Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 111
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
12/08/2019 20:39:21 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 112 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 113 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 110 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 109 (Truyện ngôn tình)
Cô giận dữ, đến cuối cùng ngược lại cười lạnh: "Kế tiếp có phải anh sẽ nói, căn bản anh không biết gì về chuyện này?"
Hai hàng lông mày thon dài của anh lập tức nhíu chặt, đôi môi cũng không tự chủ được mân thành một đường thẳng tắp, đúng vậy, anh quả thật không biết chuyện này, bởi vì anh chưa từng có nói qua bảo Tô Lai mang theo chi phiếu tìm đến cô, đuổi cô đi!
"Chuyện này, chờ anh tra rõ anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, tóm lại, tất cả trách nhiệm đều là của anh, em muốn oán trách anh làm sao cũng được!" Đôi mắt anh như một chiếc khóa khóa cô lại: "Nhan Nhan, chỉ cần em tin tưởng anh, anh chưa từng làm chuyện như vậy!"
"Tôi không muốn nghe, huống chi, bây giờ anh có ba hoa chích choè cái gì đi nữa, cũng đều muộn rồi." Hoan Nhan cũng không thèm nhìn tới liền hất tay của anh ra, cô xoay người hướng cầu thang đi tới, cũng không quay đầu lại: "Thân tiên sinh, xin hỏi những lời ngài phải nói, đã nói xong rồi sao?"
"Nếu như nói xong rồi, xin mời anh rời khỏi Quý gia, về sau cũng không cần tới quấy rầy người nhà chúng tôi nữa."
"Như vậy đứa trẻ hôm qua mà anh nhìn thấy, cô bé tên là Noãn Noãn đó, nó cũng là con của em cùng với người đàn ông kia sao?"
Trong lòng anh còn sót lại một khẩn cầu nhỏ bé cuối cùng, hi vọng giữa cô với anh, không hề giống như bây giờ, không còn một chút xíu dính líu.
Bước chân Hoan Nhan hơi chậm lại, trong đầu nhớ tới khuôn mặt nhỏ đầy lệ của Noãn Noãn, ngực cô càng thêm ê ẩm, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa cô muốn chất vấn anh, anh thật sự quan tâm tới một đứa bé mà năm năm qua anh chưa từng nhìn qua sao?
Nhưng cô không thể làm như vậy, hơn nữa không ai hiểu rõ Thân Tống Hạo hơn cô, vật anh muốn, quyết sẽ không buông tay ra, nếu để anh biết Noãn Noãn là con của anh, như vậy anh nhất định sẽ từ bên người cô mang Noãn Noãn đi!
"Đúng thế, sau khi chúng ta ly hôn, tôi liền lập gia đình, sau đó sinh Noãn Noãn!" Cô cắn chặt răng, trong đầu cũng ong ong tiếng vang, để bàn tay đang vịn cầu thang của cô cũng bắt đầu run rẩy. . . . . ."Tôi không tin!" Anh mù quáng, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà gầm nhẹ, hai quả đấm nắm chặt, nhưng vẫn là ức chế không được toàn thân gào thét kích động!
"Có tin hay không thì làm sao? Chẳng lẽ anh nhất định muốn ôm Noãn Noãn đi làm giám định DNA sao? Thân Tống Hạo, chúng ta đã không thể nào, xin anh đừng dây dưa với tôi nữa, đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa có được hay không?"
Cô bi thương xoay người, nhìn người đàn ông mang vẻ bi thương đang đứng dưới cầu thang nhìn cô, nếu như nói tổn thương có thể dùng một câu xin lỗi để đền bù, như vậy cõi đời này tại sao lại có nhiều người si tình như vậy?
Không phải bất luận ai cũng có thể giống như Á Hi vậy, sống chết không rời khỏi cô, cũng không phải là bất luận kẻ nào, có thể tiếp nhận đứa trẻ không liên quan tới mình, coi cô bé như ruột thịt mà thương yêu, không phải bất luận kẻ nào, cũng có thể không cần hồi báo để yêu một người phụ nữ khác!
"Em còn yêu anh không Nhan Nhan?" Anh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cô, hướng cô đưa ra một cái tay, đôi tay kia, đã từng dắt lấy tay của cô đi qua những cọn phố dài, đôi tay kia cũng từng chạm vào đôi mắt cô, chạm vào ngừoi cô, đôi tay kia đã từng ôm cô thật chặt , cũng từng vô tình đẩy cô ra, đôi tay kia từng viết xuống những ngày yêu thương, cũng đã từng xé rách nó ra.
Trước mắtHoan Nhan mông lung, đầu ngón tay của cô nhẹ vuốt ve lên bụng, tâm tình quá mức kích động, bụng mơ hồ có chút đau, cô tựa vào trên lan can, cười rơi lệ;"Không thương. . . . . ."
Thanh âm kia khàn khàn, khàn khàn cơ hồ khiến anh nghe không rõ.
Anh đợi năm năm, lại chờ được tuyên bố như vậy, hôm nay hối hận, lại không có biện pháp đền bù, nếu là năm năm trước, nếu anh biết một lần ký xuống sẽ làm cho bọn họ phải chia lìa, lần ký thứ hai lại khiến cho bọn họ cả đời bỏ qua nhau, thì anh sẽ làm sao?
"Anh hiểu." Anh cắn chặt răng, mạnh mẽ nở một nụ cười, cũng là từng bước từng bước bước lên bậc thang, Hoan Nhan nhìn anh, trong ánh mắt có nghi ngờ, ngón tay của anh cũng chợt nâng lên, lại nhẹ nhàng rơi xuống ở bên má cô, mà không phải là sự bá đạo trong trí nhớ của cô, cợt nhã cùng phóng túng, mà lại dịu dàng như vậy.
"Để cho anh ôm em một cái. . . . . ." Tiếng nói của anh vừa ngừng thì cũng đã ôm cô vào trong ngực, anh cẩn thận để không chạm vào bụng cô, chỉ là đôi tay ở trên lưng cô khẽ siết chặt: "Để cho anh ôm em một cái."
Thanh âm của anh đột nhiên nghẹn ngào, mà dưới mái tóc đen, ánh mắt vẫn sáng chói, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh, năm năm rồi. . . . . . Nhớ anh ở trong mộng, thấy anh cũng ở đây trong mộng, ôm chỉ là hy vọng xa vời.
Cô không giãy dụa nữa, chỉ yên lặng nằm ở trước ngực anh, tiếng tim đập nhanh như vậy, khiêu động làm gương mặt cô cũng bắt đầu nóng bỏng.
"Nhan Nhan, nhà ở Singapore đã dọn dẹp rất thỏa đáng, chỉ thiếu một nữ chủ nhân, nhưng bây giờ, em sẽ không đến đó, nơi đó tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa. . . . . ." Anh cúi đầu, đôi môi lướt qua tóc của cô, run rẩy khẽ hôn.
Khép lại đôi mắt, cánh tay anh hơi siết chặt, khuôn mặt lập tức chôn ở cổ của cô: "Anh không bỏ được, anh không bỏ được làm sao bây giờ? Để cho em cùng người khác ở chung một chỗ, trái tim anh giống như bị khoét mất một mảnh, Nhan Nhan, Nhan Nhan! Anh không phải có thể không buông tay. . . . . ."
Cô bị anh ôm chặt lấy, thiếu chút nữa liền chết đuối trong sự ấm áp đó, nếu như cô chưa từng thấy sự phong lưu của anh, nếu như cô chưa từng trải qua sự tổn thương sâu sắc như vậy, nếu như trong sinh mệnh cô không xuất hiện thêm một Á Hi. . . . . . Cô cũng sẽ gật đầu.
Nhưng, trong cuộc sống không có nếu như, nếu như vĩnh viễn chỉ có thể là nếu như.
Một tiểu nha đầu hồng hào đứng ở sau lưng anh, hai ngón tay có chút ghét bỏ nhích lên nắm lấy quần của anh, cô bé đang mở to đôi mắt tò mò nhiệt liệt nhìn anh.
Ánh mắt của anh giống như là bị khóa lại, dính vào khuôn mặt nhỏ nanh kia.
Cô bé mặc một bộ váy ngủ in hai con dê, đôi tay trắng nõn mập mạp, hàng lông mày đen nhánh, nằm bên dưới là một đôi mắt to vừa đen vừa sáng, cô bé xem ra là một phiên bản thu nhỏ của Hoan Nhan, nhưng so với cô, cô nhóc này còn có thêm hai má lúm đồng tiền, thực sự rất xinh đẹp, anh dám thề rằng cả đời này anh cũng chưa từng gặp qua một đứa trẻ nào lại xinh đẹp như vậy.
“Chú là ai?” Noãn Noãn giương lên khuôn mặt nhỏ nanh nhìn anh, rồi giòn giã mở miệng. Vóc dáng anh thật cao lớn làm cổ cô nhóc cũng muốn tê luôn rồi.
“Cháu tên là Noãn Noãn sao?” Thanh âm của anh để thấp nhất có thể, trưng ra sự dịu dàng mà trước nay chưa có tựa hồ sợ dọa cho tiểu nhân nhi giống như đồ sứ trước mắt này sợ.
Anh cúi thấp người, đáy mắt anh sáng chói một mảnh, khuôn mặt nhỏ nanh quá mức óng ánh, quá mức đẹp mắt khiến cho anh không thể khống chế được mà muốn đi chạm vào.
“Ah, không cần!” Hai cánh tay mập mạp của Noãn Noãn lập tức che lấy mặt mình, cô bé lại lui về phía sau một bước, chu cái miệng nhỏ nanh kháng cự nhìn lại anh.
Ngón tay Thân Tống Hạo cứng đờ, mà nụ cười nơi đáy mắt cũng có chút bi thương đọng lại vì bị cô bé bài xích?
“Chú trên người của thật là thúi.”
Noãn Noãn rồi lại đúng lúc mở miệng, cô bé chạy đến chỗ cái bàn lại rút khăn ướt, nắm lấy rồi quay lại chạy đến trước mặt Thân Tống Hạo rồi nhét vào trong tay anh: “Cho chú”.
Thân Tống Hạo không khỏi thấp ho một tiếng cuống quít cầm lấy khăn ướt cẩn thận đem mình lau một lần, quả thật tối hôm qua anh say không còn biết gì, lại một đêm không ngủ trên người bây giờ mùi vị nhất định là xông chết người.
“Bây giờ có thể rồi sao?”
Anh càng dịu dàng mở miệng ngồi chồm hổm xuống đem tay vươn đến trước mặt cô bé cười nhìn:
“ Chú có thể sờ một cái Noãn Noãn đáng yêu rồi sao?
Noãn Noãn nghe được sự khích lệ lập tức giương ra khuôn mặt tươi cười thật to cùng hai má lúm đồng tiền,trông thật đáng yêu, cô bé không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái.
Đầu ngón tay anh chạm lên khuôn mặt nhỏ bé mượt mà giống như là có một dòng điện lập tức lướt qua trái tim của anh, anh nhìn cô bé, cô nhóc cũng yên lặng nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau tựa hồ trong nháy mắt đã có thứ gì đõ gõ vào ngực anh, khiến cho đầu anh một tiếng ông ông muộn hưởng .
“Chú, chú làm sao vậy?” Cô bé mở to mắt nhìn Thân Tống Hạo đang đờ đẫn trước mặt mình.
“Noãn Noãn, con bao nhiêu tuổi có thể nói cho chú biết không?”
Anh dịu dàng mở miệng nhìn ánh mắt của cô bé không khỏi mềm mại cưng chiều. Thanh âm của cô bé ngọt ngào động lòng người, nhưng cũng lập tức khiến cho anh tỉnh ngộ lại, bàn tay trượt xuống rơi vào trên bả vai nho nhỏ, anh khẽ dùng lực đem kéo thân thể mềm mại của cô bé vào ngực mình gần hơn, thân thể nhỏ bé còn thơm mùi sữa, khiến anh cơ hồ ngây dại.
Đầu nhỏ của Noãn Noãn nghiêng một cái, đếm trên đầu ngón tay đếm một lát rồi trả lời anh: “Noãn Noãn đã qua năm tuổi, tính cả tuổi mụ rồi !”
Lồng ngực của anh tựa hồ bị cái gì đánh lập tức liền nổ ra! Nếu như nói Noãn Noãn nói đúng cô là qua năm tuổi cả tuổi mụ, như vậy rõ ràng là khi anh cùng Hoan Nhan ly hôn cô cũng đã mang bầu Noãn Noãn!
Anh chợt nghĩ đến trước khi nói ly hôn, đó là thời điểm sinh nhật anh, khi anh đi vào phòng bếp để nói với cô thỏa thuận ly hôn!
“Không có cách nào để cứu vãn sao?
Nếu như em đã mang thai con của anh thì sao?”
Là cô đã cố gắng vãn hồi, còn anh nói “từ trước đến giờ tôi đều sử dụng biện pháp an toàn, Hứa Hoan Nhan!” Mà câu nói của anh cũng là anh ngu xuẩn cự tuyệt!
Anh cơ hồ sắp không đứng vững được nữa, tại sao anh có thể phạm vào một sai lầm không thể tha thứ như vậy chứ? Tại sao ban đầu anh đối với cô ngay cả một chút giải thích cũng không cho cô nói?
Suy nghĩ của anh lại tiếp tục quay lại tới thời điểm trước sinh nhật của anh không lâu cô từng nói muốn đưa anh một phần quà sinh nhật thật to, đó có lẽ chính là đứa bé.
Cô ôm đứa con của hai người theo dõi anh và Tô Lai, mắt thấy bọn họ thân mật, tuyệt vọng đồng ý ly hôn sau đó lại bị đá ra cửa, xa cách năm năm, Thân Tống Hạo anh quả nhiên là một tên khốn kiếp không hơn không kém! Cơn đau đớn từ ngực đang lan tỏa ra toàn thân khiến cho anh không khống được siết chặt lòng bàn tay, nếu không phải anh đang ôm trong ngực cô bé này thì anh không biết mình có thể nhịn được mà cuồng lên hay không!
“Chú.”
Noãn Noãn kinh ngạc nhìn lên khuôn mặt trước mặt đang trắng bệch ra, khiến cho cô bé không khỏi có chút sợ hãi mà hô lên một tiếng, lại thấy Thân Tống Hạo cũng không phản ứng mà sắc mặt cũng là âm trầm như muốn khóc, khiến Noãn Noãn bị dọa sợ, thân thể nhỏ bé mập mạp dùng sức ở trong lòng anh uốn éo muốn đứng lên, cái miệng nhỏ nanh nhất thời oa lên khóc.
“Mẹ mẹ, cứu con! Mẹ, Noãn Noãn sợ, ô ô ô. “
Noãn Noãn càng khóc càng dữ, sớm biết vậy cô bé cũng sẽ không len lén trượt xuống đây, thật là đáng sợ! Căn bản đây chính là mấy người thích bắt trẻ con trogn phim hoạt hình!
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc” Anh bị tiếng khóc của cô bé đánh thức khỏi trầm tư, anh lập tức cúi xuống nhìn tiểu nha đầu đang khóc sướt mướt trong ngực mình, tay chân anh không khỏi có chút luống cuống, muốn lau nước mắt cho cô bé nhưng cô bé lại uốn éo muốn giãy ra khỏi lòng anh khiến cho anh động cũng không dám động chỉ sợ làm đau cô bé.
“Noãn Noãn, đừng khóc.”
Thân Tống Hạo ôm cô bé vào lòng, chân tay vụng về, nhưng không biết làm sao để ôm, Noãn Noãn không thoải mái càng thêm uất ức, càng khóc kinh thiên động địa, da bụng mỏng của cô bé bị anh siết rất đau!
Anh nhanh chóng xoay quanh ôm cô bé qua lại, miệng vẫn dịu dàng cẩn thận: “Noãn Noãn, chú phải làm sao con mới không khóc?”
“Muốn mẹ, con muốn mẹ!” Noãn Noãn khóc to, dùng sức siết hai tay nhỏ bé thành quyền há to miệng kêu tê tâm liệt phế!
“Được, được, muốn mẹ thì muốn mẹ. Bây giờ chú sẽ ôm con đi tìm mẹ có được hay không?”
Thân Tống Hạo luôn miệng dụ dỗ không có một chút nào là không bình tĩnh, nhìn con gái mình khcso anh thật sự là muốn đau lòng muốn chết, còn hơi đâu mà lo lắng phiền não?
Noãn Noãn vừa khóc vừa nấc, gương mặt giống như một con mèo làm Thân Tống Hạo vừa đau lòng vừa buồn cười, tỉ mỉ cho lau nước mắt cho cô, rồi nhẹ giọng dụ dỗ: “Tại sao cháu muốn mẹ dỗ mà không phải là ba?”
Noãn Noãn nghe xong lời này lập tức sửng sốt một chút tiếp rồi lại oa một tiếng khóc.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!