Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 5

154 lượt xem

Leng… Keng… Cây gậy sắt trong tay Giảng Phong rơi xuống đất. Hắn đờ đẫn nhìn máy đo chỉ số trên cơ thể của cô, mà lòng lạnh buốt…

Nhịp tim của Tĩnh Nhiên… Không hoạt động nữa rồi…

Võ Vu Thiên so với phản ứng của Giảng Phong cũng không khác là mấy, anh suy sụp ngã xuống nền sàn lạnh cóng, khoé mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống.

– Bác sĩ! Gọi bác sĩ!

Võ Vu Thiên điên cuồng hét lên, anh vùng vẫy trốn thoát khỏi sự ngăn cản của Giảng Phong, chạy đến ôm lấy Tĩnh Nhiên.

– Nhiên Nhiên… Đừng doạ anh có được không? Em tỉnh dậy đi anh đưa em rời khỏi đây… Tỉnh dậy đi… Nhiên Nhiên…

– Anh còn chưa nói một tiếng anh yêu em… Anh còn chưa… Còn chưa… Để em biết đến sự xuất hiện của anh… Nhiên Nhiên em tỉnh lại đi…

Võ Vu Thiên khản giọng cầu xin cô tỉnh lại, nhưng đáp lại anh chỉ là một mảnh tĩnh lặng đến đáng sợ.

Anh không muốn cô chết, không muốn cô chết! Anh còn chưa bù đắp lại mọi tổn thương mình đã gây ra cho cô…

– Nhiên Nhiên… Tỉnh lại đi… Con trai của em cần có em…

Võ Vu Thiên cúi sát vào tai cô, nói thật nhỏ.

Giảng Phong đột nhiên bật cười, âm thanh ghê rợn vô cùng. Gương mặt điển trai của hắn đột nhiên tối sầm xuống, ánh mắt thâm thuý tràn ngập thịnh nộ.

– Mẹ nó, Nhiên Nhi, em đừng hòng diễn kịch với tôi.

Cô chắc chắn là diễn kịch, hắn cũng chỉ mới đánh có vài cái làm sao có thể gây chết người được? Cô muốn rời xa hắn thế ư? Vì muốn trốn thật xa hắn mà đến vở kịch này cũng làm được!

– Giảng Phong, anh đúng là điên rồi!

Cơn thịnh nộ của Võ Vu Thiên đã lên đến cực điểm. Anh đứng dậy, buông bàn tay đang nắm lấy bàn tay Tĩnh Nhiên đi đến trước mặt Giảng Phong.

– Giảng Phong, cô ấy vì anh mà chết! Vì anh mà chết!

– Anh hành hạ cô ấy như thế nào bản thân anh rõ nhất! Giảng Phong, anh nhẫn tâm giết chết đứa bé cô ấy mang nặng đẻ đau nỗi đau này anh làm sao thấu hiểu?

– Anh vì một lời nói của Tĩnh Kỳ đánh đập hành hạ cô ấy đến người không ra người ma không ra ma.

Nếu như Võ Vu Thiên anh không sai người đi điều tra, anh làm sao có biết Giảng Phong là một tên cầm thú chính hiệu. Tĩnh Nhiên vì sao mà chết… Tất cả đều do Giảng Phong… Cũng do anh…

Anh đáng nhẽ không nên kéo cô vào hận thù giữa anh và Giảng Phong. Đáng lẽ không nên lấy cô làm bước đệm để trả thù Giảng Phong. Tổn thương mà cô gánh chịu… Anh không phải là không có lỗi…

Giảng Phong nghe Võ Vu Thiên nói thì không hé nửa lời, hắn chỉ nở nụ cười giễu cợt, cúi thấp người, Giảng Phong nhặt cây gậy sắt lên, nụ cười tàn nhẫn vẫn lưu lại trên khoé môi.

Bộp… Hắn quật mạnh lên người Tĩnh Nhiên khiến mọi người trong phòng bệnh sững người.

Tiếp đó là hàng loạt tiếng bộp… Bộp liên tiếp.

– Tĩnh Nhiên, cô tỉnh dậy cho tôi.

– Tỉnh dậy cho tôi!

– Nếu cô không tỉnh dậy tôi sẽ giết chết cả nhà quản gia Phùng bồi táng cùng cô.

Từng lời lẽ tàn nhẫn không chút tính người của Giảng Phong cất lên. Hắn cứ lấy cây gậy sắt năm lần bảy lượt quật mạnh vào người Tĩnh Nhiên.

Võ Vu Thiên cuộn chặt tay thành nắm đấm, anh… Không nhịn được nữa…

Đoàng… Võ Vu Thiên rút súng nhắm thẳng vào người Giảng Phong mà bắn…

Giảng Phong đương nhiên kinh ngạc, hắn không ngở Võ Vu Thiên lại ra tay nổ súng bắn hắn. Lồng ngực truyền đến cơn đau thấu xương, sắc mặt Giảng Phong co rút, gân xanh nổi lên, tia máu hằn trong ánh mắt.

Cả người hắn tựa như không còn một chút sức lực, nếu không phải bản thân hắn gồng mình chống đỡ, e là đã ngã xuống từ lâu.

– Đây là đạn dùng để khắc chế ma cà rồng. Anh yên tâm, nó chỉ khiến anh đau thấu tận tâm can trong vòng một ngày, một ngày sau sẽ trở lại như thường.

Võ Vu Thiên cười nhạt, anh tạm thời sẽ không giết Giảng Phong, nếu bây giờ để hắn ta chết thì đối với hắn mà nói thì là quá dễ dàng.

– Còn không mau đưa Giảng tổng đi?

Võ Vu Thiên quay người nhìn Tiểu Lôi đang sợ hãi đứng đần một chỗ, không khỏi lắc đầu nói. Giảng Phong là người thế nào, sao lại có một thủ hạ nhút nhát đến thế này?

Đến khi Giảng Phong rời khỏi phòng bệnh của Tĩnh Nhiên, bác sĩ mới chạy đến. Người bác sĩ đứng tuổi tiến về phía giường bệnh xem xét qua Tĩnh Nhiên một lượt rồi lắc đầu.

Lòng Võ Vu Thiên như có một dòng điện chạy qua, đau đớn đến tê dại. Anh lấy khẩu súng đặt lên thái dương của bác sĩ, tàn nhẫn buông từng chữ từng chữ một.

– Cứu không được, cả cái bệnh viện này từ trên xuống dưới đều chết theo bồi táng cùng cô ấy.

Trải qua năm tiếng đồng hồ, kỳ tích đã xuất hiện. Có lẽ ông trời cảm thấy thương thay cho số phận đau khổ, uất ức của Tĩnh Nhiên mà lưu lại cho cô một con đường sống.

Tháo khẩu trang xuống vứt vào thùng rác ngay bên cạnh, vị bác sĩ kia vui vẻ nói.

– Võ tổng… Võ tổng… Tĩnh tiểu thư sống… Sống rồi!

Ở phía cuối bệnh viện, Tĩnh Kỳ ôm cái bụng bầu bảy tháng cẩn thận bước từng bước từng bước.

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, dù khó khăn đến đâu, cô ta cũng phải quỳ xuống cung kính chào hỏi.

– Chủ thượng…

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k