LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

NHỮNG BỨC THƯ KHÔNG GỬI

133 lượt xem

Có một chiều tôi đang trèo lên cây sung hái quả bên bờ sông, mấy đứa nhỏ ở dưới đang tranh nhau chỉ trỏ, hái cho em chùm kia, chùm kia, thì Đệ đi qua. Đệ cũng ngả nón rồi ngước đôi mắt to đen láy nhìn tôi, tôi hái một chùm sung to rồi nói: "Cau đây, đấy có nhận không?" Đệ gật đầu, tôi thả chùm sung vào giữa cái nón mới của Đệ. Câu chuyện chỉ có thế, cứ tưởng Đệ cũng chỉ đùa với tôi cho vui. Nào ngờ! Vào một chiều đông, tôi đánh trâu sang làng Đệ, tranh thủ bừa nốt thửa ruộng phần trăm bên cánh đồng Bông, để mai còn kịp lên đường nhập ngũ. Buổi chiều bừa xong, tôi đánh trâu lững thững ra về, mới đến chỗ đường rẽ ở đầu làng thì đã gặp Đệ đứng bên gốc cây bàng đợi tôi, cũng vẫn đôi mắt to và đen láy, như để hút hồn người. Tôi giơ tay lên định nói, thôi chào tất cả mai xa rồi nhé, nhưng Đệ cũng đã giơ tay ngăn tôi lại, nhìn tôi và nói: "Ngày mai anh lên đường rồi, em chúc anh đi được chân cứng đá mềm, anh nhớ là, em vẫn chờ anh". Tôi nghe đến đây mà nóng ran cả người lên. Nếu không có cái ngày tôi phải đi xa chắc Đệ cũng chưa ngỏ lời, cũng giống như tôi chỉ âm thầm yêu Đệ mà thôi. Cho dù tôi cũng đã nhiều lần định ngỏ lời, nhưng để ý thấy quanh Đệ đã có những chàng trai, đến trồng cây si rồi. Nên tôi lại thôi. Thì ra Đệ đã mến tôi, mà sao tôi lại vô tâm đến thế! Để giờ nghe Đệ nói mà tôi đứng ngây cả người ra như trời trồng. Cứ đứng nhìn nhau, rồi mãi lâu sau mới nói được một câu chẳng ra đâu vào đâu cả: "Ừ, nhất định sẽ về mà! À mà tối nay Đệ có phải đến chơi nhà ai không? Hay sang bên anh nhé, hôm nay các đoàn thể sẽ đến chơi đông lắm". "Thế thì em không sang đâu! Đông người ngượng lắm! Thôi em chúc anh ra đi mạnh giỏi, cố giữ gìn sức khỏe, em ở nhà mong thư anh"- Đệ đáp lời. Đệ còn nói thêm: "Người ta đã nhận cau rồi đấy!" Con trâu bị đứng đã lâu cứ đánh sừng huých hoắc sang hai bên sườn như thúc giục đi đi, và tôi cũng phải ra về để chuẩn bị cho buổi tối chia tay với bạn bè, nên đành phải chào tạm biệt mà chia tay Đệ. Câu chuyện ở nhà đến đấy.

Lá thứ tư: "Em thương yêu, anh cũng báo tin để em hay là anh đã được kết nạp vào Đảng và lại còn được lên chức trung đội phó nữa. Không biết đây là chuyện mừng hay là chuyện rủi, vì đã có không ít người được đề bạt làm tiểu đội trưởng thì cứ ngồi khóc dưng dức chỉ vì trách nhiệm Đảng viên mà phải nhận chức, nhận chức mà chỉ tồn tại được một trận đánh đã phải hy sinh. Anh không tin vào số phận nhưng chuyện may rủi thì có thật.

Có một hôm, anh đang chuẩn bị cho một trận đánh lớn, mà theo yêu cầu của Bộ Tư lệnh mặt trận phải bắt sống cho được mấy thằng Mỹ để trên khai thác lấy tài liệu. Mấy lần trước ta đã bắt được mấy thằng Mỹ, nhưng khi bộ đội rút khỏi trận địa ta giục bọn nó chạy thì chúng cứ dùng dằng vừa chạy vừa ngoái đầu lại xem có được cứu viện hay không, nên bộ đội ta đành xả súng bắn chết để dễ chạy thoát thân. Lấn này đánh phục kích ban chỉ huy đã cho đào nhiều hầm chữ A và đóng sẵn cọc ở dưới hầm, đến khi bắt được lính Mỹ thì trói chúng vào đấy, còn bộ đội sẽ rút khỏi trận địa, đợi đến khi nào bom đạn Mỹ ngừng hẳn thì ta mới quay lại xem còn thằng nào thì bắt giải đi. Giữa lúc anh đang hào hứng hăng say triển khai công việc thì vào khoảng 21 giờ, anh Đường trợ lý tác chiến tiểu đoàn đến và nói với anh: "Hiện nay địch đã lấn ra chiếm quả đồi 90, nơi tổ quan sát trận đánh của ta đặt ở đấy, lại áp sát phía sau trận địa.Lệnh của đồng chỉ Thạnh tiểu đoàn trưởng, tôi và đồng chí phải đánh lên quả đồi đó, chỉ được lấy thêm hai chiến sỹ thông tin và một máy bộ đàm 2w để liên lạc về đơn vị, còn lại anh em vẫn phải thực thi nhiệm vụ như đã được phân công". "Hai người chỉ với hai khẩu súng mà đánh vào nơi đông quân địch có cả xe tăng, xe bọc thép sao!" - một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, mình sẽ phải hy sinh để dành thắng lợi cho một trận đánh lớn, nên lần này ra đi anh có còn sống để gập lại em nữa không.Anh lại mới được kết nạp vào Đảng, danh hiệu Đảng viên đỏ chói, và cũng thương cho anh. Đường, người tỉnh Thừa Thiên Huế, bộ đội tập kết năm 1954 cũng đang yêu một cô giáo cập ba người con gái của người bố nuôi, nay cũng phải chấp hành nhiệm vụ, mong sao ở sự may rủi mà thôi. Anh và anh Đường cùng tiến sát đến chân đồi 90 thì đã 2 giờ sáng, nhìn lên trời một ánh sao băng vút qua, anh cũng bắt chước giơ tay làm dấu, để mong có sự cứu tinh nào đó.

Dấu hai cậu thông tin, Hân và Tín với cái máy bộ đàm ở bên cái hố cạnh bụi cây rồi cùng nhau tiến lên, cứ nhằm các bụi cây, những khóm mua đang trạt đầy hoa tím làm vật che khuất để bò tới. Bò mãi cho tới đỉnh đồi, ngó xuống sườn đồi bên kia cũng không thấy địch đâu cả, chỉ thấy ở dưới chân chỗ đang đứng ngổn ngang đầy những đồ hộp và thuốc lá, hai anh em bèn lượm chiếc dù pháo sáng gói lại đem về để liên hoan cùng anh em trong đơn vị. Thật là vất vả suốt một đêm trắng mà chẳng đạt được thành tích gì, về sau mới biết địch đã di chuyển chỗ đóng quân từ lúc 23 giờ đêm đến một địa điểm khác. Như vậy là bọn anh cũng lỡ mất một trận đánh phục kích lớn cùng đơn vị."

Lăn lộn vất vả trong chiến trường ngày tháng cứ qua nhanh, rồi tôi được ra Bắc để học bổ túc lớp sỹ quan 6 tháng ở Sơn Tây. Tôi quyết định không viết thư nữa để gây sự bất ngờ lớn cho Đệ và tôi cũng đem theo những bức thư không gửi được, để chứng minh cho cái tội thất tín của tôi,với bước chân hăm hở lên đường mong ngày gập mặt.

Rồi cái gì đến cũng đã đến, tôi được nghỉ phép về thăm nhà, họ hàng làng xóm đến chơi chật cứng cả nhà. Chào hỏi mọi người xong, tôi cứ ngó ngang ngó dọc để tìm, tìm một ánh mắt đen tròn và sâu thẳm đã theo tôi suốt tháng năm đi vào từng trận đánh, nàng còn e ngại sao?. Chiều tối nuốt vội vài bát cơm xong, tôi chạy bổ ngay sang làng bên để tìm đến nhà Đệ, nhưng khi đến nơi chỉ thấy hai cánh cổng đóng im ỉm. Tôi ngó ngược ngó xuôi, trong ngõ lúc đó vắng người chẳng có ai mà hỏi, vì mọi nhà giờ này chắc đang ăn cơm tối, cuối cùng tôi đành bẻ một cái cành cây nhỏ rồi lách qua cái hàng rào dâm bụt đang đỏ đầy hoa mà vào trong nhà. Bụng thì nghĩ cuộc gập bất ngờ này Dự sé hét kêu là ma cho mà xem. Nhưng ôi! Nhà đã bỏ không từ lâu, tôi đành quay ra về, cứ cầm cái ngọn cành cây mà quay quay theo vòng tròn để cố quên đi những kỷ niệm của đôi lứa, đi đến bên sông chỗ cây cầu xi măng mới xây, thất vọng và buồn chán, bèn ngồi lại bên thành cầu để nhớ lại. Cái cầu này hồi tôi ra đi nó chỉ là một chiếc cầu độc mộc bằng những cây tre nối với nhau. Đã có lần chúng tôi gặp nhau trên cầu không có chỗ tránh đành phải chơi trò dê trắng dê đen, giờ đây những kỷ niệm xa xưa cứ dồn dập mà tới. Tôi ngồi xuông bên thành cầu, thả hai chân xuống, bứt từng chiếc lá một,lá một mà thả xuống dòng nước rồi nhìn theo nó chầm chậm trôi xuôi, như muốn gửi cả tâm hồn mình vào đấy.

Tôi đang mơ mơ màng màng về những mộng đẹp xa xưa thì có tiếng hỏi: "Anh ngồi đây ư!" Tôi giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Mơ, người bạn cùng trang lứa với Đệ. "Ôi! Mơ đấy à? Mấy cháu rồi?", tôi hỏi. Mơ trả lời: "Em được hai ông tướng cướp. Cơm nước xong em định sang bên anh chơi thì gặp anh ở đây! À, mà anh đứng dậy em ngắm anh xem có sao không nào". Tôi đứng dậy vung tay, rồi chân phải đến chân trái đá gió. "Đây, Mơ xem đây, bộ giò này vẫn còn dùng tốt đấy chứ. Mà nay anh đã là sỹ quan rồi đấy nhé". Mơ nói theo: "Tốt tốt rồi, thế mà ai về cũng nói là anh đã chết rồi, có người còn nói ở vào cái nơi cối xay thịt ấy thì tìm được một mảnh thịt cũng còn khó chứ đừng nói gì sống mà trở về, người ta nói ở đấy chỉ xuất hiện một làn khói nhẹ như khói thuốc lá thôi thì bom và pháo bầy của tụi Mỹ cũng dọn sạch quả đồi ấy đất tơ ra như đất trồng đỗ vậy ".

Mơ nói tiếp: "Cứ mỗi lần có thương bệnh binh về là cái Đệ lại chạy đến hỏi thăm, mà lần nào họ cũng làm cho nó mắt cứ sưng húp nên, rồi cứ hết thở ngắn lại than dài. Cho đến hôm nó đi lấy chồng, nó mới nói với em rằng: "Tình yêu trong tao đã chết rồi, tao có lấy chồng chẳng qua cũng chỉ để làm nhiệm vụ của người phụ nữ mà thôi! Mà cũng sắp đến cái tuổi băm rồi còn gì!" Rồi nó đưa cho em cái túi bao thư và nói: "Cái này tao đem về nhà chồng không tiện, mày giữ hộ tao, nếu sau này có chuyện thần kỳ xảy ra, anh ấy lại trở về thì để anh ấy đọc!". Bây giờ thì em đưa lại cho anh". Tôi vội đón lấy túi thư và lấy ra xem thì... Ôi thôi, những tờ giấy pholuya đã ngả màu vàng và dính chặt vào với những chiếc phong bì. Mơ nói: "Thôi chết rồi, năm 1971 vỡ đê sông Hồng, nước lụt to quá chắc đã bị ẩm đấy". "Thôi được, dù sao tôi cũng phải cảm ơn Mơ đã giữ hộ từ bấy đến giờ", tôi nói.

Sau đó, tôi chào tạm biệt Mơ, cầm túi thư lững thững ra về mà lòng suy nghĩ ngổn ngang không biết giờ này Đệ đang ở đâu? Đệ có được hạnh phúc không?!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư