TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1280: Cho ngựa uống nước sông Trường Giang
Nguyễn Đình Thái | Chat Online | |
27/08/2019 21:50:54 | |
Truyện kiếm hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
90 lượt xem
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1281: Giết lui quân địch, ăn một bữa cơm nóng (Truyện kiếm hiệp)
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1284: Vì sao (Truyện kiếm hiệp)
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1278: Tương lai trên người của hắn (Truyện kiếm hiệp)
- * TRANH BÁ THIÊN HẠ - Chương 1279: Hắc Sơn Quân Cái Xá (Truyện kiếm hiệp)
Khí hậu của Trung Nguyên dường như khiến cho những người từ thảo nguyên đến càng ngày càng không thích hợp. Càng là đi về hướng đông nam, môi trường hoàn toàn không giống với thảo nguyên kia khiến cho con người từ tâm lý đến con người đều không thoải mái. Sơn Giang Đạo là chỗ tốt nhất của Tây Bắc. Tuy là núi Mang Đãng ngăn lại một phần gió ấm từ phía nam. Nhưng Nghi Thủy ở phía đông cũng làm cho khí hậu trở nên ẩm thấp.
Những người đàn ông Mông Nguyên có thói quen trên thảo nguyên phi nước đại đón gió, sau khi đến Sơn Giang Đạo đều tỏ ra uể oải, mệt mỏi. Trong đại quân, bận rộn nhất là thầy thuốc đi theo quân lính. Khí hậu không phù hợp khiến cho rất nhiều binh sĩ mất đi khả năng chiến đấu. May thay, Mông Ca luôn lo lắng nhất đến tình trạng tổn thất một lượng lớn chiến mã lại không xảy ra. Bởi vì cách lý xử tử kịp thời, có thể làm cho bệnh tật của những con ngựa bị đưa vào chỗ chết không lây sang những con khác.
Vì cảm thấy oi bức, áo giáp vàng trên người của Mông Ca cũng đã sớm bị lột bỏ. Mặc một cái áo mỏng, vẫn còn cảm thấy ở đây rõ ràng là vẫn bị đè nén hơn trên thảo nguyên. Đã quen rồi với thảo nguyên mênh mông vô bờ, bây giờ cảm giác ngước mắt nhìn ba, bốn dặm không ra có lẽ mới là nguyên do cảm giác bị đè nén này.
Song, vẻ đẹp của những ngọn núi, thành phố và thị trấn nhìn thấy trên đường đi, cũng khiến cho con người có chút cảm thán.
Nơi này chi là những địa phương kiệt lực của nước Tùy. Nếu là đi tiếp về phía đông và phía nam, nghe nói không những phong cảnh đẹp như bức tranh mà còn là những nơi đất lành chim đậu.
Mông Ca lấy tay chỉ chỉ phía trước, cười cười nói:
- Nói ra, nếu như không phải tự người Tùy nổi loạn. Cho dù là trẫm ngự giá thân chinh đến đây thì cũng không thuận buồm xuôi gió như thế này, trước kia có nghĩ cũng không thể nghĩ được. Nhiều thế hệ tổ tiên đều từng nghĩ dẫn binh thâm nhập vào Trung Nguyên cho ngựa uống nước sông Trường Giang. Nhưng vì binh sĩ của quân Mông Nguyên chúng ta không thích hợp với khí hậu của Trung Nguyên, thêm vào đó không có bộ binh, khó có thể công thành cướp đất, cho nên mãi vẫn chưa thực hiện được chuyện này.
Ở Mông Nguyên, ngoài Đại Hãn ra, địa vị cao nhất là Vương Đình tướng quân. Vương Đình tướng quân đều là những người họ hàng trực hệ của Đại Hãn đảm nhiệm, hoặc là anh em của hắn hoặc là con cháu nối dõi, tương đương với Vương Gia trong người Hán. Cho nên từ khi Mông Nguyên lập quốc tới nay, về mặt cơ bản tất cả những Vương Đình tướng quân, đều xuất thân từ Khoát Khắc Đài Mông gia tộc.
Lúc này ngồi ở hai bên phía dưới Mông Ca, đều là những vị tướng lĩnh quan trọng trong cuộc đông chinh lần này. Trong đó có bốn vị là Khoát Khắc Đài Mông Vương Đình tướng quân, một vị là Hắc Sơn tướng quân. Tuy nhiên, ngay trước khi đông chinh, Mông Ca hạ chỉ đưa Hắc Sơn tướng quân Cái Xá nhận mệnh làm Vương Đình tướng quân. Điều này cũng khiến cho Cái Xá trở thành một Vương Đình tướng quân ngoại đầu tiên của Mông Nguyên từ trước tới nay.
- Đại Hãn, nơi này tốt thì tốt, nhưng so với thảo nguyên rõ ràng vẫn luôn có chút lo âu. Hạ thần vẫn cảm thấy trên thảo nguyên tốt hơn, đánh ngựa chạy như điên, mênh mông vô bờ. Nơi này núi non, sông ngòi, thành phố và thị trấn đều tụ lại một chỗ, ngay cả một dải đất rộng để ngựa có thể chạy cũng không có. Hành quân trên thảo nguyên, đại quân có thể dàn rộng ra tiến lên. Nhưng ở Trung Nguyên, hành quân chỉ có thể thuận theo đường mà đi. Gặp những hiểm quan, đội ngũ chỉ đành kéo thành một hàng dài, tốc độ quá chậm.
Khoát Khắc Đài Mông Xuyên, một trong những Vương Đình tướng quân nói.
Nói về tuổi tác, Khoát Khắc Đài Mông Xuyên là người lớn tuổi nhất trong những Vương Đình tướng quân. Hắn là chú ruột của Mông Ca, có sức ảnh hưởng rất lớn trong Mông Nguyên.
Lần này những Vương Đình tướng quân theo đại quân đến tính cả Cái Xá là chín người. Ngoài năm người ở đây ra còn có bốn người hiện nay hẳn là đã dẫn binh mã đi đến Hà Tây Đạo rồi. Sau khi tiến vào Tây Bắc, Mông Ca quyết định chia quân mà tiến, sai Vương Đình tướng quân Khoát Khắc Đài Mông Liệt là người quen thuộc Tây Bắc làm chủ tướng. Ba Vương Đình tướng quân khác hỗ trợ hắn dẫn binh cứ theo hướng đông mà đi, trực tiếp áp sát Hà Đông Đạo. Một lộ khác thì là Mông Ca tự mình thống lĩnh, đi theo Sơn Giang Đạo bên này, dự định tránh binh mã của Hắc Kỳ Quân ở Hà Tây Đạo và Thủy Sư, ở huyện Bình An này vượt qua sông Nghi Thủy, tiến vào Giang Bắc Đạo.
Lần này bốn người họ Khoát Khắc Đài Mông Vương Đình tướng quân đi theo Mông ca đến, ngoài Khoát Khắc Đài Mông Xuyên ra, còn có Vương Đình tướng quân Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt là người nhỏ tuổi nhất. Phụ thân của hắn trong lúc dẫn quân tấn công Đại Tuyết Sơn đã bị tử trận. Cho nên Mông Ca chấp nhận cho y cho thừa kế tước vị Vương Đình tướng quân. Phải biết là Vương Đình tướng quân của Mông Nguyên khác với Thân Vương lớn nhất của người Hán, tức là Vương Đình tướng quân không phải là cha truyền con nối.
Vinh quang chỉ có một đời mà thôi. Trong lịch sử của Mông Nguyên, cũng không biết có bao nhiêu điển cố phụ thân là Vương Đình tướng quân đến đời sau bị suy sụp.
Hai người khác, một người tên là Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha, một người tên là Khoát Khắc Đài Mông Thanh Thủy. Người trước năm nay ba mươi sáu tuổi, cũng là bởi vì chiến công hiển hách trong cuộc chiến với Phật tông mới được đề bạt lên. Người sau năm nay bốn mươi mốt tuổi, là tộc huynh của Mông ca. Phụ thân của Thanh Thủy đã thất bại trong cuộc chơi tranh cướp ngôi vị Đại Hãn với phụ thân của Mông Ca. Cuối cùng buồn bực sầu não mà chết. Mông Ca vì muốn lôi kéo dòng họ này của y, sau khi kế thừa ngôi vị Đại Hãn, Mông Ca phong Thanh Thủy làm Vương Đình tướng quân.
Trong bốn người này, Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha gia tộc thế lực yếu nhất. Xét cho cũng y cũng mới được đề bạt lên. Tuy nhiên ở dưới trướng của y có một đội kỵ binh do y tự tay huấn luyện, trong cuộc chiến với Phật tông liên tiếp lập nhiều chiến công. Đội ngũ này, Mông Ca cực kỳ trọng thị.
Mông Nguyên Lang Kỵ chỉ là một tên gọi chung. Kỵ binh chính quy của các bộ tộc đều được gọi là Lang Kỵ. Chỉ có Vương Đình Lang Kỵ, mới là lực lượng trực hệ của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông, cũng là có trang bị và tố chất tốt nhất trong tất cả đội quân Mông Nguyên.
Thoạt nhìn, dường như sáu người ngồi ở chỗ này, chỉ có một người ngoài.
Hắn chính là Hắc Sơn tướng quân Cái Xá.
Cái Xá trong người cũng có dòng máu của Hoàng tộc. Chẳng qua là từ rất xa xưa trước kia tổ tiên của hắn thành lập quốc gia đã bị Mông Nguyên tiến công tiêu diệt. Bởi vì dân tộc của hắn hết sức dũng mãnh, đến nỗi mà Hoàng Kim Gia Tộc thậm chí còn không dám thực thi sách lược vẫn luôn tiến hành từ xưa đến nay sau khi xâm lược thành công đối với dân tộc này. Đó chính là ra sức làm giảm bớt số lượng đàn ông con trai ở những bộ tộc bị thống trị.
Khu vực Hắc Sơn cách Vương Đình rất xa, sức khống chế của Khoát Khắc Đài Mông gia tộc ở Hắc Sơn bên kia kỳ thực không được hoàn toàn lớn mạnh. Cho nên, đối với người của khu vực Hắc Sơn, Vương Đình Mông Nguyên vẫn luôn áp dụng chính sách lôi kéo.- Nơi này cho dù là suy kiệt, cho dù là bị đè nén, cũng không biết là giàu có hơn mấy lần so với những cánh đồng thảo nguyên đẹp nhất.
Giọng của Cái Xá rất nhỏ nói ra một câu, cũng chẳng mảy may thèm để ý đến những Vương Đình tướng quân trong dòng họ Khoát Khắc Đài Mông có biết bao căm thù đối với hắn. Cái Xá thậm chí rất thích hưởng thụ sự căm thù này. Bởi vì sự căm thù này hoàn toàn chứng tỏ được sức ảnh hưởng của hắn. Nếu như bản thân mình là một người bé nhỏ không đáng kể, vậy thì những gã đối diện luôn tự cho mình là người có dòng máu cao quý kia tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến hắn.
- Giàu có hơn so với thảo nguyên?
Đa Biệt là người khó chịu nhất với Cái Xá, cậy vào sức mạnh của tuổi trẻ chẳng có một chút sợ hãi đối với Cái Xá:
- Cái Xá tướng quân thử nói xem, nơi đây chỗ nào là giàu có?
- Ta không biết nơi này chỗ nào giàu có, nhưng ta biết rằng trên thảo nguyên có biết bao nhiêu bần cùng.
Cái Xá cũng chẳng thèm nhìn gã, thản nhiên trả lời:
- Ngươi cảm thấy trên thảo nguyên giàu có, thế ta hỏi ngươi, trên thảo nguyên ngoài cỏ và ngựa, bò, dê ra, còn có cái gì nữa?
- Còn có…
Đa Biệt há hốc mồm, hẳn là bị ngắc ngứ mất một lúc, miệng của gã cứ há hốc như thế có đến mười giây, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được ở trên đồng cỏ còn có cái gì khác có thể khoe khoang. Lúc này gã mới tỉnh ngộ ra, hóa ra trên thảo nguyên đúng thật là chỉ có những thứ này. Nhưng gã vẫn không phục, trừng mắt nhìn Cái Xá xong dứt khoát không nói thêm gì nữa.
- Trên thảo nguyên thoạt nhìn thì đẹp nhất đấy, cũng chẳng qua chỉ là đồng cỏ có bò dê thành đàn mà thôi. Nhưng ở nơi này, có núi cao sông rộng, có thành trì quan ải, có bình nguyên có vùng sông nước, có những nữ nhân dịu dàng, có vàng bạc chất đống. Áo gấm hoa mỹ của người Hán, thiên hạ không đâu sánh kịp. Người Hán chữ viết sâu xa, thiên hạ không đâu sánh kịp. Người Hán lễ nghi tao nhã, thiên hạ không đâu sánh kịp.
Cái xá lạnh lùng nói:
- Cho rằng thảo nguyên mới là nơi đẹp nhất, là bởi vì tầm mắt quá hạn hẹp.
Mông Ca nhìn Đa Biệt một cái, cười cười nói:
- Lời của Cái Xá rất đúng, nhưng trên thảo nguyên cũng không đến nỗi tệ như thế. Chính bởi vì trên những dải thảo nguyên tươi đẹp này, mới thai nghén nên những dũng sĩ mạnh mẽ như lang sói, mới đào tạo nên những tướng lĩnh xuất sắc như các ngươi. Người Hán quả thực có rất nhiều nơi khiến cho người ta cảm thấy ghê gớm, có rất nhiều thứ đáng để chúng ta học tập, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.
Cái Xá khẽ gật đầu:
- Đại Hãn nói rất phải, hạ thần chỉ là cảm thấy có một số người con mắt quá thiển cận. Một bước ở trước mặt có một đồng tiền, hắn nhìn thấy rồi, cứ như là nhặt được của quý. Nhưng lại không thể nhìn thấy một thỏi bạc ở sau ba bước, càng không thể nhìn thấy một ngọn núi vàng ở sau năm bước. Cho nên hắn mãi mãi chỉ có thể nhặt được đồng tiền kia, tự cho mình là người giàu có nhất thiên hạ.
- Ngươi đang nói ai!
Đa Biệt đứng bật dậy giận dữ hỏi.
Cái Xá căn bản không để ý tới hắn, đứng dậy vòng tay thi lễ với Mông Ca:
- Đại Hãn, ta muốn đi ra phía trước xem xem. Huyện thành Bình An tuy là không to lắm, nhưng xét cho cùng là nơi hành chính sở tại của quận Bình An. Sức chống cự của người Hán cũng không hẳn là yếu. Đây là một cơ hội rèn luyện binh sĩ hiếm có. Chỉ có khiến cho binh sĩ của chúng ta càng thêm quen thuộc cách như thế nào để công chiếm thành trì, mới có thể đi càng xa hơn ở Trung Nguyên.Mông Ca biết rằng một số người trong dòng tộc của mình đều rất khó chịu khi nhìn Cái Xá, cho nên đồng ý thỉnh cầu của Cái Xá:
- Đi thôi, hãy khiến cho những dũng sĩ của Hắc Sơn Quân càng trở nên mạnh mẽ hơn trong cuộc chiến với người Hán. Những người đàn ông đến từ nơi thảo nguyên xa xôi nhất dùng máu của kẻ địch để đánh bóng thanh kiếm cong của các ngươi.
- Vâng.
Cái Xá cúi đầu, cánh tay phải vòng ngang trước ngực thi lễ.
- Đại Hãn, có một chuyện ngài lúc này nên suy tính rồi.
Cái Xá đi tới cửa đại chướng đột nhiên đứng lại, quay đầu lại nhìn Mông Ca nói:
- Qua huyện Bình An chính là Nghi Thủy. Trong một tháng gần đây không có trận mưa nào. Đối với vượt sông mà nói đây là một tin tốt. Chúng ta không có thuyền bè. Những thương thuyền ở bến đò huyên thành Bình An đều đã sớm chạy trốn rồi. Nếu muốn dựa vào những thuyền nhỏ của dân đánh bắt cá ở huyện Bình An qua sông sẽ mãi mãi không đủ. Ngài hiện nay bên mình có không ít người nhàn rỗi không làm việc gì. Nếu như đao kiếm trong tay bọn họ đã hoen gỉ, thật ra có thể dùng cách chặt cây để mài sáng đao kiếm.
Mông Ca khẽ cau mày, đề nghi của Cái Xá quả là có lý. Nhưng cách nói năng của hắn rất làm cho người khác khó chịu.
- Cái Xá.
Mông Xuyên đứng lên, nhìn Cái Xá nói:
- Nếu như ngươi cho rằng cái kiếm cong ở thắt lưng ta bị han gỉ, có muốn ta rút ra cho ngươi xem không?
Cái Xá lạnh lùng trả lời:
Nếu như thanh kiếm cong của ngươi chỉ có thể rút ra lúc mặt đối diện với người cùng trong thảo nguyên. Ta chẳng nghĩ ra sẽ dùng từ ngữ gì để ca ngợi sự dũng cảm của ngươi. Nếu như ngươi chỉ nhìn thấy sự không tôn trọng của ta đối với ngươi mà không nhìn thấy bản thân mình có chỗ không đáng để người khác tôn trọng. Như vậy thì ngươi mãi mãi là người thất bại.
Hắn nhìn sang Mông Ca:
- Ta đối với ngài trước sau luôn tôn trọng. Bởi vì ngài là một lãnh tụ vĩ đại. Ngài dám khai chiến với Phật tông, Chỉ cần điểm này đã khiến cho ta vô cùng kính trọng. Ta nguyện ý đi trước chiến mã của ngài để phá núi mở đường, cũng nguyện ý theo hướng tay chỉ của ngài rút đao tiến lên. Nhưng bệ hạ, cho ngựa uống nước sông Trường Giang không khó…
Hắn nói rành rọt từng chữ từng câu:
- Nếu như ngài bằng lòng, con dân của ngài thậm chí có thể vì ngài cho ngựa uống nước ở nơi bờ biền cực đông bao la bát ngát của Đai lục, lẽ nào không phải là đánh hạ nơi nào, còn là vĩnh viễn chiếm cứ một nơi nào đó. Người Hán có biết bao nhiêu thứ tốt. Chúng ta không chỉ là muốn cướp đoạt lấy, mà còn muốn biến nó thành của mình. Còn những bộ hạ này của ngài, rõ ràng là chẳng nghĩ đến những điều đó…Cho nên, ta có chút lo lắng.
Nói xong câu đó, hắn xoay người đi ra khỏi đại chướng.
- Hắn là cái thá gì!
Đa Biệt tức giận mạt sát.
Mông Ca xua xua tay, nhìn bóng dáng của Cái Xá khuất dần, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Những người đàn ông Mông Nguyên có thói quen trên thảo nguyên phi nước đại đón gió, sau khi đến Sơn Giang Đạo đều tỏ ra uể oải, mệt mỏi. Trong đại quân, bận rộn nhất là thầy thuốc đi theo quân lính. Khí hậu không phù hợp khiến cho rất nhiều binh sĩ mất đi khả năng chiến đấu. May thay, Mông Ca luôn lo lắng nhất đến tình trạng tổn thất một lượng lớn chiến mã lại không xảy ra. Bởi vì cách lý xử tử kịp thời, có thể làm cho bệnh tật của những con ngựa bị đưa vào chỗ chết không lây sang những con khác.
Vì cảm thấy oi bức, áo giáp vàng trên người của Mông Ca cũng đã sớm bị lột bỏ. Mặc một cái áo mỏng, vẫn còn cảm thấy ở đây rõ ràng là vẫn bị đè nén hơn trên thảo nguyên. Đã quen rồi với thảo nguyên mênh mông vô bờ, bây giờ cảm giác ngước mắt nhìn ba, bốn dặm không ra có lẽ mới là nguyên do cảm giác bị đè nén này.
Song, vẻ đẹp của những ngọn núi, thành phố và thị trấn nhìn thấy trên đường đi, cũng khiến cho con người có chút cảm thán.
Nơi này chi là những địa phương kiệt lực của nước Tùy. Nếu là đi tiếp về phía đông và phía nam, nghe nói không những phong cảnh đẹp như bức tranh mà còn là những nơi đất lành chim đậu.
Mông Ca lấy tay chỉ chỉ phía trước, cười cười nói:
- Nói ra, nếu như không phải tự người Tùy nổi loạn. Cho dù là trẫm ngự giá thân chinh đến đây thì cũng không thuận buồm xuôi gió như thế này, trước kia có nghĩ cũng không thể nghĩ được. Nhiều thế hệ tổ tiên đều từng nghĩ dẫn binh thâm nhập vào Trung Nguyên cho ngựa uống nước sông Trường Giang. Nhưng vì binh sĩ của quân Mông Nguyên chúng ta không thích hợp với khí hậu của Trung Nguyên, thêm vào đó không có bộ binh, khó có thể công thành cướp đất, cho nên mãi vẫn chưa thực hiện được chuyện này.
Ở Mông Nguyên, ngoài Đại Hãn ra, địa vị cao nhất là Vương Đình tướng quân. Vương Đình tướng quân đều là những người họ hàng trực hệ của Đại Hãn đảm nhiệm, hoặc là anh em của hắn hoặc là con cháu nối dõi, tương đương với Vương Gia trong người Hán. Cho nên từ khi Mông Nguyên lập quốc tới nay, về mặt cơ bản tất cả những Vương Đình tướng quân, đều xuất thân từ Khoát Khắc Đài Mông gia tộc.
Lúc này ngồi ở hai bên phía dưới Mông Ca, đều là những vị tướng lĩnh quan trọng trong cuộc đông chinh lần này. Trong đó có bốn vị là Khoát Khắc Đài Mông Vương Đình tướng quân, một vị là Hắc Sơn tướng quân. Tuy nhiên, ngay trước khi đông chinh, Mông Ca hạ chỉ đưa Hắc Sơn tướng quân Cái Xá nhận mệnh làm Vương Đình tướng quân. Điều này cũng khiến cho Cái Xá trở thành một Vương Đình tướng quân ngoại đầu tiên của Mông Nguyên từ trước tới nay.
- Đại Hãn, nơi này tốt thì tốt, nhưng so với thảo nguyên rõ ràng vẫn luôn có chút lo âu. Hạ thần vẫn cảm thấy trên thảo nguyên tốt hơn, đánh ngựa chạy như điên, mênh mông vô bờ. Nơi này núi non, sông ngòi, thành phố và thị trấn đều tụ lại một chỗ, ngay cả một dải đất rộng để ngựa có thể chạy cũng không có. Hành quân trên thảo nguyên, đại quân có thể dàn rộng ra tiến lên. Nhưng ở Trung Nguyên, hành quân chỉ có thể thuận theo đường mà đi. Gặp những hiểm quan, đội ngũ chỉ đành kéo thành một hàng dài, tốc độ quá chậm.
Khoát Khắc Đài Mông Xuyên, một trong những Vương Đình tướng quân nói.
Nói về tuổi tác, Khoát Khắc Đài Mông Xuyên là người lớn tuổi nhất trong những Vương Đình tướng quân. Hắn là chú ruột của Mông Ca, có sức ảnh hưởng rất lớn trong Mông Nguyên.
Lần này những Vương Đình tướng quân theo đại quân đến tính cả Cái Xá là chín người. Ngoài năm người ở đây ra còn có bốn người hiện nay hẳn là đã dẫn binh mã đi đến Hà Tây Đạo rồi. Sau khi tiến vào Tây Bắc, Mông Ca quyết định chia quân mà tiến, sai Vương Đình tướng quân Khoát Khắc Đài Mông Liệt là người quen thuộc Tây Bắc làm chủ tướng. Ba Vương Đình tướng quân khác hỗ trợ hắn dẫn binh cứ theo hướng đông mà đi, trực tiếp áp sát Hà Đông Đạo. Một lộ khác thì là Mông Ca tự mình thống lĩnh, đi theo Sơn Giang Đạo bên này, dự định tránh binh mã của Hắc Kỳ Quân ở Hà Tây Đạo và Thủy Sư, ở huyện Bình An này vượt qua sông Nghi Thủy, tiến vào Giang Bắc Đạo.
Lần này bốn người họ Khoát Khắc Đài Mông Vương Đình tướng quân đi theo Mông ca đến, ngoài Khoát Khắc Đài Mông Xuyên ra, còn có Vương Đình tướng quân Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt là người nhỏ tuổi nhất. Phụ thân của hắn trong lúc dẫn quân tấn công Đại Tuyết Sơn đã bị tử trận. Cho nên Mông Ca chấp nhận cho y cho thừa kế tước vị Vương Đình tướng quân. Phải biết là Vương Đình tướng quân của Mông Nguyên khác với Thân Vương lớn nhất của người Hán, tức là Vương Đình tướng quân không phải là cha truyền con nối.
Vinh quang chỉ có một đời mà thôi. Trong lịch sử của Mông Nguyên, cũng không biết có bao nhiêu điển cố phụ thân là Vương Đình tướng quân đến đời sau bị suy sụp.
Hai người khác, một người tên là Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha, một người tên là Khoát Khắc Đài Mông Thanh Thủy. Người trước năm nay ba mươi sáu tuổi, cũng là bởi vì chiến công hiển hách trong cuộc chiến với Phật tông mới được đề bạt lên. Người sau năm nay bốn mươi mốt tuổi, là tộc huynh của Mông ca. Phụ thân của Thanh Thủy đã thất bại trong cuộc chơi tranh cướp ngôi vị Đại Hãn với phụ thân của Mông Ca. Cuối cùng buồn bực sầu não mà chết. Mông Ca vì muốn lôi kéo dòng họ này của y, sau khi kế thừa ngôi vị Đại Hãn, Mông Ca phong Thanh Thủy làm Vương Đình tướng quân.
Trong bốn người này, Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha gia tộc thế lực yếu nhất. Xét cho cũng y cũng mới được đề bạt lên. Tuy nhiên ở dưới trướng của y có một đội kỵ binh do y tự tay huấn luyện, trong cuộc chiến với Phật tông liên tiếp lập nhiều chiến công. Đội ngũ này, Mông Ca cực kỳ trọng thị.
Mông Nguyên Lang Kỵ chỉ là một tên gọi chung. Kỵ binh chính quy của các bộ tộc đều được gọi là Lang Kỵ. Chỉ có Vương Đình Lang Kỵ, mới là lực lượng trực hệ của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông, cũng là có trang bị và tố chất tốt nhất trong tất cả đội quân Mông Nguyên.
Thoạt nhìn, dường như sáu người ngồi ở chỗ này, chỉ có một người ngoài.
Hắn chính là Hắc Sơn tướng quân Cái Xá.
Cái Xá trong người cũng có dòng máu của Hoàng tộc. Chẳng qua là từ rất xa xưa trước kia tổ tiên của hắn thành lập quốc gia đã bị Mông Nguyên tiến công tiêu diệt. Bởi vì dân tộc của hắn hết sức dũng mãnh, đến nỗi mà Hoàng Kim Gia Tộc thậm chí còn không dám thực thi sách lược vẫn luôn tiến hành từ xưa đến nay sau khi xâm lược thành công đối với dân tộc này. Đó chính là ra sức làm giảm bớt số lượng đàn ông con trai ở những bộ tộc bị thống trị.
Khu vực Hắc Sơn cách Vương Đình rất xa, sức khống chế của Khoát Khắc Đài Mông gia tộc ở Hắc Sơn bên kia kỳ thực không được hoàn toàn lớn mạnh. Cho nên, đối với người của khu vực Hắc Sơn, Vương Đình Mông Nguyên vẫn luôn áp dụng chính sách lôi kéo.- Nơi này cho dù là suy kiệt, cho dù là bị đè nén, cũng không biết là giàu có hơn mấy lần so với những cánh đồng thảo nguyên đẹp nhất.
Giọng của Cái Xá rất nhỏ nói ra một câu, cũng chẳng mảy may thèm để ý đến những Vương Đình tướng quân trong dòng họ Khoát Khắc Đài Mông có biết bao căm thù đối với hắn. Cái Xá thậm chí rất thích hưởng thụ sự căm thù này. Bởi vì sự căm thù này hoàn toàn chứng tỏ được sức ảnh hưởng của hắn. Nếu như bản thân mình là một người bé nhỏ không đáng kể, vậy thì những gã đối diện luôn tự cho mình là người có dòng máu cao quý kia tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến hắn.
- Giàu có hơn so với thảo nguyên?
Đa Biệt là người khó chịu nhất với Cái Xá, cậy vào sức mạnh của tuổi trẻ chẳng có một chút sợ hãi đối với Cái Xá:
- Cái Xá tướng quân thử nói xem, nơi đây chỗ nào là giàu có?
- Ta không biết nơi này chỗ nào giàu có, nhưng ta biết rằng trên thảo nguyên có biết bao nhiêu bần cùng.
Cái Xá cũng chẳng thèm nhìn gã, thản nhiên trả lời:
- Ngươi cảm thấy trên thảo nguyên giàu có, thế ta hỏi ngươi, trên thảo nguyên ngoài cỏ và ngựa, bò, dê ra, còn có cái gì nữa?
- Còn có…
Đa Biệt há hốc mồm, hẳn là bị ngắc ngứ mất một lúc, miệng của gã cứ há hốc như thế có đến mười giây, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được ở trên đồng cỏ còn có cái gì khác có thể khoe khoang. Lúc này gã mới tỉnh ngộ ra, hóa ra trên thảo nguyên đúng thật là chỉ có những thứ này. Nhưng gã vẫn không phục, trừng mắt nhìn Cái Xá xong dứt khoát không nói thêm gì nữa.
- Trên thảo nguyên thoạt nhìn thì đẹp nhất đấy, cũng chẳng qua chỉ là đồng cỏ có bò dê thành đàn mà thôi. Nhưng ở nơi này, có núi cao sông rộng, có thành trì quan ải, có bình nguyên có vùng sông nước, có những nữ nhân dịu dàng, có vàng bạc chất đống. Áo gấm hoa mỹ của người Hán, thiên hạ không đâu sánh kịp. Người Hán chữ viết sâu xa, thiên hạ không đâu sánh kịp. Người Hán lễ nghi tao nhã, thiên hạ không đâu sánh kịp.
Cái xá lạnh lùng nói:
- Cho rằng thảo nguyên mới là nơi đẹp nhất, là bởi vì tầm mắt quá hạn hẹp.
Mông Ca nhìn Đa Biệt một cái, cười cười nói:
- Lời của Cái Xá rất đúng, nhưng trên thảo nguyên cũng không đến nỗi tệ như thế. Chính bởi vì trên những dải thảo nguyên tươi đẹp này, mới thai nghén nên những dũng sĩ mạnh mẽ như lang sói, mới đào tạo nên những tướng lĩnh xuất sắc như các ngươi. Người Hán quả thực có rất nhiều nơi khiến cho người ta cảm thấy ghê gớm, có rất nhiều thứ đáng để chúng ta học tập, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.
Cái Xá khẽ gật đầu:
- Đại Hãn nói rất phải, hạ thần chỉ là cảm thấy có một số người con mắt quá thiển cận. Một bước ở trước mặt có một đồng tiền, hắn nhìn thấy rồi, cứ như là nhặt được của quý. Nhưng lại không thể nhìn thấy một thỏi bạc ở sau ba bước, càng không thể nhìn thấy một ngọn núi vàng ở sau năm bước. Cho nên hắn mãi mãi chỉ có thể nhặt được đồng tiền kia, tự cho mình là người giàu có nhất thiên hạ.
- Ngươi đang nói ai!
Đa Biệt đứng bật dậy giận dữ hỏi.
Cái Xá căn bản không để ý tới hắn, đứng dậy vòng tay thi lễ với Mông Ca:
- Đại Hãn, ta muốn đi ra phía trước xem xem. Huyện thành Bình An tuy là không to lắm, nhưng xét cho cùng là nơi hành chính sở tại của quận Bình An. Sức chống cự của người Hán cũng không hẳn là yếu. Đây là một cơ hội rèn luyện binh sĩ hiếm có. Chỉ có khiến cho binh sĩ của chúng ta càng thêm quen thuộc cách như thế nào để công chiếm thành trì, mới có thể đi càng xa hơn ở Trung Nguyên.Mông Ca biết rằng một số người trong dòng tộc của mình đều rất khó chịu khi nhìn Cái Xá, cho nên đồng ý thỉnh cầu của Cái Xá:
- Đi thôi, hãy khiến cho những dũng sĩ của Hắc Sơn Quân càng trở nên mạnh mẽ hơn trong cuộc chiến với người Hán. Những người đàn ông đến từ nơi thảo nguyên xa xôi nhất dùng máu của kẻ địch để đánh bóng thanh kiếm cong của các ngươi.
- Vâng.
Cái Xá cúi đầu, cánh tay phải vòng ngang trước ngực thi lễ.
- Đại Hãn, có một chuyện ngài lúc này nên suy tính rồi.
Cái Xá đi tới cửa đại chướng đột nhiên đứng lại, quay đầu lại nhìn Mông Ca nói:
- Qua huyện Bình An chính là Nghi Thủy. Trong một tháng gần đây không có trận mưa nào. Đối với vượt sông mà nói đây là một tin tốt. Chúng ta không có thuyền bè. Những thương thuyền ở bến đò huyên thành Bình An đều đã sớm chạy trốn rồi. Nếu muốn dựa vào những thuyền nhỏ của dân đánh bắt cá ở huyện Bình An qua sông sẽ mãi mãi không đủ. Ngài hiện nay bên mình có không ít người nhàn rỗi không làm việc gì. Nếu như đao kiếm trong tay bọn họ đã hoen gỉ, thật ra có thể dùng cách chặt cây để mài sáng đao kiếm.
Mông Ca khẽ cau mày, đề nghi của Cái Xá quả là có lý. Nhưng cách nói năng của hắn rất làm cho người khác khó chịu.
- Cái Xá.
Mông Xuyên đứng lên, nhìn Cái Xá nói:
- Nếu như ngươi cho rằng cái kiếm cong ở thắt lưng ta bị han gỉ, có muốn ta rút ra cho ngươi xem không?
Cái Xá lạnh lùng trả lời:
Nếu như thanh kiếm cong của ngươi chỉ có thể rút ra lúc mặt đối diện với người cùng trong thảo nguyên. Ta chẳng nghĩ ra sẽ dùng từ ngữ gì để ca ngợi sự dũng cảm của ngươi. Nếu như ngươi chỉ nhìn thấy sự không tôn trọng của ta đối với ngươi mà không nhìn thấy bản thân mình có chỗ không đáng để người khác tôn trọng. Như vậy thì ngươi mãi mãi là người thất bại.
Hắn nhìn sang Mông Ca:
- Ta đối với ngài trước sau luôn tôn trọng. Bởi vì ngài là một lãnh tụ vĩ đại. Ngài dám khai chiến với Phật tông, Chỉ cần điểm này đã khiến cho ta vô cùng kính trọng. Ta nguyện ý đi trước chiến mã của ngài để phá núi mở đường, cũng nguyện ý theo hướng tay chỉ của ngài rút đao tiến lên. Nhưng bệ hạ, cho ngựa uống nước sông Trường Giang không khó…
Hắn nói rành rọt từng chữ từng câu:
- Nếu như ngài bằng lòng, con dân của ngài thậm chí có thể vì ngài cho ngựa uống nước ở nơi bờ biền cực đông bao la bát ngát của Đai lục, lẽ nào không phải là đánh hạ nơi nào, còn là vĩnh viễn chiếm cứ một nơi nào đó. Người Hán có biết bao nhiêu thứ tốt. Chúng ta không chỉ là muốn cướp đoạt lấy, mà còn muốn biến nó thành của mình. Còn những bộ hạ này của ngài, rõ ràng là chẳng nghĩ đến những điều đó…Cho nên, ta có chút lo lắng.
Nói xong câu đó, hắn xoay người đi ra khỏi đại chướng.
- Hắn là cái thá gì!
Đa Biệt tức giận mạt sát.
Mông Ca xua xua tay, nhìn bóng dáng của Cái Xá khuất dần, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!