LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tặng cậu một góc trái tim - Chương 1: Tớ

73 lượt xem

 Hồi đó mẹ hay sai tớ đi mua cái nọ cái kia, toàn đồ lặt vặt nên tớ cũng chẳng nhớ là gì. Tớ thường cố tình chọn đường vòng để ngang qua nhà cậu, chỉ lướt qua nhìn cậu một cái rồi lại đi. Có thế thôi mà vui lắm cậu ạ! Lớn lên tớ mới biết gọi tên cảm giác đó là "thích". Hóa ra tớ thích cậu đã lâu đến thế. Thích cách cậu cười, thích cách cậu nói chuyện, thích cả dáng vẻ ngây ngô khi cậu đợi tớ bên khung cửa sổ tầng hai, nhìn xuống dưới và gọi lớn tên ai. Nói chung cái gì thuộc về cậu, tớ đều thích hết.

Đường vòng xa lắm, đến nỗi mỗi khi về được nhà toàn thân tớ đã ướt đẫm mồ hôi. Mẹ hỏi đi đâu mà lâu thế. Tớ ngượng ngập trao túi đồ trên tay cho mẹ, lặng im không biết nói gì. Mẹ cúi đầu thật sâu như muốn giấu đi nụ cười tủm tỉm, nhẹ nhàng xoa đầu tớ:

- Tiền thừa con cứ giữ, để dành lần sau mua kẹo mút cho Kem!

Hai má chợt nóng bừng, tớ ấp úng thanh minh:

- Không phải do Kem! Con sợ con Milu nên mới đi đường vòng.

Đó không hoàn toàn là lời nói dối, vì thực sự tớ rất sợ con Milu. Lần trước nếu không phải có cậu đi cùng, tớ chẳng đời nào dám bén mảng đến gần con đường tắt đó - con đường dẫn đến tiệm tạp hóa duy nhất trong thị trấn. Tớ thật không hiểu mình đã đắc tội gì với nó mà lần nào đi qua nó cùng xồ ra đuổi tớ thừa sống thiếu chết. Tớ sợ hãi phát khóc, cậu vẫn ôm bụng cười được, thậm chí còn ngồi xuống vuốt ve con Milu nhằm chứng mình cho tớ thấy nó rất "hiền". Con chó đáng ghét nằm bên cánh cửa cót két, đôi mắt lim dim khi bàn tay cậu gãi lên bộ lông đen óng mượt. Tớ sợ nó ngay cả trong những giấc mơ, và từ đó tớ bắt đầu đi đường vòng.

Tất nhiên, con Milu chỉ là lý do phụ thôi.

Trung Thu năm đó cậu rủ tớ đi rước đèn quanh thị trấn. Tớ nhận lời với điều kiện khi đến đoạn đường tắt nơi con Milu "canh giữ", cậu phải... bảo vệ tớ. Cậu gật nhẹ một cái, bối rối chạy thẳng về nhà. Mẹ nghe kể liền tặng tớ một cái cốc đầu đau điếng: "Con phải bảo vệ Kem mới đúng chứ!". Nhưng sau đó cũng chính mẹ phạt tớ không được đi chơi Trung Thu, vì tớ có lỡ mải đá bóng với đám con trai nên quên làm bài tập. Một mình ngồi trong phòng nghe đoàn múa lân khua chiêng gõ trống dưới đường, lòng tớ rạo rực như có lửa đốt. Mười hai giờ đêm, khi không còn chiếc đèn ông sao nào sáng nữa, tớ trốn mẹ chạy sang nhà cậu. Thật bất ngờ vì cậu vẫn đợi tớ bên khung cửa sổ tầng hai. Tớ ngửa mặt lên, mơ hồ trong thấy ánh trăng chiếu lên hai làn nước lấp lánh. Hình như cậu đang khóc, khóc vì tớ không đến ư?

- Kem! Tớ xin lỗi nhé! Lần sau...

"Rầm!"

Cậu đóng sầm cửa sổ, bỏ lại tớ trơ trọi dưới ánh trăng mờ. Và cậu giận tớ lâu thật lâu, lâu đến mức tớ nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Tớ vẫn thường xuyên nghĩ đến cậu, tưởng tượng ra mái đầu nhỏ bé nghiêng nghiêng trong đêm tối, đôi mắt xa xăm nhìn về phía cuối con đường chờ đợi một người. Tớ từng hỏi cậu người đó là ai, hỏi mãi cậu mới chịu mở lòng...

- Là mẹ tớ!

- Mẹ cậu?

- Ừ! Mẹ bỏ đi khi tớ còn nhỏ. Mẹ hứa nhất định sẽ trở về, nhưng...

Có thứ gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng giữ cậu lại thì phải. Tớ chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến mẹ, chỉ biết ba cậu mất sớm, còn cậu luôn ở cùng bà. Thì ra "mẹ" là lý do cậu luôn thẫn thờ một mình bên khung cửa sổ, là vết thương cậu không bao giờ muốn chạm tới. Cảm giác đợi một người nhưng đợi hoài không được, chắc hẳn phải khủng khiếp lắm. Thế mà hôm đó tớ đã bắt cậu đợi...

Tớ không trách cậu, ngược lại tìm mọi cách làm hòa. Tớ biết cậu khoái ăn kẹo mút nên ngày nào cũng chạy đến tiệm tạp hóa mua một chiếc, đúng vị cam cậu thích nhất, sau đó lặng lẽ đặt trước hiên nhà. Mười ngày trôi qua, tớ tiêu sạch số tiền dành giụm suốt mấy tháng trời. Kẹo cậu cũng đã ăn rồi, sao còn chưa chịu tha thứ cho tớ?

- Kem! Cậu là đồ nhỏ mọn.

- Ừ nhỏ mọn thì đừng chơi với tớ nữa.

- Nhưng tớ... chỉ thích chơi với cậu thôi!

Cái vẻ ương bướng bất cần thoáng qua trên mặt cậu, vô tình khiến tớ nghĩ rằng cậu thực sự không muốn chơi với tớ nữa. Tớ buồn lắm, cả ngày hôm đó tớ ngồi lì trong phòng chẳng thiết đi đâu, thậm chí còn tỏ ra gắt gỏng khi đám con trai qua rủ đi đá bóng. Nói cho cùng cũng tại chúng nó cậu mới giận tớ. Lại thêm cả mẹ tớ nữa, lúc nào cũng sai tớ đi tiệm tạp hóa mua đồ.

- Con không đi đâu!

- Ơ! Tiền thừa mua kẹo mút cho Kem, con không thích à?

Thích thì thích, nhưng e rằng chỉ hoài công vô ích. Tớ phụng phịu đáp:

- Kem ghét con rồi!

Thật lòng tớ rất sợ cậu sẽ ghét tớ, luôn luôn sợ. Lúc bé đã sợ, khi trưởng thành càng sợ hơn. Nỗi sợ hãi trong tớ giống như một con đường, rẽ ngược rẽ xuôi đều dẫn về phía cậu. Nhưng tớ biết Kem tốt bụng lắm, chỉ vu vơ trẻ con thế thôi, không đành lòng bỏ tớ lủi thủi một mình mãi đâu. Niềm tin đó càng được củng cố khi cậu đến tìm tớ vào một buổi chiều nọ. Con gái lạ lắm, khi người ta nhượng bộ thì giả vờ lạnh nhạt, để rồi vào một ngày khờ dại bỗng dưng xuất hiện trước mặt tớ với nụ cười trong veo tựa nắng mai.

- Kem sắp hết giận rồi, chỉ còn một ít thôi.

- Một ít?

- Ừ.

...

- Kem sẽ tha thứ cho cậu với một điều kiện...

- Điều kiện gì?

- Cậu phải chạm vào người con Milu.

Chạm vào người con chó đen đó ư? Không! Không đời nào! Ngay cả việc đến gần nó thôi đã là một thử thách hoàn-toàn-nằm-ngoài-khả-năng của tớ. Sao cậu nỡ... Cậu thấy không, mới nghe thấy hai chữ "Milu" thôi chân tớ đã muốn co lên chạy rồi, nhưng chẳng hiểu sao lần này không thể nhấc lên nổi. Phải chăng vẻ háo hức chờ mong ánh lên từ đôi mắt cậu đã giữ nó lại? Tớ không rõ nữa, chỉ biết ngày hôm đó con Milu ngoan lắm, nằm yên mặc cho tớ vuốt ve. Tớ cũng nhân cơ hội tặng nó mấy cái... véo tai, coi như đền bù những lần bị biến thành mục tiêu bất đắc dĩ. Nhưng mãi về sau tớ vẫn thắc mắc: "Sao con Milu bỗng trở nên hiền lành đột xuất thế?", và phải đến một ngày xa rất xa trong tương lai, khi dõi theo bóng lưng cậu khuất dần về phía cuối con đường, tớ mới chợt ngộ ra: Có lẽ ai, hoặc con gì, khi ở gần cậu đều học được cách phá vỡ nguyên tắc của mình, cậu nhỉ?

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư