TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 77.2: Ai mới là người may mắn
Nguyễn Đình Thái | Chat Online | |
26/08/2019 12:59:57 | |
Truyện tiểu thuyết | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
47 lượt xem
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 77.3: Ai mới là may mắn (3) (Truyện tiểu thuyết)
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 77.4: Ai mới là may mắn (4) (Truyện tiểu thuyết)
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 77.1: Ai mới là may mắn (1) (Truyện tiểu thuyết)
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 76.2: Đại lão gia và đại tiểu thư (Truyện tiểu thuyết)
Tuy nói là nha môn của Trường An phủ, nhưng những người ngồi đây đều hiểu là ai.
Chu Bán Xuyên nheo mắt lại, nhưng trong mắt đầy sự vui vẻ.
Hứa Hiếu Cung cúi đầu xuống nhìn mũi chân, không nói một lời.
Dương Dận lắc đầu cười khổ, thở dài một tiếng, cúi người nói:
- Thần đệ đã sai một lần, sẽ không tái phạm.
.Tin Hoàng Đế tới diễn võ trường đã truyền đi được nửa canh giờ. Nhưng thổ thành bên kia vẫn không có chút động tĩnh nào. Điều này làm cho Di Thân Vương Dương Dận rất không vui. Hắn nhìn thoáng qua Chu Bán Xuyên đang ngồi thoải mái nhàn nhã trên ghế, đầu óc không biết bay bổng đi đâu, nhịn không được hỏi:
- Chu lão, lão thấy hôm nay có ra tay không.
- Có.
Chu Bán Xuyên mở to mắt, cười nói:
- Bệ hạ đã ra ý chỉ, ba tiểu tử kia sao dám phản kháng không tuân theo? Chỉ là xem chừng còn chưa nghĩ ra nên đánh thế nào. Không saochờ một lát.
Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Nếu chỉ vì ý chỉ của trẫm, mà ba người bọn họ vội vàng dẫn binh xông lên, vậythì hôm nay không cần phải tiếp tục quan sát làm gì. Kẻ làm tướng, ra tay vì cầu thắng. Nếu như không có chút phần thắng nào, mà vẫn ra tay chỉ vì trẫm nói, phế vật như vậy, không cần cũng được.
Dương Dận không tiện nói thêm, nhìn thổ thành bên kia, hậm hực trong lòng.
Hoàng Đế nói:
- Lão Lục à, tính cách của ngươi vẫn vậy, sốt ruột làm gì.
- Thần đệ đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Dương Diện khiêm tốn nói:
- Những năm này trồng hoa nuôi chim, nuôi cả tình tính. Dần dần lắng đọng.- Ừ.
Hoàng Đế ừ một tiếng, nói:
- Việc tu thân dưỡng tính là không vội được. Nếu vội vàng thì đã không phải là tu thân dưỡng tính. Mà là khiến tính tình càng thêm khó chịu, phải tiếp tục tu. Nghe thấy câu này, thần sắc của Dương Dận có chút ảm đạm.
Tiếp tục tu thân dưỡng tính.
Trong lòng hắn cười khổ một tiếng. Tự nhủ, ta không hỏi việc triều chính, coi như đã tu thân dưỡng tính cả đời rồi. Đâu cần ngươi nhắc nhở ta làm gì?
Vừa lúc đó, Hứa Hiếu Cung bỗng đưa Thiên Lý Nhãn cho Hoàng Đế:- Bệ hạ, bên kia có động tĩnh.
Hoàng Đế nhận lấy Thiên Lý Nhãn nhìn sang hướng thổ thành, nhịn không được ồ lên một tiếng, cười nói:
- Sao lại là ba người cùng ra tay. Ba phía đông, tây, nam đều phất cờ. Chẳng lẽ ba người bọn họ tính toán tấn công cùng một lúc? Nếu thực sự là như vậy, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vài phần thâm ý của Chu lão rồi.
- Xem qua có vẻ thế.
Hứa Hiếu Cung cười nói:
- Chu lão bố trí như vậy, là để cho bọn họ nhớ kỹ một điều, về sau nếu gặp phải vấn đề thoạt nhìn không giải được, thì phải đoàn kết. Thổ thành có hai nghìn binh lính trông coi. Ba người bọn họ, mỗi người chỉ có năm trăm binh lính. Lần lượt xônglên thì không ai đánh hạ được thành. Chỉ khi bọn họ đoàn kết một lòng, hợp lực công thành, thì mới có phần thắng.
- Cho nên, ngay từ lúc đầu, Chu lão đã không có ý định để cuộc thi tam giáp của Diễn Vũ Viện năm nay chia ra thứ tự. Mà là muốn dùng cuộc thi như vậy, để dạy cho bọn họ đạo lý làm một quân nhân.
Hoàng Đế gật đầu nói:
- La Văn, Ngu Tiếu, Lý Phục BaChu lão, lão cảm thấy ai là người nghĩ ra đầu tiên, sau đó thuyết phục được hai người khác?
Chu Bán Xuyên nghĩ ngợi, khẽ lắc đầu nói:
- Tính tình của La Văn lạnh lùng, đơn giản, nên khó là hắn. Tâm cơ của Ngu Tiếu lại quá sâu, dễ đi vào ngõ cụt, cũng khó là hắn. Mà Lý Phục Ba tuy trầm ổnnhất, nhưng lại thiếu sự linh động, vẫn rất khó là hắnThần không nghĩ ra là ai. Thần vốn tưởng rằng, cho dù kỳ hạn ba ngày trôi qua, cũng không có ai trong bọn họ nghĩ ra được thâm ý của thần.
Hoàng Đế nói:
- Ai nghĩ ra được, trẫm liền trực tiếp phong làm Tứ Phẩm Lang Tướng, đưa tới chỗ Hữu Kiêu Vệ Lý Viễn Sơn ở Tây Bắc.
Lời này, mới là thâm ý sâu sắc.
Mấy người ngồi đây, ngoại trừ Di Thân Vương Dương Dận không để ý tới chính vụ, không biết việc Hoàng Đế sẽ động binh với Tây Bắc, Chu Bán Xuyên và Hứa Hiếu Cung đều biết. Hoàng Đế lại hứa hẹn cử một người tới Tây Bắc, đủ biết Hoàng Đế rất muốn dùng tướng lãnh mới có tài năng. Nếu nắm được cơ hội này, dành đượcchút thành tự ở Tây Bắc, thì tiền đồ tương lai không thể đo đếm được.
- Ủa? Hứa Hiếu Cung bỗng kinh ngạc ồ lên một tiếng, chỉ về hướng thổ thành, nói:
- Hình như có biến hóa.
- Sao phía thành bắc lại chợt xuất hiện một đội nhân mã?
- Hay!
Hoàng Đế long nhanh vui mừng, nhịn không được vỗ đùi nói:
- Nam, đông, tây đều là nghi binh, chắc chỉ bố trí mấy chục người cầm cờ thôi. Ba người kia hợp binh một chỗ, tấn công thành bắc, là nơi phòng thủ yếu nhất. Haylắm! Đại Tùy của trẫm có lương tướng như vậy, thật đáng giá ăn mừng.
Chỉ là không biết vì sao, ánh mắt của Chu Bán Xuyên lại híp lại, như có điều suy nghĩ.
Thổ thành.
Nhìn binh lính chen chúc bò lên tường thành phía bắc, ba vị thanh niên tài tuấn của Diễn Vũ Viện đều nở nụ cười. Ngu Tiếu, hai mươi mốt tuổi, nhất định kế thừa tước vị Quốc Công, chỉ hướng tường thành, mỉm cười nói:- Thiện Vũ huynh, nếu không phải huynh đoán được tâm tư của Viện trưởng đại nhân, thì chỉ sợ ba người chúng ta còn đang ở trong lều sốt ruột xoay quanh địa đồ rồi.
La Văn mỉm cười nói:
- Định Trình huynh, chỉ là may mắn mà thôi.
Hắn nhìn về phía Lý Phục Ba, mỉm cười nói:
- Ta vốn tưởng rằng Mưu Văn huynh là người có hy vọng đoạt giải nhất trong ba người chúng ta. Thực ra ta cũng đã chuẩn bị xong quà mừng rồi. Xem chừng tiết kiệm được ít bạc.
Lý Phục Ba cười nói:
- Vào thành thôi. Tí nữa còn phải đi gặp mặt Thánh.- Mời hai vị.
La Văn giơ tay mời. Ngu Tiếu giục ngựa đi vào thành trước. Lý Phục Ba đuổi theo sau. Đợi hai người đi được vài bước, La Văn quay lại thấp giọng phân phó cho thân vệ của mình:
- Đi giết tên kia đi. Hành động bí mật chútnhất định không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết rằng, biện pháp phá thành không phải do ta nghĩ ra.
Thân vệ dưới trướng của hắn gật đầu nhẹ, xoay người mang theo mấy thủ hạ đi về hướng đại doanh.
Nhìn thân vệ của mình rời đi, La Văn nở nụ cười lạnh, lẩm bẩm:
- Ngươi thông minh như vậy thì có làm được gì? Gặp phải ta là do ngươi không may mắn. Mà ngươi tiến vào doanh trại của ta, là do ta quá may mắn.Hắn nhìn cửa chính của tòa thổ thành, như nhìn thấy khôi giáp của Lang Tướng Tứ Phẩm. Gió bỗng nổi lên, làm chiến kỳ của Đại Tùy tung bay trong gió, giống như là thần vận mệnh đang vẫy tay chào mời hắn.
Chu Bán Xuyên nheo mắt lại, nhưng trong mắt đầy sự vui vẻ.
Hứa Hiếu Cung cúi đầu xuống nhìn mũi chân, không nói một lời.
Dương Dận lắc đầu cười khổ, thở dài một tiếng, cúi người nói:
- Thần đệ đã sai một lần, sẽ không tái phạm.
.Tin Hoàng Đế tới diễn võ trường đã truyền đi được nửa canh giờ. Nhưng thổ thành bên kia vẫn không có chút động tĩnh nào. Điều này làm cho Di Thân Vương Dương Dận rất không vui. Hắn nhìn thoáng qua Chu Bán Xuyên đang ngồi thoải mái nhàn nhã trên ghế, đầu óc không biết bay bổng đi đâu, nhịn không được hỏi:
- Chu lão, lão thấy hôm nay có ra tay không.
- Có.
Chu Bán Xuyên mở to mắt, cười nói:
- Bệ hạ đã ra ý chỉ, ba tiểu tử kia sao dám phản kháng không tuân theo? Chỉ là xem chừng còn chưa nghĩ ra nên đánh thế nào. Không saochờ một lát.
Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Nếu chỉ vì ý chỉ của trẫm, mà ba người bọn họ vội vàng dẫn binh xông lên, vậythì hôm nay không cần phải tiếp tục quan sát làm gì. Kẻ làm tướng, ra tay vì cầu thắng. Nếu như không có chút phần thắng nào, mà vẫn ra tay chỉ vì trẫm nói, phế vật như vậy, không cần cũng được.
Dương Dận không tiện nói thêm, nhìn thổ thành bên kia, hậm hực trong lòng.
Hoàng Đế nói:
- Lão Lục à, tính cách của ngươi vẫn vậy, sốt ruột làm gì.
- Thần đệ đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Dương Diện khiêm tốn nói:
- Những năm này trồng hoa nuôi chim, nuôi cả tình tính. Dần dần lắng đọng.- Ừ.
Hoàng Đế ừ một tiếng, nói:
- Việc tu thân dưỡng tính là không vội được. Nếu vội vàng thì đã không phải là tu thân dưỡng tính. Mà là khiến tính tình càng thêm khó chịu, phải tiếp tục tu. Nghe thấy câu này, thần sắc của Dương Dận có chút ảm đạm.
Tiếp tục tu thân dưỡng tính.
Trong lòng hắn cười khổ một tiếng. Tự nhủ, ta không hỏi việc triều chính, coi như đã tu thân dưỡng tính cả đời rồi. Đâu cần ngươi nhắc nhở ta làm gì?
Vừa lúc đó, Hứa Hiếu Cung bỗng đưa Thiên Lý Nhãn cho Hoàng Đế:- Bệ hạ, bên kia có động tĩnh.
Hoàng Đế nhận lấy Thiên Lý Nhãn nhìn sang hướng thổ thành, nhịn không được ồ lên một tiếng, cười nói:
- Sao lại là ba người cùng ra tay. Ba phía đông, tây, nam đều phất cờ. Chẳng lẽ ba người bọn họ tính toán tấn công cùng một lúc? Nếu thực sự là như vậy, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vài phần thâm ý của Chu lão rồi.
- Xem qua có vẻ thế.
Hứa Hiếu Cung cười nói:
- Chu lão bố trí như vậy, là để cho bọn họ nhớ kỹ một điều, về sau nếu gặp phải vấn đề thoạt nhìn không giải được, thì phải đoàn kết. Thổ thành có hai nghìn binh lính trông coi. Ba người bọn họ, mỗi người chỉ có năm trăm binh lính. Lần lượt xônglên thì không ai đánh hạ được thành. Chỉ khi bọn họ đoàn kết một lòng, hợp lực công thành, thì mới có phần thắng.
- Cho nên, ngay từ lúc đầu, Chu lão đã không có ý định để cuộc thi tam giáp của Diễn Vũ Viện năm nay chia ra thứ tự. Mà là muốn dùng cuộc thi như vậy, để dạy cho bọn họ đạo lý làm một quân nhân.
Hoàng Đế gật đầu nói:
- La Văn, Ngu Tiếu, Lý Phục BaChu lão, lão cảm thấy ai là người nghĩ ra đầu tiên, sau đó thuyết phục được hai người khác?
Chu Bán Xuyên nghĩ ngợi, khẽ lắc đầu nói:
- Tính tình của La Văn lạnh lùng, đơn giản, nên khó là hắn. Tâm cơ của Ngu Tiếu lại quá sâu, dễ đi vào ngõ cụt, cũng khó là hắn. Mà Lý Phục Ba tuy trầm ổnnhất, nhưng lại thiếu sự linh động, vẫn rất khó là hắnThần không nghĩ ra là ai. Thần vốn tưởng rằng, cho dù kỳ hạn ba ngày trôi qua, cũng không có ai trong bọn họ nghĩ ra được thâm ý của thần.
Hoàng Đế nói:
- Ai nghĩ ra được, trẫm liền trực tiếp phong làm Tứ Phẩm Lang Tướng, đưa tới chỗ Hữu Kiêu Vệ Lý Viễn Sơn ở Tây Bắc.
Lời này, mới là thâm ý sâu sắc.
Mấy người ngồi đây, ngoại trừ Di Thân Vương Dương Dận không để ý tới chính vụ, không biết việc Hoàng Đế sẽ động binh với Tây Bắc, Chu Bán Xuyên và Hứa Hiếu Cung đều biết. Hoàng Đế lại hứa hẹn cử một người tới Tây Bắc, đủ biết Hoàng Đế rất muốn dùng tướng lãnh mới có tài năng. Nếu nắm được cơ hội này, dành đượcchút thành tự ở Tây Bắc, thì tiền đồ tương lai không thể đo đếm được.
- Ủa? Hứa Hiếu Cung bỗng kinh ngạc ồ lên một tiếng, chỉ về hướng thổ thành, nói:
- Hình như có biến hóa.
- Sao phía thành bắc lại chợt xuất hiện một đội nhân mã?
- Hay!
Hoàng Đế long nhanh vui mừng, nhịn không được vỗ đùi nói:
- Nam, đông, tây đều là nghi binh, chắc chỉ bố trí mấy chục người cầm cờ thôi. Ba người kia hợp binh một chỗ, tấn công thành bắc, là nơi phòng thủ yếu nhất. Haylắm! Đại Tùy của trẫm có lương tướng như vậy, thật đáng giá ăn mừng.
Chỉ là không biết vì sao, ánh mắt của Chu Bán Xuyên lại híp lại, như có điều suy nghĩ.
Thổ thành.
Nhìn binh lính chen chúc bò lên tường thành phía bắc, ba vị thanh niên tài tuấn của Diễn Vũ Viện đều nở nụ cười. Ngu Tiếu, hai mươi mốt tuổi, nhất định kế thừa tước vị Quốc Công, chỉ hướng tường thành, mỉm cười nói:- Thiện Vũ huynh, nếu không phải huynh đoán được tâm tư của Viện trưởng đại nhân, thì chỉ sợ ba người chúng ta còn đang ở trong lều sốt ruột xoay quanh địa đồ rồi.
La Văn mỉm cười nói:
- Định Trình huynh, chỉ là may mắn mà thôi.
Hắn nhìn về phía Lý Phục Ba, mỉm cười nói:
- Ta vốn tưởng rằng Mưu Văn huynh là người có hy vọng đoạt giải nhất trong ba người chúng ta. Thực ra ta cũng đã chuẩn bị xong quà mừng rồi. Xem chừng tiết kiệm được ít bạc.
Lý Phục Ba cười nói:
- Vào thành thôi. Tí nữa còn phải đi gặp mặt Thánh.- Mời hai vị.
La Văn giơ tay mời. Ngu Tiếu giục ngựa đi vào thành trước. Lý Phục Ba đuổi theo sau. Đợi hai người đi được vài bước, La Văn quay lại thấp giọng phân phó cho thân vệ của mình:
- Đi giết tên kia đi. Hành động bí mật chútnhất định không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết rằng, biện pháp phá thành không phải do ta nghĩ ra.
Thân vệ dưới trướng của hắn gật đầu nhẹ, xoay người mang theo mấy thủ hạ đi về hướng đại doanh.
Nhìn thân vệ của mình rời đi, La Văn nở nụ cười lạnh, lẩm bẩm:
- Ngươi thông minh như vậy thì có làm được gì? Gặp phải ta là do ngươi không may mắn. Mà ngươi tiến vào doanh trại của ta, là do ta quá may mắn.Hắn nhìn cửa chính của tòa thổ thành, như nhìn thấy khôi giáp của Lang Tướng Tứ Phẩm. Gió bỗng nổi lên, làm chiến kỳ của Đại Tùy tung bay trong gió, giống như là thần vận mệnh đang vẫy tay chào mời hắn.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!