LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tổng Hợp Truyện Ngắn - Chương 5: Nước Mắt Hoa Bỉ Ngạn

103 lượt xem

Một năm, một kiếp, một đời này ta chỉ yêu mình người.
Điệu vũ vì người mà tấu, khúc hát vì người mà ca. 
Phù sinh như mộng. Tự ta đa tình.

Cả hậu cung đẫm máu vì nàng, vị công chúa còn sót lại nàng cũng không tha. Triều đình rối loạn, trọng thần mưu đồ tạo phản. Nhân cớ là công chúa chết, Xiêm quốc nổi dậy đòi công đạo nhưng thực chất là khởi binh xâm lược. Ở ngoài thành, người dân dói khát, tha lương cầu thực. Lũ lụt hạn hán cũng gây nhiều khó khăn. Uyển Lệ Lệ được hắn đưa đến một nơi chỉ có hắn và nàng biết.
Ngay lập tức, sắc tím trào dạt vào nàng. Là một đồi hoa oải hương tím ngát. Trên tay nàng lại cầm một bông hoa bạch trà. Đôi mắt tím mông lung, sắc hoa giống hệt màu mắt của nàng. Trên đôi môi nhỏ nhắn nở lên một nụ cười nhẹ.
Nàng nhìn y, hắn cũng nhìn lại nàng. Hắn cười và bảo:
– Chúng ta lại nơi đó thưởng thức trà nào!
Uyển Lệ Lệ khẽ gật đầu. Rồi nắm lấy bàn tay chai sạn của y mà bước tới. Cố Huyền Phong dìu nàng đi, cánh tay mạnh mẽ ôm nàng. Đôi mắt xanh hiện lên vài tia âm u, lạnh lẽo, nhìn nàng với vẻ mặt căm hận. Nhưng nhanh chóng thu hồi lại đôi mắt đó, trở về với sự ôn nhu, tình cảm nồng đượm. Cả đời này người nợ hắn nhiều nhất là nàng, người khiến hắn đau tâm nhất cũng là nàng.

Nàng là kẻ gây họa cho tất cả, nếu nàng không giết hết phi tần thì không có hoạn thần như vậy, nếu nàng không giết công chúa thì Tây Sơn quốc không đi đến bước diệt vong. Nàng gây ra nhưng việc này là có mục đích gì? Hắn không hiểu được nàng. Rốt cuộc là nàng sai hay hắn sai? Y đặt nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ. Xung quanh bám đầy bụi bặm nhưng nàng vẫn không ngại. Làn gió men theo hương hoa oải luồn vào cánh mủi phập phồng. Uyển Lệ Lệ cảm thấy thân mình nhẹ hẫn đi. Đôi mắt tím tràn ngập hạnh phúc, mỉm cười nhìn y. Có phải y đã nhận ra rồi phải không? Y cũng yêu nàng mà phải không?
Cố Huyền Phong liền ghé sát vào mặt nàng, nhìn cánh môi son tự nhiên rồi điên cuồng hôn lấy hôn để. Một lúc lâu sau y mới buông lỏng môi nàng ra. Đôi mắt tím long lanh khẽ chớp chớp, nhìn y với thái độ không hiểu.
– Ta yêu nàng…
Chỉ một câu nói thôi đưa nàng đến mây xanh. Mắt tím bắt đầu ngân ngấn lệ vì xúc động. Năm ngàn năm chờ đợi, câu nói này nàng đã nghe năm ngàn năm trước, bây giờ nghe lại chẳng khác gì xưa. Bàn tay ngọc ngà khẽ run, nàng sợ đây chỉ là một giấc mơ khi tỉnh lại mọi thứ sẽ vỡ tan tành. Nàng sợ điều đó xảy ra lắm.
Cố Huyền Phong mỉm cười, dùng khinh công bay qua các luốn hoa oải. Rồi đáp xuống một nơi nào đó cách xa nàng. Uyển Lệ Lệ làm tưởng là y đùa nàng, huơ tay vẫy vẫy gọi thật to tên y.
– Cố Huyền Phong! Cố Huyền Phong!
Trên môi nàng vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc. Từ xa, Cố Huyền Phong nhìn nàng rồi cười lên nụ cười lạnh lẽo. Đôi mắt xanh thâm độc, hất mạnh một cái rồi cả đồi hoa oải biến thành Bỉ ngạn. Uyển Lệ Lệ trợn tròn mắt. Máu! Là hoa máu! Ngay tức khắc, nhan sắc xinh đẹp khuynh quốc khuynh thanh biến thành một hồ ly tóc trắng bạch. Hoa bỉ ngạn khiến cho nàng không nhận ra phương hướng, đau đớn giằng xé thể xác nhỏ của nàng. Đôi môi đỏ như máu gào lên giống như một con thú hoang dã.

Một tiếng động mạnh khiến cho những đóa hoa bỉ ngạn khiếp sợ đung đưa theo tiếng gào sấm. Uyển Lệ Lệ bây giờ giống như một con quái vật đáng sợ, với một thân đỏ thẩm nhuốm máu từ trên xuống dưới. Mái tóc đen mượt biến hóa thành mái tóc trắng như người già dài đến chân. Dung nhan hiện lên những gân xanh đáng sợ, đôi mắt tím đục ngầu nhìn y.
Cố Huyền Phong phía xa nhìn nàng không cảm xúc. Đôi môi lạnh lẽo vang lên những câu chữ cắt xé da thịt.
– Quái vật!
Một câu nói như khẳng định bây giờ nàng trong mắt y là thế nào. Tuy ở xa nhưng nàng vẫn nghe được, từng chữ như thấm vào xương cốt nàng.
Nước mắt lặng lẽ rơi. Nước mắt dần hoa thành máu rơi như mưa lăn trên gò má xinh đẹp.
Hoa bỉ ngạn chính là điểm yếu lớn nhất của nàng. Nó khiến nàng trở lại hình dáng nguyên thể, tiếp xúc với hoa bỉ ngạn còn khiến cho sức lực của nàng yếu dần đi. Nếu nàng khóc mãi như vậy chắc chắn máu sẽ bị hao hết huyết thân thể sẽ chết dần sinh lực và tử vong.
Tim nàng đau như cắt nhìn y. Uyển Lệ Lệ ngồi thụp xuống hét lên những câu đau đớn đến tận xương tủy.
– Cố Huyền Phong! Tại sao chàng lại làm như vậy. Ta yêu chàng năm nghìn năm, chờ đợi chàng cũng năm nghìn năm. Bây giờ nhận được câu nói yêu ta thì chàng lại muốn đẩy ta xuống địa ngục!
Uyển Lệ Lệ thét lớn lên cho y nghe thấy. Máu từ mắt tuôn ra ngày càng nhiều. Nỗi đau thể xác hòa với con tim vỡ nát hành hạ tâm trí nàng.

– Là ta lừa gạt ngươi! Vì ngươi mà ta mất giang sơn, vì ngươi mà bao nhiêu người đã chết. Ngươi đã giết người ta yêu nhất, tại sao ngươi lại tin ta yêu ngươi được chứ? Quái vật!
Hai từ cuối nhận thật mạnh. Uyển Lệ Lệ lảo đảo, trên môi máu nở một nụ cười thê lương.
Thật ngu ngốc! nàng là nữ nhân ngu ngốc nhất thế giang này! Nàng yêu một kẻ chỉ coi mình là quái vật. Nàng giết người để dâng máu cho người mình yêu, nhưng người đó lại xem nàng là quái vật.
Mây đen ùn ùn kéo tới, những tiếng sấm rạch ngay trời. Vạn vật xung quanh phẫn nộ, gió thổi mạnh cuống bay những cánh hoa đỏ thẫm.
Hắn cười to, trên khuôn mặt tuấn mĩ hiện lên vẻ chết chóc. Hắn hận nàng đến mức muốn băm vằm nàng ra làm trăm mảnh. Hắn muốn nàng chết không toàn thây, tất cả vì nàng đã giết người hắn yêu nhất. Nàng giết công chúa Xiêm Quốc, cái ngày này chính là ngày mà hắn hạnh phúc nhất trên đời, vì đã báo thù được cho người mình yêu.

– Mỵ Nhi ta xin lỗi… vì ta mà nàng lại bị con quái vật này giết chết!
Cố Huyền Phong cười lạnh, sải chân bước đến nhìn Uyển Lệ Lệ đau đớn. Là y nói dối sao? Y lừa nàng… y không hề yêu nàng!
– Cố Huyền Phong… chàng là người ta yêu nhất thế gian này. Chàng kiếp trước đã nói rằng chàng sẽ không quay lưng lại với ta dù cho cả thế gian này căm ghét ta. Chàng vì ta mà chết, nhưng ta đã hứa với chàng là sẽ hồi sinh cho chàng, khiến cho chàng bất tử rồi chúng ta sẽ luôn ở bên nhau… chàng nhìn này! Đây là hoa bạch trà mà chàng yêu thích nhất! Ta nhớ chàng đã cài lên tóc ta, chàng hôn trán ta và hứa sẽ không rời xa ta nữa…

Uyển Lệ Lệ một tay ôm chặt tim, một tay hướng bông hoa bạch trà vào y. Nàng mỉm cười khi nhớ lại những hồi ức đó. Nước mắt máu vẫn chảy nhiều. Cố Huyền Phong hơi sựng người lại, nàng làm tất cả vì hắn hay sao? Còn những điều lạ lùng đó, tại sao nàng lại nói như vậy.
Hắn không nhớ, kí ức nhạt nhòa bây giờ lại gợi lên cho hắn những hồi ức đó.

Giống như bản thân rơi vào một thế giới khác lạ, hắn nhìn thấy mỹ nhân tóc trắng giống như hệt nàng đang ôm một tấm thân to lớn nhốm đầy máu. Nước mắt như hoa lệ, nhìn kĩ lại thì nhận ra đó là mình. Nàng khóc rất thê lương, trên mái tóc vẫn cài một hoa oải.
Đầu hắn đau dữ dội, kí ức tựa như một cơn gió ùa ạt vào đầu.

Nhớ lại được mọi chuyện ở kiếp trước, hắn nhìn nàng, trong tâm dâng lên một cảm xúc chua xót, như hàng ngàn mũi kim đâm nát vào tim khi thấy thân thể nhỏ bé đó đau đớn.
Uyển Lệ Lệ rút trên đầu một cây trâm bằng vàng, một tay biến ra một chiếc chén vàng.

Cứa vào tay rồi nhìn máu chảy xuống chén. Uyển Lệ Lệ nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ cho máu rót đầy chén, tay kia đồn hết sức lực biến chén màu thành trà rồi đưa cho y. Mọi việc y thu hết vào tầm mắt. Uyển Lệ Lệ mỉm cười khó khăn đưa cho y.
– Cố Huyền Phong, chỉ cần chàng uống hết chén này. Dù ta có chết cùng yên tâm, ta chỉ có thể duy trì sức khí cho chàng khi mình còn sống. Chàng uống chén trà này tương đương với được một trăm chén máu, chàng sẽ yên tâm mà sống. Sẽ không vì ta mà tổn hại giang sơn nữa…
Uyển Lệ Lệ đưa chén trà lên cao. Thân sắp không trụ nữa liền ngã vào lòng y. Đôi mắt mờ nhạt, tựa cằm vào vai y, giọng yếu ớt.
– Cố Huyền Phong! Chàng hãy uống đi rồi nó sẽ giúp chàng nhanh chóng quên được ta… chàng sẽ yêu một nữ nhân khác mà không phải ta… hãy sống những ngày tháng hạnh phúc mà không có ta…
Nói rồi, tay nàng buông lỏng giữ không trung. Chén máu rơi xuống đất rồi vỡ tan tành.

Mọi việc diễn ra ngay trước mắt hắn. Mới đây vài khắc, hắn đã nhục mạ nàng, khiến cho nàng sống không bằng chết. Tim hắn chết lặng nhìn cánh tay của nàng buông xuống. Tại sao nàng vẫn ngốc như vậy? Tại sao lại vì hắn? Năm nghìn năm trước vì nàng mà chết, năm nghìn năm sau vì hắn mà chết.

Có phải nàng làm như vậy thì chúng ta đã hòa phải không? Không! hắn không cho phép. Nàng nợ hắn rất nhiều, nàng phải sống để trả nợ cho hắn. Nhưng không sao… nàng chết hắn cũng sẽ chết theo cùng. Hắn từ lâu đã quyết định ngày này sẽ là ngày hắn và nàng cùng chết. Vì chén máu lúc nãy hắn không uống…
Hắn xiết chặt thân nàng, rồi vuốt mái tóc bạch kim, khẽ hôn lên mái tóc. Thân hắn cùng nàng dần dần biến thành những cánh hoa bay vào hư vô. Mấy ngày sau, đế vương băng hà được lan truyền khắp mọi nơi. Người người vừa thương xót lại vừa cho đó là cái kết thỏa đáng vì đã khiến cho Tây Sơn Quốc một trận kinh hồn nhất lịch sử.
Ngày này năm sau, cánh đồng hoa bỉ ngạn biến mất, bọn họ chỉ thấy một chiếc ghế gỗ cũ cùng với một bông hoa bỉ ngạn duy nhất. Kì lạ thay… hoa bỉ ngạn thường nở khi không có lá, còn hoa này lại có đủ lá đủ hoa. Một năm nó chỉ nở một lần, người dân không dám ngắt vì sợ hoa này chính là nàng và cho rằng nó là lời nguyền suốt đời suốt kiếp.

Nàng là hoa, y là lá… Vạn kiếp không rời…

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư