LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

NGƯỜI TRONG LÒNG - Chương 28: Có

100 lượt xem

Màn đêm buông xuống, mọi nhà lên đèn.

 

Hà An Nhiên đứng bên cạnh làm trợ thủ cho Chu Duyên Xuyên.

 

Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu nhìn Hà An Nhiên. Cô đang cúi đầu rửa rau cần, lông mi xinh đẹp rũ xuống tạo thành một cái bóng, rau cần xanh miết, ngón tay trắng nõn, nước chảy trong suốt.

 

Thế giới muôn vàn người, luôn sẽ có một người làm mềm đi trái tim bạn, mà Hà An Nhiên chính là người đó của Chu Duyên Xuyên.

 

“Rửa xong chưa?” Anh mở miệng hỏi cô.

 

Hà An Nhiên đưa rau cần còn nhỏ nước cho anh: “Rồi.”

 

Chu Duyên Xuyên đặt rau cần lên thớt, cắt thành đoạn, sau đó dùng dao hốt chúng lại, cho vào nồi, thuần thục xào, sau đó cho thịt và đậu phụ khô [1] cắt sợi vào xào.

 

Sau khi đồ ăn làm xong, cơm cũng đã chín, hai người cùng nhau ăn cơm tối.

 

Hà An Nhiên không biết Triệu Miễn nói buổi tuyên truyền là mấy giờ, nhưng cô nghe ra ngữ khí của Triệu Miễn rất gấp gáp, hẳn là sắp đến giờ rồi.

 

“Để em làm cho, anh mau đi đi.” Cô lấy lại bát đũa trong tay Chu Duyên Xuyên.

 

“Em lại muốn đuổi anh đi à?” Chu Duyên Xuyên nhướng mày.

 

Bàn tay đang thu dọn bát đũa của Hà An Nhiên cứng lại, cô ngại ngùng nói: “… Không phải… Không phải em sợ anh về không kịp sao?”

 

Chu Duyên Xuyên lấy lại bát đũa trong tay cô.

 

“Không sao, vé máy bay đặt lúc tám rưỡi, còn kịp.”

 

Hà An Nhiên nhìn đồng hồ quả lắc trong phòng khách theo bản năng, giờ mới bảy giờ mười phút.

 

“Vậy được.” Cô mỉm cười.

 

Chu Duyên Xuyên xoa đầu cô, sau đó cầm bát đũa vào trong phòng bếp.

 

Hà An Nhiên nhìn bóng dáng của anh, cảm thấy lần nào cũng là anh nấu cơm, anh rửa chén, cho nên có chút áy náy, vì thế cô chạy vào phòng bếp.

 

“Em giúp anh rửa nha, em bôi xà phòng, anh tráng sạch.”

 

Chu Duyên Xuyên cho nước rửa bát vào bồn, anh nhìn cô, sau đó gật đầu.

 

“Được rồi.”

 

Chu Duyên Xuyên đưa găng tay bên cạnh cho cô: “Mang găng tay vào, không tốt cho tay.”

 

Hà An Nhiên nhanh nhẹn mang găng tay vào, hai người - một người chùi xà phòng, một người rửa sạch, cô chùi anh rửa, vô cùng ăn ý.

 

“Có phải là anh cho nước rửa chén nhiều quá không, nhiều bong bóng quá.” Hà An Nhiên đưa một cái dĩa đầy dung dịch xà phòng cho anh.

 

“Hình như là rất nhiều” Chu Duyên Xuyên nhận cái đĩa, thuận tiện nhìn cô một cái, lại thấy trên trán cô dính bong bóng xà phòng.

 

Hà An Nhiên phát hiện Chu Duyên Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, bất giác cảm thấy kì lạ.

 

“Anh nhìn em như vậy làm gì?”

 

“Trên mặt em có gì đó.”

 

“Có gì?” Hà An Nhiên muốn vươn tay sờ, nhưng giơ tay lên lại thấy găng tay tràn đầy xà phòng, trong chốc lát không thể nào xuống tay.

 

Chu Duyên Xuyên rửa tay rồi lau khô.

 

“Đừng nhúc nhích.”

 

Hà An Nhiên quả nhiên đứng yên không nhúc nhích, cô nhìn Chu Duyên Xuyên đến gần mình, bàn tay cũng càng ngày càng gần mặt cô, cô bắt đầu cảm thấy hơi khó thở. Cô theo bản năng chớp mắt, sau đó rụt đầu lại.

 

Bàn tay Chu Duyên Xuyên rơi vào khoảng không.

 

“Sao thế?”

 

“Gần… Gần quá…”

 

Chu Duyên Xuyên không khỏi cúi đầu cười, trong mắt là sự yêu chiều không nói nên lời.

 

“Vậy mà cũng gần?” Anh trầm giọng nói.

 

Nói xong, anh đến gần cô thêm một bước, trực tiếp bức Hà An Nhiên vào góc chết.

 

“Anh… Anh…”

 

Chu Duyên Xuyên bỗng nhiên duỗi tay chế trụ gáy cô, đẩy cô về phía mình.

 

Hà An Nhiên bị kéo đến gần anh, cô hoảng hốt lập tức nhắm mắt lại.

 

Chu Duyên Xuyên dùng một tay khác lau đi bong bóng trên trán cô, lại thấy lông mi cô đang run rẩy, dịu dàng ngoan ngoãn.

 

Yết hầu anh chuyển động lên xuống, anh cúi người, đôi tay đặt trên má cô, dần dần đến gần. Anh dịu dàng chạm vào môi cô, nhẹ nhàng mút vào, như là đối đãi với một bảo vật vô giá.

 

Anh hôn quá mức dịu dàng, Hà An Nhiên không khỏi chìm đắm trong đó.

 

“Đinh đoong”.

 

Đồng hồ quả lắc trong phòng khách bất ngờ vang lên, tám giờ.

 

Hai người từ từ tách ra, Chu Duyên Xuyên trán tựa trán với cô.

 

“Tám giờ rồi, anh phải đi.”

 

“Vâng.”

 

“Chăm sóc cho mình thật tốt, có gì thì gọi điện thoại cho anh.” Chu Duyên Xuyên vươn tay vuốt tóc cô.

 

“Vâng.” Có được đáp án vừa lòng, Chu Duyên Xuyên mới buông cô ra, đi về phía cửa.

 

Hà An Nhiên cũng đi ra theo, đứng cạnh cửa nhìn anh.

 

Anh đi đến thang máy, ấn nút xuống tầng.

 

Một lát sau, anh đột nhiên xoay người lại, ánh mắt thâm tình nhìn cô.

 

“An Nhiên, em biết anh đang đợi em, nhưng em đừng để anh đợi lâu quá, được không?”

 

“Đinh!"

 

Cửa thang máy mở ra, Chu Duyên Xuyên bước vào.

 

Hà An Nhiên đột nhiên muốn khóc, cô thấy cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại, kẽ hở ở giữa càng ngày càng nhỏ.

 

Cho đến khi cửa thang máy sắp đóng lại hoàn toàn, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà chạy ra ngoài.

 

“Chu Duyên Xuyên!”

 

Nhưng cô vẫn đến muộn một bước, lúc cô chạy đến, cửa thang máy đã đóng lại, cô nhấn mạnh nút lên thang máy nhưng vẫn không ngăn cản được thang máy bắt đầu chạy xuống, cô cũng không biết Chu Duyên Xuyên có nghe thấy cô gọi anh không.

 

Cô xoay người chạy xuống dưới tầng, còn chưa xuống được mấy tầng thì đã nhìn thấy Chu Duyên Xuyên đang từ dưới tầng chạy lên.

 

Hai người chỉ cách nhau vài bậc thang.

 

“Anh nghe em gọi anh.” Hơi thở Chu Duyên Xuyên vẫn chưa ổn định, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.

 

Bàn tay đặt trên lan can của Hà An Nhiên từ từ nắm chặt, đôi mắt dâng lên một màng sương mù.

 

“Chu Duyên Xuyên.” Giọng cô nghẹn ngào.

 

“Ừ?”

 

“Còn nhớ câu hỏi lần trước anh hỏi em không, giờ em trả lời anh.”

 

Đôi môi Hà An Nhiên đóng mở vài lần, nhẹ giọng nói.

 

“Có.”

 

...

 

Lần này Hà An Nhiên ở Chiết Giang gần một tuần, cho đến khi cơ thể Thẩm Bội Tuệ đã khôi phục đáng kể, cô mới về Bắc Kinh.

 

Trước khi về Bắc Kinh, cô muốn Thẩm Bội Tuệ cùng cô đi Bắc Kinh ở vài ngày nhưng bị Thẩm Bội Tuệ cự tuyệt, bà nói một thời gian nữa sẽ đến, Hà An Nhiên cũng không cưỡng ép, đáp ứng với bà rồi đi.

 

Ngày cô về Bắc Kinh là Tống Trân đến đón cô.

 

“Cô Thẩm không sao chứ?” Tống Trân vừa lái xe vừa hỏi cô.

 

“Ừ, đã khá hơn nhiều rồi, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi.”

 

“Không sao thì tốt, rốt cuộc thì tuổi cũng lớn rồi, vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều mới được.

 

Hà An Nhiên thở dài một hơi: “Mình cũng đã nói với bà ấy rồi, nhưng bà ấy đâu có nghe.”

 

“Cô rất bướng bỉnh, hai người không hổ là mẹ con, bướng bỉnh như nhau.” Tống Trân cười cười.

 

“Cậu cũng đừng chỉ biết nói mình, gần đây trên mạng, fan của cậu và Tề Nghiễm Ninh ồn ào huyên náo hết cả lên, chuyện là như thế nào?”

 

Hà An Nhiên nhớ mấy hôm trước lúc cô lướt Weibo, bỗng nhiên thấy tên Tống Trân trên hot search, vốn cô còn cho rằng chỉ là nghệ sĩ cùng tên, nhưng nhìn thấy cái tên Tề Nghiễm Ninh ở phía sau, cô có thể khẳng định, chắc chắc là Tống Trân mà cô quen. Bấm vào thì thấy tin tức của Tống Trân và Tề Nghiễm Ninh tưởng chừng như sắp che trời lấp đất, hơi thở của gian tình xuyên qua cả màn hình.

 

Tống Trân bất đắc dĩ nhìn cô.

 

“Sao cậu cũng tin mấy cái tin tức bên lề nhàm chán này, chỉ là tuyên truyền mà thôi.”

 

“Tuyên truyền?”

 

“Không phải sao, vì Cẩm Tú mà tuyên truyền, phải cọ nhiệt độ trước khi công chiếu.”

 

“Vậy à, nói thật, cậu có ý gì đó với Tề Nghiễm Ninh…”

 

Tống Trân nghiêng đầu nhìn cô, không hề e dè nói: “Là đồ ăn của mình.”

 

Hà An Nhiên sửng sốt, cô vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, đúng là không ngờ cô ấy lại thừa nhận nhanh như vậy.

 

“Không thể nào, thật chứ?”

 

“Lừa cậu làm gì, không phải cậu quen anh ấy từ nhỏ sao, nói cho mình nghe một chút về mấy chuyện trước kia của anh ấy đi, mình phải biết nhiều chút.”

 

“Anh ấy à, trước kia mình thật sự rất ngứa mắt anh ấy. Cậu biết không, anh ấy vào đại học rồi mà lại còn sợ bóng tối, không dám đi đêm một mình, mỗi lần đến nhà Chu Duyên Xuyên, tối nào mình và Chu Duyên Xuyên cũng phải đưa anh ấy về.”

 

“Không thể nào, lớn vậy rồi mà còn sợ bóng tối?” Tống Trân không nhịn được cười, đúng là không ngờ đấy.

 

“Còn nữa, mình nhớ lúc anh ấy học cao trung, ngày lễ Tình Nhân, có nữ sinh tặng cho anh ấy một hộp chocolate.”

 

“Mình biết mà, anh ấy ưu tú như vậy, nhận được chocolate cũng rất bình thường.”

 

“Cậu cứ nghe mình nói hết đã, thật ra nữ sinh kia không phải đưa chocolate cho anh ấy, mà là muốn nhờ anh ấy đưa cho Chu Duyên Xuyên. Nhưng anh ấy tưởng đưa cho mình, thế là ăn luôn, sau đó người ta đi hỏi anh, chocolate thế nào, anh ấy liền nói ăn rồi.”

 

“Vậy nữ sinh kia tưởng là Chu Duyên Xuyên ăn?”

 

“Không phải sao, lần này anh ấy đào hố Chu Duyên Xuyên luôn rồi, nữ sinh kia lì lợm bám dính lấy Chu Duyên Xuyên hơn một tuần, Chu Duyên Xuyên cũng không hiểu vì sao. Sau khi biết nguyên nhân, cả một tuần Chu Duyên Xuyên cũng không cho anh ấy sắc mặt tốt, sau đó anh ấy phải tự bỏ tiền mua một hộp chocolate đưa cho cô gái đó, hơn nữa phải giải thích xin lỗi với người ta, nữ sinh kia đúng là lợi hại, ăn hết một hộp chocolate ngay trước mặt anh ấy, rồi ném hết giấy gói lên người Tề Nghiễm Ninh, cậu không biết đâu, lúc đó mất mặt muốn chết.”

 

“Ha ha ha ha ha……” Tống Trân cười đến mức đau bụng.

 

“Đúng rồi, không phải cậu thích anh ấy sao, cậu chuẩn bị làm sao bây giờ?”

 

“Cái gì mà làm sao bây giờ, đương nhiên là muốn…” Tống Trân làm động tác thu tay vào túi.

 

“Cậu nắm chắc thắng lợi như vậy?”

 

“Không phải sao, mình là ai, mình là Tống Trân đấy.”

 

“Tề Nghiễm Ninh cũng không dễ câu như vậy, nếu là trước kia mình bảo đảm cậu có thể câu được anh ấy, nhưng bây giờ, mình cũng không biết anh ấy có còn giống trước kia không nữa.”

 

Trước kia Tề Nghiễm Ninh là một thiếu niên đơn thuần ngây thơ, không cẩn thận đụng tới con gái thì mặt sẽ đỏ lên.

 

“Cái này thì có gì. Hơn nữa mình thích anh ấy bây giờ, tuy tiếc là mình không tham dự vào thanh xuân của anh ấy, nhưng mình không muốn bỏ qua tương lai của anh ấy, mình không dễ gì mới thích một người, nhưng nếu thật sự thích một người thì rất khó làm mình buông tay, dù sao thì Tề Nghiễm Ninh, mình nhất định phải có được.”

 

Hà An Nhiên nhìn Tống Trân, cô biết Tống Trân nghiêm túc, quen cô ấy nhiều năm như vậy, đương nhiên cô biết cô ấy là người thế nào, chính là cái loại chưa đâm vào tường thì chưa chịu quay đầu.

 

Thật ra trong lòng cô, cô vẫn rất hâm mộ Tống Trân, tiêu sái (phóng khoáng) tùy ý.

 

Buổi tối, Hà An Nhiên cùng Tống Trân ăn cơm tối xong mới trở về, Tống Trân đưa cô đến dưới tầng.

 

“Mình đi đây.”

 

“Ừ, lái xe chậm một chút.”

 

“Biết rồi.”

 

Hà An Nhiên thấy Tống Trân lái xe ra khỏi tiểu khu mới xoay người lên tầng.

 

Về đến nhà cô mới nhớ ra, không biết Chu Duyên Xuyên mang Yoyo đi đâu rồi. Lần đó khi anh về, cô mới nhớ ra Yoyo còn đang ở nhà nên đã bảo Chu Duyên Xuyên mang nó về chăm sóc.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư