LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Mùa hè năm đó

98 lượt xem

 Tụi nó có hai cái tên gần giống nhau, đến nỗi người kể lại câu chuyện này đôi khi cũng gần như phát điên mỗi khi lẫn lộn. Gia Ân – Gia An. Cả hai đều có vẻ ngoài ưa nhìn. Chẳng phải chị em song sinh, cũng chẳng phải cặp bài trùng. Chỉ là cái tên giống nhau, luôn xếp sát nhau trong danh sách lớp, ngồi cạnh nhau trong phòng thi, bắt cặp với nhau trong tất cả mọi hoạt động.

Gia Ân – hát hay, năng động, nói nhiều như một con chim chích. Tóc đen mềm mượt búi thành bím hai bên. Khi Ân bước đi, tự động mái tóc cũng lúc lắc theo bàn chân sáo. Mọi thứ xung quanh Ân đều tràn đầy năng lượng và sự nhiệt thành. Cũng chính vì vậy mà Ân trở thành cái gai của đám con gái trong lớp. Chảnh chẹ, nổi bật quá sức cần thiết.

Gia An thì ngược lại. Trầm tính và xa cách, như bức tranh trừu tượng với gam màu tối. Nó có đôi mắt sâu. Nhiều người ngại nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Mái tóc luôn xù như đống rơm ấm. Vào một vài ngày đẹp trời hứng chí lên, nó cột cao tóc và cười nói với mọi người. Đám con gái luôn cảm thấy khó ở trong những ngày như vậy.

Hai người học chung một lớp, nhưng không tồn tại một mối quan hệ nào khác. Mọi việc chỉ thật sự bắt đầu vào ngày tổng kết năm học lớp 9. Gia Ân chính là học sinh được xướng tên nhiều nhất. Lên lên xuống xuống nhận phần thưởng đến chóng cả mặt. Ở hạng mục cuối cùng, ngay khi đi ngang qua bầy con gái đang tám chuyện rôm rả, tóc bím bỗng ngã ập về phía trước. Đứa con gái của cú ngáng chân vừa nãy bật cười to thành tiếng đầy thỏa mãn. Tóc bím nhanh chóng đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn. Trước khi mọi người đoán được nó sẽ làm gì để trả đũa, thì chỉ còn nghe tiếng hú lên man rợ của thủ phạm. Bã kẹo cao su bay véo vào mặt con nhỏ đáng ghét một cách gọn gàng và chuẩn xác. Tóc bím hất hàm tiếp tục đường đi của mình. Dửng dưng. Kiêu kỳ. Bỏ mặc đám đông đang há hốc mồm kinh ngạc, còn tụi con trai thì hú hét một cách man rợ. Ở cuối hàng, Gia An cười lặng lẽ, mắt nhìn theo đuôi tóc lúc lắc không thôi.

Sau buổi lễ, ở cuối con hẻm nhỏ, Ân đứng khóc thút thít. Ngay khi cánh tay con bé cong cớn kia giơ lên chuẩn bị cho một cái tát, Gia An xuất hiện. Quắc mắt một phát và nói ngắn gọn: "Cuối cấp rồi, có muốn bị đình chỉ thi tốt nghiệp không?". Đám đông nhanh chóng giải tán. Bằng tất cả mọi sự thản nhiên nhất trên đời, nó nắm tay Ân kéo đi, không quên cằn nhằn vì Ân khóc quá nhiều. Cứ tưởng sao, hóa ra là anh hùng giấy. Sao lúc nãy nhả bã kẹo vào mặt nó hùng hổ đến thế cơ mà? Tại vì nhục lắm. Chơi bẩn vậy mới hết nhục. Thở dài. Cười.

Từ hôm ấy trở đi, giữa đám đông, Ân chỉ chạy về phía An. Trước khi gặp Ân, An không biết được cảm giác bị một ai đó làm phiền là như thế nào. Nhất là đối với một đứa con gái có cái kiểu phớt tỉnh ăng lê ngộ nghĩnh. Trong lúc đám bạn đang bàn tán rôm rả ầm ĩ về việc sẽ đi đâu, ăn gì, Ân luôn quay sang An hỏi thẳng:" An muốn ăn gì ?" – " KFC đi. Còn Ân" – "Vậy đi ăn KFC". Khi An đang lẩm nhẩm lại bài luận tiếng Anh ở hành lang vắng người, Ân ở đâu chạy đến và léo nhéo một câu chuyện mới nghe được ở đâu đó. An "hắt hủi" bằng cách giả đò đeo phone vô tai. Nhưng cái cách Ân kể chuyện thì buồn cười và tự nhiên làm sao, đến mức An quên mất mình đang "giả điếc" mà phá lên cười như điên như dại. Trong giờ văn chán ngắt, sẽ luôn có Ân – cùng mẩu giấy nói chuyện có nét chữ xấu như cua bò của mình, đi kèm hình minh họa bà cô già khó tính – khiến An không thể nào ngủ gục trong giờ học được nữa. Đôi ba lần trong sân trường, An gắt lên: " Trời ơi phiền quá, ra chơi cũng không được yên. Muốn gì nào?". Ân sẽ đứng lúc lắc đuôi tóc, mè nheo như con mèo: " Căn tin hôm nay mới về kem Wall loại mới". Lát sau Ân đã có người mua kem cho ăn một cách ngon lành.

An từng nghĩ, cuộc đời là của mình. Các mối quan hệ sẽ càng làm cho mọi thứ phức tạp hơn thôi. Nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì, An quý mến Ân. Dù rằng hay nhăn nhó vậy thôi. Từ khi có Ân, An nhận ra nó thôi muộn phiền và cô đơn. Bởi Ân tốt lành. Bởi Ân chân thành. Bởi lẽ gì đó, An nghĩ Ân luôn cần được bảo vệ, như cái ngày cuối cùng của cấp hai nó đã bảo vệ Ân vậy. Một lần, khi cả hai đang ngồi ở lan can, Ân chợt khẽ khàng:"Tụi mình có thể làm bạn thân mãi mãi không? Ân rất sợ phải một mình..." An buông thõng cây đàn đang cầm trên tay và cười lặng lẽ:" Đừng sợ. Dù sau này An không còn ở bên nữa, Ân vẫn sẽ luôn hạnh phúc. Bởi Ân là đứa con gái tốt lành nhất trên đời." ." Đừng nói vậy. Ở đây chứ đi đâu. Bên Ân đi, lúc nào cũng được cười. " Nói xong lại cười tít mắt, vẻ hân hoan và vui sướng hiện lên như mặt nước đang lan tỏa dần trên bờ cát đầy nắng.

Tụi nó bên nhau, mọi thứ thuộc về Ân đều được bộc lộ một cách tự nhiên và không giấu diếm. Nhưng An, lại rất khó để chạm vào. Ân từng cứng đầu đi theo An suốt một quãng đường dài, chỉ mong được vào nhà An, gặp gia đình An, vô phòng ngủ của An. Nhưng An luôn tìm mọi cách chối từ. Vào một ngày mưa , có một con điên ướt như chuột lột ở đâu xuất hiện trước cổng nhà. Khi An và mẹ chạy ra, mất hết cả hồn khi thấy Ân đang đứng cười toe toét dưới mưa. Mẹ của An thường ngày khó tính là thế, thấy nụ cười tươi như nắng của Ân, bỗng dưng trở nên dễ tính đến lạ.. Và Ân chính là người đầu tiên được vào nhà An, ăn cơm với nhà An,trò chuyện với mẹ An sau bao nhiêu năm qua. An cứ ngạc nhiễn mãi không thôi. Ở căn phòng của An, nơi có khung cửa sổ khổng lồ đầy nắng, nó đã chỉ tay vào nụ cười của Ân và bảo:

- Có phải chỉ cần một nụ cười hồn nhiên và chân thành như thế này này, là có thể xua tan mọi đau khổ và bất hạnh trên đời hay không?

- Nói vậy hóa ra khác gì kêu Ân đi làm chủ tịch Liên hiệp quốc, để thế giới được hòa bình hơn? – Lại cười.

- Đôi lúc An cũng thử cười như vậy trong chính ngôi nhà này. Nhưng không có gì xảy ra cả.

.....

Ân không bao giờ hỏi vì sao nhà An luôn có không khí buồn rầu, vì sao mắt mẹ An luôn ướt. Và vì sao, ở trong một ngôi nhà lớn thế này mà nụ cười lại thiếu vắng như chưa từng tồn tại bao giờ? Ân chỉ bảo, hãy cười bằng trái tim. Bởi bất kỳ điều gì xuất phát từ trái tim sẽ chạm đến trái tim. An nghe xong, bất giác bật cười. Dưới ánh nắng, bên khung cửa sổ, Ân đã thề đó là nụ cười đẹp nhất mà Ân từng thấy.

Năm 11, Duy xuất hiện. Có đôi mắt đẹp không thể tả. Có giọng nói trầm khàn và bình yên. Có sự sâu sắc không ai ngờ. Có cả nụ cười những tưởng có thể xóa hết mọi nỗi đau. Nhưng Duy rất ít cười. Duy ngồi bàn cuối, hay nhìn ra cửa sổ, thường xuyên ngủ gục trong giờ học. Một ngày nắng lá rơi nhiều, An xách cây guitar lên lớp và ngồi đàn cho Ân nghe, không biết rằng có Duy đang chăm chú nhìn cảnh tượng đẹp hơn tranh vẽ đó. Ngoài kia mùa thu kéo đến, gió thổi xào xạc qua ổ cửa sổ, thổi bay cả mái tóc xù của An, thổi tới Duy mùi thơm dịu như cánh rừng sau mưa.

Duy chính thức bước vào mối quan hệ cả hai như thế.

Ân từng hỏi An:

- Nếu buộc phải lựa chọn vì một chàng trai?

- Đừng bao giờ bắt chúng ta phải lựa chọn. Nếu phải lựa chọn, hãy lựa chọn chính chúng ta, như cái cách An đã luôn chọn Ân.

Nhưng Ân không thể che giấu được sự phát điên của mình vì Duy. Nó tìm mọi cách để được xuống bàn cuối ngồi gần Duy và An. Không biết bằng cách nào, nó xin được một tờ giấy chứng minh mình bị viễn thị và sắm ngay một cặp kính cận cho đúng điệu nữa. Khi đã được an vị tại nơi mong muốn, chính nó – không ai khác – với những câu chuyện thì thầm, hài hước của mình, khiến Duy phải bật cười to không kìm chế ngay trong giờ giảng. Chưa từng có ai có thể khiến Duy trở nên như thế. Chỉ riêng An là ngồi im lặng, cười mỉm một mình rất lâu. Nghĩ rằng nếu một ngày Ân thôi cười, không biết cuộc sống này sẽ có màu gì nữa. Đó thật sự là điều kỳ diệu nhất An từng biết.

Duy bị cả hai ám ảnh. Cả hai, thấm đẫm cuộc sống của Duy theo cách không ngờ nhất. Như một sáng mưa, mở mắt dậy, xúc động biết bao khi không gian chứa đầy hình bóng của một người. Duy nghĩ về nụ cười của Ân luôn luôn, nhưng An – với sự cô độc và mái tóc thơm mùi mưa của chính mình – lại xuất hiện trong giấc mơ Duy nhiều nhất. Duy không hề che giấu điều đó. Khi cả ba ngồi với nhau trong quán nhỏ đầy mùi cà phê nồng ấm, ánh mắt Duy nhìn An lặng lẽ, nhiệt thành. Ân ngồi đó, mắt cười, miệng cười, long lanh. Nhưng lòng lại buồn rầu không nguôi.

An đến gặp Duy, vào một buổi chiều lộng gió. Tóc An bay che khuất cả mắt Duy, dậy lên trong không gian mùi hương nồng ấm.

- An ít thấy Duy cười.

- Có đâu. Dạo này cười nhiều rồi. Cười suốt thôi.

- Có lẽ là nhờ Gia Ân.

- Cũng một phần thôi. Với lại...Duy yêu mùa thu. Mùi vị của nó nữa. - Mắt sâu lãng đãng.

Tụi nó nói với nhau nhiều điều, nhưng An khép kín lòng mình, cố gắng không chia sẻ quá nhiều cảm xúc tận sâu bên trong nó cho người đối diện. Và rồi An kể. Mọi thứ về Ân. Về ngày đầu tiên Ân chạy đến bên An. Cả những buổi trưa nắng Ân mò lên nhà An cùng hộp kem khổng lồ. Là người đầu tiên làm mẹ An cười, làm không khí trong nhà An bớt căng thẳng. Là người đầu tiên được nghe An đàn bên lan can ngày mưa nơi góc trường. Là đứa con gái kiêu kỳ nhưng tốt bụng nhất trên đời.

- Tin An đi. Có một người như Ân trong đời, sẽ làm cho Duy thấy nhiều thứ ý nghĩa hơn nhiều. Sẽ mang đến cho Duy những điều hạnh phúc nhất.

Sau hôm ấy, ít ai biết An hay đứng khóc lặng lẽ một mình nơi lan can.

Tuổi trẻ trôi qua chân thành và giản đơn. Ngày ngày họ cùng nhau vùi đầu vào đống bài tập cao ngất ngưỡng. Đôi lúc, cả ba hứng chí lên và xách ba lô đi xa. Hoặc ngồi ở vệ đường, An đàn, Ân hát, Duy ngồi cười ngặt ngẽo. Mắt Duy nhìn cả hai long lanh và thương yêu. Thời gian trôi nhanh ngỡ ngàng. Mùa hè năm 12 bắt đầu . Giữa lúc Duy và Ân cuống lên cho những kỳ thi căng thẳng, thì An vẫn luôn bình thản. Mắt An đôi khi ướt không lý do. Không ai biết nó nghĩ gì, cảm thấy gì. Những cuộc đi chơi ba người dần biến mất. An thường xuyên nhốt mình trong nhà. Ân – vẫn vô tâm vô tư, quay cuồng với bài vở, những hoạt động cuối khóa. Và với Duy.

Có một vài buổi chiều đẹp trời, An tìm Duy. Đi dạo. Nói vu vơ chuyện trên trời dưới đất. Mái tóc An bỗng dưng đổi khác, mỏng manh và yếu ớt. Duy có ánh mắt vẫn ánh lên sự thông minh và điềm tĩnh – những điều ở An đã từng thu hút Duy. Họ đi bên cạnh nhau, không nói gì. Thỉnh thoảng bàn về kỳ thi căng thẳng phía trước. Giọng nói Duy nhuốm màu lo âu. Duy hỏi vì sao An luôn bình thản. Giọng An trầm khàn:" Đôi lúc An biết mình không giống như bao người khác. An hài lòng với sự cô độc của bản thân. Cuộc đời là của mình, là sống cho mình, chứ không phải cho người khác. Chẳng ai biết nó ngắn hay dài, hoặc ngày mai có tận thế hay không? Chỉ biết sống hết mình cho hiện tại, chơi những bản nhạc An thích, cùng Ân đi ăn kem, dạo phố phường nhận xét về người lạ, hoặc chỉ đơn giản là ngồi bên cửa sổ và nghe tiếng nó cười...là đủ. Cho nên...Duy đừng bao giờ bỏ rơi Ân nhé. Nếu một ngày nào đó An không còn bên cạnh Ân nữa, thì An vẫn yên tâm. Vì còn có Duy"

Ánh mắt An và cơn gió của buổi chiều hôm đó luôn trở lại trong ký ức của Duy sau này. Đến mức, Duy đã từng tin đó buổi chiều hôm đó như một giấc mơ – chưa bao giờ là thật. Từ hai cô gái bé nhỏ ấy, Duy nhận ra thêm nhiều ý nghĩa của cuộc đời, của tuổi trẻ, của sự tự do. Như cái ngày An nhập viện để bước vào cuộc điều trị lớn nhất của mình, Duy đứng nhìn cảnh Ân đang thất thần và buồn bã, đôi bàn tay nhất định không rời khỏi tay An, mặc cho bố mẹ An và bác sĩ năn nỉ đến thế nào. Lòng Duy đau nhói. Giờ thì Ân và Duy đã hiểu, vì lẽ gì An sống khép kín bản thân, vì lẽ gì An giấu nhẹm nỗi niềm thiết tha của mình với Duy vào sâu trong lồng ngực, và dành tất cả mọi điều đẹp đẽ nhất mà nó có cho Ân – người đầu tiên chạy về phía nó và đề nghị đi chung đường, khiến nó cảm thấy cuộc sống này đáng quý biết bao. Ân tự trách chính mình, vì đã quá vô tâm, chỉ biết cười và vui, chẳng bao giờ để ý vì sao tóc An hay rụng nhiều, vì sao mắt An và mẹ An luôn ướt, và vì sao – từ ngày có Duy, Ân viết được nhiều bản nhạc đượm màu vui tươi...Ở phòng chờ bệnh viên, Ân gục đầu lên vai Duy, rì rầm cầu nguyện. Nước mắt thấm ướt áo Duy. Chỉ có thể nói Cảm ơn Duy... Duy thì thầm:" Duy sẽ vì An, và vì chính Duy nữa, luôn là nơi để Ân có thể yên tâm mà tựa vào. Bất kể chuyện gì xảy ra".

An mất vào mùa hè năm đó. Ân giữ đúng lời hứa của mình, thi đậu Đại Học. Có một cái rương gỗ nhỏ trong phòng của An cùng mảnh giấy đính kèm:" Cho Gia Ân. Cho tình bạn chúng ta". Trong đó là một bó hoa khô, một xấp ảnh, một vài cuốn sách cả hai yêu thích, những cuốn vé xem phim và đủ thứ hầm bà lằng không tên khác. Có cả một tập giấy nói chuyện mà cả hai từng say sưa trong giờ học Văn chán ghét. An ngồi lần giở từng tờ, đọc không sót một chữ. Cười một mình mãi không thôi. Tất cả chứa đựng mọi điều tốt đẹp nhất mà Ân từng có: tình bạn, tình yêu, lòng nhiệt thành của tuổi trẻ. Nó ngồi lặng yên bên cửa sổ, nhìn đám lá cây xào xạc ngoài vườn, nỗi buồn vẫn căng đầy nơi lồng ngực. "Đừng bao giờ bắt chúng ta phải lựa chọn. Nếu phải lựa chọn, hãy lựa chọn chính chúng ta, như cái cách Ân luôn chọn An...."

Những mùa hè năm đó. Với sự xuất hiện của một người. Và sự ra đi của một người. Đã làm nên những năm tháng khó quên nhất trong cuộc đời.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư