Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 99
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
12/08/2019 20:29:48 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 100 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 101 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 98 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 97 (Truyện ngôn tình)
"Nhưng anh chính là hạnh phúc của em. Nếu như không có anh, một mình em cô đơn trên cõi đời này, làm sao có thể hạnh phúc?" Mặt của Hoan Nhan dính lên cổ anh, nỉ non nhẹ nhàng lên tiếng.
Á Hi không nói gì, chỉ cười khổ, trong lòng anh tựa hồ nhớ tới cái gì, bất giác thở dài.
Nếu nói anh nhiều năm làm bạn với cô, chỉ vì muốn lấy được cô, như vậy bây giờ anh đã hoàn toàn được như nguyện, nhưng anh biết, từ đầu đến cuối anh cũng hiểu rõ ràng, thứ mà anh muốn, không phải những thứ này.
Hoan Nhan không hiểu, hoặc có lẽ là cô hiểu, nhưng lại không làm được, có lúc buổi tối ngay cả trong lúc ngủ cô cũng không cảm thấy yên lòng, những lúc đau đớn một mình trong căn phòng nhỏ anh cũng đã từng nghĩ ngợi, cũng từng hối hận, hối hận hồi đó khi Thân Tống Hạo đếm tìm cô thì anh không nên nhất thời ích kỷ, để cho bọn họ cứ như vậy gặp thoáng qua, nhưng anh cũng đã nghĩ đến một điều, nếu là quả thật bọn họ gặp lại, thì những năm này anh phải làm sao, anh nên ở đâu?
Nghĩ đến quãng thời gian sau khi gặp được Hoan Nhan, anh đã không còn là anh nữa, anh đã không giống như lúc trước, anh giống như là một vệ tinh bé nhỏ, luôn quay quanh cô, nhưng lại không biết rằng, tấm lòng của cô cũng đang xoay quanh một người khác, anh đuổi theo cô, nhưng cô lại đang lưu luyến si mê một người khác, ba người bọn họ giống như một chiếc kiềng ba chân vững chãi, bình tĩnh trôi qua những năm tháng này.
Mà bây giờ, Á Hi bùi ngùi thở dài, anh tình nguyện chết đi, cũng không muốn cô làm những chuyện trái với lòng mình sau đó sẽ không còn đường để rút lui.
Đường rút lui. . . . . . Á Hi đột nhiên ngẩn người tại chỗ, thì ra là, thì ra là trong lòng của anh vẫn luôn tồn ý nghĩ như vậy, giống như thời gian đã qua lâu như vậy, nhưng trong lòng Hoan Nhan vẫn luôn yêu người kia, anh cũng biết rõ ràng, nhưng muốn nhân cơ hội gần gũi cô, để cô quên đi.
"Á Hi. . . . . . Á Hi?" Hoan Nhan nhìn anh vẫn trầm mặc, không khỏi thật thấp mở miệng kêu anh.
Á Hi chậm rãi quay mặt sang, nhìn cô khẽ nâng cằm lên, anh cảm thấy lồng ngực mình vừa buồn bực lại vừa đau, cơ hồ khó nhịn, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ bày ra vẻ mặt bình tĩnh, vững vàng nhìn cô; "Nhan Nhan, em đi tìm anh ấy đi, mang theo cả Noãn Noãn nữa . . . . ."
"Tăng Á Hi!" Hoan Nhan sửng sốt nửa ngày, hồi lâu mới tức giận đứng lên đưa tay đẩy anh ra, Á Hi bị cô đẩy lệch qua trên giường, cũng nặng nề thở hổn hển không ngồi nổi, cố gắng mấy lần, anh rốt cuộc buông tha, dứt khoát nửa nằm nửa ngồi ở đó, nhìn cô, hai mắt đen như mực, ánh mắt vĩnh viễn chỉ có một mình cô.
"Nhan Nhan, anh sợ không lừa được em nữa . . . . Cũng không còn biện pháp để chăm sóc cho em và Noãn Noãn nữa, em hãy đi tìm anh ấy đi. . . . . . Bốn năm trước, anh nên nói cho anh ấy biết em ở trong phòng, thời gian bốn năm này, là do anh lấy trộm được của ông trời, bây giờ, có lẽ anh nên trả lại rồi . . ."
Anh nặng nề thở dốc, thanh âm đến cuối cùng rốt cuộc yếu xuống, như là đã quá mệt mỏi, lúc đôi mi của anh khép lại, ánh tà dương đỏ như máu, thời điểm chìm vào bóng đêm như có hồi quang phản chiếu, ánh sáng bắn tán loạn xung quanh đầy màu sắc, tiếp đó, phía chân trời chìm vào bóng tối bao la, ánh trời chiều bị bóng đêm nuốt hết, không còn bóng dáng. . . . . ."Á Hi. . . . . ." Hoan Nhan lảo đảo tiến lên, lập tức ngồi bên giường anh, cô nắm lấy hai tay của anh, sao nó có thể lạnh như vậy.
Một khắc này, tại nơi đây, lòng của cô tựa hồ cũng đã theo anh chết đi, tại đây một khắc, sự sợ hãi và tuyệt vọng giống như thủy triều, từ chân của cô từng chút từng chút dâng lên lan tràn ra xung quanh, cho đến khi nó bao phủ lấy lồng ngực của cô, làm cho hô hấp của cô dần hạ xuống, cũng đau tê tâm liệt phế. . . . . ."Á Hi. . . . . . Á Hi!" Hoan Nhan khàn giọng kêu tên của anh, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh, trụ cột chống đỡ cho cô, giúp cô trải qua những năm tháng qua, hoàn toàn sụp xuống rồi.
*********************************
Cô đẩy xe lăn, đạp lên mặt đất xốp xốp, sau cơn mưa cuối cùng của mùa đông, khí trời cũng trong lành hơn, ngay cả ánh mặt trời khó mà thấy được cũng ló ra, cô đẩy Á Hi tản bộ trong vườn hoa của bệnh viện, anh bây giờ ngay cả hơi sức để tự mình đi bộ cũng không còn, yếu ớt như một đứa bé.
Cố gắng hít thêm một chút hương hoa của mùa xuân, anh được bao bọc bởi một tấm chăn thật dày, anh bị những tia nắng ấm áp làm cho buồn ngủ, thời gian anh hôn mê ngày càng nhiều, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít, anh còn có cơ hội để ngắm hết mùa xuân năm nay, rồi những ngày hạ, mùa thu. . . . . . rồi mùa đông sao?
"Á Hi. . . . . . Chờ thân thể của anh tốt hơn, chúng ta mang theo Noãn Noãn, cùng đi giao du, đi đạp thanh có được hay không?"
"Được."
"Chờ đến khi thân thể của anh khá hơn một chút, chúng ta hãy về nhà đi, ba người một nhà chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, có được hay không?"
"Được." Á Hi mỉm cười, thanh âm vẫn vô lực như vậy, nhưng trong mắt lại sáng rực rỡ, anh liền những ngày tháng này làm một giấc mộng, một giấc mộng mà anh mãi mãi không muốn tỉnh dậy.
Anh ngủ thiếp đi, Hoan Nhan quỳ xuống bên cạnh đầu gối anh, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nổi rõ những khớp xương của anh áp vào mặt mình, cô nhẹ nhàng vuốt ve, tự lẩm bẩm một mình: "Á Hi, anh phải sống tiếp, nhất định phải sống thật tốt. . . . . Nếu như anh không còn nữa, thì em làm sao bây giờ? Làm sao đây?"
Lần này thời gian anh chìm vào hôn mê rất dài, đến tận nửa đêm, lúc Hoan Nhan đang nằm ở bên giường uể oải, Á Hi chợt mở mắt trong bóng tối, anh mò mẫm tay, "Hoan Nhan, Hoan Nhan em ở đâu?"
"Á Hi, em là Hoan Nhan, em đang ở đây, ngay bên cạnh anh . . . ." Cô không còn chút buồn ngủ nào, cuống quít đưa tay nắm lấy tay anh luôn miệng trả lời.
"Anh nằm mơ thấy em bỏ đi. . . . . .anh, anh rất sợ . . . . ." Trong miệng anh nỉ non, cố gắng muốn nhìn cô, rồi lại vô lực khép đôi mi lại, trở tay nắm chặt lấy các ngón tay của cô rồi lại chìm vào giấc ngủ mê man. . . .
Noãn Noãn hối hả chạy vô, dúi đầu vào trong ngực Hoan Nhan: “Mẹ, con bị một người bộ dáng giống như ông chú, vô lễ với….”
Miệng nhỏ giương lên cao, trên khuôn mặt còn mang theo dấu vết nước miếng, trong đầu rối bời thành một mảnh, bộ dáng giống ông chú? Tay chân cô lạnh như băng, chẳng lẽ là…. “Chị!” Người nọ cũng không kịp chờ đợi, xông vào phòng bệnh, trên khuôn mặt anh tuấn trầm ổn không nén được nổi vui mừng, Quý Duy An tiến lên, mạnh mẽ ôm lấy thật chặt hai người phụ nữ ở trong lòng.
“Duy An…” Hoan Nhan kích động toàn thân phát run, cô gắt gao ôm lấy hắn, thậm chí Noãn Noãn bị hai người kẹp chặt ở giữa oa oa lên tiếng, cũng bị bỏ quên.
“Để chị nhìn xem, mau mau để chị xem em đã khỏe chưa?” Hứa Hoan Nhan ôm lấy khuôn mặt cậu xem xét cẩn thận, nhìn gương mặt tinh thần sáng láng, cũng không còn dấu vết bệnh hoạn gì, không khỏi an ủi gật đầu: “Duy An, em đã bao lâu không đến rồi hả? Noãn Noãn cũng bốn tuổi rồi, em vẫn chưa đến thăm lần nào…..”
“Không làm cho Quý gia trở mình lại, em làm sao có mặt mũi đến tìm chị?” Duy An cười khẽ, tư thế cũng thành thục nhiều rồi, cậu ôm Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng nói: “Chị, em tới đón chị về nhà.”
“Về nhà?” Hứa Hoan Nhan bị lời nói của cậu kích thích đến ngây người, trở về thành phố nơi trước kia ở sao? Có còn cần thiết không?
Hứa Hoan Nhan quya đầu lại, liếc mắt nhìn người đang nằm ngủ….Á Hi, cô nhỏ giọng nói: “Duy an, chị muốn chăm sóc cho Á Hi.”
“Em sẽ giúp, chị, em đưa hai người trở về, nhà họ Quý chúng ta, lúc trước bị thất bại, phải ra đi lặng lẽ, lần này em muốn đường đường chính chính trở về, hơn nữa, em hiện tại có đủ năng lực chiếu cố đến chị, cũng có năng lực tìm bệnh viện tốt nhất cho Á Hi.”
Hứa Hoan Nhan hơi động tâm, đến bây giờ vẫn còn đang giấu giếm ba mẹ Á Hi, điều cô có thể làm quả thật như muối bỏ biển, nếu Duy An có năng lực này, nói vậy không chừng bệnh tình của Á Hi sẽ có chuyển biến tốt.
“Mẹ, các người không quan tâm con…..” Noãn Noãn nhảy dựng lên, chen chúc giữa hai người, đôi mắt to tức giận nhìn Quý Duy An, một ngón tay mũm mĩm chỉ vào cậu: “Chú là ai, tại sao lại ôm mẹ con?”
“Noãn Noãn….” Hứa Hoan Nhan ngồi xổm xuống, sờ cô bé một cái: “ Gọi cữu cữu ( cậu )…..”
“Cậu?” Noãn Noãn cắn ngón tay, hình như cô bé nghe mẹ nói qua mình có người cậu, nhưng cũ cũ là ý gì?
“Mẹ, tại sao không gọi là mới đi?” ( Theo mình nghĩ tiếng Trung cữu cữu khi đọc lên nghe giống như là cựu cựu ( cũ ) nên cô bé tưởng tên là cũ chứ không nghĩ là cậu.)
“Tiểu quỷ!” Quý Duy An ôm lấy cô bé: “Nhóc con, mau gọi ta là cậu, cậu sẽ dẫn con đi khu vui chơi.”
“Cậu!” Noãn Noãn lập tức hét to lên một tiếng, hướng về phía cậu nhảy dựng lên: “Đi nha?”
“Được, đi liền ngay bây giờ.”
Hứa Hoan Nhan mỉm cười, nhìn bóng dáng hai người chạy ra ngoài, cô xoay người đi tới bên giường Á Hi, anh đã tỉnh, đang nhìn cô.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, kéo chăn đắp lại cho anh, chợt nhớ tới cái gì, cô cau mày nhìn anh: “Nếu như đến ngày tận thế, điều anh muốn làm nhất là gì?”
Tằng Á Hi giống như hứng thú, đáy mắt hiện lên ý cười: “Anh muốn tạo một con thuyền lớn, chở ba mẹ, em và Noãn Noãn, cả người thân của em nữa, tất cả người anh quan tâm cùng đi chạy nạn….” ThichTruyen.VN
“Wow….Anh thật vĩ đại.” Hứa Hoan Nhan cười nhìn anh, tinh thần anh hình như tốt hơn lên, làm cho Hoan Nhan cảm thấy an tâm được phần nào.
“Sau đó anh chèo thuyền đến trước mặt mấy người mà anh không thích, chèo qua chèo lại mấy lần…. Làm cho bọn họ ghen tỵ đến hộc máu!” Nhưng anh lại tinh nghịch nói tiếp, khiến Hoan Nhan dở khóc dở cười.
“Được đó, em sẽ lấy sữa đổ vào người mà anh ghét, thay anh trút giận có được không?”
Hứa Hoan Nhan cao hứng nói hòa theo, trong không gian lảng vảng mùi vị hạnh phúc.
“Nếu như đều chết hết thì sao?” Á Hi bỗng nhiên nói, chân mày nhíu lại nét mặt chợt có phần ảm đạm, tối tăm.ThichTruyen.VN
“Vậy cũng không tệ, chết là xong chuyện, sống cũng mệt mõi.”
“Nếu như em chết, anh còn sống, em muốn anh đốt cho em cái gì?”
Hứa Hoan Nhan cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, nhưng rồi lắc đầu mờ mịt trả lời: “Em không biết, em chết rồi, không còn cảm giác, vậy suy nghĩ làm gì nữa?”
“Tằng Á Hi, còn anh thì sao? Nếu như anh chết, em còn sống, vậy anh muốn em đốt cho anh cái gì?” Hứa Hoan Nhan quay mặt nhìn anh, hỏi ngược lại.
Anh chăm chú nhìn cô, khuôn mặt dịu dàng, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh, lướt nhẹ trên khuôn mặt cô: “Nếu như anh chết, em đốt cho anh một bó giấy có được không?”
******************* Rốt cuộc vẫn theo Quý Duy An quay về thành phố kia, đổi một phòng tốt nhất trong bệnh viện, dùng vài loại thuốc đặc trị, bệnh tình của Á Hi coi như từ từ chuyển biến tốt hơn, không cần có người dìu cũng có thể đi tản bộ trong hoa viên bệnh viện, chỉ là bác sĩ dặn dò, thân thể của anh bây giờ chưa thích hợp xuất viện.ThichTruyen.VN
Từ trong văn phòng bác sĩ đi ra, Hứa Hoan Nhan thở một hơi nhẹ nhõm thật dài, Tằng Á Hi vẫn chưa bắt đầu điều trị bằng hóa chất,bởi vì anh vẫn giấu giếm bệnh tình, thời gian dùng thuốc cũng ngắn, chưa phát sinh ra chuyện gì, nên bác sĩ đề nghị theo dõi một thời gian nữa, mới tiến hành giải phẩu theo lời đề nghị của cô.
Một lần, mới có một lần, trong bụng cô đã xuất hiện một phôi thai nho nhỏ, đó là đứa bé thuộc về cô và Á Hi.
Cô vui sướng, nhưng lại sợ hãi.
Nguyên nhân vui sướng cô biết, nguyên do sợ hãi, cô không muốn đối mặt.
Có được tất có mất, có mất cũng có được. Cô sớm hiểu đạo lý này, thuận theo an bài của đời người, không cần quay đầu lại, cũng không chần chờ.
*********** “Kỳ Chấn, Tấn Nhiên, bắt đầu thu lưới thôi.” Điện thoại trong tay Thân Tống Hạo vừa chấm dứt,thì tay kia cũng hung hăng gạt mạnh điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc.
Phòng làm việc nhất thời yên tĩnh, khóe môi anh cong lên nụ cười chắc chắn, kim giây đồng hồ mới quay được một vòng, điện thoại bắt đầu vang lên liên tiếp.
“A Hạo, bất động sản Mậu Nguyên nửa giờ trước giá bắt đầu tăng lên, hiện tại mỗi cổ phiếu đã tăng lên bảy đồng tám…”
“Tổng Giám đốc, Thân phó Tổng bán chuyện cơ mật của Thân thị, chúng ta có đầy đủ toàn bộ chứng cớ, hiện đã giao cho Hội đồng quản trị…”
“A Hạo, Thân Tống Trạch mua một số lượng lớn hàng hóa giá thấp qua mặt hải quan, bây giờ đang bị hải quan giam giữ, bắt đầu kiểm tra toàn bộ,làm rõ công ty Tề Hiên thực nghiệp vật tư thực chất là của ông ta….”
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!