TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1045: Hắn không hiểu? (2)
Nguyễn Đình Thái | Chat Online | |
27/08/2019 21:24:51 | |
Truyện kiếm hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
62 lượt xem
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1046: Ta muốn biết nhiều hơn (Truyện kiếm hiệp)
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1047: Ngươi là người ngoài (Truyện kiếm hiệp)
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1044: Hắn không hiểu? (Truyện kiếm hiệp)
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1043: Kết quả và quá trình không giống nhau (Truyện kiếm hiệp)
Hoàn Nhan Diên Thọ là con của Hoàn Nhan Khang, em họ của Hoàn Nhan Trọng Đức. Nhưng từ trước tới nay y đều đối xử với Hoàn Nhan Trọng Đức như là Đại Hãn tương lai, tôn kính còn hơn tôn kính phụ thân mình. Cho nên trong lòng Hoàn Nhan Diên Thọ cũng rất đau khổ, đau khổ giống như Hoàn Nhan Trọng Đức.
Tình cảnh của hai người khá là tinh tế. Nhưng như vậy ngược lại càng khiến cho quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật.
- Đại ca!
Hoàn Nhan Diên Thọ cởi túi rượu uống một ngụm lớn, sau đó không nhịn được ho khan. Rượu này là bọn họ học được từ người Hán sau khi tới Đông Cương, là năm nay mới lấy ra, hương vị cay nồng, không hề dịu dàng. Uống vào giống như có một ngọn lửa thiêu đốt trong người.
Mà người Bắc Liêu quen với uống rượu sữa ngựa có hương vị nhẹ hơn.
- Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay.
Hoàn Nhan Diên Thọ thở dài:
- Hôm qua cha đệ lại nói mấy điều linh tinh. Hiện tại mọi người đều nhìn ra được, Đại Hãn không thích huynh, cha đệ cũng không thích huynh. Hàn kỵ của huynh đều bị thu về, mà cha đệ được phong thưởng càng ngày càng nhiều…Nếu cứ tiếp tục như vậy thì biết làm sao bây giờ?
Hoàn Nhan Trọng Đức ngoại trừ cười khổ ra còn có thể làm gì?
- Có lẽ, Đại Hãn không cho rằng ta có năng lực giúp bộ tộc sống tốt hơn.
Y nhận lấy túi rượu, uống một hơi cạn sạch:
- Nhưng ta vẫn cho rằng Mộc phủ giúp chúng ta là có tư tâm.
- Nhưng Đại Hãn lại tin tưởng.
Hoàn Nhan Diên Thọ cúi thấp đầu nói:
- Hôm qua đệ đã nói với cha đệ rằng, Hãn vị do huynh kế thừa, cha đệ liền đánh đệ, sau lưng vẫn còn bỏng rát. Ông ấy vốn không có cơ hội, nhưng hiện tại cơ hội tới…
- Diên Thọ!
Hoàn Nhan Trọng Đức nhìn Hoàn Nhan Diên Thọ, nói:
- Ta hiểu thúc thúc. Tính cách của ông ấy vốn không phải như vậy. Sau khi tới Đông Cương mới thế. Đệ nói cho ta biết, có phải Mộc phủ bí mật tới tìm ông ấy phải không?
Hoàn Nhan Diên Thọ trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy….Nhưng cha đệ bảo đệ không nói cho huynh biết. Ông ấy nói đệ ngu dốt, tới chỗ của người Hán sống, không nghĩ làm sao để sống tốt với người Hán, lại cứ luôn đề phòng, vậy thì sẽ mất đi rất nhiều bạn bè, cũng khiến cho bộ tộc không an toàn.
- Đúng vậy a…ta thực ngu dốt, trước khi nhập quan, sao ta không nghĩ tới mấy điều này?
Hoàn Nhan Trọng Đức thở dài một tiếng:
- Diên Thọ, thúc thúc có thu lễ vật của Mộc phủ không?
- Có!
Hoàn Nhan Diên Thọ gật đầu:- Thu, vài rương liền, nhưng cha không cho đệ xem.
- Ha ha!
Hoàn Nhan Trọng Đức cười cười, giữa hai hàng lông mày tràn đầy lo lắng:
- Có lẽ, chúng ta không nên nhập quan.
Hai người đồng thời trầm mặc, nhưng hai người lo lắng không giống nhau. Tính cách của Hoàn Nhan Diên Thọ khá thật thà chất phát, y chỉ cảm thấy mình có lỗi với Hoàn Nhan Trọng Đức. Cha của y đang đoạt Hãn vị của Hoàn Nhan Trọng Đức, mà mình bị kẹp ở giữa thực sự khó chịu. Còn Hoàn Nhan Trọng Đức thì lo lắng tới nguy cơ của bộ tộc, có lẽ rất nhanh sẽ tới.
- Phụ thân không muốn gặp ta.
Hoàn Nhan Trọng Đức thở dài:
- Ông ấy phái người nói với ta rằng, khi nào biết sai thì ông ấy mới gặp ta. Nhưng ta sẽ không thừa nhận sai lầm của mình.
- Đại ca à, người Hán thực sự gian xảo như vậy sao?
- Không!
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu:
- Không phải là người Hán gian xảo, mà là đám quyền quý có tham vọng mới là gian xảo. Bất kể là người Hán hay là người Mông Nguyên. Hiện tại…ngay cả người Bắc Liêu chúng ta cũng sắp thành như thế rồi.
Lại lâm vào trầm mặc, hai người đều không biết nên nói gì.
Vừa lúc đó, có một thân binh từ bên ngoài chạy nhanh vào, hưng phấn nói:
- Điện hạ, Công chúa đã trở lại! Đại Hãn không cho chúng tôi nói cho ngài biết, là ta vụng trộm tới đây, lập tức phải quay về…Điện hạ nghĩ biện pháp gặp Công chúa, có lẽ Công chúa có thể khuyên được Đại Hãn.
Hai mắt Hoàn Nhan Trọng Đức sáng lên, đứng dậy hỏi:
- Ngoại trừ muội muội còn có ai không?
- Có!
Thân binh nhìn ra ngoài một lát rồi hạ giọng nói:
- Trấn Quốc Công Phương Giải cũng tới, giờ đang ở trong lều của Đại Hãn!
Hoàn Nhan Trọng Đức kích động khó nói lên lời, ngay cả bàn tay cũng run rẩy:
- Mang tới bao nhiêu binh mã?
- Binh mã?
Thân binh kia hơi sửng sốt:- Không thấy đại đội binh mã, chỉ có chưa tới trăm người thôi.
- Chưa tới trăm người?
Sắc mặt của Hoàn Nhan Trọng Đức lại trầm xuống:
- Chưa đến trăm ngươi…tới làm gì? Chẳng lẽ…chẳng lẽ Phương Giải không hiểu ý trong bức thư ta gửi tới?
…
…
Tiếp đón Phương Giải chính là Đặc Cần Bắc Liêu Hoàn Nhan Khang.
Hoàn Nhan Vân Thù vừa về liền đoàn tụ với cha mẹ, mà Hoàn Nhan Trọng Đức hiện tại giống như bị giam lỏng, cho nên cũng chỉ có Hoàn Nhan Khang đủ tư cách tiếp đón Phương Giải. Lúc này không giống lúc trước, địa vị của Phương Giải đã khác xưa, cho dù nơi này là Đông Cương, thì người Bắc Liêu vẫn là quy phục Hoàng Đế Đại Tùy, vẫn tuân theo lễ pháp Đại Tùy, cho nên một vị Quốc Công tới, tất nhiên phải đón tiếp chu đáo.
- Từ lâu trước ta đã nghe nói Quốc công gia tuổi trẻ tài cao, hôm nay vừa thấy mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên…
Hán ngữ của Hoàn Nhan Khang còn có chút không được tự nhiên, khá là đông cứng:
- Trước kia bận việc trong tộc, cho nên không thể quan tâm tới Vân Thù. Chẳng qua lúc nghe nói Vân Thù đang ở bên cạnh Quốc công gia, ta còn từng khuyên nhủ Đại Hãn, với địa vị và nhân phẩm của Quốc công gia, sao có thể bạc đãi Vân Thù được? Cũng chính vì nghe lời khuyên của ta, mà Đại Hãn mới yên lòng. Quốc công gia nên biết, Vân Thù là đứa con cưng của Đại Hãn.
Phương Giải cười nói:
- Đa tạ Đặc Cần đã nói tốt.
Lời này nói ra, chỉ có Hoàn Nhan Khang chính mình tin tưởng. Từ đó cũng có thể thấy Hoàn Nhan Khang hoàn toàn không biết gì về Phương Giải. Phương Giải rất thích người khác không biết gì về mình, hơn nữa là người xa lạ. Phải biết rằng lúc Hoàn Nhan Vân Thù ở bên cạnh Phương Giải, Phương Giải chưa phải là Quốc công gia gì đó.
- Vân Thù vẫn luôn nói với ta rằng, có ba người mà con bé thương yêu nhất, một là phụ thân con bé, hai là ca ca con bé, ba chính là ngươi.
Phương Giải nói:
- Vân Thù đã theo ta, vậy ta cũng có thể gọi ngươi một tiếng thúc thúc.
- Không dám không dám.
Hoàn Nhan Khang vội vàng khoát tay nói:
- Quốc công gia có thân phận hiển hách, mà tộc Bắc Liêu giờ là con dân dưới sự thống trị của Hoàng Đế Đại Tùy, sao có thể làm rối loạn quy củ được? Bất kể như thế nào, lễ tiết là không thể loạn.
Phương Giải cười cười, cũng không kiên trì:
- Trên đường tới đây, ta phát hiện tộc Bắc Liêu đã thích ứng với cuộc sống Trung Nguyên, nơi này chắc tốt hơn Thập Vạn Đại Sơn chứ?
- Tốt hơn!
Hoàn Nhan Khang từ đáy lòng nói:
- Tốt hơn rất nhiều. Quốc công gia chưa từng tới Thập Vạn Đại Sơn, nên không biết nơi đó lạnh như thế nào. Tộc Bắc Liêu bọn ta vì muốn tránh đi người Mông Nguyên áp bức đuổi giết, đành phải không ngừng lui vào sâu trong núi. Càng ở sâu, càng vất vả. Chỗ đó chớ nói không thể trồng được hoa mầu, cho dù là dùng trảm mã đao chém mạnh xuống, cũng chỉ lưu lại một vết mỏng trên mặt đất. Chỉ có cây tùng chịu được rét lạnh mới tồn tại được ở đó. Nếu muốn no bụng, cũng chỉ có thể săn bắn. May mà trong núi không thiếu hươu và thỏ tuyết, bằng không thật không biết sống sót thế nào.
Tình cảnh của hai người khá là tinh tế. Nhưng như vậy ngược lại càng khiến cho quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật.
- Đại ca!
Hoàn Nhan Diên Thọ cởi túi rượu uống một ngụm lớn, sau đó không nhịn được ho khan. Rượu này là bọn họ học được từ người Hán sau khi tới Đông Cương, là năm nay mới lấy ra, hương vị cay nồng, không hề dịu dàng. Uống vào giống như có một ngọn lửa thiêu đốt trong người.
Mà người Bắc Liêu quen với uống rượu sữa ngựa có hương vị nhẹ hơn.
- Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay.
Hoàn Nhan Diên Thọ thở dài:
- Hôm qua cha đệ lại nói mấy điều linh tinh. Hiện tại mọi người đều nhìn ra được, Đại Hãn không thích huynh, cha đệ cũng không thích huynh. Hàn kỵ của huynh đều bị thu về, mà cha đệ được phong thưởng càng ngày càng nhiều…Nếu cứ tiếp tục như vậy thì biết làm sao bây giờ?
Hoàn Nhan Trọng Đức ngoại trừ cười khổ ra còn có thể làm gì?
- Có lẽ, Đại Hãn không cho rằng ta có năng lực giúp bộ tộc sống tốt hơn.
Y nhận lấy túi rượu, uống một hơi cạn sạch:
- Nhưng ta vẫn cho rằng Mộc phủ giúp chúng ta là có tư tâm.
- Nhưng Đại Hãn lại tin tưởng.
Hoàn Nhan Diên Thọ cúi thấp đầu nói:
- Hôm qua đệ đã nói với cha đệ rằng, Hãn vị do huynh kế thừa, cha đệ liền đánh đệ, sau lưng vẫn còn bỏng rát. Ông ấy vốn không có cơ hội, nhưng hiện tại cơ hội tới…
- Diên Thọ!
Hoàn Nhan Trọng Đức nhìn Hoàn Nhan Diên Thọ, nói:
- Ta hiểu thúc thúc. Tính cách của ông ấy vốn không phải như vậy. Sau khi tới Đông Cương mới thế. Đệ nói cho ta biết, có phải Mộc phủ bí mật tới tìm ông ấy phải không?
Hoàn Nhan Diên Thọ trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy….Nhưng cha đệ bảo đệ không nói cho huynh biết. Ông ấy nói đệ ngu dốt, tới chỗ của người Hán sống, không nghĩ làm sao để sống tốt với người Hán, lại cứ luôn đề phòng, vậy thì sẽ mất đi rất nhiều bạn bè, cũng khiến cho bộ tộc không an toàn.
- Đúng vậy a…ta thực ngu dốt, trước khi nhập quan, sao ta không nghĩ tới mấy điều này?
Hoàn Nhan Trọng Đức thở dài một tiếng:
- Diên Thọ, thúc thúc có thu lễ vật của Mộc phủ không?
- Có!
Hoàn Nhan Diên Thọ gật đầu:- Thu, vài rương liền, nhưng cha không cho đệ xem.
- Ha ha!
Hoàn Nhan Trọng Đức cười cười, giữa hai hàng lông mày tràn đầy lo lắng:
- Có lẽ, chúng ta không nên nhập quan.
Hai người đồng thời trầm mặc, nhưng hai người lo lắng không giống nhau. Tính cách của Hoàn Nhan Diên Thọ khá thật thà chất phát, y chỉ cảm thấy mình có lỗi với Hoàn Nhan Trọng Đức. Cha của y đang đoạt Hãn vị của Hoàn Nhan Trọng Đức, mà mình bị kẹp ở giữa thực sự khó chịu. Còn Hoàn Nhan Trọng Đức thì lo lắng tới nguy cơ của bộ tộc, có lẽ rất nhanh sẽ tới.
- Phụ thân không muốn gặp ta.
Hoàn Nhan Trọng Đức thở dài:
- Ông ấy phái người nói với ta rằng, khi nào biết sai thì ông ấy mới gặp ta. Nhưng ta sẽ không thừa nhận sai lầm của mình.
- Đại ca à, người Hán thực sự gian xảo như vậy sao?
- Không!
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu:
- Không phải là người Hán gian xảo, mà là đám quyền quý có tham vọng mới là gian xảo. Bất kể là người Hán hay là người Mông Nguyên. Hiện tại…ngay cả người Bắc Liêu chúng ta cũng sắp thành như thế rồi.
Lại lâm vào trầm mặc, hai người đều không biết nên nói gì.
Vừa lúc đó, có một thân binh từ bên ngoài chạy nhanh vào, hưng phấn nói:
- Điện hạ, Công chúa đã trở lại! Đại Hãn không cho chúng tôi nói cho ngài biết, là ta vụng trộm tới đây, lập tức phải quay về…Điện hạ nghĩ biện pháp gặp Công chúa, có lẽ Công chúa có thể khuyên được Đại Hãn.
Hai mắt Hoàn Nhan Trọng Đức sáng lên, đứng dậy hỏi:
- Ngoại trừ muội muội còn có ai không?
- Có!
Thân binh nhìn ra ngoài một lát rồi hạ giọng nói:
- Trấn Quốc Công Phương Giải cũng tới, giờ đang ở trong lều của Đại Hãn!
Hoàn Nhan Trọng Đức kích động khó nói lên lời, ngay cả bàn tay cũng run rẩy:
- Mang tới bao nhiêu binh mã?
- Binh mã?
Thân binh kia hơi sửng sốt:- Không thấy đại đội binh mã, chỉ có chưa tới trăm người thôi.
- Chưa tới trăm người?
Sắc mặt của Hoàn Nhan Trọng Đức lại trầm xuống:
- Chưa đến trăm ngươi…tới làm gì? Chẳng lẽ…chẳng lẽ Phương Giải không hiểu ý trong bức thư ta gửi tới?
…
…
Tiếp đón Phương Giải chính là Đặc Cần Bắc Liêu Hoàn Nhan Khang.
Hoàn Nhan Vân Thù vừa về liền đoàn tụ với cha mẹ, mà Hoàn Nhan Trọng Đức hiện tại giống như bị giam lỏng, cho nên cũng chỉ có Hoàn Nhan Khang đủ tư cách tiếp đón Phương Giải. Lúc này không giống lúc trước, địa vị của Phương Giải đã khác xưa, cho dù nơi này là Đông Cương, thì người Bắc Liêu vẫn là quy phục Hoàng Đế Đại Tùy, vẫn tuân theo lễ pháp Đại Tùy, cho nên một vị Quốc Công tới, tất nhiên phải đón tiếp chu đáo.
- Từ lâu trước ta đã nghe nói Quốc công gia tuổi trẻ tài cao, hôm nay vừa thấy mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên…
Hán ngữ của Hoàn Nhan Khang còn có chút không được tự nhiên, khá là đông cứng:
- Trước kia bận việc trong tộc, cho nên không thể quan tâm tới Vân Thù. Chẳng qua lúc nghe nói Vân Thù đang ở bên cạnh Quốc công gia, ta còn từng khuyên nhủ Đại Hãn, với địa vị và nhân phẩm của Quốc công gia, sao có thể bạc đãi Vân Thù được? Cũng chính vì nghe lời khuyên của ta, mà Đại Hãn mới yên lòng. Quốc công gia nên biết, Vân Thù là đứa con cưng của Đại Hãn.
Phương Giải cười nói:
- Đa tạ Đặc Cần đã nói tốt.
Lời này nói ra, chỉ có Hoàn Nhan Khang chính mình tin tưởng. Từ đó cũng có thể thấy Hoàn Nhan Khang hoàn toàn không biết gì về Phương Giải. Phương Giải rất thích người khác không biết gì về mình, hơn nữa là người xa lạ. Phải biết rằng lúc Hoàn Nhan Vân Thù ở bên cạnh Phương Giải, Phương Giải chưa phải là Quốc công gia gì đó.
- Vân Thù vẫn luôn nói với ta rằng, có ba người mà con bé thương yêu nhất, một là phụ thân con bé, hai là ca ca con bé, ba chính là ngươi.
Phương Giải nói:
- Vân Thù đã theo ta, vậy ta cũng có thể gọi ngươi một tiếng thúc thúc.
- Không dám không dám.
Hoàn Nhan Khang vội vàng khoát tay nói:
- Quốc công gia có thân phận hiển hách, mà tộc Bắc Liêu giờ là con dân dưới sự thống trị của Hoàng Đế Đại Tùy, sao có thể làm rối loạn quy củ được? Bất kể như thế nào, lễ tiết là không thể loạn.
Phương Giải cười cười, cũng không kiên trì:
- Trên đường tới đây, ta phát hiện tộc Bắc Liêu đã thích ứng với cuộc sống Trung Nguyên, nơi này chắc tốt hơn Thập Vạn Đại Sơn chứ?
- Tốt hơn!
Hoàn Nhan Khang từ đáy lòng nói:
- Tốt hơn rất nhiều. Quốc công gia chưa từng tới Thập Vạn Đại Sơn, nên không biết nơi đó lạnh như thế nào. Tộc Bắc Liêu bọn ta vì muốn tránh đi người Mông Nguyên áp bức đuổi giết, đành phải không ngừng lui vào sâu trong núi. Càng ở sâu, càng vất vả. Chỗ đó chớ nói không thể trồng được hoa mầu, cho dù là dùng trảm mã đao chém mạnh xuống, cũng chỉ lưu lại một vết mỏng trên mặt đất. Chỉ có cây tùng chịu được rét lạnh mới tồn tại được ở đó. Nếu muốn no bụng, cũng chỉ có thể săn bắn. May mà trong núi không thiếu hươu và thỏ tuyết, bằng không thật không biết sống sót thế nào.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!