Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 18

109 lượt xem

Tiểu Lôi bị gương mặt kia làm cho một phen hoảng hốt, không phải ma cà rồng có tính năng tự làm lành vết thương ư? Thế nhưng tại sao trên gương mặt Giảng Phong lại lưu lại vết thương đáng sợ kia?

Tiểu Lôi cuối cùng cũng hiểu nụ cười thần thần bí bí trên gương mặt Tĩnh Nhiên lúc rời khỏi căn phòng này có nghĩa là gì rồi!

– Sắp xếp tai nạn, không cần để Tĩnh Nhiên cô ta chết, huỷ dung là được rồi!

Giảng Phong xoay xoay chiếc ghế, từ trên bàn lấy một điếu thuốc đưa lên môi rồi châm lửa. Chẳng mấy chốc khói thuốc đã làm gương mặt hắn trở nên mờ mờ ảo ảo.

Hắn khẽ nhíu mày, mùi máu tanh khiến hắn thật sự không thoải mái mà sự thoái mái này lại khiến hắn muốn tìm người để phát tiết!

Rời khỏi phòng tổng tài, vốn định đi thẳng đến phòng thí nghiệm của tập đoàn Kỳ thị để gặp Kỳ Ngạn Hiên, nhưng lại không ngờ… Gặp phải người quen cũ.

– Em về rồi!

Võ Vu Thiên nấp ở một góc nhìn thấy cô đi ra liền xuất hiện, đứng chắn trước mặt Tĩnh Nhiên.

Cô dừng chân, lòng chợt hỗn loạn. Đối diện với người đàn ông này cô không biết là bản thân mình có hận anh hay không?

Người đứng trước mặt là hung thủ giết mẹ cô, nhưng cũng lại ân nhân cứu mạng cô. Gặp Võ Vu Thiên, Tĩnh Nhiên như thể rơi vào một mớ tơ vòng, rắc rối đến mức không thể gỡ được.

– Anh đến đây làm gì?

– Nhìn em!

Võ Vu Thiên mỉm cười, nụ cười ấy so với mười năm trước và hiện tại không khác biệt. Nụ cười ẩn chứa sự cưng chiều, ôn nhu, ấm áp khiến lòng Tĩnh Nhiên đã rối nay lại rối hơn.

Võ Vu Thiên nhìn cô chăm chú, cô của mười năm trước và cô của mười năm sau khiến anh nhìn không thấu. Mười năm sau cô thay đổi, thay đổi rất nhiều. Không còn là một cô gái anh vừa nhìn đã nhìn thấu mọi thứ trong ánh mắt cô, giờ đây trong đôi đồng tử của Tĩnh Nhiên càng nhìn càng khiến anh có một cảm giác mông lung.

– Võ Vu Thiên, anh có thể dừng lại được rồi. Kẻ giết mẹ tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ!

Phải rồi, người đàn ông trước mặt đã nhẫn tâm hút cạn máu của mẹ cô khiến bà chết thảm, cô làm sao có thể lượng thứ?

Trên đại sảnh rộng lớn, Võ Vu Thiên và Tĩnh Nhiên đứng đối diện nhau, người người qua lại đều ngoảnh đầu nhìn hai người họ.

Tổng giám đốc của Võ thị tiếng tăm lừng lẫy và người phụ trách dự án của tập đoàn Giảng thị rốt cuộc có việc gì mà lại công khai gặp nhau ở đây?

Đáy mắt Võ Vu Thiên thoáng qua một tia đau lòng. Vốn tưởng rằng cách đấy sẽ khiến cô mãi mãi rời xa Giảng Phong, vốn tưởng rằng sẽ khiến cô hận hắn, thù hắn, tưởng rằng như vậy đối với Võ Vu Thiên anh lại là một cơ hội tốt nhưng không ngờ lại phản tác dụng khiến anh mãi mãi không thể gần cô.

– Anh không cầu xin em tha thứ, chỉ cầu xin em cho anh bảo vệ em!

Dứt lời Võ Vu Thiên liền quỳ xuống, trong lúc ấy bất cẩn đụng vào vết thương trên cánh tay bị mất khiến anh nhíu mày, gương mặt thoáng chốc tái xanh.

Chính hành động nhỏ này của Võ Vu Thiên khiến Tĩnh Nhiên chợt nhớ người đàn ông này vì cô mà bị phế một cánh tay. Nhưng còn thù hận giết mẹ thì sao?

Tĩnh Nhiên không nói một lời, liền bỏ mặc Võ Vu Thiên rời khỏi tập đoàn Giảng thị.

Lúc băng qua đường, đầu óc Tĩnh Nhiên vốn đã không nhập tâm, trong đầu chỉ hiện lên câu nói của Võ Vu Thiên. Nên lượng thứ hay không nên đây?

Rầm!

Tĩnh Nhiên bị chiếc xe ô tô tải kéo văng đến gần chục mét, máu thấm đẫm đường đi.

Võ Vu Thiên sững người, vội vàng lao nhanh ra ngoài.

Từng vết máu đỏ thẫm in trên đường đi, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí nhẹ nhàng xông vào khoang múi anh.

Võ Vu Thiên quỳ xuống, một tay đỡ lấy Tĩnh Nhiên. Khuôn mặt cô gần như biến dạng, gương mặt chằng chịt những vết thương, bị máu nhuộm đỏ đến nhận diện cũng không nổi.

Đường đi vốn tấp nập, người người qua đường đều dừng lại nhìn Tĩnh Nhiên và Võ Vu Thiên. Tài xế nhân cơ hội không ai để ý đến mình thì bỏ trốn.

– Tĩnh Nhiên… Tĩnh Nhiên… tỉnh… em tỉnh lại đi có được không?

Lần đầu tiên gặp mặt sau năm năm xa cách không ngờ lại xảy ra sự việc như thế này. Võ Vu Thiên ôm lấy cô, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má của anh.

Người ta nói đàn ông không được rơi lệ. Dù trong mọi hoàn cảnh nào, dù bi thương đến đâu cũng tuyệt đối không được khóc. Nhưng nam nhân cũng có cảm xúc, cũng biết yêu, biết hận!

Cuộc đời của Võ Vu Thiên này chỉ khóc vì hai người phụ nữ, một là người đã sinh ra anh, một là người phụ nữ khiến anh phải khắc cốt ghi tâm.

– Tĩnh Nhiên… Tĩnh Nhiên… Xin em đừng rời bỏ anh lần nữa… có được không?

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×