LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Cuộc đời gã phụ hồ

161 lượt xem

Hắn đưa tay xốc bao xi măng lên trên vai một cách chắc chắn, cái bóng xiêu vẹo của hắn in dài trên nền gạch lẫn lộn vôi vữa và cả đá vụn. Thân hình gầy còm cõi bước theo từng bậc cầu thang dẫn ra chỗ để máy xúc vữa. Hắn bước đi chẳng cần ngó nghiêng xem có thể dẫm phải gì hay không. Mỗi bước chân bước chắc chắn, nhanh nhẹn cứ như theo một thói quen đã được lập trình sẵn. Tiếng nói, tiếng búa, tiếng máy trộn bê tông hòa lẫn vào nhau, chát chúa cùng buổi chiều xế bóng trên công trường xây dựng dở dang.

Hắn năm nay chỉ mới hai chín, cái tuổi quá trẻ cho một đứa con trai như hắn có thể vươn tới sự thành công trong sự nghiệp cũng như hạnh phúc gia đình. Ấy vậy mà hắn lại ở đây, trên cái công trường ngổn ngang gạch đá cũng như nắng nôi này.

Cuộc đời hắn thăng trầm như chính số mệnh mà bà thầy bói nói với bố mẹ hắn. Trước thì hắn không tin, hắn chẳng bao giờ tin vào cái dây tơ mệnh trời quấn vào người hắn. Càng chẳng tin hắn lận đận tình duyên, sự nghiệp thăng trầm. Nhưng mà bây giờ thì hắn bắt đầu ngờ ngợ, cũng có chút thoáng buồn cho cuộc đời hắn. Cái cuộc đời mà hắn vô tâm sống hoang phí, bất cần và giờ tù túng. Nhưng mà cuộc đời đen tối đó, hắn còn hạnh phúc khi có một đứa con. Con hắn, chẳng có mẹ, mà đúng hơn là mẹ của con hắn bỏ hắn và con từ hồi con hắn mới lọt lòng cơ. Bởi hắn nghèo, bởi hắn không có tương lai, bởi hắn bị bố mẹ từ mặt và nhất là hắn chẳng lo được cho con thì huống hồ gì lo cho mẹ của con hắn.

Vậy là đã bơ vơ, hắn lại thêm lần suy sụp. Hắn có con, mà con hắn không có mẹ, hắn không có việc làm, đã vậy con hắn lại mới chỉ vừa lọt lòng.

Mỗi lần nghĩ lại, hắn chẳng hiểu sao mình có thể vượt qua được giai đoạn đó. Cái thời gian hắn sáng chạy bán báo dạo, gửi con nhờ cô chủ nhà trọ trông giùm, trưa về cho con bú sữa bình rồi lại loay hoay chạy qua bưng bê bát đĩa cho quán ăn gần nhà. Cứ thế mòn mỏi hắn chăm con như một bà mẹ trẻ, ấy vậy mà cũng được bốn năm rồi!

Bốn năm, hắn nuôi con. Bốn năm, hắn xoay xở với đủ nghề. Sáng dậy năm giờ cho con ăn, đưa đi nhà trẻ, tối mịt chín giờ đón con về. Chạy báo sáng sớm, đi ra công trường xây dựng bốc vác phụ hồ, trưa lại chạy qua quán cơm chạy bàn, chiều lại ra công trường. Tối đón con. Tất tả tất tưởi như thế suốt bốn năm, chỉ là hắn sống và làm tất cả cho con.

Không hiểu sao một thằng con trai đã từng bất cần và chẳng hề biết nghĩ như hắn lại có thể sống được như vậy suốt một thời gian qua. Ngay từ lúc ẵm con trên tay, nhìn đứa bé kháu khỉnh mang giọt máu của hắn, rồi nhìn cái miệng chúm chím và đôi mắt mở to trong sáng kia hắn lại thay đổi nhiều đến vậy. Cái đứa suốt ngày ăn chơi, nhậu nhẹt, bất cần tất cả mọi thứ, chỉ vì một đứa trẻ đã làm được những điều hết sức lớn lao. Phải chăng vì đó là thiên chức của một người bố.

Và con trai hắn, chẳng có lí do gì mà vì hắn hay vì người phụ nữ kia mà chịu tổn thương cả. Dù cho khó khăn hay vất vả thế nào thì hắn vẫn cố để cho con hắn được hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Đó là điều hắn luôn khắc sâu vào tim mình. Hắn sống cho con hắn, cho cuộc đời vô tình hắn đã đánh mất trước đây.

Hắn là con út của một gia đình bề thế. Nếu nói rằng cũng cái thằng phụ hồ nuôi con suốt bốn năm kia một thời tung hoành ngang dọc, ăn chơi phá hoại không biết bao nhiêu tiền của thì chẳng ai tin. Là cậu ấm, chẳng thiếu bất cứ một thứ gì, hắn được bố mẹ chăm từ miếng ăn cho tới giấc ngủ. Sướng quá, đâm chán, hắn muốn cuộc đời hắn có chút gì đó gọi là bão táp phong ba. Thế cho nên vừa ba năm mới ấm chỗ ở một trường đại học danh tiếng mà bố hắn đã cất công chạy chọt, hắn bỏ học, tụ tập bạn bè kiếm cái làm qua ngày gọi là.

Con gái theo đuôi hắn chẳng thiếu, hắn phá phách, cờ bạc, cá độ, đua xe...chẳng có gì là không thiếu cả. Mẹ hắn phiền muộn, nhưng lại chẳng làm được gì, bố hắn lại nghiêm vậy nên mẹ hắn giấu hết. Đến khi hắn bị bắt vì dính dáng đến đường dây đánh bạc thì mẹ hắn mới dám nói với bố hắn. Vậy là hắn chính thức bị đuổi ra khỏi nhà.

Cuộc đời hắn cứ thế trôi tuột dốc, vì hắn nghĩ chẳng có gì là không sống được khi mà bạn bè hắn rải khắp cùng Nam chí Bắc, bất cần đời là thái độ của hắn lúc bấy giờ. Xách va li đi ra khỏi nhà, chẳng cần thiết bố mẹ gì. Hắn lớn rồi, cần gì phải bố hay mẹ. Đã thế càng vui, chẳng bị ai quản lí hay gọi điện ca cẩm vì đi chơi khuya hay là phá phách gì sất.

Vậy đó, hắn nghiễm nhiên bước ra khỏi nhà trong sự tức giận của bố, khuyên can của anh trai và giàn giụa nước mắt của mẹ.

Thùy là người yêu của hắn, người yêu hắn thôi! Chứ hắn yêu cái gì, con gái hồi đó với hắn là mấy thể loại rắc rối. Con gái chỉ là thứ lẽo đẽo theo hắn để minh họa cho cái bàn nhậu thêm đẹp mà thôi. Thùy là một đứa con gái có nhan sắc, con nhà trung lưu, cũng ăn chơi và phá phách ngang ngửa hắn. Chẳng sót thứ gì hắn biết mà Thùy không biết. Vì thế thành cặp mới dễ nổi bật nhau lên.

Thùy yêu hắn, thật sự là yêu hắn, nhưng hắn chỉ coi Thùy là một trong những khách mời trong mười mâm tiệc mà hắn mời khi đám cưới hắn mà thôi, góp đủ mười mâm người yêu cũ thì lấy vợ. Thế mà khi hắn xách vali đến tìm Thùy cũng là lúc hắn phát hiện ra cái thai trong bụng Thùy đã đến tháng thứ tư. Và điều mà Thùy mong mỏi không hơn là một cái đám cưới với hắn.

Tin sét đánh ngang tai, hắn choáng váng đầu óc, làm gì bây giờ khi hắn đã quyết tâm không trở về căn nhà đó nữa, làm gì bây giờ khi cuộc đời hắn bị trói vào một đứa con gái và lại mang thêm đứa con của hắn.

Dù sao hắn cũng không thể để đời con gái thêm lần khốn khổ vì hắn, và vì thế hắn đón Thùy về ở cùng, dù chưa có một cái đám cưới như Thùy mong, nhưng ít ra hắn cũng không thể để Thùy bị bạn bè hay người thân nói ra nói vào. Và cả cái sinh linh kia nữa, không thể bỏ đi hay làm hại nó, vì nó cũng có quyền sống như bao đứa trẻ khác. Đó là cái suy nghĩ chính chắn nhất mà một đứa phá phách như hắn có thể nghĩ được. Và cho tới bây giờ, hắn luôn dằn vặt bản thân mình nhưng điều khiến hắn được ủi an nhất là quyết định giữ lại đứa bé.

Ngày Thùy sinh, hắn còn mải mê bên chầu rượu với thằng bạn bàn về việc mở tiệm cầm đồ, nghe tin vợ hờ sinh con hắn cũng hớt ha hớt hải. Chẳng biết làm gì, nhưng cũng chạy vào viện xem sao.

Thùy bỏ đi, để lại đứa con mới sinh chưa từng được một lần bú sữa mẹ, bên cạnh giường để lại cho hắn phong thư. Thùy chỉ bảo không thể sống như thế này, khi mà tương lai mù mịt, chưa biết hắn có thể cho cô và con có một cuộc sống bình thường được hay không. Thùy yêu hắn, muốn sinh ra đứa con cho hắn, nhưng lại chẳng thể ở bên hắn và sống với cái tình cảnh như vậy được. Cho nên, Thùy ra đi.

Bế con trên tay, nhìn nó, ánh mắt trong veo, đứa bé bụ bẫm, mới sinh ra đã thiếu hơi mẹ, chỉ lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt tròn xoe và nụ cười nhẹ. Hắn nhìn con, nhìn con trong bao lâu chẳng rõ. Chỉ nhớ rằng sau ngày hôm ấy, cái ý định bỏ con vào trại trẻ nhen nhóm khi hay tin Thùy bỏ đi chẳng bao giờ lặp lại trong ý nghĩ hắn.

Hắn một mình nuôi con từ bận ấy đến giờ.

Bỏ đến một thành phố khác, tự lập và tự kiếm sống một cách ngay thẳng. Vì con hắn không thể sống vô cảm, và lãnh đạm như trước nữa. Đó là một ngày mưa vần vũ và sấm sét gầm trời, cái ngày hắn quyết định cắt đứt mọi liên lạc với đám bạn lêu lổng, bước lên tàu và tìm một cuộc sống khác. Cuộc sống đơn độc, có hắn, có con hắn.

Một chiều mưa lành lạnh, mọi việc trong công trường thi công đã hoàn tất, căn chung cư ngày nào còn là một bãi đất trống giờ đã được xây mới thành một khu chung cư cao cấp nằm nép bên bờ sông Hàn thơ mộng. Hăn mỉm cười vì ít nhiều cũng đã đóng góp phần nào công sức của mình vào đó. Ngày trước hắn cũng học Kiến trúc, thế cho nên ít nhiều cũng hiểu được cách xây lắp hay thiết kế như thế nào.

Càng ngày hắn càng được mấy bác kĩ sư để ý, vì chăm chỉ làm việc, còn có những sáng kiến hay ho. Ngày trước nếu như không nông nổi rất có thể bây giờ hắn đã trở thành một kiến trúc sư rồi. Cười nhạt nhẽo cho cái sự đời chua chát khéo xô đẩy ta, hắn bước vào khu chung cư kí bản hợp đồng đứng tên làm bảo vệ ban đêm cho khu. Đó là công việc mà chú giám đốc chung cư đã giới thiệu vì thương cho hoàn cảnh của hắn.

Một chiếc Lamborghini đen đậu xịch ngay trước lối vào, bước ra ngay sau đó là cô gái với thân hình mảnh khảnh, một vẻ đẹp mặn mà. Hắn nhìn thoáng qua, rồi quay lại. Là Thùy, cô bây giờ chẳng khác gì hồi ấy. Chỉ khác là mặn mà và sang trọng hơn thôi. Hơi bối rối và bất ngờ, hắn vội vàng đi thẳng, không nhìn lại. Bởi sự thất vọng và hụt hẫng ngày hôm qua cô giành cho hắn vẫn còn đau lắm. Nhưng dù sao hắn cũng chưa bao giờ trách cô, và khi con trai hỏi về mẹ thì hắn chỉ trả lời gọn lỏn. Bố là mẹ, mẹ là bố. Đó là minh chứng cho việc hắn muốn Thùy không xuất hiện lần nữa trong cuộc đời bố con hắn.

- Phải anh không?

Thùy đứng ngay sau lưng hắn, vậy là cô vẫn nhận ra, ánh mắt buồn phảng chút khó nghĩ. Phải chăng cô đã khác, có một cuộc sống tốt hơn. Nhìn cô bây giờ, chẳng khác ngày xưa là mấy. Cô và hắn cùng ngồi trên chiếc ghế đá đặt giữa các chậu hoa, sau khi cô nhờ tài xế chuyển giúp mấy cái vali lên phòng.

- Anh làm gì ở đây? Anh vẫn tốt chứ ạ? Còn con...

- Thằng bé mất rồi!

Hắn đáp gỏn lọn, rồi hình như biết được cái câu hắn vừa nói ra chẳng khác gì dày thêm nỗi đau cho người con gái từng một lần mang nặng đẻ đau

- Bị ốm, mất sau đó không lâu, chắc do nó không có duyên được sống. Anh vẫn khỏe, vào đây có tí việc thôi. Bây giờ thế nào rồi?

Giọng hắn chùng xuống, để con biết Thùy sao được, khi hắn đã làm cho cuộc đời cô có một kí ức buồn, không nên để cô thêm lần nữa khổ đau vì hắn. Vậy đó, hắn vô tâm với Thùy mong cô quên đi để có thể có cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

- Dạ, em ổn. Em có chồng rồi, nhà em ở khu này. Nay anh làm gì rồi?

À, cô đã có gia đình, việc gì phải để cho cô biết về con. Thêm rối cho sự đời, cô như vậy quá tốt rồi, hắn khỏi khó nghĩ nữa. Cô xứng đáng được như vậy. Trời xế chiều, hắn chào cô ra về, không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa. Chắc tim hắn sau lần Thùy bỏ đi, lần này là lần thứ hai biết đến nỗi đau.

- Về đã, có chút việc, em sống vui vẻ nhé! Chúc em hạnh phúc... và....anh xin lỗi vì những việc đã qua.

Hăn đứng dậy, không nhìn lại dù chỉ một giây, Thùy đứng sau hắn, nhìn dáng người mảnh khảnh mà sương gió đã làm phai bớt thanh xuân. Đến bây giờ, cô vẫn chưa thể quên anh. Và bây giờ anh vẫn vô tình như ngày xưa. Chỉ có một điều Thùy không biết là con cô vẫn sống và cái bản hợp đồng làm bảo vệ khu chung cư mà cô đang ở đã bị hắn xé một cách không thương tiếc như hành động cho việc cắt đứt mọi duyên phận với cô.

Hắn đón con ở trường về, con líu lo khoe hắn bức tranh con hắn vẽ về người thân yêu nhất. Trong tranh có con trai hắn, có hắn có cả que kẹo bông con hắn cầm trên tay, thứ mà con hắn thích ăn nhất. Đó là những giây phút hắn hạnh phúc mà chẳng điều gì có thể đánh đổi được.

Mệt mỏi hay chán chường suy nghĩ giờ chẳng là điều hắn quan tâm nữa. Hắn nghĩ về con, nghĩ cho con và lo cho tương lai của nó. Cuộc sống mà, đâu phải điều gì bất hạnh cũng mãi là niềm đau, trong khi hắn hạnh phúc khi có thằng bé như thế. Vì vậy hắn muốn tất cả những gì tốt đẹp nhất giành cho con.

Thu nhập của hắn dần ổn định, vất vả nhưng cũng có đổng ra đồng vào. Bạn bè hắn cũng đã quen biết nhiều hơn, hầu hết là người lao động như hắn, họ cảm thông và trân trọng tình cảm của hắn giành cho con. Ai cũng khâm phục hắn, cái thằng con trai gầy gò đó có thể một mình nuôi con trong mấy năm qua. Còn hắn, chỉ nghĩ đơn giản một điều, đời cha đã chẳng làm nên trò trống gì, cũng phải để con sống cho đủ đầy khôn lớn nên người. Vậy cho nên, hắn sống tiết kiệm, và nghĩ mọi điều cho con.

Hôm ấy, hắn gửi con ở nhà anh bạn cùng làm. Hắn phải đi làm đêm tăng ca cho công trình mới. Hắn luôn cố gắng hết sức làm việc để có thể kiếm thật nhiều tiền, và chỉ có thể làm việc mới khiến hắn quên đi mọi việc và dập tan mọi nghĩ suy trong đầu hắn. Điều hắn nghĩ là con, là tương lai của nó, là ngày đưa nó về nhận ông bà nội, là làm sao cho con không thua thiệt với bạn bè. Tất cả, những điều đó khiến hắn đau đáu, hắn mất ngủ và trằn trọc suốt những tháng năm qua. Dù bố mẹ hắn đã tha lỗi, đã đi kiếm hắn suốt một thời gian dài, nhưng hắn chưa thể về vì chưa thể báo đáp được công ơn dưỡng giục của bố mẹ. Hắn mong một ngày trở về, dù gì đi nữa hắn cũng có thể đứng trước mặt bố nói lời xin lỗi, và quì gối dưới mẹ mong mẹ an lòng.

Công trình thi công đang đi vào giai đoạn hoàn thiện, mọi việc đều được tiến hành một cách khẩn trương,tiếng búa tiếng máy thi công ồn ã xé cả màn đêm. Hắn cũng hòa vào không khí làm việc ở đó. Hắn đu mình qua giàn giáo tầng năm, định sẽ sửa mấy cái ống dẫn nước ở đó để mai mốt lắp điều hòa vào ống dẫn không bị nghẽn vì bị xi măng bám vào.

RẦM !!!!

Tiếng giàn giáo đổ làm mọi người giật mình, ngổn ngang giữa đống gạch vữa hắn nằm đó, đầu loang loáng máu. Do không chú ý khi trèo lên, hắn đã giẫm phải tấm cốt pha bị long đinh, thế cho nên hắn bị rơi từ trên tầng năm tòa nhà xuống.

Tiếng còi cấp cứu vang lên xé tan màn đêm, hắn nằm trên chiếc băng ca trắng, chỉ mang máng nghe tiếng người í ới gọi nhau, cảm giác ai đó đang lay mình mạnh bên vai. Hắn lịm đi....Trên đường khi được đưa tới bệnh viện, hắn mơ màng, mọi điều hắn lo lắng, hắn suy nghĩ hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Hắn thấy con trai hắn được bố mẹ hắn đón về trên đường rợp bóng phượng đỏ, hắn thấy con xúng xính trong bộ quần áo mới ngày bước tới trường, hắn thấy con vui vẻ khi khoác lên mình chiếc áo cứ nhân. Hắn thấy con hắn, nụ cười ấy, một thời in trên môi hắn...

Và hắn lịm đi lúc nào không hay. ...Lúc tỉnh dậy, hắn mơ màng trong cái mùi sốc của thuốc khử trùng, mở mắt hắn đã thấy con trai ngồi bên cạnh, con đang chơi cái trò siêu nhân hôm trước hắn vừa mua cho, anh bạn thân cũng ngồi bên cạnh.

- Tỉnh rồi hả? đau lắm không?

Người bạn hỏi anh, dù tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, vết thương ở đầu quá sâu, mất máu nhiều, anh biết chỉ một thời gian nữa hắn sẽ phải ra đi. Cái thằng trời đánh, gan lì như thế là cùng. Trong anh dậy lên một niềm xót thương, chẳng biết số kiếp sinh ra như thế nào mà để cho hắn vất vả đến vậy, một mình nuôi con, tự mình bươn chải khi chẳng có ai bên cạnh, cũng không có một người thân. Như vậy đã mấy năm rồi còn gì, giờ mà hắn đi, con hắn sẽ ra sao đây ?

- Nó ăn chưa anh? Anh để nó vào đây làm gì?

Hắn quay qua con và nhìn nó mỉm cười âu yếm.

- Bố! bố tỉnh rồi đó hả? Bố ngủ lâu quá, con đợi nãy giờ. Đầu bố đội mũ trắng kìa. Bố ơi, bữa nay chị Ni khen con đẹp trai giống bố đó.

Con hắn cười rồi cầm tay hắn lay lay, hắn mỉm cười hiền từ lại với con, rồi nhờ chị Ni dẫn nó ra ngoài, hắn muốn nhờ anh bạn một việc. Hắn cầm lấy tay anh, nhìn vào anh và bắt đầu nói. Dường như lúc cận kề với cái chết thì mọi điều suy nghĩ của hắn mới được thông suốt. Hắn biết mình chẳng còn sống được bao lâu, hắn sống như vậy cũng được coi là không hổ thẹn với đời rồi. Hắn chỉ lo cho con hắn, chỉ sợ con sẽ bơ vơ. Hắn nói như một tâm nguyện mong anh có thể giúp hắn

- Ngăn kéo bên giường em nằm có một số giấy tờ, sau khi em đi, anh có thể giúp em đưa thằng bé đến địa chỉ em ghi trong cuốn sổ màu đỏ được chứ? Mọi đồ đạc trong nhà anh giúp em dọn dẹp lại, anh hãy giúp em đưa nó tới nhà bố mẹ em. Chỉ cần đưa cuốn sổ đó tới nơi em viết trong địa chỉ là được. Và nói với con trai em là em thương nó lắm, anh hãy giúp em gửi lời xin lỗi tới bố mẹ em. Vì em là một thằng bất hiếu.

Không khí căn phòng lúc đó như chùng xuống, Ni dẫn con hắn vào, hắn cầm tay con, nhìn con cho đến khi lịm hẳn. Thế là hắn ra đi, nhẹ nhàng lắm, chẳng trở ngại chông gai như cuộc đời hắn. Hắn thanh thản....

5.

Ngày thằng bé về với nội, trong số những đồ vật hắn nhờ người gửi lại bố mẹ có hai cuốn sổ tiết kiệm, một cuốn đứng tên mẹ hắn, cuốn còn lại đứng tên con trai hắn. Cuốn sổ bìa đỏ là nhật kí mà hắn viết những năm qua, hắn viết cho con, hắn viết cho bố mẹ hắn. Chỉ tiếc là cuốn sổ còn mà người thì đã mất. Cuộc đời chông chênh, gian nan...Hắn chẳng kịp chào từ biệt bố mẹ, chỉ để lại trong lòng những người thân một nỗi đau đáu.

Hắn đi xa quá...chẳng kịp kéo về, con trai hắn ở lại với ông bà. Con trai hắn sẽ viết tiếp cuộc đời hắn, cuộc đời của một người bố hi sinh tất cả vì con, người bố đã thay đổi tất cả vì con, cuộc đời một người bố hoàn lương vì con....Ước mơ là một kiến trúc sư tài giỏi mà bố nó đã lỡ để dở dang.

Con trai hắn sẽ mãi coi hắn là một người hùng, và mãi mãi hắn sống trong tim nó như những ngày hắn cùng con đi công viên, hắn cùng con chơi cưỡi ngựa. Một người bố khiến con trai hắn tự hào.
Trên mộ hắn đặt một cây xương rồng lớn, mỗi năm vào ngày giỗ, con trai lại tới mang kẹo bông ngồi bên cạnh hắn, nói chuyện và cứ thế im lặng cho tới khi ngày tàn.

Hắn .... ở trên trời, vẫn dõi theo từng bước chân trưởng thành của con....

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư