LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

[Tình Cảm] Tổng Giám Đốc Lãnh Khốc Vô Tình - Chương 4

150 lượt xem

Chất giọng quen thuộc, lành lạnh vang lên. Cả hiện trường hôn lễ ai nấy đều kinh ngạc trước sự hiện diện của Triết Liệt. Hắn và Tịch Thần đứng đối diện nhau, ánh mắt đều lạnh lùng mang vẻ tàn nhẫn như nhau khiến mọi người không khỏi thấp thỏm lo sợ.

Triết Liệt tiến một bước, người của Tịch Thần liền xông đến bao vây lấy hắn. Thế nhưng Triết Liệt lại không hề cuống quýt, ngược lại thái độ rất bình thản khiến Tịch Thần không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

– Tố Tâm, cô thật giỏi!

Chất giọng lạnh hơn cả băng đâm xuyên người Tố Tâm, thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy trong chốc lát.

– Tâm Tâm, hãy suy nghĩ cho kỹ, em nên về phe nào!

Tịch Thần ghé vào tai Tố Tâm nói nhỏ. Trong giọng nói còn mang theo vẻ giễu cợt.

Mười năm trước, Tịch Thần anh không ngờ sẽ gặp lại cô. Tố Tâm không chỉ là con của người đã hại tập đoàn Tịch thị bị phá sản, cô còn là vợ của Triết Liệt. Người đàn ông tàn nhẫn đến ai ai cũng phải hận.

Mười năm trước, Tịch Thần gây dựng lại cơ đồ, mười năm sau Tịch Thần này trở lại, một lần nữa dấy lên thù hận đẫm máu. Anh hận Tố Tâm, anh hận Triết Liệt! Tất cả đều sẽ chìm trong hận thù mà Tịch Thần tạo ra!

– Triết tổng, không ngờ ngài lại đến đây tham dự hôn lễ của một nhân vật nhỏ bé như tôi.

Tịch Thần buông bàn tay đang nắm chặt lấy bàn tay của Tố Tâm bước đến trước mặt Triết Liệt. Anh vung tay một cái, ám vệ đang bao vây Triết Liệt liền tự động rút ra đằng sau.

– Đến! Đương nhiên là đến! Nếu không ngày mai lại có tin đồn Triết tổng tôi bị người khác cướp vợ sao?

Cả hiện trường hôn lễ vốn yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở đầy sợ hãi của từng người, thế nhưng những lời kia được phát ra từ miệng Triết Liệt không khí vốn yên tĩnh kia lại bị phá vỡ, ong ong như đàn kiến vỡ tổ.

Tịch Thần không nói cũng không rằng, nhếch khoé môi đầy ẩn ý nhìn Triết Liệt. Hai cơ thể to lớn đứng đối diện nhau, không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Tịch Thần không nói đương nhiên vì anh biết hắn vẫn còn chưa nói hết câu.

Quả nhiên, Tịch Thần nghĩ không sai!

– Người đâu!

Triết Liệt quát lên.

Đám người mặc áo đen đứng ở bên ngoài theo lệch của Triết Liệt đưa người vào. Một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên, một chàng trai trẻ điển trai nhanh chóng xuất hiện trong hội trường.

Tố Tâm cả kinh, cả thân thể suy sụp ngồi bệt xuống. Bàn tay run rẩy đưa về phía trước.

Tịch Thần anh là kẻ lừa gạt! Anh nói sẽ đảm bảo an toàn cho người nhà của cô! Thế nhưng không ngờ họ đều rơi vào tay Triết Liệt.

Sắc mặt Tịch Thần cũng khó coi không kém. Anh vốn dĩ đã sai người bảo vệ rất nghiêm ngặt. Thế nhưng tại sao họ vẫn rơi vào tay hắn? Vừa nhìn thấy ba người họ, Tịch Thần liền biết ván bài này anh thua rồi!

– Tố Tâm, cô nên biết phải làm gì rồi đấy? Một là về bên cạnh tôi, hai là ở lại tiếp tục cùng anh ta tiếp hành hôn lễ thế nhưng gia đình của cô sẽ lấy máu tươi để chúc phúc cho cô đấy!

Triết Liệt không nóng không lạnh cất lời. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bắn thẳng về phía Tố Tâm.

Hắn lấy khẩu sung lục từ đàn em, dí sát vào thái dương của Tố Tâm.

Nếu cuộc sống khi ở bên cạnh Tịch Thần không khác gì sống trong địa ngục thì khi sống bên cạnh Triết Liệt còn hơn cả địa ngục.

Tố Tâm lại cười, cười một cách điên dại. Nước mắt bắt đầu rơi lã chã, ướt đẫm cả một khoảng váy cưới cô đang mặc trên người.

Thấy Tố Tâm chần chừ không quyết định, Triết Liệt âm thầm siết chặt hai tay. Chẳng nhẽ cô lại thích ở bên cạnh tên Tịch Thần kia, ý nghĩ này không hiểu sao cứ xuất hiện trong đầu hắn lại khiến hắn khó chịu.

“Đoàng”, Triết Liệt nổ súng bắn thẳng vào thái dương ba của Tố Tâm khiến mọi người sợ hãi.

– Tố Tâm, nếu cô cứ chần chừ như vậy đừng trách tại sao mẹ cô, em trai cô đều chết dưới tay Triết Liệt tôi!

Tố Tâm thét lên đầy đau đớn. Cô định đứng dậy đi về phía người ba của mình thế nhưng mỗi lần đứng dậy đều vô lực ngã xuống, cứ như thế, như thế, Tố Tâm ngã rồi lại ngã…

Mẹ Tố đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt sợ hãi, nhìn Tố Tâm bằng ánh mắt cầu xin. Còn em trai cô vì sợ hãi quá đỗi mà đã ngất đi.

Tố Tâm nhìn Tịch Thần rồi lại đảo mắt nhìn tất cả những người đến tham gia hôn lễ. Ngày hôm nay, cô không phải cô dâu, Tịch Thần càng không phải chú rể mà cô và Tịch Thần đều trở thành diễn viên trong vở kịch của Triết Liệt.

Tố Tâm gắng gượng đứng dậy, đưa tay gạt đi nước mắt, nhưng cô vừa mới lau khô, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống xối như mưa rơi. Tố Tâm bước về phía Triết Liệt, từng bước từng bước đều thể hiện rõ sự đau đớn đến tuyệt vọng.

Đến khi cô bước đến chỗ Tịch Thần, Tịch Thần vươn tay giữ cô lại, không cho cô tiếp tục bước đi. Tố Tâm nhìn bàn tay Tịch Thần đang nắm chặt lấy bàn tay mình nhấc khoé môi cười chế giễu, thẳng thừng gạt tay Tịch Thần ra, đi tiếp về phía Triết Liệt.

Triết Liệt hài lòng với hành động của Tố Tâm, khoé môi hắn cong lên nụ cười cưng chiều. Chẳng mấy chốc Tố Tâm đã đứng trước mặt Triết Liệt.

– Như vậy mới ngoan.

Triết Liệt vuốt ve mái tóc Tố Tâm, rồi lại vuốt ve gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ kia, cất giọng trầm thấp.

(Còn)

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư