LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 90

90 lượt xem
                            

Xoay người, hắn nói ngủ ngon, liền sau đó khép cửa, trả lại yên tĩnh cho căn phòng.
Hứa Hoan Nhan ngơ ngẩn xoay người, trên mặt nước mắt đã khô, người khác thiếu nợ cô chuyện tình cảm, cô cảm thấy ủy khuất tột cùng, cuộc sống khó khăn như vậy, nhưng đến bây giờ nhìn lại một chút, cô lại thiếu nợ Tằng Á Hi một khoản ân tình cực lớn, làm thế nào trả được đây?
Dọn dẹp lại bừa bãi trên bàn, ôm Noãn Noãn đi tắm, nhóc tì này thích nhất là nước, thân hình mũm mĩm dựa vào cô trong bồn tắm nhỏ không muốn đi ra,lúc Hứa Hoan Nhan lau tóc cho cô bé thì cô bé vỗ nước tung tóe lên người Hoan Nhan, cao hứng cười không ngớt, khi cô lau mình cho cô bé , thì nhóc này lại lấy nước vung vẩy trên đầu của mình, đợi đến khi Hứa Hoan Nhan tức giận lên muốn đánh đòn, khuôn mặt thông mình lanh lợi mở to đôi mắt vô tội nhìn cô không chớp, . căn bản thật làm cho cô không nỡ trách móc con.
Hai mẹ con không dễ gì tắm mau lẹ, cô mặc cho con áo ngũ mềm mại, thay tã giấy sạch sẽ đi tiểu không ướt ra ngoài, cô bé cắn cắn mẹ, ư ư mấy tiếng sau đó vểnh cái mông nhỏ ngủ mất.
Noãn Noãn ngủ, hơi thở róc rách nhè nhẹ giống như âm thanh hạnh phúc, Hứa Hoan Nhan ôm con gái, cảm thấy trong lòng như được lấp đầy, cô cái gì cũng có thể mất đi, tình yêu, tình thân, tình bạn, tiền bạc, địa vị, tất cả, tất cả, cũng không thể mất đi Noãn Noãn.
Chỉ cần ôm bé, tâm liền an, chỉ cần ôm bé trong tay chuyện gì cô cũng có thể làm cho dù có cực khổ cách mấy cũng xứng đáng.
**************Buổi sáng dụ dỗ Noãn Noãn ngủ, Hứa Hoan Nhan nhờ dì chủ nhà chăm sóc con giùm cô, liền cầm lấy túi xách đi ra ngoài, ngày hôm trước cô lén theo dõi Tằng Á Hi tìm được địa chỉ chổ cậu ta làm việc, hôm nay tranh thủ thời gian, cô đón xe buýt đền chổ hôm trước xem thử đến tột cùng cậu đang làm gì.
Lộ trình hết sức xa, Hứa Hoan Nhan lúc này mới nhớ tới, Á Hi mỗi ngày sáng sớm hơn năm giờ đã ra khỏi nhà, buổi tối trên căn bản cũng là chín giờ tối mới về đến nhà, cô có chút tự trách mình, người đàn ông toàn tâm toàn ý đối với mình, dường như cô quan tâm chưa đủ.
Vòng vo ba lượt xe, Hứa Hoan Nhan mới đi tới phía ngoài xưởng kia, người gác cổng ở đó nghe cô hỏi hồi lâu, đều nói trong nhà máy không có người nào họ Tằng là nhân viên kỹ thuật, Hứa Hoan Nhan kinh ngạc, hỏi đi hỏi lại mấy lần, cô mới tính quay về, người bảo vệ cổng kia lật danh sách mấy lần, bỗng nhiên gọi Hứa Hoan Nhan lại, nói năm ngoài có tuyển một số công nhân bốc vác, trong đó có người họ Tằng, gọi là Tằng Nham.
Hứa Hoan Nhan nhíu nhíu mày, nghĩ chắc không phải là Á Hi, hắn đường đường tốt nghiệp đại học hóa chất danh tiếng, làm sao có thể đi làm công nhân bốc vác? Hơn nữa nếu không có gì sao lại đổi tên?



“Cô gái, ở đây có hình và tên công nhân ở đây, cô tới xem thử coi có người mà cô muốn tìm không?”
Hứa Hoan Nhan nghe lời nói này, không hiểu sao liền quay người lại chổ cổng, liếc mắt nhìn vào chổ để hình kia, cô thật là kinh ngạc, dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa, hình này không phải là Á Hi thì là ai?
Tim cô đập liên hồi như đánh trống, thình thình nhảy hồi lâu, sắc mặt trắng bệch, theo bản năng hỏi: “Công nhân bốc vác làm việc chổ nào?”
“Chính là ở phía sau kho hàng đó.” Hứa Hoan Nhan nghe nói xong xoay người đi vào cửa, người bảo vệ ở cửa kia gọi cô lại: “Cô gái, mau cầm lấy mấy cái khẩu trang này đi, trong đó bụi mù khủng khiếp, nếu không bị hít bụi vào thì thật là không tốt!”
Hứa Hoan Nhan nhận lấy hai cái khẩu trang, tim cô như chùng lại, chân bước gập ghềnh, theo lời người bảo vệ nói đi dọc theo con đường này đến xưởng thứ nhất bên trái, kho hàng ở đó. Còn chưa đến gần, đã cảm thấy được bụi bay mịt trời, mờ mờ ngay cả ánh mặt trời cũng không thấy rõ.

Công nhân ở đây đều mang khẩu trang, mặc đồng phục làm việc thật dầy, khí thế ngút trời, Hứa Hoan Nhan đứng bên ngoài đám người đó, hai tay bất chợt nắm chặt lại, cô tiến lên hai bước, nắm lấy người công nhân vừa đi qua bên cạnh cô: “Xin hỏi, Tằng Nham có ở đây không?”
“Tằng Nham?” Người công nhân hồ nghi nhìn cô mấy lần, xoay người , hướng về phía nơi có đám bụi mù mịt nhất, quát to lên: “Tằng Nham, có người tìm!”
“Tới đây, tới đây!”
Nghe được âm thanh khàn khàn từ phía xa, người công nhân đang vác hàng, vội bỏ xuống, Hứa Hoan Nhan giơ mu bàn tay lên, khẽ lau khóe mắt, đang tràn đầy nước mắt.
Từ trong đám bụi mịt mù một người chạy tới, dôi mắt bị lớp bụi che phủ, khẩu trang cũng nhìn không ra màu sắc lúc đầu của nó nữa, trên người là bộ đồng phục làm việc bụi bám thật dày, nhưng mà đôi mắt này vẫn đen như ngọc lưu ly, sáng lóng lánh.

“Hoan…Hoan Nhan…” Bước chân Á Hi còn cách ba đến năm mét thì dừng lại, ngần ngại lên tiếng, chợt xoay người chạy đi, đến bên vòi nước, cẩn thận rửa tay, Hứa Hoan Nhan còn chưa bước tới gần, liền kéo tay cô sải bước chạy ra ngoài…
Hắn thở dồn dập, mi tâm chợt cau lại, ngưc phập phồng lên xuống không chừng, Hứa Hoan Nhan nhìn vẻ mặt của hắn, bất an giải thích: “Á Hi, tôi không phải cố ý theo dõi anh…”
Tằng Á Hi không nói lời nào, cho đến khi tới chổ thật xa không còn bụi mù nữa, hắn mới buông lỏng tay cô ra, trực tiếp khiển trách cô: “Ai cho cô đi đến chổ này tìm tôi, không thấy ở đây bụi mù dầy đặc sao? Có phải cô không muốn sống nữa? Cái mũ không mang, đồng phục làm việc cũng không mặc, cô nhìn trên tay, trên mặt cô đi, mau chóng trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ đi!”

“Á Hi…” Hứa Hoan Nhan khóc càng lúc càng nhiều, cô thút thít nhìn lại hắn, hung dữ mắng lớn lên: “Ai cho anh làm công việc như vậy? Anh nói tôi không muốn sống, vậy còn anh, mỗi ngày đều ở chổ này, hít thở không khí đầy bụi này, anh tại sao không lo cho thân mình một chút? Không tìm được việc làm, chúng ta cũng không làm việc này, ai cho anh làm cái công việc khó khăn cực khổ như vậy?”
“Hoan Nhan…” Nhìn cô khóc nức nở, nước mắt nước mũi tuôn chảy đầy trên mặt, Á Hi không khỏi hối hận, vừa rồi không nên hung dữ mắng cô lớn tiếng như vậy, anh tiến lên một bước, muốn lau nước mắt cho cô, giơ tay lên liền lau mặt cô, dịu dàng nói: “Hoan Nhan, tôi là đàn ông, chuyện nhỏ này không ảnh hưởng đến tôi, cô thì khác, vốn dĩ cô ốm yếu, đến nơi này, khi về cô sẽ bị ho khan…”


Hắn đẩy cô hướng về phía ngoài cửa, Hứa Hoan Nhan không thuận theo, chỉ nắm tay của hắn, sống chết kéo ra ngoài: “Anh cũng về luôn, chúng ta sẽ xin nghỉ không làm nữa! Tằng Á Hi, tự tôi có phải đi tìm việc làm nuôi sống bản thân, cũng không muốn anh làm tiếp công việc này, anh nhìn một chút hoàn cảnh nơi này đi, coi như thân thể anh bằng sắt cũng không chịu nổi!”
“Tằng Á Hi, tự tôi có phải đi tìm việc làm nuôi sống bản thân, cũng không muốn anh làm tiếp công việc này, anh nhìn một chút hoàn cảnh nơi này đi, coi như thân thể anh bằng sắt cũng không chịu nổi!”
Nhìn cô lộ ra bộ dáng hung hăng như vậy, không giống như ngày thường dịu dàng động lòng người, Tằng Á Hi chỉ cảm thấy trong tim từng trận từng trận thật ngọt ngào, ngón tay hắn căng thẳng, liền ôm lấy thân thể cô vào trong ngực, muốn hôn cô, muốn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang nói liên tục không ngừng, nhưng vẫn cố nhịn, chỉ phớt qua nhẹ nhàng trên trán cô….”
"Hứa Hoan Nhan, có cô bên cạnh quan tâm tôi, mệt mỏi, cực khổ hơn nữa tôi cũng không ngại….”

Nhìn cô hơi tức giận, lại muốn mở miệng, Á Hi cuống quít nói: “Hoan Nhan, tôi biết Văn Tĩnh có để lại cho cô một số tiền, tôi cũng biết rõ, nếu tôi không đi làm cô cũng không trách tôi, nhưng tôi là đàn ông, để phụ nữ nuôi, sao bằng tôi lo cho người phụ nữ mà tôi yêu mến, tôi không sợ khổ, cô quên rồi sao? Tôi là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì khổ cực mà tôi chưa từng trải qua? Hoan Nhan, không có chuyện gì đâu, thật không sao mà…”
“Vậy chúng ta tìm việc khác có được không?” Hứa Hoan Nhan lau nước mắt, cũng quên mất nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khi nãy, đau lòng mở miệng nói.
Trong trí nhớ của cô, người thanh niên này tinh thần phấn chấn bồng bột khỏe mạnh như ánh mặt trời, mà sao bây giờ biến thành bộ dáng nhếch nhác tràn đầy mệt mõi.
Tằng Á Hi mi tâm căng thẳng, nở nụ cười khổ, hắn như thế nào nói cho cô biết? Hắn cũng đã thử đi tìm khắp việc làm đúng chuyên ngành mình học, nhưng kết quả vẫn là không có công ty nào mướn hắn cả. Sau đó hắn tìm một công việc đơn giản hơn, lúc mới được tuyển dụng, hắn cố gắng làm tốt công việc của mình, nhưng rồi không làm quá mấy ngày. không hiểu sao lại bị sa thải, đến cuối cùng ngay cả muốn làm công việc bảo vệ cũng không có…..
Mãi sau mới có một công việc không cần bằng cấp, lý lịch, chỉ cần có sức khỏe, bí quá hắn nhận làm luôn công việc bốc vác mà hắn ch7a từng làm bao giờ này, cũng may, một tháng rồi một tháng làm việc, hắn không tiếc sức khỏe, nên tiền lương cũng khả quan.
Nếu làm theo lời nói Hứa Hoan Nhan đổi công việc khác, thì khác nào hắn lại thất nghiệp? Để hắn dùng tiền Hứa Hoan Nhan, tuyệt đối không thể được, nằm mơ hắn cũng muốn, bằng vào sức lực của mình mua cho cô một căn nhà, để cho cô và Noãn Noãn không phải vất vả, trôi nổi trong cuộc sống.

Nghĩ tới nghĩ lui, quyết ý lừa dối cô: “Hoan Nhan lúc tôi đồng ý làm công việc này, có ký một bản cam kết trong đó có ghi nếu nửa chừng mà không làm thì sẽ phải bồi thường tiền, mà bây giờ còn đến nửa năm….”

“Bồi thì bồi, tóm lại tôi không muốn anh làm công việc này, anh và Noãn Noãn bây giờ là người thân duy nhất của tôi, Á Hi , anh phải sống cho tốt.”
Hứa Hoan Nhan không thỏa hiệp, cứng rắn kéo tay hắn đi vào trong nhà máy.
“Hoan Nhan, cô đừng bướng bỉnh…”Á Hi bị cô kéo lảo đảo, trong lòng không muốn cô buồn bực, nghỉ việc thì nghỉ, hắn học đại học hóa chất ra, nên biết là công việc này cũng không thể làm lâu dài, tóm lại trời không tuyệt đường con người, thuyết phục cô không được, hắn chỉ còn cách làm theo, sau đó thuyế phục cô mang theo Noãn Noãn rời khỏi thành phố này, nói chung là hắn sẽ không buông tay.
“Hoan Nhan, cô chờ ở nơi này, tôi đi vào nói với quản đốc một tiếng, ngày mai sẽ không đến làm nữa.”
Nhìn hắn đồng ý, Hứa Hoan Nhan cao hứng không ngừng, buông lỏng tay, nhìn hắn xoay người đi tới kho hàng, Hứa Hoan Nhan nén khóc nãy giờ, bây giờ nước mắt đã rơi đầy trên mặt.
Anh nói cho cô biết, anh là một cô nhi, từ nhỏ tới lớn đều nhờ vào trợ cấp của chính phủ mới có thể đi học, nhưng cô không ngốc, lần đầu tiên nhìn thấy thì trên người anh mặc đồ thể thao hàng hiệu nổi tiếng, lần thứ hai nhìn thấy lại là đồ hiệu Armani, khi tới C thành lại thấy anh bước xuống từ chiếc xe Porsche….Hứa Hoan Nhan chua xót, anh dấu giếm cô rất nhiều, cô cũng mơ hồ biết, anh nhất định vì cô đã hy sinh rất nhiều.
************************** “Trương mụ, tối nay anh ấy sẽ trở về rất sớm, bà nhanh tay làm bữa ăn tối đi, đúng rồi, những gì tôi dặn bà chuẩn bị , đã làm chưa?”
Tô Lai đẩy xe lăn đi tới ngoài phòng bếp hỏi.


“Tô tiểu thư, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Rượu vang, nến, hoa bách hợp, đều chuẩn bị xong chưa?”
“Cũng đã xong, thưa tiểu thư.”
Tô Lai lúc này mới gật đầu một cái, chạy xe lăn đi tới phòng khách, hôm nay không phải sinh nhật của hai người bọn họ, cũng không phải ngày lễ gì, chẳng qua đây là kỉ niệm ngày đầu tiên buổi tối hai người quen nhau. Từ khi tới Singapore đã nửa năm, anh mặc dù như cũ đối đãi với cô rất tốt, thái độ săn sóc ôn hòa, chẳng qua là chưa hề cùng cô tiếp xúc thân mật, thậm chí một cái ôm hôn cũng không có.
Cô không thể đợi thêm nữa, cô biết A Hạo đối với cô trọng tình trọng nghĩa, cô chỉ có thể lợi dụng thời điểm này, nếu có thể mang thai đứa con của anh thì tốt quá.

Lúc Thân Tống Hạo trở về, trong nhà không có một người giúp việc nào, phòng khách lại không sáng đèn, chỉ thấy ánh nến, hoa tươi, rượu vang đỏ, Tô Lai chỉ mặc váy ngủ màu trắng, eo thắt dây đai, tóc dài buông xỏa, ngồi trước bàn ăn cười tủm tỉm nhìn anh.
“Trương mụ đâu? Sao không có người hầu nào hết vậy, đèn cũng không mở?” Thân Tống Hạo hơi nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi tính mở đèn lại.
“A Hạo, không cần mở đèn, anh lại đây đi.” Tô Lai hơi mất mát, nhưng vẫn ngọt ngào mĩm cười nói với anh.
Cô không thể nào trang điểm cho mình hình dạng ngây thơ hồn nhiên như là Tô Lai của năm năm về trước.
Thân Tống Hạo nhìn cô vui vẻ tràn đầy, không nỡ từ chối, không thể làm gì khác hơn là đi tới trước bàn ăn ngồi xuống: “Tô Lai, có chuyện gì không?”
Tô Lai cầm chai rượu lên, rót vào ly hai người, đưa một ly cho anh, sắc mặt cô thản nhiên, tóc dài buông xỏa một bên vai, lại vừa chớm tới trước ngực , quyến rũ mê người: “A Hạo, ngày này năm năm về trước, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, anh quên rồi sao?”
Thân Tống Hạo đôi mắt nhảy dựng, nhìn lại cô, phát hiện ánh mắt cô mông lung, tựa như mơ màng nhớ lại chuyện xưa: “A Hạo, năm năm rồi, chúng ta tan tan hợp hợp, bây giờ còn được ở chung một chổ, quả thật gian nan.”

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư