LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

[Tình Cảm] Tổng Giám Đốc Lãnh Khốc Vô Tình - Chương 7

237 lượt xem

Cánh cửa phòng bệnh vừa mở ra, Triết Liệt liền nhìn thấy Tố Tâm đang bò qua bò lại trên nền đá cẩm thạch, mặc cho những lời khuyên ngăn của bác sĩ, cô vẫn không có đứng dậy, ngược lại còn bò một cách vui vẻ.

Sắc mặt Triết Liệt có chút thay đổi. Hắn bước đến trước mặt cô, khom người nhìn cô, ánh mắt thâm sâu của Triết Liệt nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt như viên pha lê của Tố Tâm. Hắn cố gắng tìm xem trong ánh mắt kia rốt cuộc là đang cất giấu thứ gì nhưng lại không tìm thấy.

– Baba.

Tố Tâm vừa nhìn thấy Triết Liệt đã vội vàng ôm lấy cổ Triết Liệt. Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên má hắn một cái.

– Baba… baba… baba…

Tố Tâm liên tục gọi ba tiếng “baba”, cánh tay cô giơ lên cao, tỏ ý muốn Triết Liệt bồng lên.

Sắc mặt Triết Liệt càng lúc càng tệ, hắn đứng dậy, ra hiệu cho bác sĩ đi theo hắn ra ngoài. Tố Tâm nhìn thấy Triết Liệt không quan tâm mình mà rời đi liền khóc to.

Bên ngoài bệnh viện, toàn thân Triết Liệt toả ra khí lạnh như băng khiến vị bác sĩ đứng đối diện sợ hãi run lẩy bẩy.

– Nói!

Triết Liệt không nhẫn nại nói một chữ. Tố Tâm sao lại có thể biến thành cái dạng này.

– Tố tiểu thư… không chịu nổi cú sốc mất đi người thân, thế nên… thế nên… đã phát điên…

Bác sĩ không dám nhìn lên gương mặt của Triết Liệt cúi đầu nói.

Hắn đứng hồi lâu nhìn vị bác sĩ kia, sau đó lại xoay người bước vào phòng bệnh. Nhưng lần này hắn lại không nhìn thấy Tố Tâm đâu, đang đi quanh phòng bệnh tìm cô, bỗng không biết Tố Tâm từ chỗ nào lao ra, tay cầm con dao gọt trái cây, cứ hướng về phía hắn mà đâm thật mạnh, miệng thốt ra những lời nói cay độc.

– Triết Liệt… anh đi chết! Đi chết đi! Đi chết đi!

Các bác sĩ nhìn cảnh tượng ấy đều hoảng sợ, riêng Triết Liệt lại bình tĩnh đến kỳ lạ. Hắn không cần dùng nhiều sức, một chiêu đến khiến tay cầm con dao gọt trái cây của cô buông lỏng, nhân cơ hội đó, hắn liền lấy con dao trong tay cô.

Triết Liệt nhanh chóng kề con dao vào vùng cổ trắng ngần của cô, từng giọt máu đỏ tươi khẽ nhỏ xuống m nền đá cẩm thạch sáng bóng. Hắn ghé vào tai cô, thì thầm nói.

– Tố Tâm, cô dám diễn kịch trước mặt tôi sao? Cô điên đúng không? Em trai cô chắc chắn phải chết rồi!

Trong đáy mắt Tố Tâm hiện lên tia trào phúng nhưng rất nhanh trong đáy mắt kia đã trở lại bình thường, tia trào phúng ấy dường như chưa từng xuất hiện.

Tố Tâm làm như nghe không hiểu lời Triết Liệt nói. Cô đột nhiên bật khóc, cả người ngã xuống nền sàn lạnh như băng, từng cơn lạnh buốt chậm rãi đâm vào da vào thịt như càng kích thích cái cảm giác muốn khóc đang dâng trào trong con người cô.

Tố Tâm bất thần ngồi xuống con dao trên tay Triết Liệt xượt qua cổ cô tạo thành một vết cứa thật dài, tuy vết thương không sâu nhưng cũng đủ làm cho máu chảy.

– Baba, Tiểu Tâm sai rồi người đừng mắng con!

Tố Tâm ngước lên nhìn Triết Liệt. Giọng nói mang đầy sự tủi thân. Tố Tâm của hiện tại đúng là khác xa so với Tố Tâm ban nãy hung hăng cầm con dao gọt trái cây nhắm về phía Triết Liệt đâm thật mạnh.

Triết Liệt nhấc khoé môi vừa vặn tạo nên nụ cười hứng thú, nhưng sâu bên trong sự hứng thú kia, lại là sự tàn nhẫn đến cực điểm.

Không nhanh cũng không chậm, tầm mười lăm phút sau, người của Triết Liệt liền đưa một chàng trai tầm mười bảy – mười tám tuổi vào phòng bệnh. Ánh mắt Tố Tâm khẽ xao động khi nhìn thấy người kia.

Triết Liệt rút từ bên hông một khẩu súng, thẳng thừng chĩa vào thái dương của chàng trai, sau đó nhìn Tố Tâm, cất giọng mỉa mai.

– Tố Tâm, diễn xuất của cô thật sự quá tệ. Nhưng cũng phải khen cô thông minh! Nếu như cô điên rồi giết người, cũng đâu phải là phạm pháp, đúng không?

Đứng trước mặt bao nhiêu người Triết Liệt không kiên nhẫn bóc lớp mặt nạt nguỵ trang trên gương mặt của Tố Tâm. Đã đến mức này, Tố Tâm cũng không phủ nhận, cô từ từ đứng dậy, lau khô nước mắt còn sót lại trên gương mặt, cất giọng lạnh lẽo.

– Vẫn là Triết Liệt anh nhạy bén!

– Cô đã muốn chơi, em trai cô đương nhiên mất mạng rồi!

Nhìn hành động chuẩn bị bóp còi của Triết Liệt, trái tim Tố Tâm như muốn rớt ra ngoài. Nhưng bên ngoài cô vẫn làm như mình bĩnh tĩnh lắm.

– Giết đi! Anh giết đi! Rồi sẽ không còn cái để uy hiếp tôi nữa!

Tố Tâm nở nụ cười đẹp đến lạ thường, khiến tầm mắt Triết Liệt không thể rời khỏi cô nửa bước.

Triết Liệt ném khẩu súng lục xuống mặt đất, giao em trai Tố Tâm cho đám ám vệ rồi bước về phía Tố Tâm. Hắn nheo mắt, âm thầm đánh giá cô từ trên xuống dưới.

– Cô thông minh như vậy, chắc chắn cũng đã biết tôi không dám giết chết em trai cô rồi. Nó không mất mạng, như tôi sẽ hành hạ nó sống không bằng chết!

Triết Liệt nhẹ nhàng nâng cằm Tố Tâm, thưởng thức vẻ đẹp thuần khiết của cô.

Tố Tâm bắt chợt nhíu mày, nhìn dấu chấm đỏ rực xuất hiện ở vị trí gần tim trên áo hắn. Trong lòng từng hồi lạnh lẽo dâng lên áp đảo tâm trí cô. Tố Tâm vừa nhìn đã biết đây là súng bắn tỉa.

Mười năm trước, thật ra cô đã yêu Triết Liệt, yêu một cách sâu đậm. Nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy hận ý của hắn, cô không dám thổ lộ ra bên ngoài, chỉ dám giấu đi thứ tình cảm không nên có vào sâu trong đáy lòng.

Mười năm sau, tình cảm ấy vẫn không thay đổi, vẫn là yêu rất sâu đậm. Dù cho hắn có khiến trái tim cô tổn thương bao nhiêu, cô vẫn đem lòng yêu hắn.

Ngay khi thấy hắn gặp nguy hiểm, cô không nghĩ ngợi nhiều liền ôm chầm lấy hắn. Dùng mạng cô để đổi lấy mạng hắn, đáng lắm.

Viên đạn bắn xuyên qua lớp kính dày từ cửa sổ bắn thẳng vào người Tố Tâm. Đau đớn truyền đến khiến mí mắt cô nặng trĩu. Ngay giây phút hai mắt chuẩn bị khép lại, cô đưa tay vuốt ve gương mặt Triết Liệt, yếu ớt nói.

– Coi như lần này tôi cứu anh là để đổi lấy sự bình an cho em trai tôi. Triết Liệt, tôi cầu xin anh… cầu xin anh… đừng làm hại nó…

(Còn)

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư