Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 67

130 lượt xem

Trong khu trung tâm phồn hoa nhất của thành phố, ở một nhà hàng năm sao sang trọng, Kỷ Vĩ Thần mang theo Hạ Cảnh Điềm bước trên mặt thảm vàng óng ánh, không phải lần đầu tiên đi vào những nơi như vậy, Hạ Cảnh Điềm có vẻ thoải mái nhiều hơn, tay cầm chiếc ví tinh sảo, váy màu bạc sang trọng, duy nhất làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm xúc dâng trào chính là người đàn ông đi bên cạnh này, nàng nằm mơ cũng không có nghĩ tới, sẽ cùng hắn đi vào loại địa phương này, ngón tay véo trong thịt, đau quá nha, đây không phải nằm mơ.
Kỷ Vĩ Thần cùng ông chủ nhà hàng là chỗ quen biết, lập tức nghênh đón họ vào trong, đưa lên nước trà thuần hương nhất, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua Hạ Cảnh Điềm gương mặt xinh đẹp, ẩn ẩn có chút kinh ngạc, trong lòng suy đoán thân phận Hạ Cảnh Điềm cũng đồng thời không quên khen ngợi nàng.
Quay mắt về phía ông chủ đang khen ngợi, Hạ Cảnh Điềm chỉ là hơi e lệ cười cười, bữa tối mỹ vị đã bày ra trước mặt Hạ Cảnh Điềm, nhưng ở đối diện Kỷ Vĩ Thần chỉ là yên lặng uống rượu, cặp mắt kia hơi thú vị thỉnh thoảng nhìn Hạ Cảnh Điềm gương mặt e thẹn rụt rè, làm hại nàng đói bụng đến phải choáng váng, lại phải cố gắng bảo trì tướng ăn đẹp, bởi vì giữa trai đẹp và thức ăn ngon, thức ăn làm sao có thể vượt qua được sức quyến rũ của hắn?
Không được ăn tự nhiên, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt an phận không dám nhìn loạn, không dám đối diện cặp mắt nhìn nàng như có ý vị, để Kỷ Vĩ Thần ở trước mặt vốn là gò bó Hạ Cảnh Điềm, liền tư tưởng cũng không dám loạn tưởng, toàn thân tất cả lỗ chân lông đều âm thầm chú ý đến động tĩnh của người đối diện.
Dùng loại quan hệ của bọn họ ngồi ở trên bàn cơm là một việc thập phần khổ sở, ít nhất là đối với Hạ Cảnh Điềm, nàng không quá quen thuộc với Kỷ Vĩ Thần, không lẽ nói về chính mình, muốn nói chút ít chuyện lại phát hiện nàng đối với hắn cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, còn về quốc gia đại sự, kinh nghiệm thương trường, nhưng cái này Hạ Cảnh Điềm lại không hiểu nhiều, sợ làm cho hắn chế giễu.
Hạ Cảnh Điềm tâm tư phức tạp như vậy thì lúc này Kỷ Vĩ Thần lại đơn giản hơn nhiều, hắn chỉ là rất hưởng thụ lấy ly rượu đỏ, cảm giác lâng lâng chảy vào máu, thư giãn tinh thần, khả năng là Hạ Cảnh Điềm đối với hắn không có áp lực gì, ngược lại có chút thú vị thưởng thức nàng ánh mắt bối rối.
Đôi mắt phụ nữ là nơi để lộ bí mật tư tưởng nhất, Hạ Cảnh Điềm là đang không yên cùng bị gò bó, buồn bực khó chịu đều từ trong ánh mắt hiện ra rõ ràng, tuy nàng cố tình trấn định che dấu, nhưng ánh mắt sắc bén của Kỷ Vĩ Thần, sự che dấu này chỉ là con số không, cô gái này sợ đối mặt hắn, hắn tự nhận mình không phải lão hổ nhưng trong mắt nàng, lại đem hắn làm dã thú, hắn có đáng sợ như vậy sao?
Hắn không biết tự bản thân đã sinh ra áp lực cho người khác, từ trên cao nhìn xuống, khí thế bễ nghễ ngạo nhân, thử hỏi xem có mấy người không hoảng loạn ?
Để đũa xuống, Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, nhỏ giọng nói!”Tôi đi toilet.” Nói xong, cầm lấy ví nhỏ liền vội vàng chạy đi, khi vừa ra khỏi cửa Hạ Cảnh Điềm nặng nề thở dài, nếu như ngồi đó nhiều hơn một phút nữa, nàng nhất định chết vì hít thở không thông, chưa từng có cảm thấy trên người lại có thể bị cường đại áp lực như vậy, nhưng người đàn ông này hết lần này tới lần khác đều làm cho nàng có cảm giác đó.
Đi vào toilet, Hạ Cảnh Điềm lấy tay hất nước lạnh lên mặt vài cái, da thịt trơn mềm làm cho nàng thoạt nhìn càng kiều mỵ, không nhìn gương nàng cũng quên mất trang phục trên người mình cỡ nào xinh đẹp và gợi cảm, nàng toàn thân run lên một cái, rất nhanh kéo kéo vạt áo, cố gắng đem sự khêu gợi trước ngực che khuất, nhưng thử nhiều lần vẫn không có hiệu quả, bất quá, nhìn như vậy nàng so với bình thường bảo thủ càng thêm tự tin hơn.



Nàng căn bản không muốn đi toillet, chỉ là muốn ra đây thở một ngụm, thuận tiện sửa lại trang điểm một chút, người ta nói, ba phần tướng mạo bảy phần cách ăn mặc, cũng đúng hôm nay Hạ Cảnh Điềm tựa như mỹ nhân từ trong tranh đi ra, tràn đầy mỹ cảm, đây cũng là vì quần áo xa xỉ trên người giúp đỡ.
Đúng lúc này, cửa mở ra, một bóng dáng cao gầy gợi cảm đi vào, Hạ Cảnh Điềm từ trong kính nhìn thấy cô gái đi tới thì kinh ngạc, trời ạ! Tiên nữ nha, thật có thể nói là dáng người gợi cảm yêu mị cùng khuôn mặt thiên thần kết hợp lại, gần một mét bảy người mặc chiếc vayd màu tím càng tôn lên làn da trắng như tuyết đẹp động lòng người.

Hạ Cảnh Điềm đang đánh giá cô gái, cô gài cũng âm thầm nhìn Hạ Cảnh Điềm, cô gái như quen với ánh mắt nhìn mình ngưỡng mộ, ra vẻ đương nhiên, ngón tay thon dài vuốt tóc tự đánh gía mình trong gương.
Hạ Cảnh Điềm cảm giác cùng đứng chung một chỗ với người này, mình chỉ cao một mét sáu, càng thấy nhỏ nhắn nên muốn nhanh ra ngoài, mà sau lưng, cô gái kia cũng bước ra.
Khi Hạ Cảnh Điềm kéo ghế của mình ngồi xuống, từ phía sau nàng đi tới cô gái kia bỗng dừng lại, cặp kia đẹp nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần thì lóe sáng một chút, cô ta đẩy che trước mặt Hạ Cảnh Điềm lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ, hướng Kỷ Vĩ Thần nói, “Kỷ tổng, thật sự là tình cờ! Anh cũng ở nơi đây dùng cơm?”
Đây là Trì Hân – MC nổi tiếng của một đài truyền hình, không thể nghi ngờ, cô ta cùng Kỷ Vĩ Thần từng có một giai đoạn thân mật, bất quá, chỉ là đã từng, hiện tại hai người sớm đã phân rõ giới hạn, xác thực mà nói, Kỷ Vĩ Thần cùng cô ta phân rõ giới hạn, bởi vì có một lần phóng viên hỏi thăm, cô ta không che dấu chút nào thừa nhận quan hệ của hai người, cuối cùng, khiến cho một nhóm lớn phóng viên ngăn ở trước công ty Kỷ Vĩ Thần muốn hắn thừa nhận sự thật, đây chính là sự chán ghét nhất của Kỷ Vĩ Thần.

Nhìn cô gái đứng đó, Kỷ Vĩ Thần kéo môi mỏng, lộ ra một vòng cười không rõ, cô gái cũng nở nụ cười yêu kiều, ánh mắt lơ đãng nhìn đến Hạ Cảnh Điềm một bên đang ngẩn người, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc cùng đố kị, giả bộ tò mò hỏi!”Không biết vị tiểu thư này là. . .” Cô gái này mặc dù có vài phần tư sắc, nhưng theo cô ta biết, tuyệt đối không phải là loại thường thấy bên Kỷ Vĩ Thần, bởi vì cô gái bên cạnh Kỷ Vĩ Thần phải có tư thái ngạo nhân, cũng có địa vị hơn người, hơn nữa, nếu như là nữ sinh, Kỷ Vĩ Thần cũng sẽ không nhìn ở trong mắt, như vậy chỉ có một khả năng, Hạ Cảnh Điềm có lẽ là thân thích của hắn, trong lòng nghĩ như vậy.
Hạ Cảnh Điềm thấy Kỷ Vĩ Thần không nói gì, chỉ phải tự mình đứng dậy, cười, “Xin chào, tôi gọi là Hạ Cảnh Điềm, là bạn của Kỷ tổng.”
“Bạn?” Trì Hân nhíu mày, giọng điệu hơi có chút khinh thường, ánh mắt hướng Kỷ Vĩ Thần tìm hỏi, lại vừa vặn trông thấy Kỷ Vĩ Thần nhướng mày không vui, lập tức lên tiếng, “Kỷ tổng, tôi đây không quấy rầy hai người dùng cơm .” Nói xong, đã đi, rồi quay đầu lại cười, hướng Kỷ Vĩ Thần cười nói!”Ngày mai Lưu Tổng có tổ chức tiệc, tin tưởng Kỷ tổng sẽ tới, nếu như vị tiểu thư này có rảnh, thỉnh cùng đi a!” Trong tầng lớp thượng lưu mọi người biết rõ, Trì Hân đang là tình nhân của ông chủ bất động sản Lưu tổng, đối với Kỷ Vĩ Thần cô ta vẫn y nguyên chưa từ bỏ ý định, ai bảo hắn có được sức quyến rũ làm cho phụ nữ vừa gặp đã thương ? Tại trước khi đi, Trì Hân còn lướt mắt đưa tình với Kỷ Vĩ Thần một cái.

Kỷ Vĩ Thần vẫn chỉ là ưu nhã uống rượu, không có chút nào rung động, ngược lại Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc, nguyên lai vị tiểu thư xinh đẹp này cùng Kỷ Vĩ Thần có quen biết, bọn họ quan hệ gì? Điều này làm cho Hạ Cảnh Điềm không khỏi có chút tò mò, bất quá, nàng cũng không phải là ngốc, vừa rồi cô gái kia biểu lộ rất tự nhiên, nói rõ quan hệ của họ trong đó, Hạ Cảnh Điềm khẽ cắn môi dưới, nói không ra tâm tình trong lòng, có chút tự ti a!
Ngẫm lại những người bên cạnh Kỷ Vĩ Thần toàn xinh đẹp như người mẫu, khí chất mỹ nữ, mà mình chẳng qua là một cô gái bình thường, không muốn cùng bọn họ tranh giành so sánh, nhưng, đồng dạng với quan hệ cùng Kỷ Vĩ Thần, nàng y nguyên ngăn không được có chút vô lực bối rối, không có hy vọng xa vời tiến vào trong lòng hắn, không có hy vọng xa vời qua muốn hắn yêu, nhưng, hắn lại cho nàng hết thảy những hy vọng đó, ít nhất nàng hiện tại so với những cô gái khác hạnh phúc một chút, ít nhất nàng có được tình cảm mãnh liệt khi đêm đến cùng hắn.
Trên thế giới này không có người không thể yêu, chỉ có người không dám yêu, sợ yêu, cả đời này đều không thể chạm đến tình yêu.
Sau hoa viên lớn của Đỗ thị, một bóng dáng lười biếng nghiêng tựa trên ghế dài, chân dài giao nhau, mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời chói mắt, khẽ mím môi mỏng cũng tản ra sự gợi cảm, Đỗ Thiên Trạch híp lại mắt, đưa tay nhìn đồng hồ, còn có một tiếng đồng máy bay sẽ đi đến thành phố đó, những ngày này hắn đi theo cha họp ở công ty, nhàm chán chết hắn. Hôm nay, cuối cùng cũng bớt thời giờ đi đến đó, vuốt điện thoại, cố nén ý muốn gọi điện, môi gợi cảm nhẹ cười, nụ cười tà tà, đôi khi, làm cho người ta bất ngờ sẽ có thể gia tăng cảm tình lắm nha!
không nhớ rõ ở đâu chỉ ra chiêu này, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy còn hữu dụng, nhẫn nại làm kích thích tăng cao, hắn suy nghĩ, Hạ Cảnh Điềm khi thấy hắn đột nhiên xuất hiện sẽ rất kinh ngạc, nghĩ đến đó khóe miệng vòng cười đã lớn ra.
Trung tâm thành phố.


Giữa trưa ánh nắng mạnh mẽ xuyên qua cửa sổ sát đất rơi tại sàn nhà bóng loáng, hình thành những vòng sắc màu bảo thạch, một nữa chiếc chăn trắng đã rũ xuống sàn nhà, trên giường Hạ Cảnh Điềm cuộn mình thành một đoàn, ôm lưng gối ngủ say sưa, tối hôm qua cực độ mỏi mệt làm cho nàng cần ngủ đủ giấc, điện thoại mới đặt ở tủ giường vẫn lẳng lặng nằm vô thanh vô tức.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Hạ Cảnh Điềm bị ánh nắng kích thích, trong ngủ say dần mở to mắt, khi thấy kim đồng hồ chỉ hướng phương hướng, nàng cả người đều bật lên lên, hai giờ chiều, trời ạ. . .

Rất nhanh chụp lấy bộ đồ ngủ mặc vào, nàng đi vào phòng khách, cả tòa biệt thự im ắng, xem ra Kỷ Vĩ Thần đã đi làm, nàng vô thức thở ra một hơi, không có việc làm nên làm cho người ta cũng lười biếng, vệ sinh cá nhân xong, nàng lấy túi xách ra cửa, đầu tiên đi tới gian phòng nàng thuê lấy một ít nhu yếu phẩm ở đó đem về, rồi trực tiếp thuê xe về biệt thự, cứ vậy mà đi mấy lần, rồi chẳng có mục đích mà lang thang trên đường đông người, nhìn người khác có bạn bè cùng đi dạo, nàng cảm thấy rất cô đơn, nghĩ đến đã vài ngày không có tìm Tiểu Ngữ và A Nhã, bây giờ cũng đúng lúc là giờ tan việc.
Gọi điện thoại đến, nghe được tiếng cười vui vẻ củaTiểu Ngữ, Hạ Cảnh Điềm cũng vui theo, bọn họ hẹn tại cửa công ty Kỷ thị gặp mặt, Hạ Cảnh Điềm cũng không biết vì cái gì, khi đi tới Kỷ thị, nhìn trước mắt tòa nhà hơn bảy mươi tầng, cửa thủy tinh chiếu rọi chói mắt cực kỳ, nàng lấy tay che mắt, tâm đột nhiên có chút phiền muộn, nàng rất hâm mộ những thành phần tri thức đang bận rộn bên trong.
Hạ Cảnh Điềm kiên nhẫn chờ, ánh mắt không khỏi tìm kiếm nhìn ở cửa chính, phút chốc, một bóng dáng quen thuộc từ trong đại sảnh phóng ra, Hạ Cảnh Điềm tâm mạnh nhảy dựng, ra tới không phải là Kỷ Vĩ Thần sao? Chỉ thấy hắn đi lại có chút gấp gáp, vừa nói điện thoại, vừa đi ra cửa, tại đó, bảo vệ đã đem xe của hắn dừng đợi sẵn, Hạ Cảnh Điềm có chút si ngốc nhìn hắn lên xe, đột nhiên, cửa xe hạ xuống, ở ghế lái phụ bên cạnh Kỷ Vĩ Thần là một cô gái xinh đẹp đang cười đến vũ mị, thập phần thân mật hôn lên má hắn, sau đó, chiếc xe khí phách chạy đi trước mắt kinh ngạc của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm chấn động đứng nguyên tại chỗ, nội tâm đã phân không ra cảm giác gì nữa, từ mừng rỡ khi thấy Kỷ Vĩ Thần đến cảm giác buồn phiền hiện tại, còn mơ hồ có chút tức giận cùng khó chịu, càng làm cho nàng nhịn không được suy đoán người kia là ai? Nhưng cũng chỉ những tiểu thư danh giá mới xứng đôi với hắn.
Hạ Cảnh Điềm đang ngây người thì bả vai bị người dùng lực vỗ một cái, nàng giật mình nảy người, quay đầu, chỉ thấy Tiểu Ngữ cùng A Nhã nhìn nàng quái dị.

“Đang nhìn cái gì mà mất hồn như vậy?” Tiểu Ngữ trêu ghẹo, ánh mắt cũng đuổi theo hướng Hạ Cảnh Điềm chú ý.
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, “Không có gì, đi thôi! Chúng ta trước ăn cơm, đêm nay mình mời.”
“Như thế nào? Có việc vui à!”
“Không có việc vui thì không thể mời sao? Lâu như vậy không gặp, nhớ các cậu chết rồi.” Hạ Cảnh Điềm cười, trong lòng lại tức giận nghĩ, tất nhiên Kỷ Vĩ Thần xa xỉ trả lương cho nàng, nàng cũng sẽ không vì hắn mà tiết kiệm.
Đầu tiên bọn họ tìm đến một nhà hang trung bình dùng cơm, sau lại đi dạo mua quần áo, mua bao lớn bao nhỏ, ba người đều mua rất nhiều, Hạ Cảnh Điềm nhớ kĩ lời Kỷ Vĩ Thần nói…, phải đề cao thưởng thức cùng khí chất, lúc này đây, nàng ngược lại quyết tâm đi mua vài bộ quần áo cao cấp, cái này lại làm A Nhã cùng Tiểu Ngữ nhìn choáng váng, đều hỏi Hạ Cảnh Điềm từ đâu có nhiều tiền, Hạ Cảnh Điềm chỉ nói bạn cho mượn, cũng may họ không có hỏi thêm đã liền tin.
Một lúc đi dạo đến mười một giờ, ba người mới trở về nhà mình, Hạ Cảnh Điềm cầm theo mấy túi quần áo mờ mịt không định đi trên đường náo nhiệt, nàng đột nhiên rất không muốn đi trở lại cái nhà kia, bởi vì trong nhà quá lạnh lẽo, quạnh quẽ làm cho nàng sợ hãi, đêm nay, Kỷ Vĩ Thần chắc là không trở lại, có mỹ nữ làm bạn, hắn còn có thể trở về cùng cô gái bình thường như nàng sao?
Nhìn đèn chớp nhoáng hoa lệ, trong thế giới phồn hoa này Hạ Cảnh Điềm đột nhiên rất tức giận, rất khó chịu, đè nén tâm lý muốn tìm cái gì phát tiết, nàng không trách ai, chỉ đổ thừa tại mình, có cảm giác nặng nề này làm nàng thở không nổi.
Ánh mắt đột nhiên chạm đến cách đó không xa một quán bar cao cấp! muốn phát tiết tốt nhất là uống rượu, chưa từng nghĩ muốn uống rượu, muốn say, Hạ Cảnh Điềm không hề do dự, cất bước liền đi vào, đi vào nơi co không khí ám muội mê hoặc lại dễ chịu hơn nhiều, tùy tiện tìm một vị trí, mở miệng liền muốn hai chai rượu đỏ, đôi khi, dùng tiền mua sự vui vẻ còn hơn là đứng một mình trong phòng.
Ba ly rượu, nàng phát hiện căn bản không có một chút say, nàng đang hoài nghi rượu có vấn đề, hay là mình tửu lượng tăng nhiều rồi? Cô đơn làm cho tâm con người vô cùng yếu ớt, nàng Hạ Cảnh Điềm sống đến năm thứ hai mươi bốn thì một tràng ái tình cũng chưa từng có, trong đầu đột nhiên nhấp nhoáng gương mặt Ngô Viễn Khang, không nàng có yêu nhưng không đủ sâu? Hay là bị thương quá đau? Hạ Cảnh Điềm thật lâu không nhớ tới người này rồi, đối với hắn, Hạ Cảnh Điềm chỉ có hận, đau khổ, cũng giãy dụa qua, nhưng duyên phận tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nàng chỉ mới quay người lại đã biến mất không dấu vết rồi!

Hạ Cảnh Điềm nội tâm buồn bực, rượu một ly lại một ly uống cạn, dưới ngọn đèn mê ly, ca khúc thương tâm, nàng đưa mắt nhìn trong sàn nhảy, vài đôi yêu nhau ôm ấp khiêu vũ, náo nhiệt nhất quán bar chính là bên trái nơi bàn dài có sáu bảy thanh niên đang ồn ào đùa giỡn.
Lúc này, ngoài cửa bar đi tới một thanh niên tuổi trẻ, hắn còn rất trẻ, nhìn khoảng hai mươi bốn tuổi gì đó, khuôn mặt cũng ưa nhìn tuấn lãng, tóc đen như mực mềm mại, một thân quấn áo trắng càng tôn lên dáng người hắn cao ngất, hắn vừa đi vào, liền thấy sáu bảy người kia gọi, “Lê Hàn, ở đây… ở đây. . .”
Thanh niên trẻ tuổi kéo môi cười, sảng khoái đi đến nơi phát ra tiếng gọi.

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×