Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 75
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
12/08/2019 20:25:57 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 76 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 77 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 74 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 73 (Truyện ngôn tình)
Không cần phải sợ, cô nên chúc mừng anh, từ đầu đến giờ bất quá cô chỉ là thế thân, hiện tại chánh chủ đã trở lại, cô rời đi mới là lựa chọn đúng nhất.
Cô thật muốn không câu chấp, nhưng trong lòng đau giống như bị lăng trì vậy, cả đêm hầu như chưa từng nhắm mắt, anh dậy thật sớm tinh thần phấn chấn đi làm, để lại cô một mình ở nhà ngẩn người.
Ngày mai là sinh nhật anh, Hứa Hoan Nhan nhớ tới sau khi kết hôn đã bỏ qua một lần sinh nhật, không khỏi thở dài, lần kia cô mang bánh sinh nhật đến, lại đúng lúc nghe được lời anh và Trần Nhị nói chuyện này nọ, còn lần này lại là Tô Lai.
Cô có lẽ khắc tinh với anh, thật không thể thoát khỏi số phận sao?
Cô chỉ muốn cho anh một sinh nhật thật vui vẻ, bù lại thiệt thòi lần sinh nhật trước, hơn nữa, cô còn có một món quà thật lớn muốn tặng cho anh.
Luôn luôn được ăn cả ngã về không một lần, cả đời này, gặp được người mình yêu sâu đậm, cở nào khó khăn? Không tới cuối cùng, cô suy nghĩ vẫn muốn cố gắng tranh thủ một lần.
Đi siêu thị mua nguyên liệu về làm bánh cake, Hứa Hoan Nhan ra cửa đến chổ máy rút tiền, kiểm tra thẻ rút tiền của mình, thẻ này là do ông nội cho cô sau khi cưới, trong thẻ có bao nhiêu tiền cô cũng chưa hề kiểm tra, còn có một cái thẻ khác do Thân Tống Hạo đưa cho cô làm tiền tiêu vặt.
Trên màn hình hiện lên con số, cô nhìn vào mà giật mình, khóe mắt ngấn lệ, cô nhớ tới chuyện ông nội giao phó cho cô, một chuyện cô cũng không làm được, những thứ đồ trang sức quý giá kia cô đã không bảo quản được tốt, cuộc hôn nhân với Thân Tống Hạo cũng đang nằm trên bờ vực thẳm, ông nội vốn thương yêu cô như vậy, thậm chí còn cho cô tài khoàn đến mười triệu lận, nếu như ông nội biết những chuyện đã xảy ra , không biết ông nội dưới đất có trách cô không?
Thời điểm trở về nhà, điện thoại di động vang lên, Hứa Hoan Nhan để túi xuống lấy di động ra xem, so với lần trước còn quá đáng hơn, vài tấm hình thân mật sôi nổi hiện lên trong tầm mắt cô.
Cô ngơ ngẩn ngồi xuống, gương mặt lần này so với mấy ngày trước xem ra rõ ràng hơn nhiều, cô không thể lừa mình dối người nói đó là người khác.
Kia đúng là người đàn ông cô yêu, người mà cô lấy làm chồng.
Nằm cạnh người phụ nữ khác, khuôn mặt thỏa mãn hài lòng.
Cô cúi đầu cười ra tiếng, ngồi trên ghế salon bắt đầu nhắn tin trở lại: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào?”
“Anh ấy nói rồi, chỉ cần tôi trở lại, lập tức sẽ cưới tôi, mà bây giờ, tôi đã trở về, Hứa Hoan Nhan cô nên rút lui.”
Tin nhắn bên kia thật nhanh đã trả lời lại, sắc mặt Hứa Hoan Nhan trắng bệch, ngón tay run rẩy.
Cô nhắn mắt lại hồi lâu, nghiêng mặt tựa vào ghế salon miệng há to thở dốc, nước mắt không phải từng giọt từng giọt rơi, mà là ào ạt tràn đầy cả khuôn mặt, rất tốt, rất tốt, cô ta đã thừa nhận, mình không phải là nên khéo hiểu ý, nhìn ý tứ người ta ngoan ngoãn cuốn xéo sao?
“Được, ngày mai sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.”
“Cô đừng nên trách tôi, nếu không phải A Hạo ba phen mấy bận cam kết, tôi đã sớm bỏ đi nước ngoài rồi, bất quá như vậy cũng tốt, một người con gái như tôi, bên ngoài phiêu bạt trôi nổi nếu như có một mái nhà thì thật là tốt.”
Hoan Nhan cũng không nói gì, sau khi cười lạnh lùng mấy tiếng, thật nhanh đánh một hàng chữ: “Thật ngại, chờ chính miệng A Hạo nói cho tôi biết muốn ly hôn rồi tính sau.”
Nhấn gửi đi xong, cô khóa máy di động, vẫn chưa hết tức, cô thẳng tay ném điện thoại di động vào vách tường.
Không khí thoáng cái đông đặc lại…Buổi sáng ngày hôm nay, xảy ra chuyện thật là quá đáng, làm người ta thật là không thể kềm chế cơn nóng nảy.
Hứa Hoan Nhan cho Quản gia, người giúp việc nghỉ ngày hôm nay, cả biệt thự chỉ còn mình cô, sáng sớm chui vào trong bếp, nhưng cho đến chiều vẫn chưa làm xong cái bánh cake, không phải là canh nhiệt độ sai, mà là quên chưa bỏ vào.
Quý Duy An chợt gọi điện thoại tới, nói là công ty có việc gấp nên không thể tới, cho người đem quà tặng đưa tới. Phong bao lì xì của cha mẹ chồng cũng để trên bàn cả rồi.
Cô gọi một cú điện thoại, nhắc anh cần phải về nhà.
Tô Lai nói anh cho cô ta một cam kết, cô nên tin hay không? Chỉ là Tô Lai nói, cũng không phải từ trong miệng anh nói cô nghe được, tại sao cô phải ngoan ngoãn cuốn xéo nhường chổ lại cho cô ta?
Chồng cô mỗi ngày đi làm đều vẫn về nhà, đối xử với cô không có gì không tốt, từ đầu đến cuối căn bản anh chưa từng đề cập đến tên tuổi Tô Lai cô, nếu quả thật theo như lời cô nói mấy câu kia, anh cam kết cưới cô, tại sao cho đến bây giờ anh vẫn chưa nói gì với mình?
Tô Lai, nhìn tôi là đáng thương như vậy, nhưng người đáng thương nhất chính là cô mới phải.
Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng cười, đem vứt bỏ chiếc bánh bị hư, lại bắt đầu làm lại bánh mới.
Nghe tiếng bước chân của anh, Hứa Hoan Nhan thò đầu ra cánh cửa thủy tinh trong suốt nhìn ra phía ngoài, anh không nhanh không chậm hướng phòng bếp đi tới.
“Anh mới về tới? Chờ một chút em làm sắp xong rồi.” Hoan Nhan cười vui vẻ, cao giọng nói, Thân Tống Hạo nhìn cô, trên mặt dính bột mì, chóp mũi cũng dính bột trắng cả lên, anh không khỏi vươn tay lau cho cô: “Em không cần làm phiền phức như vậy, bên ngoài tùy tiện có thể mua được mà.”
“Bên ngoài cho dù bán có đẹp hơn nũa, cũng không ngon bằng.’ Cô vừa trộn vừa cười tủm tỉm nói, vì động tác thân mật của anh, quan hệ giữa hai người cũng gần hơn một bước.
“Tại sao?”
“Khi làm bánh cake, thành ý trong tâm muốn làm để tặng cho người yêu dấu của mình, bánh cake sau khi làm ra so với bình thường nhất định sẽ cho hương vị ngọt ngào hết mức.” Cô nhẹ nhàng nói, mặt mày rạng rở an tĩnh, nhưng anh lại không nói ra được cảm giác chấn động lúc này.
“Thật….Không cần…” Anh lẩm bẩm mở miệng, đột nhiên cảm thấy mình quá tàn nhẫn thì phải?
“Không còn cách cứu vãn nữa sao?” Cô buông thõng đôi tay, đôi mắt dần đờ đẫn không có chút sinh khí.
Anh trước sau như một nhếch mép cười lạnh, kiên định lắc đầu.
Hứa Hoan Nhan chợt giơ bàn tay xanh xao nắm lấy mép bàn, cố hết sức dựa vào mới khiến cô không ngã xuống hôn mê.
“Nếu như em….. Có con của chúng ta?” Thở dài một hơi, Hoan Nhan cố gắng kềm chế không để cơn buồn nôn đang dâng lên ọe ra, cô thử thăm dò nhìn lại anh, vẫn là trước sau như một nhàn nhạt nụ cười.
Anh nhướng hàng lông mi dài lên nhìn cô, trong ánh mắt ý cười càng sâu hơn, môi mỏng giương lên, nở nụ cười lạnh lùng: “Từ trước đến giờ tôi đều áp dụng biện pháp an toàn, Hứa Hoan Nhan.”
Anh nói đến từ cuối cùng, đã có chút phiền não, đầu cũng không ngẩng lên nâng tay lên, lấy ra từ trong áo khoác tờ đơn ly hôn đẩy tới trước mặt cô.
Thì ra, căn bản anh đã không còn muốn quay lại nữa rồi, không muốn đợi thêm nữa chỉ muốn cô mau ký tên, sau đó lập tức đem cho người phụ nữ kia cái vị trí này.
“Tôi cái gì cũng không cho cô, cô chỉ được mang theo đồ đạc của cô rời đi thôi.” Anh lại mở miệng, đôi mắt híp lại từ trên cao nhìn xuống cô, có thâm ý khác mở miệng tiếp: “Đồ cô lấy được, cũng quá nhiều rồi.”
“Phải.” Hứa Hoan Nhan cúi đầu cười ra tiếng, chợt ngẩng đầu lên, trong con ngươi nước mắt dâng đầy, cô cố nhịn không để nước mắt chảy ra trước mặt người này, ngón tay run rẩy lau đi giọt lệ chực tràn, gắng sức gật đầu: “Phải, tôi được quá nhiều, tôi rất thỏa mãn.”
Cô cười, nụ cười trước sau như một không tính toán rạng rỡ: “Thân Tống Hạo, tôi đồng ý ly hôn cái gì cũng không tính toán.”
Anh nhìn cô, trong lòng nói không ra là tư vị gì, cô không khóc nháo, cầu khẩn, không giống những người khác được gả vào nhà giàu gặp phải chuyện ly hôn thì đã gào khóc, la lối om sòm, dây dưa không dứt, cô cứ như vậy đồng ý….. “Đã như vậy…..Ký tên thôi.” Anh mi tâm vặn chặt hơn, lớn tiếng nói.
“Tôi sẽ ký tên, nhưng anh phải cho tôi chút xíu thời gian.” Cô lau nước mắt, ánh mắt mang theo vẻ dứt khoát.
Mới vừa suy nghĩ cô sẽ không dây dưa, thế mà bây giờ lại vọng tưởng trì hoãn, Thân Tống Hạo cười lạnh một tiếng, liếc xéo nhìn cô: “Cô muốn trì hoãn thời gian làm cái gì? Tôi sẽ không hồi tâm chuyển ý.”
“Thân Tống Hạo!” Hứa Hoan Nhan chợt lớn tiếng mở miệng, đôi mắt hơi sưng lên nhìn chăm chú vào anh: “Tôi chỉ muốn xác định một ít chuyện, sẽ không lâu đâu, anh không cần lo lắng.”
“Tốt, tùy ý cô, tốt nhất là mau một chút, cô biết con người tôi đối với cái gì không quan tâm đến thì cũng không có tính nhẫn nại, ngay cả nhìn lâu một chút cũng không muốn.”
Anh mỉa mai mở miệng, tờ đơn ly hôn lần nữa đẩy tới trước mặt cô, một tay đút túi quần, thong dong đi ra khỏi phòng bếp.
Hứa Hoan Nhan nhìn bóng lưng anh dần đi xa, cô rửa tay thật nhanh, cầm lấy túi xách cũng đi theo ra ngoài.
Anh chậm rãi lái xe hướng cửa chính rồi ra ngoài đường, Hứa Hoan Nhan ngoắc một chiếc taxi vừa chạy trờ tới, từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền thật dày đưa cho tài xế, sắc mặt không chút thay đổi cô mở miệng nói: “Tối nay tôi bao xe của anh, chạy theo chiếc xe hiệu Bentley trước mặt.”
Tài xế dĩ nhiên mừng rỡ nhận lời, đạp cần ga đuổi theo sau.
Hứa Hoan Nhan tựa lưng vào đệm ghế, đáy mắt không một tia lay động, cô từ trước tới giờ là một người cố chấp, mặc dù Văn Tĩnh thường hay nói cô là người mềm yếu, dễ bị ức hiếp, chỉ tự bản thân cô biết, từ ngày đầu tiên mẹ kế bước vào nhà cho tới thời điểm này, cô đã biết thế nào là nỗi đau vạn tên xuyên tim, mãi rồi cũng thành thói quen.
Cô không nói, cái gì cũng không nói, không tranh, không giành, không làm khó, kết hôn ư? Có thể, ly hôn, cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, nhưng cô biết, phải tận mắt nhìn thấy, giống như ban đầu nhìn thấy Tống Gia Minh ôm ấp với Lâm Thiến như vậy, bây giớ cô cũng muốn tận mắt nhìn thấy chồng mình cùng với người phụ nữ kia.
Chẳng qua cô cần có một điều kiện để hoàn toàn chết tâm, cô cố chấp, khó chịu, lòng đã chết, yêu cũng sẽ không quay lại, nếu đã quyết định buông tha, sẽ không thỏa hiệp nữa.
Xe của anh chạy rất nhanh, nửa tiếng sau lái vào một chung cư, không cần nhìn Hứa Hoan Nhan cũng biết anh vào nhà trọ nào, ở đó dán đầy những bức vẽ của Tô Lai.
Hứa Hoan Nhan ra hiệu bảo tài xế dừng xe ở một vườn hoa nhỏ phía sau, cô quay cửa xe xuống, yên lặng nhìn xe anh ta dừng hẳn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh không có xuống xe, chắc là gọi điện cho cô ta xuống nhà.
Hứa Hoan Nhan cảm thấy hô hấp dồn dập, khẩn trương nhìn về phía nhà trọ.
Một phụ nữ hình dáng mảnh khảnh cao gầy chậm rãi đi ra, áo sơ mi màu trắng hơi thắt ngang eo, quần jean màu xanh dương hơi rộng tùy ý xăn lên ở mắt cá chân, một đôi giày Cavans đơn giản, tóc dài gợn sóng thả tự nhiên quyến rũ, da cô ta rất trắng, sóng mũi không cao lắm, khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa lắm, thậm chí dưới ánh mặt trời Hứa Hoan Nhan còn nhìn thấy những đốm tàn nhang nhỏ, tuy không xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn hết sức có khí chất, thanh cao mang theo chút dáng vẻ lạnh lùng.
Hứa Hoan Nhan không nhịn được cắn đôi môi, chỉ là ánh mắt dõi theo từng cử động của cô ta khi đi tới cạnh xe của anh, không nói gì, an tĩnh nhìn người trong xe, cửa xe mở ra, Thân Tống Hạo bước xuống, nét mặt ôn hòa vui vẻ mang theo yêu thương, anh tự tay ôm cô ta muốn dìu vào trong xe, Tô Lai chợt cười một tiếng: “Em chờ anh thật lâu, đến vẽ tranh cũng không có tinh thần…”
Tô Lai giống như làm nũng với anh ta, vẻ mặt sáng rỡ động lòng người. Hứa Hoan Nhan cảm thấy toàn thân khí lực như bị mất sạch, cô nắm được khung cửa xe mới không để cơ thể mình trượt xuống, mười ngón tay nắm chặt trắng bệch, đôi môi thiếu chút nữa bị mình cắn nát, nhưng lại không cảm giác được chút xíu đau đớn nào.
Truyện mới nhất:
- Đêm trăng sáng rực (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!