Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 03

87 lượt xem

Anh Nên Thanh Toán Rồi!
Bây giờ cô định đoạt, rửa mặt, tỉnh táo ngồi bên cạnh anh, chờ anh tỉnh lại, thu phí đêm đầu tiên.
Hoan Nhan đứng lên, quần áo ướt đẫm đã giặt sạch sẽ và sấy khô, không hổ là khách sạn lớn, Hoan Nhan cảm thán một tiếng, động tác nhanh đem mặt rửa xong, bất quá mới có năm phút đồng hồ, ở sân nhỏ bên kia bừa bộn, cô có thói quen dùng phương pháp nhanh nhất đem dọn dẹp ổn thỏa.
Cơn mưa đã đi qua, nơi này mùa hè đến rất sớm, ngoài cửa sổ mặt trời đã ửng đỏ xuyên qua các rèm cửa sổ.
Hoan Nhan đứng ở mép giường, nhìn xung quanh một vòng dứt khoát ngồi xếp bằng trên tấm thảm Ai Cập dày.
Chỗ bị thương trên đầu gối lộ ra vết thương màu hồng, cô không cảm giác một chút xíu đau đớn, hay tay áp má, cô yên lặng giống như là không khí trong phòng, tiếng hít thở nhàn nhạt của Thân Tống Hạo nghe rất rõ ràng....
Hoan Nhan giống như là lâm vào ngày xưa, cả người như đi vào cõi thần tiên, lần đầu tiên cô đang yên tĩnh thì kéo đến quán bar tay chân có chút luống cuống, sau đó Tống Gia Minh đến gần, anh ta ngồi trước mặt cô, cả buổi tối trò chuyện vui vẻ, như là lập tức xâm nhập vào đóng chặt tâm hồn sáng rỡ của cô.
Lần đầu tiên lúc tỏ tình, anh có chút ngượng ngùng vui vẻ, anh ở trước mặt người khác lúc nào cũng tự nhiên cười nói, gặp phải cô thì tay chân luống cuống đến đáng yêu....
Lần đầu tiên hẹn hò, anh thử cầm tay của cô, gọi cô Nhan Nhi, cô xấu hổ từ chối anh, anh bối rối cùng lo lắng....
Hoan Nhan lập tức cười ra tiếng, cười mà nước mắt cũng đi theo rơi xuống, cô cắn môi, nhưng mà, nhưng mà Tống Gia Minh tốt như vậy, lúc ở cùng cô, bên ngoài... Tống Gia Minh, hay là trong trí nhớ người kia sao?



Thân Tống Hạo chau lông mày lại, ánh mắt híp lại thấy một bóng dáng một lát cười một lát khóc....
Khoảng chừng một phút, anh mắt của cô dừng ở trên mặt anh, dừng lại trên mặt anh rất lâu, Thân Tống Hạo ho khan một tiếng, chậm rãi ngồi dậy.
Hoan Nhan sợ đến toàn thân run lên, bối rối lau đi gương mặt đầy nước mắt, cô nhìn đi qua chỗ khác, không dám nhìn tấm thân trần của người đàn ông kia: "Anh đã tỉnh, tôi có chuyện muốn nói".
Cô chỉ muốn nhanh rời đi chỗ này, rời đi để cho cô nằm mơ là đang ở trong gian phòng xa xỉ.
Thân Tống Hạo chậm rãi xuống giường, áo ngủ cứ như vậy tán loạn trên người anh, anh đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời vàng chiếu xuống, đem cả người anh bao phủ tầng lớp màu vàng, anh lười nhát duỗi thân người, không chút để ý châm điếu thuốc: "Cô nói".
Hoan Nhan cũng ngây ngốc giật mình, cô nhìn góc độ khuôn mặt anh, gò má anh đẹp đến kinh ngạc, anh chớp mắt hít một hơi thuốc, quả thật cho lòng người phụ nữ dao động.
"Thứ ánh mắt này của cô tôi thấy quá nhiều, người phụ nữ...." Anh tà tứ nói, cúi đầu, một lớp khó thuốc nồng nặc phả trên mặt cô, Hoan Nhan lập tức chật vật ho khan, anh nhìn cô như vậy, dường như tâm tình rất tốt, ha ha cười lớn.
Hoan Nhan tức giận nhìn lại anh, có chút căm ghét mở miệng: "Anh quá vô lễ".
"Sai, cô cũng cho động tác mới vừa rồi của tôi thành một loại khiêu khích...." Anh ôm lấy cánh tay, híp mắt ngạo nghễ nhìn cô, một bộ dạng công tử nhà giàu.
"Tùy anh" Hoan Nhan trừng anh một cái, đưa đôi tay trắng ngần ra: "Bây giờ, Đại thiếu gia anh nên thanh toán rồi".
Vấn Đề Bạn Gái
"Tùy anh" Hoan Nhan trừng anh một cái, đưa đôi tay trắng ngần ra: "Bây giờ, Đại thiếu gia anh nên thanh toán rồi".
Bên môi Thân Tống Hạo vẫn là ý vị suy ngẫm, hứng thú lập tức biến mất đứng lên, ánh mắt của anh lướt qua trên đỉnh đầu cô, trực tiếp đi qua bên người cô đi tìm chi phiếu.

"Tôi đối với xử nữ từ trước đến nay vô cùng hào phóng....".
"Tôi chỉ muốn mười vạn tiền" Hoan Nhan không chút do dự cắt đứt lời của anh, vẫn đuổi theo anh, duy trì tư thế đưa tay.


Khóe môi Thân Tống Hạo cong cong, vẻ mặt không đàng hoàng: "Tùy cô, tôi trước nay đối với phụ nữ nói sao nghe vậy...." Khóe miệng anh vẫn ngậm điếu thuốc thoạt nhìn thật không đứng đắn, Hoan Nhan chán ghét, cũng may, sau này không bao giờ gặp lại nữa!
Anh lấy chi phiếu ra, lúc đang muốn ghi, điện thoại di động ở một bên vang lên, Thân Tống Hạo nhíu mày, một tay cầm điện thoại di động tới, đợi thấy màn hình hiện ra một dãy số, không khỏi bực bội vặn lông mày, đưa tay cầm điếu thuốc để trên cái gạt tàn thuốc thủy tinh....

"Này, ông nội" Anh mở miệng, lập tức cầm điện thoại di động cách xa bên tai.
"Còn biết ông là ông nội con? Thằng nhóc kia, con tối ngày hôm qua sao không trở về nhà? Có phải hay không lại đang ở bên ngoài chơi bời?".
Ông cụ tức giận mười phần mắng chửi truyền đến rõ ràng, Hoan Nhan nín cười, bả vai cũng run run lên.
"Ông nội, con tối qua làm thêm giờ....".
"Câm miệng! Ông mặc kệ, hôm nay là thứ hai quy tắc bữa ăn cùng dòng họ, con tuần trước từng nói dẫn bạn gái về nhà, xú tiểu tử Thân Tống Hạo kia ông cảnh cáo con, lần này, ông cái gì cũng không quản, con nếu như không dẫn bạn gái về nhà, sau này vĩnh viễn đừng nghĩ vào cửa nhà họ Thân! Tạm biệt!".
Điện thoại cắt đứt liên lạc, mặt Thân Tống Hạo đen đến dọa người đem điện thoại cúp, hai đôi lông mày đẹp nhíu chặt lại.

Cơ thể ông nội vừa mới khỏe lại, anh quả thực không nên chọc ông tức giận, chỉ là, bạn gái? Quỷ tha ma bắt đầu óc anh rút gân mới có thể hứa hẹn mang phụ nữ về nhà?
Tô Lai sau khi đi, phụ nữ ở trong mắt anh, chính là một công cụ phát tiết!
Bạn, bạn gái.... Thân Tống Hạo cảm thấy đầu óc mình muốn thắt lại, ánh mắt của anh lay động một vòng, lại rơi vào trên người Hoan Nhan, mắt lập tức sáng lên.
Hoan Nhan bất giác lui về phía sau từng bước, trợn to hai mắt nhìn anh: "Anh, anh nghĩ quỵt nợ sao?".
"Cô đoán đúng rồi!" Anh xấu xa cười một tiếng, dứt khoát đem chi phiếu chưa ghi cất lại, một bộ đoán chừng nét mặt của cô.
_______________________________
"Thoạt nhìn phải ngoan, hiền lành, lương thiện, dĩ nhiên cũng không thể quá xấu, Ngải Khẳng xem rồi chỉnh đi" Thân Tống Hạo hai chân bắt chéo, mãn nguyện ngồi ở trên ghế sa lon, đem Hoan Nhan đẩy tới trước mặt một người đàn ông tuổi còn trẻ.
Người đàn ông bị gọi là Ngải Khẳng hai hàng lông mày nâng cao: "Thân thiếu gia, gợi cảm, thùy mị thanh nhã tôi cũng có thể, nhưng mà hiền lành? Anh xác định không phải là gây khó khăn cho tôi?".
"Ừ...." Thân Tống Hạo suy nghĩ một lát, khóe môi rạng rỡ cong cong: "Dựa theo người phụ nữ hai mươi năm trước chỉnh là được".

"Anh xác định?" Ngải Khẳng lông mày càng nâng cao hơn, mặt Hoan Nhan cũng không chút thay đổi, ngón tay lướt qua mấy bộ quần áo, cô xem thử anh ta muốn làm gì, đầu óc cô bây giờ đều là mười vạn tiền.
Có Lẽ Em Nên Chúc Mừng
"Anh xác định?" Ngải Khẳng lông mày càng nâng cao hơn, mặt Hoan Nhan cũng không chút thay đổi, ngón tay lướt qua mấy bộ quần áo, cô xem thử anh ta muốn làm gì, đầu óc cô bây giờ đều là mười vạn tiền.


Nửa giờ sau, cô búi tóc thấp, Hoan Nhan mặc sườn xám đến đầu gối đã bị Ngải Khẳng mang ra ngoài. Lông mày cô được vẽ tinh tế thật dài, cổ áo bên trong sườn xám cao lên, lộ ra cái cằm thon, thoạt nhìn cô giống như người trong tranh.
Thân Tống Hạo không tự chủ được đứng lên, anh bị dẫn dắt đi tới trước mặt cô, ngón cái cùng ngón trỏ đem cằm cô cầm lên, con mắt rạng rỡ của anh rất sâu, giống như là giếng trong vắt, phía sau lưng Hoan Nhan cứng lại.
"Lấy hoa tai ngọc trai" Anh mở miệng thật thấp, bàn tay hướng về Ngải Khẳng, ánh mắt rơi vào trên mặt Hoan Nhan, vẫn không nhúc nhích.
"Tôi, tôi không có lỗ tai...." Hoan Nhan đẩy anh ra, cả khuôn mặt cũng đỏ lên, ngay cả vành tai cũng hồng lên giống như sắp chảy máu.
Anh như là lập tức sáng mắt, ánh mắt vốn sâu xa nay thay bằng ngả ngớn: "Đi thôi".
Anh đi thẳng ra cửa, Hoan Nhan cắn cắn môi, như cũ đi theo sau, lần đầu tiên co mang giày cao gót, có chút không thích ứng, đi nghiêng ngả.
Lên xe, anh mở một bài hát, Vương Tiếu Vong.
Hoan Nhan có chút sững sờ, đây là bài các cô gái yêu thích, bài này cùng với anh ta thật là không hợp.
Cô ở một bên, bị tiếng hát thu hút: từ khóc vì ghen tỵ, biến thành cười hâm mộ, thời gian như thế nào nắm chặt mình, chỉ có mình rõ ràng nhất....

"Tống Gia Minh, có lẽ em nên chúc mừng" Cô không đầu không đuôi nói một câu, phát hiện xe đã dừng lại, anh liếc cô một cái, rõ ràng đối với thứ gì đó của cô không cảm thấy hứng thú.
Xuống xe, anh nâng cằm cô lên, trước sau như một ngả ngớn cùng cương quyết: "Cô chỉ cần cùng tôi đi vào một phút, tôi sẽ trả công cho cô gấp đôi".
Anh cất bước đi vào, trang viên rất là sang trọng, Hoan Nhan cả đời cũng không dám tưởng tượng chỗ như vậy.
Mọi người trên bàn, cũng nhìn bọn họ chầm chậm tiến vào, Hoan Nhan sợ đến tay chân run lên, nhưng thoáng cái cả người rơi vào một lồng ngực, bị người ôm thắt lưng mảnh khảnh: "Bạn gái mới của con, Hứa Hoan Nhan".
Thanh âm anh rất dịu dàng, Hoan Nhan bị một người nhìn chăm chú, mặt đỏ sắp nổ tung.
Ông cụ xem ra thần sắc rất tốt, Hoan Nhan mất tự nhiên cùng ngượng ngùng, nhìn cô gái thanh khiết kia rõ ràng có chút hồi hộp làm ông có chút yên lòng, đứa nhỏ này thoạt nhìn giống như là người phụ nữ trong sạch.
"Ông nội, ông vừa lòng không?" Thân Tống Hạo cười một tiếng, nhưng mà cố ý bỏ qua ánh mắt thân thiết hai người, anh xoay người: "Mọi người chậm dùng, con cùng Nhan Nhi muốn đi hẹn hò".
Anh ôm cô bước đi, cô lập tức mất hồn, Nhan Nhi, Nhan Nhi.... Rõ ràng là chỉ có duy nhất Tống Gia Minh gọi cô như vậy a!
Một lát sau, cơ thể ấm áp bỗng chốc biến mất, Hoan Nhan vẫn ngơ ngác, Thân Tống Hạo cùng cô kéo khoảng cách, tiện tay từ trong túi rút ra chi phiếu, bắt đầu ghi.
Hoan Nhan lập tức tỉnh táo lại, cô trợn to hai mắt để ý anh, thì ra mới vừa rồi là cô mất hồn tất cả dịu dàng kia đều là giả, anh ta chẳng qua lợi dụng cô diễn một tuồng kịch mà thôi, mà cô, cũng chẳng qua là chỉ muốn mười vạn tiền....
"Đây" Anh cầm chi phiếu vươn tay ra, trong đầu Hoan Nhan thoáng qua ý nghĩ một giây, muốn, rất muốn tờ chi phiếu này, nhưng mà tay của cô, lại theo bản năng đẩy ra….
Không Thiếu Nợ Nhau
"Đây" Anh cầm chi phiếu vươn tay ra, trong đầu Hoan Nhan thoáng qua ý nghĩ một giây, muốn, rất muốn tờ chi phiếu này, nhưng mà tay của cô, lại theo bản năng đẩy ra….
Khóe môi Thân Tống Hạo mang ý cười làm biếng, ngón tay thon dài của anh buông lỏng, chi phiếu nhẹ nhàng chạm ngón tay Hoan Nhan rơi trên mặt đất, dừng ở đôi giày cao gót đẹp của cô.

"Anh!" Cô trợn mắt nhìn anh, theo bản năng vung tay ra....
Mà anh giống như tên vô lại bĩu môi một cái, không chút nhẹ tay chế trụ động tác của cô, xem thường cười một tiếng: "Thế nào? Số tiền như vậy mua một đêm của cô, Hứa tiểu thư còn không thỏa mãn? Hay là cô....".
Anh cúi đầu, môi tà tứ trực tiếp lướt qua môi rồi dừng bên tai cô: "Hứa tiểu thư cũng giống như những người đàn kia, đều muốn câu cá lớn?".
"Không biết xấu hổ!" Hoan Nhan tức giận như muốn nổ tung, cô chưa bao giờ mắng người nửa ngày chỉ nặn ra bốn chữ (Vân Vân: tiếng trung chỉ có ba chữ thôi, nhưng dịch ra thành bốn chữ), đúng như dự đoán, anh ngẩn người ra, lập tức tuôn ra một trận cười to.
Hoan Nhan gắt gao cắn môi, trừng nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt, , một lát sau, cảm giác bực mình trong lồng ngực bớt đi nhiều, cô mới dùng dáng vẻ kiêu ngạo nhất đem chi phiếu kia nhặt lên, hít một hơi thật sâu, cô cuối cùng lạnh lùng liếc anh một cái: "Thân tiên sinh, sợ là không được như ngài mong muốn, tôi về sau không muốn nghĩ đến ngài, cũng không hy vọng nhìn ngài lần nữa, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không thiếu nợ nhau".
Cô cầm chi phiếu trong tay, xoay người sống lưng thẳng tắp từng bước đi về phía trước, nước mắt, giống như con đê bị vỡ mãnh liệt chảy xuống, cho dù là bị mẹ kế đánh chửi đến tuyệt vọng, còn cảm thấy sống thật mãn nguyện, cô cũng chưa từng khó chịu như vậy, mất mặt như vậy.
Thân Tống Hạo híp mắt nhìn cô một lát, vẫn cười một tiếng, nếu như người đàn bà này dùng lạt mềm buộc chặt, anh ngược lại cảm thấy tâm tư cô ta sâu đến đáng sợ!
_______________________________________
Không biết đi một mình bao lâu, Hoan Nhan dò khắp trên người lấy tiền xu ra đi vào nhà vệ sinh công cộng, đem quần áo trên người đổi lại, cô nhìn sười xám trong tay đến lộng lẫy, cuối cùng đem vứt đi.
Giày cao gót đổi thành giày vải, Hứa Hoan Nhan bỗng nhiên cảm thấy thực tế. Khi về đến nhà chính là buổi trưa, Hoàng Thư Quyên ở trong sân phơi nắng, xung quanh có mấy người phụ nữ hàng xóm đang cùng nhau hăng say nói chuyện.
Lúc Hoan Nhan đi tới, mọi người đồng hời mở to hai mắt nhìn cô, có người còn mở miệng nói: "Hoan Nhan nhà cô gả cho ông chủ kia, chính là một khoản của hồi môn lớn nha....".
Hoan Nhan hít sâu một hơi, cô cầm chi phiếu trong tay đưa tới, bỏ trên người Hoàng Thư Quyên: "Số tiền này cho mẹ, từ nay về sau con và mẹ không còn liên quan, mẹ nếu muốn bán người thì tìm con gái mẹ đi".

"Còn có" Hoan Nhan hướng phòng mình đến lớn tiếng nói: "Bắt đầu từ hôm nay con chuyển đi, nhưng mà mẹ yên tâm, mỗi tháng con vẫn sẽ cho mẹ một ngàn vạn, làm tiền sinh hoạt cho ba, xin mẹ đối với ông tốt hơn một chút".
Cửa phòng nặng nề đóng lại, Hoàng Thư Quyên thở hổn hển hét lớn cũng bị nhốt ở ngoài phòng, Hoan Nhan nhìn một vòng xung quanh căn phòng sơ sài, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh trên đầu giường, phía trên có người phụ nữ mỉm cười nhìn cô, dường như muốn nói, Hoan Nhan, con cuối cùng cũng trưởng thành....
Hoan Nhan nhắm mắt lại, ngẩng mặt nhìn chiếc giường năm hai mươi mấy năm, khăn phủ gối phảng phốt mùi hương của mẹ, tay kia xiết chặt lại như muốn giữ hương vị kia.
Từ nay về sau, không còn có nhà, từ nay về sau, Hứa Hoan Nhan trên đời này lẻ loi một mình, không có ai yêu Hứa Hoan Nhan.

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k