LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Cô ấy là ca sĩ - Chương 3: Gia đình tôi & ca sĩ:

61 lượt xem

Trong một cảnh quay của bố tôi – ông đạo diễn ly dị vợ, có 1 con gái cưng (là tôi) chủ nhân của những bộ film nhạt nhẽo, kịch bản thối um... Tôi đang ghi chép... thì thấy cô diễn viên mới.

Bố tôi giới thiệu. Chị này là Vivian.

Chị ta là ca sĩ đóng vai thanh niên xung kích.

Mẹ kiếp, thanh niên xung kích đi tất lưới, mặc váy mười phân.

Mẹ kiếp, thanh niên xung kích môi son đỏ chót mắt sâu hoắm, lông mày nâu phọt cứt trâu.

Đúng là bố, bố chỉ có thể chọn được thanh niên xung kích như thế thôi.

Tôi cười mỉa mai.

Vivian không hề nhớ tôi.

Tôi nghĩ là như vậy. Vì chúng tôi chỉ gặp nhau một lần ở nhà ông chủ kia thôi.

***

Hôm nay, tôi đến nhà anh ta vào buổi sáng, vì được nghỉ học. Tự nhiên như ở nhà, mở khoá và bước vào.

Anh ta đang ngủ ở ghế sofa, trong bộ đồ từ ngày hôm qua vẫn còn đang bốc mùi bia rượu.

Rất nhiều thuốc lá rơi rớt trên sàn nhà.

Tôi dọn dẹp đống hoang tàn mà anh ta thải ra.

Tay nhấc mấy tớ báo xếp lên giá. Tiện thể lật qua vài trang.

Cô Vivian nọ, nghiễm nhiên ngồi trang gần nhất, bên cạnh là Tuấn Platini – thằng người mẫu ngu si, hơn tôi 3 tuổi. Ngày trước nó suốt ngày lẽo đẽo theo mẹ tôi học hát, nó mong làm ca sĩ. Nhưng tại hát ngu, lại đẹp trai, nên bây giờ nó là người mẫu. Từ mẫu hạng hai, nó bay lên hạng nhất lúc nào không biết. Cái thằng này, quen chơi với con gái, nhưng lại rất yêu con trai. Nó đã lải nhải đầu độc tôi về những mối tình đống tính lãng mạn của nó khi tôi chỉ mới 13 tuổi.

Chính Tuấn Platini là tác nhân độc hại cho thời kì dậy thì quái đản của tôi. Suốt năm 14 tuổi, tôi đã nghĩ mình đồng tính.

Chắc do ám ảnh!

Tờ báo giật tít đến giật mình, tôi suýt nữa ngã lăn ra đất bất tỉnh: "Vivian "sét đánh" siêu mẫu Anh Tuấn".... Mấy cái ảnh 2 anh chị mặn nồng làm tôi phát mửa.

Thằng này nó sắp "chửa đẻ" được đến nơi, đàn bà 8/10 rồi, còn yêu được con gái sao. Ai bỏ quen 2/10 thể xác đàn ông héo hon cho nó yêu Vivian thế này...

Phát khiếp

Tôi đóng tờ nhật báo, xếp lên giá báo, cầm quyền tạp chí mà muốn chết thêm lần nữa. Vivian ở trang bìa với dòng chữ ngất ngây men rượu say: "Tôi cảm thấy tình yêu đang đến! Anh Tuấn là giấc mơ của tôi."

Cái chết tiệt gì thế không biết, giấc mơ vẫn mới kinh chứ! Mơ thế thì cả đời tôi thà không ngủ còn hơn.

Tất cả cũng chỉ là chiêu đòn PR của mấy ông nhà báo.

Thôi kệ!

Bất giác, tôi quay sang nhìn anh đang nằm ngủ trên sofa.

Trông anh tàn tạ và bẩn thỉu.

Hình như là... đêm qua anh khóc!

***

12h, chuông cửa reo.... tôi ngó qua lỗ nhòm!

Là Vivian.

Tôi ái ngại chạy đến lay anh dậy. Sợ cô ta nhận ra tôi do ở đoàn làm phim hôm trước.

Anh uể oải bước ra....

Tôi đứng nép vào trong bếp tránh mặt.

Họ cãi vã.

- Em muốn lấy lại những đoạn phim.

- Thì em lấy đi!

- Anh còn giấu, hôm trước em lấy nhưng em nhớ là còn nữa. Anh để đâu?

- Em đi mà tìm.

Vivian bắt đầu khóc rống lên như một con bò điên. Cô ta ngã rụp xuống như 1 con rồ (Đó là những gì mà tôi cảm nhận thấy). Anh ấy lại gần đỡ cô ta dậy:

- Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh đã để em lấy hết rồi. Dù sao đó cũng là kỷ niệm. Anh không muốn xoá. Nhưng em đã quyết, anh không cản em....

- Nếu như anh có thể lo cho em, thì em đâu đến mức phải ra nông nỗi này. Em chỉ làm nghề này 1, 2 năm nữa thôi... Em muốn nghỉ ngơi... em muốn...

Cô ta cứ i ỉ khóc, tường thuật về cái công sức vất vả của sự đa đoan trong nghề. Cô ta nói cứ như thể, cô ta đi làm đĩ chứ chẳng phải là làm ca sĩ không bằng. Tôi không hiểu thế nào là một, hai năm sẽ bỏ? Càng không hiểu cô ta nói "ra nông nỗi này" là ra sao? Có phải là tại bài báo yêu thằng Tuấn pêđê không?

Nhưng tôi thấy... cô ta thật giả tạo.

Chuông điện thoại reo lên giai điệu quê mùa của bài nhạc sến mà cô ta thể hiện, đang là "hit" rất "hot" hiện nay. Cô ta nghe máy: "Anh à, ừ ừ, em qua anh, muahz"

Dập máy, cô ta quay sang anh: "Em xin lỗi. Em yêu anh. Em tin anh. Em phải đi đây! Sáng mai em sẽ qua với anh...đêm nay em diễn rồi. Mai, ở nhà nhé!"

Anh lau nước mắt cho cô ta, mở cửa và hôn nhẹ lên trán....

***

Đóng cửa, tôi cặm cụi lau sàn.

- Em thấy anh có ngu không?

- Dạ, gì ạ? Anh gọi em? – Tôi giả vờ ko hiểu câu hỏi. Coi như mình là kẻ chẳng biết và chẳng nhìn thấy gì, có phải hay hơn không?

- Việc lúc nãy – Anh nói lửng lơ và mở tủ lạnh, lấy một lon Heiniken....

- Em thấy... bình thường.

Anh ngạc nhiên quay sang tôi nhìn: "Bình thường là sao?"

- Chắc anh phải yêu chị ấy lắm. Chị ấy thật đẹp.

- Trước đây, cô ta không đẹp lắm. Sửa nhiều.

- Chắc anh phải yêu chị ý nhiều cho dù chị ý sửa nhiều... – Tôi nói hơi e dè, vì sợ mình phát biểu điều gì sai trái lắm...

Anh cười phá lên:

- Cô ấy sửa được cả tình yêu từ nhiều xuống ít cơ mà.

- Và anh đã chấp nhận – Tôi buột miệng.

Anh im lặng.

Tôi hiểu những cái giá phải trả phía sau anh đèn sân khấu. Tôi học thanh nhạc vì có năng khiếu chứ ko phải bởi yêu nghề ca hát. Mẹ tôi trước đây, là một ca sĩ khá nổi, bây giờ, vẫn thế....đối với những người ở tuổi trung niên.

Mẹ tôi đã đánh đổi. Đánh đổi bố tôi để lấy những mối quan hệ dài hơn trên sân khấu.

Bố tôi không giữ lại.

Gia đình tôi thảm bại với cái hạnh phúc ba người. Nhưng tôi chỉ cười, không thấy đau đớn lắm.

Hôm nay, tôi nhìn  người đàn ông này. Có vẻ anh ta đang rất đau đớn. Anh ta ko giống như bố tôi. Có vẻ như anh ta chấp nhận trao người yêu mình vào tay kẻ khác vì cô ấy muốn vậy. Nhưng về phía bản thân mình, anh ta vẫn rất chung thuỷ đợi chờ.

Bất giác, tôi buột miệng:

- Chị ấy thật hạnh phúc!

Anh ấy khóc.

Tôi lúng túng... ko biết phải làm gì.

***

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư