CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 433: Sao em lại lừa mọi người!
Nguyễn Đình Thái | Chat Online | |
31/08/2019 23:03:24 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
81 lượt xem
- * CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 434: Tên này bị kích động đến ngu người rồi (Truyện ngôn tình)
- * CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 435: Em là cả thế giới của anh, em nói xem em có nặng không? (Truyện ngôn tình)
- * CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 432: Con gái quan trọng hay miếng ngọc kia quan trọng (Truyện ngôn tình)
- * CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 431: Sủng vợ còn cần phải chọn chỗ sao? (Truyện ngôn tình)
CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH!
Chương 433: Sao em lại lừa mọi người!
Chương trướcChương tiếp
Tô Lâm Hoan biết cha mình hiện tại cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể quay sang dỗ dành mẹ, "Thôi mẹ ạ, để con mua cho mẹ miếng ngọc khác đẹp hơn. Mẹ đừng buồn nữa."
Nếu như chỉ cần một miếng ngọc mà có thể giải quyết vấn đề, đó cũng là chuyện tốt, ít nhất cô ta không cần đi lấy lòng người đàn ông tàn phế kia.
Chẳng qua là, làm cho Tô Lâm Hoan không nghĩ tới chính là, Phó Cảnh Ngộ lại đưa cho Diệp Phồn Tinh món đồ quý giá như vậy?
Phó Cảnh Ngộ cam lòng sao?!
Ban đầu lúc mình ở bên cạnh anh ta, anh ta từng tặng gì cho mình sao?
Hình như không có thứ gì.
Ngược lại là ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ, sẽ tặng cô ta một vài thứ.
Khi đó cô ta còn an ủi mình, Phó Cảnh Ngộ là đàn ông, tâm tư không đặt ở trên người phụ nữ là bình thường, nhưng mà bây giờ, anh lại cưng chiều Diệp Phồn Tinh như vậy,cô ta khó tránh khỏi có chút chua chát trong lòng.
Tính toán một chút!
Hiện tại anh ta là một người tàn phế, không làm như vậy, làm sao có thể giữ Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh anh ta?
-
Diệp Phồn Tinh còn ngồi ở trên ghế sa lon nghiên cứu miếng ngọc này, Phó Linh Lung từ bên ngoài đi vào,gọi "Tiểu Tinh."
Vào giờ phút này, Phó Cảnh Ngộ vừa về đến nhà, còn ngồi trên xe lăn.
Phó Linh Lung vừa tiến đến, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn là bộ dáng này, trong lòng chợt trầm xuống. Mới vừa rồi còn ở trên đường tràn đầy mong đợi, giờ phút này lại trở về chỗ cũ.
Cũng may chị có chuẩn bị tâm lý, không có ôm kỳ vọng quá lớn, vẫn bình tĩnh đi vào.
"Chị ạ." Diệp Phồn Tinh lên tiếng chào hỏi.
Phó Linh Lung nhìn Diệp Phồn Tinh, mang theo mấy phần trách cứ: "sao em lại lừa chị chứ? "
"..." Diệp Phồn Tinh khó hiểu nhìn Phó Linh Lung, "Em lừa chị gì chứ?"
Chị ấy đột nhiên tới nói một câu như vậy, Diệp Phồn Tinh căn bản nghe không hiểu.
Phó Linh Lung nhìn chân Phó Cảnh Ngộ, có chút mất mát mà nói: "Làm sao có thể nói chân của Cảnh Ngộ đã bình phục chứ? Ba mẹ nghe em và dì Ngô nói vậy, sướng đến phát điên rồi."
Kết quả lại nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn ngồi trên xe lăn.
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, mới biết chị chồng là đang chỉ cái gì.
Cô có chút vô tội nói: "Chị, em không lừa chị."
Ngược lại là Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh thật bội phục,vẫn còn ngồi trên xe lăn, anh không thấy phiền toái à.
Phó Linh Lung nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, mang theo mấy phần oán giận nói: "Hôm nay dì Ngô gọi điện thoại nói, chân em tốt rồi, chị còn tưởng thật."
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nói: "Còn chưa bình phục hẳn." "Chị thấy mà." Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ còn ngồi trên xe lăn, Phó Linh Lung ngừng hi vọng rồi.
Phó Cảnh Ngộ bộ dáng nghiêm túc: "Kỷ Minh Viễn nói, cần hai tháng nữa mới có thể hoàn toàn bình phục. Nhưng mà bây giờ đi lại bình thường thì không thành vấn đề."
"..." Phó Linh Lung nghe xong lời Phó Cảnh Ngộ nói, sửng sốt một hồi, cho nên, ý tứ của em trai chị là: "Cho nên bây giờ em đi lại được thật?"
Phó Cảnh Ngộ không trả lời, chẳng qua chỉ đứng lên, trực tiếp đi về phía thang máy, tiện thể nói với Diệp Phồn Tinh: "anh đi gọi điện thoại, lúc nào ăn cơm nhớ gọi anh."
Anh bình tĩnh như vậy, xe lăn để ở một bên.
Mãi đến khi Phó Cảnh Ngộ tiến vào thang máy, Phó Linh Lung mới phản ứng được, Phó Cảnh Ngộ, thật sự đứng lên được rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Linh Lung, gọi "chị ơi."
Phó Linh Lung có chút sững sờ ngồi xuống, khả năng hình ảnh trước mắt thực sự quá kích thích, chị nhất thời vẫn không thể tiếp nhận.
một lát sau, mới nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, trong giọng nói thêm mấy phần mừng rỡ, " vừa rồi chị không có nhìn lầm chứ?"
Diệp Phồn Tinh không nhịn được bật cười một tiếng: "Thật mà, anh ấy đã bình phục thật rồi. Chẳng qua từ trước tới giờ anh ấy không nói, cũng là hôm nay em mới phát hiện."
Nếu như không phải cô phát hiện, Phó Cảnh Ngộ chắc còn lừa gạt thêm ít ngày nữa.
Về phần tại sao, Diệp Phồn Tinh cũng không rõ lắm.
Mau like và bỏ phiếu khích lệ Sữa đi nào!
Chương 433: Sao em lại lừa mọi người!
Chương trướcChương tiếp
Tô Lâm Hoan biết cha mình hiện tại cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể quay sang dỗ dành mẹ, "Thôi mẹ ạ, để con mua cho mẹ miếng ngọc khác đẹp hơn. Mẹ đừng buồn nữa."
Nếu như chỉ cần một miếng ngọc mà có thể giải quyết vấn đề, đó cũng là chuyện tốt, ít nhất cô ta không cần đi lấy lòng người đàn ông tàn phế kia.
Chẳng qua là, làm cho Tô Lâm Hoan không nghĩ tới chính là, Phó Cảnh Ngộ lại đưa cho Diệp Phồn Tinh món đồ quý giá như vậy?
Phó Cảnh Ngộ cam lòng sao?!
Ban đầu lúc mình ở bên cạnh anh ta, anh ta từng tặng gì cho mình sao?
Hình như không có thứ gì.
Ngược lại là ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ, sẽ tặng cô ta một vài thứ.
Khi đó cô ta còn an ủi mình, Phó Cảnh Ngộ là đàn ông, tâm tư không đặt ở trên người phụ nữ là bình thường, nhưng mà bây giờ, anh lại cưng chiều Diệp Phồn Tinh như vậy,cô ta khó tránh khỏi có chút chua chát trong lòng.
Tính toán một chút!
Hiện tại anh ta là một người tàn phế, không làm như vậy, làm sao có thể giữ Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh anh ta?
-
Diệp Phồn Tinh còn ngồi ở trên ghế sa lon nghiên cứu miếng ngọc này, Phó Linh Lung từ bên ngoài đi vào,gọi "Tiểu Tinh."
Vào giờ phút này, Phó Cảnh Ngộ vừa về đến nhà, còn ngồi trên xe lăn.
Phó Linh Lung vừa tiến đến, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn là bộ dáng này, trong lòng chợt trầm xuống. Mới vừa rồi còn ở trên đường tràn đầy mong đợi, giờ phút này lại trở về chỗ cũ.
Cũng may chị có chuẩn bị tâm lý, không có ôm kỳ vọng quá lớn, vẫn bình tĩnh đi vào.
"Chị ạ." Diệp Phồn Tinh lên tiếng chào hỏi.
Phó Linh Lung nhìn Diệp Phồn Tinh, mang theo mấy phần trách cứ: "sao em lại lừa chị chứ? "
"..." Diệp Phồn Tinh khó hiểu nhìn Phó Linh Lung, "Em lừa chị gì chứ?"
Chị ấy đột nhiên tới nói một câu như vậy, Diệp Phồn Tinh căn bản nghe không hiểu.
Phó Linh Lung nhìn chân Phó Cảnh Ngộ, có chút mất mát mà nói: "Làm sao có thể nói chân của Cảnh Ngộ đã bình phục chứ? Ba mẹ nghe em và dì Ngô nói vậy, sướng đến phát điên rồi."
Kết quả lại nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn ngồi trên xe lăn.
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, mới biết chị chồng là đang chỉ cái gì.
Cô có chút vô tội nói: "Chị, em không lừa chị."
Ngược lại là Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh thật bội phục,vẫn còn ngồi trên xe lăn, anh không thấy phiền toái à.
Phó Linh Lung nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, mang theo mấy phần oán giận nói: "Hôm nay dì Ngô gọi điện thoại nói, chân em tốt rồi, chị còn tưởng thật."
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nói: "Còn chưa bình phục hẳn." "Chị thấy mà." Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ còn ngồi trên xe lăn, Phó Linh Lung ngừng hi vọng rồi.
Phó Cảnh Ngộ bộ dáng nghiêm túc: "Kỷ Minh Viễn nói, cần hai tháng nữa mới có thể hoàn toàn bình phục. Nhưng mà bây giờ đi lại bình thường thì không thành vấn đề."
"..." Phó Linh Lung nghe xong lời Phó Cảnh Ngộ nói, sửng sốt một hồi, cho nên, ý tứ của em trai chị là: "Cho nên bây giờ em đi lại được thật?"
Phó Cảnh Ngộ không trả lời, chẳng qua chỉ đứng lên, trực tiếp đi về phía thang máy, tiện thể nói với Diệp Phồn Tinh: "anh đi gọi điện thoại, lúc nào ăn cơm nhớ gọi anh."
Anh bình tĩnh như vậy, xe lăn để ở một bên.
Mãi đến khi Phó Cảnh Ngộ tiến vào thang máy, Phó Linh Lung mới phản ứng được, Phó Cảnh Ngộ, thật sự đứng lên được rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Linh Lung, gọi "chị ơi."
Phó Linh Lung có chút sững sờ ngồi xuống, khả năng hình ảnh trước mắt thực sự quá kích thích, chị nhất thời vẫn không thể tiếp nhận.
một lát sau, mới nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, trong giọng nói thêm mấy phần mừng rỡ, " vừa rồi chị không có nhìn lầm chứ?"
Diệp Phồn Tinh không nhịn được bật cười một tiếng: "Thật mà, anh ấy đã bình phục thật rồi. Chẳng qua từ trước tới giờ anh ấy không nói, cũng là hôm nay em mới phát hiện."
Nếu như không phải cô phát hiện, Phó Cảnh Ngộ chắc còn lừa gạt thêm ít ngày nữa.
Về phần tại sao, Diệp Phồn Tinh cũng không rõ lắm.
Mau like và bỏ phiếu khích lệ Sữa đi nào!
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH! - Chương 433: Sao em lại lừa mọi người!,CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH!
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!