NGƯỜI TRONG LÒNG - Chương 23: Em là người anh thương
PhongFG | Chat Online | |
19/08/2019 11:46:00 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
83 lượt xem
- * NGƯỜI TRONG LÒNG - Chương 24: Xảy ra chuyện (Truyện ngôn tình)
- * NGƯỜI TRONG LÒNG - Chương 25: Đối thủ mạnh (Truyện ngôn tình)
- * NGƯỜI TRONG LÒNG - Chương 22: Thua trên tay cô (Truyện ngôn tình)
- * NGƯỜI TRONG LÒNG - Chương 21: Vì yêu (Truyện ngôn tình)
Rạng sáng ba giờ Chu Duyên Xuyên đã rời khỏi nhà Hà An Nhiên. Lúc anh rời đi, Hà An Nhiên còn đang ngủ rất say, có thể là do đã uống canh gừng coca, anh sờ qua trán cô thì không còn nóng như trước nữa.
Rạng sáng hơn bốn giờ anh mới đến khách sạn, vừa đến khách sạn, anh đã nhìn thấy Triệu Miễn đang sốt ruột chờ ở hành lang.
Triệu Miễn thấy anh về thì nhanh chóng chạy tới: “Rốt cuộc cậu cũng về rồi, đã gần năm giờ rồi đấy. Hai ngày nay còn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, một lát nữa là tổ hoá trang đến rồi.”
Hơn năm giờ Chu Duyên Xuyên phải rời giường hoá trang, sáu giờ phải đến phim trường quay phim, tiếp theo là quay cả một ngày.
“Không sao, em vào tắm chút là được.” Chu Duyên Xuyên mỉm cười an ủi.
Triệu Miễn theo Chu Duyên Xuyên vào phòng.
“Đúng rồi, An Nhiên thế nào?”
Chu Duyên Xuyên vừa đi đến phòng tắm vừa trả lời anh ấy: “Đã uống canh gừng coca rồi, giờ đã khá hơn nhiều, có lẽ ngủ một giấc là không sao.”
“Duyên Xuyên, đến khi nào cậu mới có thể quý trọng bản thân mình như quý trọng An Nhiên?” Triệu Miễn làm người đại diện của anh cũng không nhìn nổi nữa rồi.
“Cô ấy tốt thì em sẽ tốt.”
“Cậu… Quên đi…” Triệu Miễn đã không còn gì để nói.
Chu Duyên Xuyên không còn bao nhiêu thời gian, anh vừa tắm rửa xong thì nhân viên tổ hóa trang được phân công đã đến.
“Cho tôi vài phút sấy tóc được không?” Anh mỉm cười nói với nhân viên công tác.
Anh lễ phép như vậy, nhân viên công tác đương nhiên là sẽ đáp ứng. Hơn nữa nếu anh không muốn trang điểm bây giờ thì bọn họ cũng không thể nào cưỡng ép anh.
Chu Duyên Xuyên sấy tóc xong mới chính thức bắt đầu hoá trang.
Hóa trang xong, mấy người họ thu dọn một chút rồi lái xe đến phim trường.
Anh vừa mới xuống xe, Tề Nghiễm Ninh đã đi đến.
“Lão Chu, tối qua đi đâu đó? Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đi? Thế nào, em gái An Nhiên cảm động muốn chết rồi phải không?” Tề Nghiễm Ninh đến gần anh, vui vẻ nói.
Chu Duyên Xuyên liếc xéo anh ấy: “Cái gì mà cảm động với không cảm động, ngày hôm qua cô ấy sốt như vậy, sáng dậy cũng không biết có nhớ hôm qua mình đến hay không.”
Tề Nghiễm Ninh “chậc chậc” hai tiếng.
“Vậy thì đúng là đáng tiếc.”
Chu Duyên Xuyên cười vỗ bả vai anh ấy, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.
...
Buổi sáng, Hà An Nhiên ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau khi thức dậy thì theo thói quen vươn tay cầm lấy đồng hồ báo thức xem.
Mười giờ!
Mỗi ngày tám rưỡi cô đi làm, mà giờ đã mười giờ!
Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, xốc chăn lên, ngay cả dép cũng chưa kịp mang đã vọt vào phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt.
Nghe được động tĩnh, Yoyo vốn đang nằm trên sô pha mờ mịt nhìn chủ nhân.
Rửa mặt xong, Hà An Nhiên mở tủ lạnh lấy một lát bánh mì ngậm ngoài miệng, lúc nhìn cái bát trên bàn trà thì có chút khó hiểu.
Sao lại nhiều hơn một cái?
Nhưng mà cô cũng không kịp nghĩ nhiều thì đã vội vàng đổi giày, vừa mới mang được một chiếc liền thấy Yoyo đang mờ mịt nhìn mình.
Cô vỗ gáy, quên lấy đồ ăn cho Yoyo.
Cô lại cởi chiếc giày đã mang vào ra, đổ thức ăn cho chó vào khay của Yoyo.
“Yoyo, em tự… ăn sáng nha… chờ chị… buổi tối chị sẽ về.”
Lúc Hà An Nhiên chạy đến phòng làm việc thì đã gần mười một giờ.
Tôn Duyệt thấy cô thở hổn hển chạy tới, không khỏi nhíu mày: “Sao cậu lại đến đây?”
“Mình đi làm mà.” Hà An Nhiên đặt túi xách trên ghế.
“Không phải cậu ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Mình không sao, đỡ hơn nhiều rồi.”
Tôn Duyệt xem xét cô, thấy tinh thần cô thật sự đã tốt hơn so với ngày hôm qua, giọng cũng không quá khàn.
“Ngủ một giấc xong đúng là tốt hơn so với ngày hôm qua nhiều.”
Hà An Nhiên mỉm cười, sau đó lấy bản phác thảo trong ngăn kéo ra, bắt đầu nghiêm túc vẽ tranh.
Vẽ vẽ, bút vẽ từ từ lướt xuống dưới, có thể là vừa rồi lúc rời giường quá vội vàng, cô chưa kịp nghĩ nhiều nhưng giờ cẩn thận nghĩ lại thì có rất nhiều chỗ kì lạ. Cô nhớ đêm qua cô ngủ trên sô pha, sao sáng nay lại tỉnh lại trên giường?
Hơn nữa cái bát trên bàn trà là thế nào? Hôm qua cô còn đầu nặng chân nhẹ, cả người không chút sức lực, sao giờ đã tốt hơn rồi?
Cô dùng tay chống đầu, nỗ lực nhớ lại chuyện tối qua. Một lát sau, ký ức tối hôm qua bắt đầu từ từ hiện lên, cô đột nhiên thẳng người.
Cô nhớ, đêm qua lúc cô ngủ mơ mơ màng màng… Chu Duyên Xuyên đến…
Cô nhớ hình như Chu Duyên Xuyên nấu canh gừng coca cho cô, cái bát không đặt trên bàn trà là cái bát anh dùng để múc canh gừng coca.
Đêm qua cô sốt không nhẹ, chắc là cô sẽ không nói gì không nên nói với anh đi?
“Chắc là không có, chắc mình sẽ không nói bậy đâu…” Hà An Nhiên đang lẩm bẩm như vậy, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu nói.
“Bởi vì… anh yêu em.”
Anh yêu em…
Dường như câu nói này đã phóng đại vô hạn tuần hoàn trong đầu cô, cái miệng đang lầm bầm lập tức im bặt.
“Vì… Vì sao… anh lại tốt với em như vậy…”
“Bởi vì… anh yêu em.”
Nhớ tới đoạn đối thoại hoàn chỉnh này, bút vẽ trong tay Hà An Nhiên “bộp” một cái rơi xuống bàn.
Cô nghĩ có lẽ là nghe nhầm đi, sao Chu Duyên Xuyên có thể nói với cô những lời như vậy được.
Không thể nào, không thể nào.
Hà An Nhiên lắc đầu thật mạnh.
Tôn Duyệt ngẩng đầu nhìn cô, thấy động tác kì lạ của cô thì hỏi: “Cậu sao thế?”
Hà An Nhiên dừng lại, mờ mịt nhìn cô ấy.
“Không… Không có gì.” Cô nhặt bút trên bàn lên, bắt đầu vẽ tiếp.
“Sao mình cảm thấy cậu có hơi thất thần nha.”
“Có sao?” Hà An Nhiên mỉm cười nhìn cô ấy.
Tôn Duyệt nghiêm túc gật đầu: “Nếu không thoải mái thì cứ nói, đừng có tự mình chống đỡ.”
“Ừ.”
...
Từ Diễm trở về đã hơn một tháng, anh vừa về thì đã có một đống lớn công việc trong tay cần xử lý. Mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn thu âm, thật vất vả mới xử lý xong toàn bộ, có thể thả lỏng một chút.
“Anh Thanh, em thu âm xong rồi, đi trước đây.” Từ Diễm nói với Triệu Thanh trong phòng thu âm.
“Cứ đi đi, mấy ngày nay vất vả rồi.” Triệu Thanh phất tay với anh.
Từ Diễm mặc áo khoác, sau đó đi ra bên ngoài.
Buổi chiều, Hà An Nhiên mới ra khỏi tòa nhà chưa được vài phút thì một chiếc xe màu trắng đã chạy đến, dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Từ Diễm cười sáng lạn.
“Lên xe đi.”
Hà An Nhiên mở cửa xe ngồi lên.
“Muốn ăn gì?” Từ Diễm vừa hỏi cô vừa khởi động xe.
Hà An Nhiên ngẫm nghĩ: “Lẩu thế nào, gần đây lạnh quá.”
“Được, em nói ăn gì thì ăn cái đó.”
Từ Diễm dừng xe trước một tiệm lẩu.
Vừa vào cửa, Hà An Nhiên liền cảm giác được luồng khí ấm áp, bên trong bật điều hòa.
Hai người lên tầng hai.
Từ Diễm cho rót cho cô một ly trà lúa mạch: “Gần đây thế nào?”
“Cũng vậy thôi, không tốt cũng không xấu.” Hà An Nhiên mỉm cười.
“Còn anh, cảm giác anh rất bận.”
“Ừ, lúc trước bận thu âm cho một bộ kịch truyền thanh [1] lớn, cả ngày đều ở trong phòng thu âm.”
[1] Kịch truyền thanh (Broadcasting Play): là loại kịch phát trên radio, chủ yếu là do các MC hoặc diễn viên phối âm diễn. Còn gọi là kịch phát thanh, kịch âm hiệu, kịch thanh.
“Nhìn thu nhập có vẻ khả quan nha, kiếm được khá nhiều tiền đấy.” Hà An Nhiên làm vẻ mặt tham tiền.
Lúc đang nói chuyện, người phục vụ bưng đồ ăn lên.
Lúc này, nồi cũng đã nóng, nước cũng bắt đầu sôi. Hà An Nhiên nhanh nhẹn thả cá sống cắt lát, khoai tây, rong biển gì đó, toàn bộ đều đổ vào.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thời gian trôi rất nhanh, hai người cũng đã ăn no.
Ăn cơm xong, Từ Diễm đưa Hà An Nhiên về nhà. Anh dừng xe dưới nhà cô.
“Em lên đây, anh cũng về sớm đi.” Hà An Nhiên vẫy tay với anh.
“Ừ, đi đi.”
“Tạm biệt.” Nói xong, cô xoay người đi vào bên trong.
“An Nhiên.” Từ Diễm đột nhiên gọi cô.
Hà An Nhiên xoay người lại.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Từ Diễm nhìn cô, hình như là muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, một lát sau, anh lắc đầu: “Không có gì, em lên đi.”
Hà An Nhiên khó hiểu nhìn anh.
“Đi đi, không có gì đâu.”
“Được rồi, em đi đây, ngủ ngon.”
“Ừ.” Từ Diễm gật đầu.
Từ Diễm nhìn bóng dáng Hà An Nhiên đi lên tầng, trong mắt là sự dịu dàng không nói nên lời. Vừa rồi suýt chút nữa là anh đã thổ lộ với cô, nhưng lại cảm thấy giờ thời cơ còn chưa chín muồi nên mạnh mẽ nhịn xuống, bởi vì anh quá hiểu tính cách của Hà An Nhiên, nếu bây giờ anh thổ lộ, chắc chắn sẽ dọa cô chạy.
Anh sững người dưới nhà cô một lúc lâu mới khởi động xe rời đi.
...
Hà An Nhiên mở cửa đi vào, thay giày xong liền chuẩn bị đi tắm rửa. Cô vừa buông điện thoại xuống thì cảm giác được điện thoại rung lên, là Chu Duyên Xuyên gửi tin nhắn.
‘Ăn cơm chưa?’
Hà An Nhiên nhanh chóng nhắn lại một câu.
‘Ăn rồi.’
Mấy ngày nay Chu Duyên Xuyên không gọi điện thoại cho cô, ngay cả Tống Trân cũng không mấy khi liên hệ, cho dù có gọi thì cơ bản cũng chỉ trong vòng vài phút đã kết thúc.
Nghe Tống Trân nói, gần đây việc quay phim đã tiến vào giai đoạn kết thúc. Toàn bộ phim trường ai ai cũng bân rộn, mỗi ngày đều phải làm việc đến rạng sáng mới có thể kết thúc công việc. Đặc biệt là Chu Duyên Xuyên và Tề Nghiễm Ninh, hai người họ là hai diễn viên chính, suất diễn nhiều hơn so với các diễn viên khác, mỗi lần nghỉ ngơi thì chỉ có hơn mười phút, mệt đến mức vừa dính vào ghế là có thể chìm vào giấc ngủ.
Tin nhắn của cô vừa gửi thành công chưa đến vài giây, Chu Duyên Xuyên đã gọi đến.
“Alo?”
“Đỡ cảm chưa?” Giọng của anh dịu dàng từ tính.
“Đã sớm tốt rồi.”
“Vậy thì tốt.”
“Vâng.”
Hà An Nhiên đột nhiên rất muốn hỏi anh, những lời anh nói tối hôm đó có phải là thật không, nhưng khóe môi cô mấp máy, cuối cùng lại không nói được thành lời.
Đột nhiên bên kia điện thoại truyền đến tiếng gì đó, một lát sau, cô mới nghe được giọng Chu Duyên Xuyên, hình như đầu kia có người gọi anh, nói là sắp bắt đầu quay.
“Có phải là sắp bắt đầu quay không?” Cô hỏi.
“Ừ.”
“Vậy anh mau chuẩn bị đi.”
“Ừ.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nói xong, cô đợi Chu Duyên Xuyên cúp điện thoại, nhưng đầu kia vẫn không cúp. Cô nhẹ nhàng thở một hơi, sau đó yên lặng cúp điện thoại.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!