Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 64
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
10/08/2019 13:59:10 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 65 (Truyện ngôn tình)
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 1932: Không có nói đùa (2) (Truyện ngôn tình)
- * Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 63 (Truyện ngôn tình)
- * Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 62 (Truyện ngôn tình)
Mười phút thời gian, chờ Hạ Cảnh Điềm chạy tới công ty thì đã vinh quang được xếp vào bảng đi muộn, hơn nữa, khi vừa vào cửa văn phòng liền bị quản lí gọi vào mắng té tát, chuyện nàng ngày hôm qua thất trách, Hạ Cảnh Điềm biết rõ mình sai rồi, nên chỉ phải ngoan ngoãn chịu trận, nhưng trong lòng suy đoán, ngày hôm qua Đỗ Thiên Trạch rõ ràng nói đã xin phép rồi, hắn rốt cuộc là xin như thế nào ? Ai, làm sao lại tin tưởng người này.
Sáng sớm, một đống lớn tư chất liệu làm nàng bận tối mắt tối mũi, ngay cả nước cũng không có thời gian uống, nhưng tối hôm qua ngủ không đủ giấc lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm tái nhợt, Hạ Cảnh Điềm uống hai viên thuốc rồi tiếp tục làm việc, sau một phen cố gắng, cuối cùng công việc trên đầu đã giải quyết hầu hết, hơn nữa, cũng bởi vậy, làm cho nàng càng thấy thảm không ra sắc người, thật sự duy trì không được Hạ Cảnh Điềm gục xuống bàn nghỉ ngơi một phen.
Nhắm mắt lại nhưng ngủ quên lúc nào không hay, thẳng đến bên tai truyền đến tiếng gõ bàn, Hạ Cảnh Điềm mới từ trong mộng bừng tỉnh, bối rối ngẩng đầu, nguyên lai tưởng rằng gặp quản lí, nhưng không ngờ, thình lình chứng kiến người đứng ở bên cạnh bàn làm việc của nàng dĩ nhiên là, . . . Kỷ Vĩ Thần.
“Kỷ tổng. . .” Hạ Cảnh Điềm mở mắt to, thất kinh đứng người lên.
“Giờ làm việc cho cô ngủ đấy sao?” Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc, khẩu khí hoàn toàn là cấp trên hà khắc.
“Tôi. . .” Hạ Cảnh Điềm há to miệng, nghĩ giải thích cái gì, lại chột dạ chỉ có thể cúi đầu xuống.
Kỷ Vĩ Thần vốn chỉ là xuống họp, khi đi ngang văn phòng thấy có người hiển nhiên ngủ, khi thấy dưới làn tóc mềm mại xem ra vẻ mặt thần sắc có bệnh, Kỷ Vĩ Thần chỉ phải tiến đến nhắc nhở nàng một phen, nhìn nàng hữu khí vô lực, hắn trong lòng biết, nàng sinh bệnh rồi, làm cấp trên như hắn cũng không phải vô tình đến làm cho nhân viên mang bệnh đi làm, hắn híp lại mí mắt, nói!”Cần xin nghỉ trực tiếp nói với cấp trên là có thể.” Nói xong, xoay người liền ra văn phòng.
Lưu lại sau lưng là vẻ mặt ngạc sững sờ, Hạ Cảnh Điềm không rõ, xin nghỉ? Hắn đang bảo nàng xin nghỉ? Trông thấy hắn đi ra ngoài, Hạ Cảnh Điềm mới có cơ hội thở dốc, thần hồn bất định ngồi xuống, suy nghĩ còn chưa yên ổn, chỉ thấy A Nhã cùng Tiểu Ngữ vui tươi hớn hở xông tới, đem Hạ Cảnh Điềm vây quanh ở bên trong.
“Kỷ tổng nói cho cậu cái gì nha?” Tiểu Ngữ hưng phấn kêu lên!
“Tôi ngủ bị ngài bắt được.” Hạ Cảnh Điềm rầu rĩ nói, đáy lòng buồn rầu không thôi.
“Vậy ngài ấy có xử phạt?”
“Không có.” Hạ Cảnh Điềm thành thật nói.
Hạ Cảnh Điềm những lời này trực tiếp khiến hai trợ lý trợn tròn tròng mắt, đều nhịn không được oa lên tiếng, Tiểu Ngữ khẽ gọi!”Hạ Cảnh Điềm, cậu gặp may mắn rồi, ngủ bị Kỷ tổng bắt được còn không có xử phạt, nói rõ ngài ấy coi trọng cậu.”
Hạ Cảnh Điềm bị câu này giống như vui nữa đùa nữa nhận lại càng hoảng sợ, nàng nhìn Tiểu Ngữ nói!”Các cậu chớ nói lung tung, mới không có.”
“Cậu chẳng lẽ một chút cũng không biết vui sao? Phải biết rằng mình vào công ty đã hai năm rồi, còn không có cơ hội nói với ngài ấy một câu ! Mà ngay cả gần nhất cũng chỉ là ba tháng trước, trong đại sảnh thấy bóng lưng mà thôi, như thế nào? Cậu có cảm giác chóng mặt không? Có chảy máu mũi không? Có xúc động muốn phạm tội?”
“Tôi. . .” Hạ Cảnh Điềm bị bọn họ hưng phấn quá khiến cho sững sờ, ngẩn người, vẫn chưa trả lời, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng ho nhẹ không vui, “Ừ hừ. . .”
Ba người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy quản lý của Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt nghiêm khắc nhìn ba người, Tiểu Ngữ cùng A Nhã nhìn Hạ Cảnh Điềm nháy mắt, sau đó xám xịt ra khỏi văn phòng, Hạ Cảnh Điềm bị họ làm ầm ĩ, chỉ cảm thấy cháng váng đầu thêm tăng, xem ra chống đỡ không nổi rồi, phải xin nghỉ mới được.
Hạ Cảnh Điềm cố lấy dũng khí đi đến trước mặt quản lí, thấp giọng nói!”Chị Lưu, em muốn xin nửa ngày nghỉ.”
Chị Lưu đẩy kính mắt, ánh mắt quét qua, giọng điệu không vui nói!”Xin nghỉ? Cô ngày hôm qua không phải đã nghỉ sao?”
“Em cảm giác thân thể có chút không khỏe, muốn xin thêm nửa ngày nghỉ gặp bác sĩ.” Hạ Cảnh Điềm chuẩn bị ra khỏi, hơn nữa, lời nói của Kỷ Vĩ Thần dường như cho nàng dũng khí.
“Cô là người mới, người mới ngày nghỉ chỉ có nửa ngày, cô đã dùng hết rồi, muốn xem bệnh thì thừa dịp buổi trưa đi.” Chị Lưu không hề thương lượng, vốn chị ta có thể cho một ngày nghỉ, nhưng ngày hôm qua, Đỗ Thiên Trạch giọng nói ác liệt làm cho chị ta rất giận, nên cũng đem Hạ Cảnh Điềm xếp vào sổ đen.
Hạ Cảnh Điềm muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói, sắc mặt kém trở lại trước bàn làm việc, vịn trán cố gắng làm cho mình tập trung tư tưởng, nhưng cảm giác vô lực lại làm cho nàng dường như bị đè ép bởi một ngọn núi, không hề ý chí làm việc, nàng khép hờ mắt, giả bộ đang xem tư liệu, nhưng thật ra là đang giảm bớt đau đầu.
Mà lúc này, đã thấy Kỷ Vĩ thần bóng dáng cao thẳng ngay ngoài cửa sổ, dưới ánh mắt cố ý lướt qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía bàn Hạ Cảnh Điềm, chỉ thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn mỏi mệt, thần sắc hoảng hốt, vẻ mặt vô biểu tình, hắn nhíu mày, đứng ở cửa phòng làm việc, hướng chị Lưu vẫy vẫy tay.
Chị Lưu lắp bắp kinh hãi, lập tức thả ra công việc trong tay đi tới, run như cầy sấy chuẩn bị tiếp nhận giáo huấn của Kỷ Vĩ Thần, thấy hắn chỉ chỉ về Hạ Cảnh Điềm, trầm thấp lên tiếng, “Cho cô này nghỉ nửa ngày.” Chỉ là nhàn nhạt giao cho một tiếng, sau đó, nhìn sang Hạ Cảnh Điềm đang cúi đầu liền rời đi.
Chị Lưu mặt trắng như tờ giấy, có chút phản ứng không kịp, gần đây tổng giám đốc thái độ nghiêm khắc lạnh lùng Kỷ Vĩ Thần lại quan tâm nhân viên rồi sao? Hơn nữa, còn là một người mới?
Hạ Cảnh Điềm bởi vì đưa lưng về phía hành lang văn phòng cho nên không nhìn tới Kỷ Vĩ Thần đi qua, đang cắn răng khuyên mình đợi tới buổi trưa đi gặp bác sĩ, lại nghe thanh âm quản lí từ sau vang lên, “Hạ Cảnh Điềm, cho cô nửa ngày nghỉ đi thôi!”
“Thật sao?” Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại vui nhìn.
“Nhớ rõ ngày mai đúng giờ đi làm, chớ tới trễ .” Chị Lưu không quên giao cho một tiếng, chị ta chán ghét những người không có công tác kỷ luật, lại lười biếng, mà Hạ Cảnh Điềm hai ngày này đã vi phạm hết, liền làm cho chị ta nghĩ lầm Hạ Cảnh Điềm chính là loại người này.
“Cám ơn quản lí, ngày mai em nhất định sẽ không trễ đến.” Hạ Cảnh Điềm mỉm cười cam đoan, nhanh chân thu xếp đồ đạc liền đi ra văn phòng, mà sau lưng, Chị Lưu nhìn Hạ Cảnh Điềm trên mặt hiện lên nghi hoặc nhàn nhạt.
Hạ Cảnh Điềm đến xế chiều mới kiểm tra bệnh xong liền về nhà nghỉ ngơi, bởi vì lo lắng Kỷ Vĩ Thần sẽ gọi điện thoại tới, nên để điện thoại đặt ở bên gối, nhưng không ngờ thoáng cái ngủ say như chết, đợi nàng tỉnh lại đã là đến sáng ngày thứ hai, mở mắt ra nàng cầm lấy điện thoại xem xét, may mắn không có cuộc gọi nào.
Ngủ ra một thân mồ hôi lạnh, nàng trực tiếp đi vào trong phòng tắm mở nước nóng vệ sinh sạch sẽ, sau phát hiện tinh thần tốt hơn nhiều, hôm nay là thứ sáu, chỉ cần chịu qua hôm nay, hai ngày sau là có thể nghỉ ngơi, Hạ Cảnh Điềm mong thời gian trôi qua thật nhanh, nàng tới nơi này đã nửa tháng rồi, ngồi ở trên giường cầm lấy điện thoại gọi về nhà, đây là thói quen tất nhiên, mỗi ngày sớm hay muộn đều cùng ba mẹ trò chuyện một lần, như vậy, có thể biết rõ tình hình bệnh của cha.
Lần này trò chuyện cuối cùng nghe được Hạ mẹ giọng nói vui mừng, bác sĩ nói bệnh của cha có hi vọng, điều này cũng làm cho Hạ Cảnh Điềm an tâm không ít, trò chuyện xong, nhìn sắc trời vẫn còn sớm liền vội vàng đem quần áo mấy hôm nay ra giặt, một phen bận rộn đã đến bảy giờ, nàng trên đường mua bánh mì làm bữa sang rồi trực tiếp đi làm.
Ngày nay trôi qua rất bình yên, làm cho nàng rất may mắn chính là, không có nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần, đồng thời lại có một chút nho nhỏ thất lạc, trong lòng cân nhắc suy nghĩ muốn gặp hắn hay không muốn gặp hắn, vẫn cứ mâu thuẫn, vào lúc tan việc, ba trợ lý trẻ như chiếm được giải phóng, cùng đi dạo phố mua đồ, Hạ Cảnh Điềm cùng bọn họ đi chung cũng cảm thấy rất vui vẻ, trên đường đi tiếng trò chuyện thoải mái vang lên không ngừng làm cho nàng tâm trạng đang bị đè nén buông lỏng.
Trong khu nhà cao cấp của chủ tịch tập đoàn Đỗ thị, Đỗ Thiên Trạch một thân trang phục ngày thường rất nhàn nhã đứng ở cửa, sau khi đem chìa khóa xe giao cho bảo vệ, hắn bước vào ngôi nhà quen thuộc, đi ra nghênh đón hắn là quản gia trong nhà, “Cậu chủ đã trở lại, ông chủ cùng bà chủ đều ở trong phòng khách chờ ngài !”
Đỗ Thiên Trạch gật gật đầu, sự nhạy cảm làm cho hắn cảm thấy không khí không đúng, hơn nữa, đứng ở cửa ra vào có vài chiếc xe cao cấp cũng làm cho hắn nghi hoặc, chẳng lẽ trong nhà có khách quý? Nghĩ đi nghĩ lại, thân vẫn hướng về phòng khách mà đi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, trong nhà có khách, khách này cũng không lạ lẫm, là chú Lâm đồng sự của cha hắn, nghe nói chú Lâm cũng là người có thành tựu rất lớn, sản nghiệp cũng nằm trong tốp đầu cả nước, tất cả mọi người thấy Đỗ Thiên Trạch đi tới, trên mặt đều lộ ra vui vẻ.
“Thiên trạch, tới ngồi.” Đỗ lão gia giọng điệu uy nghiêm hữu lực, trên mặt lộ ra từ ái, giống như đây là con trai bảo bối ông yêu thương nhất!
Đỗ Thiên Trạch còn phát hiện trong phòng khách ngoại trừ chú Lâm, còn có một mỹ nữ, rất có khí chất, tuổi không sai biệt lắm khoẳng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tướng mạo ngọt ngào gợi cảm, cách ăn tinh tế, chỉ thấy hắn mới vừa vào cửa, vị mỹ nữ kia liền đem ánh mắt chăm chú vào trên người của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.
“Chào chú Lâm.” Đỗ Thiên Trạch lễ phép hướng người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi đối diện cha lên tiếng chào.
Chú Lâm đôi mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch từ trên xuống dưới, lộ ra mỉm cười thoả mãn, “Tốt, tốt, vài chục năm không thấy, đứa bé trai giờ trở nên cao lớn tuấn tú như vậy rồi, thật sự là hậu sinh khả uý!”
“Chú quá khen ngợi.” Đỗ Thiên Trạch khiêm tốn cười, ánh mắt lơ đãng xẹt qua mỹ nữ, đã thấy nàng đang cười nhẹ nhàng nhìn qua hắn.
Lại nghe chú Lâm như đột nhiên nghĩ đến cái gì, một lần nữa cười nói!”A! Xem ra chú thực sự già rồi, quên giới thiệu, cô bé này chính là con gái chú Lâm Tiểu Dạ, Thiên Trạch, con còn có nhớ không? Khi còn bé hai đứa hay cùng nhau chơi đùa?”
Lâm Tiểu Dạ? Đỗ Thiên Trạch trong đầu bay lên dấu chấm hỏi, hắn trong trí nhớ có cô bé này sao? Hắn đang tìm kiếm hồi ức, lại nghe Đỗ phu nhân tươi cười rạng rỡ, “Anh Lâm, lúc kia Thiên Trạch mới năm tuổi, Tiểu Dạ cũng mới ba tuổi, đều nhỏ như vậy, khả năng không có nhớ a!”
Đỗ Thiên Trạch không khỏi trong lòng thầm hừ hừ, năm tuổi hắn làm sao có thể nhớ rõ? Ánh mắt rơi vào trên người Lâm Tiểu Dạ, cặp mắt hồ ly tràn đầy thú vị.
“Anh Thiên Trạch, không nhớ em sao?” Lâm Tiểu Dạ cười thanh thúy ra tiếng, đối với người con trai trước mắt này, nàng nhớ rất rõ!
“Chúng ta có từng gặp sao?” Đỗ Thiên Trạch môi mỏng giơ lên một vòng cười chói mắt.
“Hai đứa trẻ này đi nơi khác trò chuyện đi, cha và chú Lâm còn có việc muốn nói.” Đỗ lão gia cười ha hả nói, kỳ thật mục đích của ông rất đơn giản, làm cho con trai cùng Tiểu Dạ một mình ở chung, đây cũng là mục đích ông vội vã gọi hắn về như vậy.
Lâm Tiểu Dạ cười nói!”Dạ! Chúng con đi trong hoa viên dạo một chút!”
Đỗ Thiên Trạch cũng không thể không đi, đứng dậy liền cùng Lâm Tiểu Dạ đi ra ngoài, sau lưng, ba vị trung niên trên mặt đều lộ ra ánh mắt mong đợi.
Bước chậm trong hoa viên, Lâm Tiểu Dạ chưa từ bỏ ý định hỏi lại một câu, “Anh thực sự không nhớ em?”
“Không.” Đỗ Thiên Trạch trực tiếp lên tiếng, mỹ nữ xuất hiện trong cuộc đời hắn là vô số, hắn sao có thể nhớ rõ nhiều như vậy?
Lâm Tiểu Dạ dí dỏm, ” Ở Paris, lúc anh đang trên sàn diễn, em ngồi ở ghế khan giả, anh không nhớ à.”
“Paris?” Đỗ Thiên Trạch giống như nhớ lại.
“Đúng vậy! Anh không đã từng làm người mẫu đó sao? Lúc kia em ngồi gần sàn diễn!” Lâm Tiểu Dạ cặp môi đỏ mọng giơ lên, lộ ra một vòng cười vui mừng, lúc đó Đỗ Thiên Trạch đã thật sâu khắc vào tim nàng, sự tuấn tú của hắn khí chất toát ra đều làm cho nàng khao khát.
Đỗ Thiên Trạch có chút nhớ lại, trước kia khi ở Paris học, hắn nhất thời thích thú làm người mẫu ở trường, bất quá, hắn ngược lại không có chú ý tới Lâm Tiểu Dạ, hôm nay nghe nàng nhắc tới, hắn mới có chút ít nhớ lại.
Ngồi ở trong hoa viên, Đỗ Thiên Trạch đối mỹ nữ đã kiên nhẫn đến trình độ không tầm thường, nghe Lâm Tiểu Dạ nói về khoảng thời gian nàng lưu học hắn chỉ ở một bên lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên phụ hợp vài tiếng, cứ như vậy, liền cho tới lúc tiệc tối diễn ra, trên bàn cơm, Đỗ lão gia một nói làm Đỗ Thiên Trạch thiếu chút nữa cầm không xong chiếc đũa.
“Đỗ gia chúng ta nếu có thể cưới được Tiểu Dạ ngoan hiền hiểu biết làm con dâu thì tốt rồi.”
“Không, không, nếu như Tiểu Dạ của tôi có thể gả vào nhà Đỗ gia mới là phúc khí !”
Hai ông gài bắt đầu hát hí khúc. Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú có chút khó coi, ánh mắt liếc về phía Lâm Tiểu Dạ, chỉ thấy nàng khuôn mặt đỏ bừng, cặp mắt ngây thơ như nước thỉnh thoảng nhìn hắn đưa tình, trong mắt sự yêu thích đã được biểu hiện vô cùng tinh tế, Đỗ Thiên Trạch trong lòng thầm kêu thảm, nguyên lai cha đã sắp xếp cuộc gặp gỡ này! Khó trách người cha chỉ thích trồng cây ngắm hoa của hắn lại chủ động làm cho hắn và cô bé gặp mặt. . . thì ra… thì ra. . . Một bữa cơm này, Đỗ Thiên Trạch ăn làm sao ngon! Phải biết rằng, hắn cho tới bây giờ còn chưa tính tới chuyện kết hôn.
Truyện mới nhất:
- Người mẹ (Truyện truyền thuyết)
- Người đi săn và con vượn (Truyện ngắn)
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!