Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 103
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
12/08/2019 20:33:16 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 104 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 105 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 102 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 101 (Truyện ngôn tình)
“Tôi cũng muốn dè dặt lắm, nhưng ngài bảo tôi phải nhìn ngài tìm cho Kỳ Chấn một người phụ nữ, nhìn bọn họ kết hôn sao? Bác trai, bất kể người muốn làm thế nào, muốn cho tôi bao nhiêu tiền, hoặc là ngài nhìn tôi rất không thuận mắt, phái người giết chết tôi hoặc chém cho tôi một dao để cho tôi chết cũng được, tôi vẫn nói câu nói kia, muốn tôi chia tay với Kỳ Chấn, không có cửa đâu!"
Văn Tĩnh nắm lấy túi xách xoay người chạy ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, không biết là do quá tức, hay là do buổi sáng còn chưa kịp ăn sáng, cô chợt một hồi đầu váng mắt hoa, trong dạ dày lăn lộn phun phát . . . . Mẹ nó! Cô mang thai!
Đợi đến khi nôn đến trời đất đảo điên, cơ hồ ngay cả đứng lên cũng không được, trong đầu Văn Tĩnh lại chợt thanh tỉnh! Cùng Kỳ Chấn ở chung một chỗ vài năm, bọn họ cũng chưa từng có ý ngừa thai, nhất là trước khi đến đây nửa tháng, bọn họ làm rất thường xuyên, nhưng cũng không sử dụng một biện pháp tránh thai nào, hơn nữa tính toán một chút, thì đó cũng không phải kỳ an toàn. . . . . . Như vậy cho dù có mang thai, cũng không có gì đáng ngạc nhiên!
"Cô đang làm cái quái gì thế? Ta mới nói cô mấy câu, mà cô đã ói ra phòng khách của ta để thị uy sao? Đúng là một dã nha đầu không được dạy dỗ, một chút quy củ cũng không hiểu!"
Ông cụ đuổi theo tới, ghét bỏ bịt mũi lắc đầu: "Quản gia, Quản gia đâu rồi, đưa cái dã nha đầu không có lễ phép này ném ra ngoài cho ta. . . . Bẩn rồi, thật là bẩn rồi !"
"Bác trai!" Văn Tĩnh súc miệng rồi đem miệng lau sạch sẽ mới xoay người lại, ngẩng cao đầu nhìn ông: "Trong bụng cháu có cháu trai của ngài rồi, ngài nếu muốn đem cháu ném ra ngoài thì cháu da dày thịt béo có lẽ sẽ chịu được, nhưng ngài xác định ngay cả đứa bé này cũng không cần sao?"
Khóe miệng Văn Tĩnh nhếch lên tạo thành một nụ cười, thật ra thì trong hai năm qua cô cũng cảm thấy được một chút, cùng ông cụ tranh cãi mấy lần, lại phát hiện ông cũng không phải như những lão già phong kiến, ngoan cố không thôi, cũng không phải là đối với cô căm thù đến tận xương tủy mà sống chết không chấp nhận cô, có thể ông cũng chỉ là bởi vì không muốn nhận thua, kéo không xuống tấm mặt mo này thôi!
Quả nhiên, ông cụ nghe xong những lời này, lập tức sững sờ tại chỗ, miệng há to ra có thể đút lọt một cái trứng gà!
"Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa?" Ông cụ không để ý bẩn thối lập tức chạy tới, nhìn chằm chằm vào bụng Văn Tĩnh rồi lớn tiếng hỏi.
Văn Tĩnh xua xua tay, nhưng cũng vui sướng vô cùng: "Nếu như cháu đoán không có sai, thì cháu và Kỳ Chấn đã có bảo bảo!"
"Đừng có dùng chiêu này để gạt ta! Ở chung một chỗ 4~5 năm cũng không mang thai, hiện tại ta nói đuổi cô đi thì cô liền mang thai, cái loại phụ nữ giống như thế ta gặp nhiều rồi, thậm chí còn có những thủ đoạn tinh vi hơn! Quản gia a. . . . . . Đừng để ý tới cô ta, ném cô ta ra ngoài!"
Ông cụ lại hồ nghi nhìn cô một cái, ngay sau đó lại bắt đầu kêu la!
Lời tuy quyết liệt, nhưng đôi mắt lại vẫn là không cam lòng nhìn Văn Tĩnh, hận không thể trực tiếp nhìn thấu bụng của cô, nhìn xem bên trong có phải thật sự có phải có một tiểu nhân nhi không!
Văn Tĩnh cắn chặt răng nhìn ông có chút buồn cười, nhưng vẫn là gắt gao nhịn xuống, cô xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, trong miệng uất ức thì thầm: "Bảo bối, gia gia con không thích con, không muốn con, vậy là tốt rồi, mẹ sẽ dẫn con về nước. . . ."
Ông cụ bước chân chần chừ, nghe xong những lời này sự khát vọng trong đáy mắt càng tràn ngập ra ngoài, nhưng lại cứ bướng bỉnh không nguyện ý mở miệng.
Quản gia nhìn nửa ngày, chợt tiến lên một bước nói với ông cụ: "Lão gia, không bằng gọi bác sĩ Trương tới đây kiểm tra cho Văn tiểu thư, nếu là thật , vậy dĩ nhiên đó là chuyện tốt rồi, lão gia cũng được thỏa mãn tâm nguyện không phải sao?"
"Vậy thì đi mời bác sĩ Trương tới đây!" Ông cụ không chút do dự đồng ý, rồi lại đối với Văn Tĩnh nghiêm mặt: "Cô đứng lại cho ta, nếu như để cho ta biết cô gạt ta, xem ta làm thế nào mà tính sổ với cô!"
Bác sĩ Trương tới, nghiêm túc chẩn mạch, trong thời gian ngắn ngủi, không khí trong phòng khách trở nên thật nặng nề, Văn Tĩnh cũng không sợ, coi như không có thai thì đã làm sao, về nhà cùng Kỳ Chấn mỗi ngày tiếp tục yêu đương, cô cũng không tin cô không sinh nổi một đứa!
"Chúc mừng lão gia, Văn tiểu thư đúng là mang thai!"
"Thật sự?" Ông cụ hưng phấn lập tức đứng lên, nhưng lúc thấy Văn Tĩnh, ánh mắt cũng có chút biến hóa: "Quản gia, lập tức phân phó, bắt đầu từ hôm nay nha đầu này chuyển tới đây ở, phải cẩn thận hầu hạ!"
Nói xong, ông lại thấy Văn Tĩnh nhịn không được ranh mãnh cười nhìn ông, ông lúng túng ho nhẹ hai tiếng: "Ta quan tâm cũng chỉ là tiểu tôn tử của ta . . . . ."
"Làm sao đã biến thành tiểu tôn tử của ngài rồi hả ? Cháu cùng Kỳ Chấn còn chưa kết hôn đâu, nói không chừng còn sẽ còn chia tay cũng chưa biết. . . . . ."
"Cô đang nói lung tung cái gì đấy? Đây chính là đứa bé của Kỳ gia chúng ta, cháu trai ruột của ta! Hừ. . . . . ." Ông cụ dứt lời, hứng thú xoay người đi lên trên lầu: "Quản gia, ta phải đi nói cho mẹ Kỳ Chấn một tiếng!"
Văn Tĩnh nhìn một phòng vui vẻ, mặc dù trong lòng vẫn có chút cố chấp, nhưng vẫn đắm chìm trong sự vui sướng của việc mang thai, cô và Kỳ Chấn, rốt cuộc có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, rốt cuộc không cần lo lắng sẽ có người ngăn cản!
Anh ta chính là người mà cô khắc cốt ghi tâm kia sao, bất kể ở nơi nào, bất kể trôi qua bao lâu, còn có thể đột ngột xông vào trong mộng của cô, đột ngột kích thích nỗi lòng yếu ớt của cô. . . . . ."Nhan Nhan. . . . . . Nhan Nhan?" Á Hi chậm rãi đi vào phòng bệnh, liếc thấy cô đang nằm ở trên giường ngủ say, anh vòng qua cái bàn, thấy chiếc chăn trên người cô bị trượt xuống hơn phân nửa, anh không khỏi lắc đầu mà thở dài một tiếng, bên môi tràn ra một nụ cười dịu dàng, cũng đã lớn như vậy rồi, nhưng cô vẫn không chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Trên bệ cửa sổ có gió nhẹ thổi tới, nâng lên màn tơ, anh đi qua nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên trên giường, Nhan Nhi sẽ chói mắt, anh nghĩ vậy, liền kéo rèm cửa sổ lại, vòng qua cái ghế đầu giường, khẽ bước đi đến bên người cô.
Kéo chăn đắp kín cho cô, bóng dáng cao gầy của anh cũng đồng thời chặn lại ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, anh không thấy bên má cô có một giọt nước mắt.
Anh ngồi xuống, nắm lấy những ngón tay hơi lạnh của cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình, anh nhìn cô, chỉ an tĩnh nhìn như vậy, nhưng nó cũng làm cho lòng anh tràn đầy thỏa mãn.
"Nhan Nhan. . . . . ." Anh gọi tên cô thanh âm giống như một tiếng thở dài, trong giấc mộng cô chợt cau lại lông mày, siết tay anh chặt hơn, làn môi mỏng tràn ra vụn vặt thanh âm: "A Hạo, là anh sao?"
Á Hi chợt hiểu mình nghe được chính là cái kia tên, sống lưng đột cứng lại, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười chua xót, hạnh phúc vừa mới lóe lên biến mất trong nháy mắt, vô tung vô ảnh, anh đờ đẫn ngồi ở đó, bên môi còn đọng lại một nụ cười buồn bã, A Hạo, A Hạo. . . . . . Chỉ có vào những thời khắc như thế này, thì nội tâm cô mới chân thật nhất.
"A Hạo. . . . . .Em rất nhớ anh. . . . ." Hoan Nhan lật người, dán sát mặt vào lòng bàn tay anh, Á Hi hơi chậm lại, muốn đem tay rút ra, nhưng cô lại không chịu, càng siết chặt hơn;"Đừng xa cách em . . . . . Cũng đừng rời xa em."
Mơ hồ không rõ lẩm bẩm, giống như một cơn gió mạnh, lập tức đánh tan những hi vọng của anh.
"Anh không rời đi, không rời đi. . . . . ." Anh chết lặng nhẹ giọng nỉ non, cảm thấy trong lòng bàn tay nhiệt độ đang hạ xuống, cô đang khóc.
Anh không bỏ được, nếu như giờ phút này cô coi anh như là người đàn ông trong mộng của mình, thì vì để cô có thể hạnh phúc, có thể thỏa mãn, như vậy anh nguyện ý.
"Có thật không?" Cô càng đem mặt chôn chặt trong lòng bàn tay anh, chóp mũi lạnh buốt ở trong lòng bàn tay của anh vuốt ve: "Anh lại gạt em. . . . . .anh luôn lừa gạt em, cõi đời này. . . . . . Chỉ có Á Hi mới không gạt em, chỉ có anh ấy. . . . . ."
Thanh âm của cô thấp dần đi, hô hấp lại thay đổi nhàn nhạt, Á Hi không biết mình ngồi yên lặng bên cô bao lâu, cũng không biết nội mình giằng xé bao lâu, mặt trời đã dần lặn mất, hoàng hôn cũng tắt, trời sắp tối hẳn, từng cơn gió lạnh ùa vào.
Anh liền đứng lên, rút tay về, ngay cả chút hơi sức để né tránh sự lúng túng lúc này cũng không có.
Hoan Nhan, Hoan Nhan. . . . . . Cô đáng thương như vậy, rồi lại tàn nhẫn như vậy.
Anh giống như tỉnh ngộ, tình yêu, chờ không được, dù có cố trông mong cũng không được, anh đã tới chậm, chính là đã tới chậm, ngay cả anh có đem tấm lòng mình phơi bày ra cho cô xem, thì cô cũng chỉ vì anh mà rơi lệ, vì đau lòng, nhưng để có thể cô vui vẻ, để cho cô thỏa mãn thì chỉ có thể là người kia, bất kể là bị thương cũng được, đau lòng cũng được, người mà cô khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn là anh ta, chỉ có thể là anh ta, cả đời đều là anh ta.
Ánh mắt Á Hi chậm rãi trượt xuống, rơi chiếc bụng đang phập phồng theo hơi thở, anh chợt cười, cười mà nước mắt lã chã rơi xuống.
Đứa bé này, một đứa bé dở dở ương ương, có lẽ đợi đến lúc nó được sinh ra thì sẽ chẳng còn ba, vậy anh nên làm thế nào?
Nếu như đây chỉ là bởi vì lòng tốt của cô đối với anh, là sự áy náy của cô đối với Tằng gia, thì anh tình nguyện không cần nó, tình nguyện để cho ba tháng trước anh sớm tỉnh ngộ một chút!
Á Hi thất hồn lạc phách đứng lên, cô chẳng biết lúc nào buông tay anh ra. Á Hi nhìn thời gian, không sai biệt lắm lúc này cô sắp tỉnh ngủ, anh đứng lên, cảm thấy hai chân thũng trướng, đau, mà ngực lại bắt đầu khó chịu vô cùng, anh men theo vách tường, để cho mình an tĩnh đứng một lát, mới chậm rãi hoạt động hai chân đi ra ngoài. . . . . . Mới vừa kéo cửa ra, đã nghe thấy tiếng huyên náo trong hành lang bệnh viện truyền đến cùng với tiếng một người phụ nữ khóc thét, Á Hi không biết làm sao, nhưng anh cảm thấy thanh âm kia có chút quen thuộc, ánh mắt cũng liền nhìn qua. . . . . ."Á Hi, Á Hi. . . . . . Mẹ tới, mẹ tới thăm con. . . . . ." Á Hi sửng sốt, ở khúc quanh của hành lang xuất hiện hai người, trong miệng kêu tên của anh lảo đảo nghiêng ngả đi vào, không phải ba mẹ của thì còn ai vào đây nữa?
"Mẹ, cha, hai người làm sao, tại sao lại ở chỗ này?" Á Hi theo bản năng muốn né tránh, mà hai người kia cũng đã thấy được anh, tiếng khóc càng lớn lên, anh cuống quít cẩn thận đóng cửa đi ra ngoài hành lang, nhắm mắt tiến lên nhỏ giọng nói với hai người.
"Cái đứa bé chết tiệt này, con bị bệnh làm sao không nói cho mẹ? Có phải con muốn mẹ lo lắng chết hay không!" Tằng phu nhân khóc đến cặp mắt sưng đỏ, kéo tay của anh xuống quan sát: "Làm sao gầy thành ra như vậy rồi? Con có biết mẹ thương con lắm không!"
"Mẹ, không có chuyện gì, chỉ là bệnh nhẹ thôi mà, lập tức có thể xuất viện rồi." Á Hi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt già nua của Tằng phu nhân, ánh mắt anh rơi trên đôi mắt sưng đỏ của bà ;"Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, con không sao . . . . . ."
"Con còn muốn gạt mẹ sao? Mẹ biết hết rồi, Á Hi, con sao lại ngốc nghếch như vậy chứ, đều là do người phụ nữ kia làm hại, đều là do cô ta, nếu không phải vì cô ta, ba con làm sao phải làm như vậy, để cho con không tìm được việc làm, đi làm việc nặng nhọc, làm cho con bị bệnh phổi! Đều là do cô ta . . . . ." Tằng phu nhân ôm con trai gầy như que củi khàn giọng khóc. . . . . . Phía sau bọn họ cửa phòng lặng lẽ mở ra, Hoan Nhan mặc bộ quần áo bệnh nhân đứng ở nơi đó, cắn chặt răng, không nói một câu.
Tằng Tử Mặc nhìn con trai một cái, chỉ trầm trầm thở dài một cái, ôm lấy Sầm Bội Nghi đang khóc:
"Bội Nghi, để cho Á Hi về phòng đi đã, nhiều người nhìn như vậy, đừng khóc. . . . . ."
"Cha, mẹ, hai người làm sao biết?"
Rốt cuộc đáy mắt Á Hi vẫn ánh lên một chút tuyệt vọng, anh không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của ba, ở trong đó có thất vọng cùng thống khổ, cơ hồ khiến anh hít thở không thông. . . . . .
"Nếu không phải là một vị bác sĩ ở đây nhận ra con, ông ấy là bạn tốt của ba, có phải con định tiếp tục lừa gạt chúng ta hay không?" Tằng Tử Mặc cắn chặt hàm răng, nặng nề dậm chân một cái, không nhịn được rơi lệ. . . . . ."Hứa Hoan Nhan! Cô còn có mặt mũi để đứng đó sao!" Sầm Bội Nghi đang lau nước mắt vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hứa Hoan Nhan đứng phía sau Á Hi, chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt bà trở nên dữ tợn, đẩy ra Á Hi vọt tới chỗ Hứa Hoan Nhan . . . . .
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!