Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 123
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
12/08/2019 21:17:55 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 124 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 125 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 122 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 121 (Truyện ngôn tình)
Thân Tống Hạo ngửi được mùi máu tanh nồng trong mũi mình, cảm giác như bị choáng, thân hình hơi lung lay mấy cái mới đứng vững được. Có chất gì dính dính từ trên trán anh trượt dần xuống con mắt, anh cố gắng nhướng nhướng mấy cái nhưng vẫn không thấy rõ, chỉ cảm thấy trước mắt một màu máu đỏ thẫm.
Cô vậy mà nhẫn tâm ra tay với anh, quả thật cô không còn thương anh nữa rồi!
Anh chợt nhớ tới lần cãi vả lúc mới kết hôn, tay anh bị mảnh vỡ của ly cắt vào, ánh mắt đau thương của cô, động tác băng bó cẩn thận tỉ mỉ. Người bị thương là anh nhưng cô lại rất đau lòng, không muốn thấy anh bị thương dù chỉ là một vết thương nhỏ xíu. Nhưng bây giờ, cô không chút do dự đưa tay đập vào đầu anh khiến cho máu chảy đầy mặt, cô không thương, không thương anh nữa rồi. Anh nở nụ cười, mơ hồ nhìn cô qua một màn máu này, nhìn khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ lo lắng: “Nhan Nhan, năm năm không thấy em, bản lĩnh không tệ, ra tay vừa chuẩn vừa ác, sau này sẽ không ai dám ức hiếp em nữa.”
“Thân Tống Hạo.” Cô thì thầm lên tiếng, nhìn khuôn mặt điển trai của anh bị nhuộm một màu máu tươi, tim cô đau đớn, khóe môi run run co quắp.
“Không cần đau lòng, cũng không cần thương hại anh.” Anh tiện tay lau lau trên trán, nhưng máu vẫn chảy xuống không ngừng, che khuất tầm mắt, anh không cảm thấy đau giống như cả người đều vô cảm rồi.
Anh chợt nhếch môi cười một cách không đàng hoàng: “Nhan Nhan, nếu em có thể tự tay giết chết anh, vậy anh sẽ buông tay!”
“Anh điên rồi, điên rồi!” Cô lảo đảo bước lui về sau, lặp lại câu nói, anh điên thật rồi sao? Cô ra tay làm anh bị thương nặng như vậy, nhưng anh vẫn còn không muốn buông tay.
“Anh sớm đã bị em ép cho muốn điên rồi, Hứa Hoan Nhan, chưa thấy ai tàn nhẫn giống em, chưa thấy qua người phụ nữ nào.” Anh âu sầu cười lạnh, rồi không gượng nổi cơn chóng mặt kéo tới, anh lảo đảo dựa vách tường.
“Anh đừng nói nữa, tôi gọi điện kêu bác sĩ tới đây!” Cô lắc đầu nước mắt lã chã rơi xuống, không để ý đên chân vẫn còn đau, vội vã muốn đi tới chổ để điện thoại.
“Không cần!” Anh dùng sức nắm tay cô kéo vào ngực mình, tươi cười, động tác suồng sã vẫn như vậy: “Nếu em không muốn anh chết, vậy em hãy chăm sóc cho anh đi, còn nếu em muốn anh chết, thì xin cho anh được chết trong lòng em.”
“Anh đang chảy nhiều máu.” Cô nghẹn ngào khóc, rốt cuộc không nhịn được nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Tạm thời vẫn không chết được.” Anh cắn chặt răng, nặn ra ý cười, nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Tay anh dính đầy máu nâng cằm cô lên: “Lúc ra tay mạnh như vậy, em không đau lòng sao?”
Cô không trả lời, chỉ khóc suốt.
“Nói cho anh biết, em có đau lòng hay không?” Anh vẫn nắm chặt khuôn mặt của cô, tay dùng sức hơi mạnh, làm cho cô nhíu mày lại, tiếng khóc cô lớn thêm nhưng vẫn quật cường không lên tiếng.
“Nói cho anh biết, năm năm nay không chỉ có mình anh vì nhớ em sống không bằng chết, em cũng nghĩ tới anh, yêu anh, đúng không?” Anh không buông cô ra, cúi xuống gầm nhẹ bên tai cô.
“Anh đừng ép tôi.” Hoan Nhan khóc, giọng nói khàn khàn. Cô nhìn mặt anh đầy máu, trong đầu trắng bệch như một tờ giấy: “Thân Tống Hạo, để chảy máu hoài không băng bó anh sẽ chết mất, có phải anh muốn tôi tức chết , tại sao cho đến bây giờ anh vẫn khi dễ tôi, có phải anh muốn tôi chết cho anh xem?” Cô tức giận đấm vào anh một cái, sau đó nhào vào lòng anh òa khóc lớn.
Nếu anh sớm biết chảy máu có thể đổi được tim của cô, thì anh đã làm như vậy từ lâu rồi.
“Em băng bó cho anh là được rồi.” Anh ôm lấy cô thở dài thỏa mãn: “Đáng giá.”
“Cái gì đáng giá?” Cô vừa nghẹn ngào vừa ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên không hiểu nhìn anh.
“Chảy máu gấp mười lần nữa cũng được, đổi lấy một câu quan tâm của em cũng đáng.”
“Mười lần nữa thì anh chết rồi.” Cô nhéo anh một cái, tay nắm chặt trước ngực áo sơ mi anh, như nói ra hết nỗi thống khổ trong lòng cô.
“Nếu anh chết thật, em sẽ như thế nào? “ Anh ôm lấy khuôn mặt cô, nghiêm trang hỏi.
Hoan Nhan hốt hoảng, cô nhớ lúc Á Hi bệnh nặng cũng đã hỏi qua cô như vậy, còn nói nếu chết thì cô hãy đốt cho anh một ít giấy tiền.
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh cau mày nói, chặn lại suy nghĩ lung tung của cô.
“Vấn đề này Á Hi cũng đã từng hỏi tôi.” Cô thở dài, rũ mắt xuống: “tôi thật có lỗi với anh ấy, cả đời này thiếu nợ anh ấy.”
“Rồi em trả lời sao?” Anh hơi ghen tỵ, ôm lấy khuôn mặt cô, bàn tay bất giác siết chặt hơn.
“Trước tiên xử lý vết thương đã, có được không?” Cô bất đắc dĩ nhìn trán anh bị thương một lỗ to, thế mà vẫn còn ý định ghen tuông. Vừa rửa sạch vết máu cho anh, nhưng anh vẫn không quên truy hỏi tới cùng cô trả lời Á Hi thế nào. “Chớ có lộn xộn, nơi này còn đầy mảnh vỡ thủy tinh nè.” Cô đè mặt anh lại, tức giận trừng một cái: “Anh muốn để lại vết sẹo phải không, bảo gọi bác sĩ lại không chịu.”
“Không cần gọi bác sĩ, có em là được rồi.” Anh ôm chặt lấy eo cô, thật chặc.
“Ráng chịu một chút, bôi thuốc vào sẽ đau đấy.” Cô nhẹ tay gắp một miếng bông gòn đã nhúng cồn, sát trùng vết thương.
“Thật là đau, ui da, đau chết mất thôi.” Còn chưa đụng vào vết thương, anh đã oang oang la lên.
Hoan Nhan dở khóc dở cười, cau mày nhìn anh: “Đã đụng vào vết thương đâu.”
“Nhưng mà vẫn đau.”
“Vậy anh muốn như thế nào?”
“Muốn em hôn anh.” Anh chớp mắt nhìn cô, ý cười dạt dào.
“Thân Tống Hạo!” Hoan Nhan nặng nề buông cái nhíp trong tay ra, im lặng nhìn lại anh. “Sao lại có loại người như anh quấn quýt, làm phiền người ta hoài nhỉ?” Lời nói vừa dứt, cô nhẹ nhàng hôn vào môi anh: “Anh thật là ngu ngốc, Thân Tống Hạo, thật ngốc.”
Hai người không dừng lại nụ hôn kia, từ từ lại gần nhau hơn, đầu lưỡi vờn quanh nhau, nhiệt độ trong người nóng dần lên. Bàn tay cô níu tóc anh ghì sát đầu anh lại, áp chặt vào môi anh. Cô muốn buông thả chính mình một lần, nếu yêu, nếu hận, thoát không khỏi được vướng mắc, vậy thì cùng nhau hủy diệt cũng là một điều tốt!
Náo loạn hồi lâu vẫn như vậy: “Em chính là người phụ nữ khắc tinh của anh, có phải em sanh ra chính là tìm gặp để hành hạ anh?” Anh lật người cô lại đè xuống ghế sa lon, cắn môi cô oán hận thì thầm. Miệng vết thương bị động nứt ra, đau đến tê người, khiến anh phải rên lên thành tiếng.
“Động đến vết thương à, đau không?” Cô lập tức đẩy anh ra, khuôn mặt ửng hồng, khiến lòng người rung động, nhìn vô cùng quyến rũ.
Thân Tống Hạo dường như bị cô làm cho mê muội, đôi mắt sáng quắc ngắm nhìn, cô so với năm năm trước đẹp hơn rất nhiều.” Không đau.” Anh thì thầm giữ tay của cô lại, một lần nữa đè cô xuống ghế sa lon, thân thể hai người áp sát vào nhau, chặt khít không có khe hở, thậm chí Hoan Nhan còn cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng dưới thân, da đầu cô tê rần , mặt lại càng đỏ bừng lên.
“Thân Tống Hạo, anh thật nặng.” Hoan Nhan bị anh ép ở dưới cơ hồ không thở được, bàn tay nhỏ bé đập nhẹ vào vai anh, cô bất mãn chu miệng nói.
“Anh là người bệnh, em không thể ra tay với anh.” Giọng nói của anh hình như hơi làm nũng, bắt lấy tay cô, dứt khoát đè thân hình của mình sát vào người cô, thậm chí cằm anh hạ xuống hõm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên da thịt mềm mại nơi đó.
“Tôi bị anh đè chết mất, nặng quá.” Hoan Nhan muốn đẩy anh ra, nhưng lại sợ động đến vết thương, người đàn ông này cao to, ép sát vào ngực cô, khiến cho cô muốn ngộp, hít thở không thông rồi.
Thân hình anh hơi dịch ra một chút, thuận thế đem cô ôm vào trong lòng, hai người đối mặt nhau, hơi thở quẩn quanh nhẹ nhàng.
Hoan Nhan thở dài: “Được rồi, đứng lên tôi băng kỹ lại cho anh.” Cô mềm mỏng nói, tay vỗ về anh. Chung quanh vết thương trên trán hơi sưng tấy, không biết có phải do mảnh thủy tinh không được sạch sẽ, nên mới sưng lên như thế.
“Anh muốn ôm em, chờ lát nữa vết thuơng bớt đau, em sẽ không ngoan hiền như bây giờ.” Anh ôm chặt cô cười mê hoặc lòng người: “Hôn anh đi.”
Hoan Nhan bất mãn chu miệng nói: “Đã bị thương thành như vầy, vẫn còn ba hoa.”
“Nhanh lên, nhanh lên.” Anh nhắm mắt đưa mặt tới gần, nét mặt như một đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ.
Hoan Nhan cười thành tiếng, hôn nhẹ một cái trên mặt anh như chuồn chuồn lướt nước: “Được rồi, mau đứng lên, cũng khuya lắm rồi, xử lý xong vết thương rồi đi ngủ.”
Kéo anh đứng lên, kiểm tra vết thương một lần nữa, sát trùng cẩn thận rồi băng lại, Hoan Nhan mới thở phào, dặn dò anh: “Không được đụng nước, biết không? Cũng không được ăn thức ăn cay, khi nào vết thương khá lên rồi mới có thể hết ăn kiêng.”
“Dài dòng, bà quản gia nhỏ.” Thân Tống Hạo xoa khuôn mặt thanh tú của cô, cười thật rực rỡ: “Không đuổi anh về nữa hả?”
“Anh ngủ phòng khách.” Hoan Nhan lườm anh một cái, chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng anh tức thì bế cô lên.
“Không được bước đi.” Anh ôm cô hướng phòng tắm đi tới, Hoan Nhan vùi mặt trong ngực anh, miệng phì cười thành tiếng.
“Sao em cười?” Anh nghi ngờ đặt câu hỏi.
Ánh đèn chiếu xuống , ngũ quan tuấn mỹ nhìn thật mê hồn, Hoan Nhan cúi đầu thở dài: “Anh nhìn xem, chúng ta hai người đều bị thương, có phải như vậy thì mới không cãi vả, hòa thuận như lúc ban đầu.”
“Em bị thương cũng không kém gì anh?” Anh tinh nghịch nói, quai hàm nhẹ nhàng cọ cọ trên trán cô: “Chờ em khá lên, anh dẫn em và con cùng đi ra ngoài chơi, một nhà ba người chúng ta không chia cách nữa.”
Khi nói đến một nhà ba người, trong lòng anh đau xót, còn nhớ bác sĩ nói cô không còn khả năng mang thai nữa, sau này bọn họ chỉ có mỗi Noãn Noãn, không thể có đứa bé khác, kết tinh của tình yêu.
“Chuyện đó sau này hãy nói.” Hoan Nhan không từ chối cũng không đồng ý, cô cần thời gian khiến cho mình chấp nhận anh lần nữa, huống chi còn có Á Hi, không biết bây giờ anh ấy ra sao rồi.
“Tôi có thể đi thăm Á Hi? Chỉ có anh mới biết anh ấy đang ở đâu, nếu không ngại anh có thể nói cho tôi biết không?" Hai người chỉnh đốn lại, ngồi trên ghế sa lon trong phòng ngủ, anh không muốn ra phía ngoài phòng khách, nghĩ chỉ muốn ngồi cùng cô một lát nữa, mà hình như cô cũng không buồn ngủ.
“Đương nhiên, em lúc nào cũng có thể đi được.” Nhìn anh bình thản, rất phong độ mở miệng nói.
Hoan Nhan chủ động nắm tay anh: “Cám ơn, nếu không có anh chắc Á Hi đã chết rồi.”
Cô lộ vẻ xúc động, chưa bao giờ nghĩ tới người đàn ông ích kỷ, tự phụ, bá đạo, không ai bì nổi, không chút do dự ra tay cứu tình địch của mình.
Anh cười hơi mất tự nhiên, nói thật không ai tự nhiên đi cứu một người đàn ông khác đang tranh giành phụ nữ với mình, chỉ là đối với Tằng Á Hi anh không hận nổi, anh làm những chuyện đó để lương tâm bớt cắn rứt.
“Nếu không phải bởi vì anh ta đối xử với em và Noãn Noãn quá tốt, không chút tính toán , anh quyết sẽ không cứu anh ta. Nhan Nhan, thật ra thì anh rất ích kỷ, nhưng anh biết, mình không được quyền tổn thương người đối xử tốt với em như vậy.” Anh ôm cô hơi cảm thán: “Anh may mắn rất nhiều mới gặp được em trước, nếu đổi lại anh ta gặp em trước, sợ rằng hiện tại người không được như ý là anh, anh quả thật rất may mắn.”
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Nếu em muốn, sau này chúng ta sẽ đi qua bên đó, chỉ e là Á Hi có thể không nhận ra chúng ta.”
Hoan Nhan dựa đầu vào vai anh, hơi khựng người, cô thất thần hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không nhớ rõ cũng được, tôi đã mang đến cho anh ấy nhiều tổn thương, không có chổ nào tốt, quên tôi đi mới là phải.”
“Hoan Nhan, em không cần phải khổ sở như vậy, chuyện tình cảm từ trước đến giờ đều không thể miễn cưỡng. Nếu vì em quá hiền lành, nhân hậu, hoặc là bởi người khác đối với em cảm tình sâu nặng, em vì thế hy sinh tình cảm chính mình sao? Anh chỉ biết, cả đời này nếu không thể cùng người phụ nữ mình thích ở chung với nhau, vậy sống không bằng chết.”
Mặc dù cô hiểu rõ ràng lời nói của anh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy, toàn bộ bi kịch của Á Hi vì cô mà xảy ra, nhưng bây giờ rời bỏ Á Hi, cô bỗng thấy mình thật sự là một người phụ nữ cực kỳ ác độc.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!