niên, buông chị ra đã…
- Tại sao? Chúng ta ở bên nhau không được à? Từ ngày xưa đã luôn như thế còn gì?
- Tiểu Niên… - Em… Buông chị ra đã… - Cô bị Tiểu Niên ôm chặt đến nghẹt thở, mãi mới lay được cậu tỉnh dậy khỏi cơn si mê.

Tiểu Niên mắm môi đầy thất vọng, đôi mắt tròn vơ như mắt mèo ánh lên nỗi cô liêu, đau đớn, trông thật đồng điệu với vẻ hèn mọn nhu nhược trên khuôn mặt cậu.
- Có phải chị chê em vô dụng không?
- Em nói cái gì vậy? – Tô Mạc hốt hoảng, Lục Tiểu Niên chỉ cười.
- Chị tưởng em không biết sao? Cái người mà chị gọi là bạn trai khi nãy là quý tử nhà Bí thư tỉnh ủy chứ gì. Cậu ấy hơn hẳn em vì là con nhà có gia thế lớn.
- Tiểu Niên, em điên à?
- Em điên ư? Đúng thế đấy. em bị điên từ lâu rồi. – Nụ cười trên khuôn mặt cậu tắt ngấm. Cậu quay lưng bỏ đi, bóng dáng đơn độc như một con sói hoang khiến cô bất giác nhớ về cậu bé gầy guộc ốm yếu của năm nào. Trái tim cô thắt lại dữ dội. Đó là câu cuối cùng Tiểu Niên nói với cô trước khi lầm lũi ra đi.
Mấy hôm sau, vợ chồng họ Diệp cũng đã tìm đến nhà Tô Mạc. Tuy cả hai đều không hài lòng với thái độ phản kháng của con trai, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua trước cái tính ngang bướng trời sinh của cậu nên đành đồng ý thỏa hiệp. Họ liền nghĩ ngay cách để giúp Tô Mạc đưa bà Lâm ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Nhưng mọi thứ không dễ như tưởng tượng. Tuy tầm ảnh hưởng của nhà họ Diệp trong thành phố này không nhỏ nhưng hai nhà Bạch – Ôn cũng không chịu xuống nước. Họ kiên quyết phải thanh toán món nợ tới cùng. Cho dù Diệp Thuật là chủ tịch tỉnh nhưng đằng hai nhà kia vẫn trên cơ nhiều hơn nên mọi thứ không thể giải quyết trong chốc lát.
Nhưng Diệp Tử Khiêm không chịu bỏ cuộc, thậm chí cậu còn buông lời rằng nếu chuyện của “vợ” mình không xử lý xong thì thà cầm dao tự cắt làm đàn bà còn hơn.
Hai ông bà phát hoảng trước lời tuyên bố của cậu con cưng bèn không tiếc sức lực tìm cách giải quyết. Ngay lúc tất cả đều đang điên đầu thì sự thể lại thay đổi theo chiều hướng không ai ngờ tới.
Đầu tiên là hai nhà Bạch – Ôn bỗng dưng tỏ thái độ hòa hảo hơn. Ngoài miệng họ giải thích rằng làm vậy không phải vì nể nhà họ Diệp mà giữ thể diện cho ngài Đỗ mới về nước. Nhà họ Diệp thừa biết “ngài Đỗ” mà họ luôn miệng nhắc tới là ai, đó là “ông trùm” trong giới làm ăn vừa đặt chân xuống sân bay, đây là kẻ tai to mặt lớn có một không hai trong thành phố.
Nhưng ông ta có liên quan gì đến chuyện này mà nhúng tay vào? Nghĩ mà điên đầu.
Nhà họ Đỗ ngỏ ý muốn gặp Tô Mạc và bàn với cô chi tiết phương án chữa trị cho mẹ, tất thảy đều cảm thấy có gì đó không bình thường. Nhưng dù sao cô cũng phải đi vì người ta cung như là ân nhân cứu mạng, từ chối sao đành.
Diệp Tử Khiêm muốn đi cùng nhưng sau một hồi suy nghĩ, Tô Mạc kiên quyết không đồng ý. Thay vào đó, cô giao hẹn nếu có chuyện gì xảy ra thì người được biết đầu tiên sẽ là cậu. Nghe xong Tử Khiêm mới yên tâm cho cô đi một mình.
Địa điểm Đỗ đại gia hẹn gặp cô là một nhà hàng có tiếng trong thành phố. Khi cô tới nơi thì ở đó vẫn chưa có ai cả, nhân viên nhà hàng dẫn cô đi tới khoang rồi bỏ đi.
Tô Mạc ngồi trong đó một mình và cảm thấy bồn chồn, lo lắng, hai tay ôm lấy tách trà nóng hôi hổi, nhấp từng ngụm để dằn cơn bất an xuống. Đột nhiên, cánh cửa được đẩy vào.
Lục Tiểu Niên vận bộ y phục sang trọng bước vào, mái tóc chải chuốt gọn gang, bước đến đâu là toát ra vẻ oai phong, khí thế đến đó. Không ai nghĩ rằng đấy chính là cậu bé gầy guộc ốm yếu năm xưa. Tô Mạc bất giác thọc tay vào túi nắm chặt lấy chiếc di động. Trước khi đến đấy, Tử Khiêm đã cẩn thận cài đặt sẵn phím tắt, chỉ cần nhấn một nút là cuộc gọi sẽ được truyền đi ngay tức khắc.
Lục Tiểu Niên đứng trân nhìn cô và đóng sập cửa lại. Cậu bước từng bước chắc nịch tới gần cô và nói:
- Chúng ta lại gặp nhau.
- …
- Sao ngạc nhiên vậy, không nghĩ sẽ gặp em sao?
- Chị… - Tô Mạc hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh rồi đáp – Tiểu Niên, em có quan hệ gì với nhà họ Đỗ vậy?
- Vì em là người nhà họ Đỗ! Ngài Đỗ chính là cha đẻ của người mẹ đã khuất của em, tức ông ngoại em đó.
Câu trả lời khiến mặt đất dưới chân cô rung chuyển, Tô Mạc chỉ nghe rõ hai từ “đã khuất”. Cô không dám tin vào tai mình:
- Tiểu Niên, bác gái đã…
- Chết rồi. – Cậu đáp lại với vẻ ảm đạm, hàm răng trắng hớn lộ ra giữa hai làn môi đỏ trông thật ghê rợn. – Gã đàn ông mẹ em tái giá là một thằng khốn. Lão cũng có tiền nhưng đối xử với mẹ không ra gì. Từ ngày mẹ đón em về, lão càng trở nên khốn nạn hơn. Lúc nào cũng lôi mẹ em ra đánh đập nhưng bà luôn nhịn nhục. Vì sau mỗi trận đòn, lão lại cho mẹ con em rất nhiều tiền, còn giúp em gánh tiền học với hy vọng bù đắp cho những trận đòn mẹ em phải chịu nữa.
- Tiểu Niên…
- Chị khoan hãy nói, để em kể hết đã. Sau này, mẹ em đi khám thì mới biết bà đang bị bệnh ung thư dạ dày. Hồi đó phát hiện sớm, nếu phẫu thuật thì sẽ có hy vọng. Nhưng tiền làm phẫu thuật quá đắt, lão không chịu trả một xu nào. Lão giết mẹ em không cần dùng dao. Lúc qua đời mẹ chỉ có hơn ba mươi cân, chỉ còn da bọc xương.
Tiểu Niên kể lại với giọng bình thản đến không ngờ, như thể đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng Tô Mạc nghe đến đâu, nước mắt cứ tuôn ra đến đấy.
Cô vẫn nhớ nguyên si mọi thứ về người mẹ của Tiểu Niên. Đó là một người phụ nữ hiền hòa, lúc nào cũng tết gọn đuôi tóc đằng sau gáy, được trời phú cho một giọng nói biết sởi ấm lòng người.
Năm ấy, bố mẹ Tiểu Niên vẫn chưa bỏ nhau, thi thoảng bà hay cho cô kẹo. Đó là món kẹo sữa xin nhất thời bấy giờ và lần nào cũng là cả một vốc.
Sau này, bà ly dị với chồng, ai cũng đàm tiếu bà bỏ chồng theo tiếng gọi của đồng tiền, bỏ mặc hai ông cháu Tiểu Niên một mình hưởng phú quý. Cô còn nhớ ngày ấy bà chẳng lên tiếng thanh minh câu nào. Lúc ra đi, bà vẫn cười hiền và dúi vào túi áo cô một vốc kẹo thật ngọt.
Tô Mạc không nhớ những gì xảy ra tiếp theo nữa, ký ức thơ ấu của cô vốn là một mớ hỗn độn, bây giờ nhớ ra được bằng này đã là quá ngạc nhiên rồi. Cô khẽ nhắm mắt nghe Tiểu Niên tiếp tục nói:
- Trước đêm em trở về lần trước, lão súc sinh đó đang đánh đập mẹ em ở phòng bên. Mẹ em gào khóc đến khản cả cổ nhưng em không dám xông ra cứu. Vì em còn cần lộ phí, em cần tiền. Em muốn quay lại gặp chị, em muốn được nhìn thấy chị biết mấy…
- Đừng nói nữa, Tiểu Niên, đừng nói nữa… - Tô Mạc không chịu đựng nổi những gì cậu nói liền nấc lên. Không ngờ bao nhiêu lâu nay cậu phải sống cuộc sống như bị đày dưới địa ngục. Cô cứ nghĩ nhưng tháng ngày của cậu sẽ phải vui vẻ lắm, ít nhất là không quá mức tăm tối. Ngờ đây, cậu lại phải khổ đến thế, ngờ đâu… lại khổ hơn cả cô…
Tô Mạc không chịu nổi vết đau cứ ngày một khoan sâu vào lòng, cô mơ hồ cảm thấy bàn tay cậu đang khẽ gạt những giọt nước mắt nơi gò má cô. Cậu thở dài một tiếng:
- Chị Béo, em không khóc thì thôi, chị còn khóc cái gì?
- Chị thấy khó chịu quá… - Cô ngẩng đầu nhìn vết sẹo trên trán cậu nay đã mờ hơn xưa chút ít. Cậu đã được cuộc đời rèn luyện tạo thành người đàn ông vững vàng từ lúc nào không biết. – Tiểu Niên, tại sao em không kể cho chị nghe? Đồ ngốc, tại sao cứ giữ kín thế?
Cậu không nói gì, chỉ ngậm ngùi nhìn cô. Lúc này, cậu như lại trở về thành Lục Tiểu Niên cô hằng quen thuộc với đôi mắt hiền buồn bã, gồng gánh theo những mệt nhọc của kiếp người không phù hợp với tuổi mười sáu và hễ mở miệng nói ra cái gì đó thì lại càng trầm mặc và già nua.
- Em đã nói em trưởng thành rồi mà.
Nghe xong, Tô Mạc bất giác thấy nhẹ người một cách khó hiểu. Đôi tay cô buông thõng xuống, đến lúc này cô mới có thể ngắm rõ hình dạng của người con trai vừa lạ vừa quen trước mặt:
- Đúng thế, em không còn là Lục Tiểu Niên của năm xưa nữa, nhưng em vẫn là em trai chị! Thằng quỷ này, mới đi có nửa năm sao bây giờ như lột xác hẳn thế?
Lục Tiểu Niên lặng người trước lời hờn giận của Tô Mạc, mãi một lúc lâu sau cậu mới khẽ cúi mặt xuống và ngượng ngập:
- Chị Béo, em chỉ muốn cho chị thấy giờ đây em đã khác trước. Em không còn vô dụng như xưa nữa, em có thể che chở cho chị.
- Chị biết mà, đồ ngốc! – Tô Mạc vô tư ôm chầm lấy cậu như thể hai người chưa bao giờ bị xa cách bởi khoảng thời gian vừa qua. Người vẫn ở đây, chẳng khác gì.
- Có ai bảo em vô dụng đâu? Ngày xưa lúc nào em cũng bảo vệ chị đấy thôi! Ngốc lắm, chị hiểu tất cả những điều ấy chứ!
Lục Tiểu Niên không nói gì nữa, cậu ôm lại cô chặt hơn khiến thịt da cô đau buốt. Cậu vẫn là đứa nhóc ngày xưa, hay dụi đầu vào bờ vai mềm mại của cô, ngỡ như đó là nơi tránh nạn cuối cùng cho mình. Trên bờ vai cô làm gì có khổ đau, hoạn nạn, chỉ có hơi ấm mà cậu khao khát chiếm trọn mà thôi.
Cậu nghĩ đến người mẹ xấu số, nghĩ đến người cha nát rượu và lão dượng hung ác để rồi khóc òa lên như một đứa trẻ lên ba. Cậu khóc tức tưởi đến độ thở hổn hển. Nhưng Tô Mạc lại thấy yên tâm hơn hẳn vì Lục Tiểu Niên quen thuộc của cô đã quay trở lại. Người đứng trước mặt cô không còn là gã thanh niên lạ lẫm đến nghẹt thở kia nữa, đúng người bạn thơ ấu yêu quý của cô đây rồi.
- Đừng rời xa em, em chỉ có mình chị thôi! – Cậu thốt lên van xin đầy vẻ bất lực.
- Ừ, chị sẽ không rời xa em đâu. – Cô khẽ hứa hẹn như thể ngoảnh đi ngoảnh lạ, hai người đã cùng nhau đi mãi cho đến khi tóc bạc lúc nào không hay.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư