LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bách hợp thiên thu - Chương II: Cuộc sống mới

269 lượt xem
CHƯƠNG 2: CUỘC SỐNG MỚI
Hạ Minh rất cô đơn, vì không có mẹ. Cô bé lại hay trốn đi chơi, cô bé cũng đã quen với cuộc sống mới. Cô thường chơi với lũ mèo trong bếp, làm quen với mấy con chó ngoài đường. Một ngày nọ, A Minh đang ngồi viết chữ "Hạ Minh"bằng miếng than xuống đất đám trẻ đi ngang qua hỏi:
- Ngươi biết viết chữ sao
- Biết. Các ngươi là ai?- A Minh
- Câu này ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai? trông lạ quá-Cô bé áo hồng đáp
- Ta là Hạ Minh
Đúng lúc Lâm Lâm chạy đến chỗ đám trẻ:
- Mọi người ơi, ta chơi trò gì đây?
Đám trẻ quay mặt lại, chúng đông nên che cả A Minh đang ngồi dưới đất
- Hôm nay, tụi naỳ mới thấy 1 người mới, hay là cho nó làm bằng hữu với chúng ta đi-Thằng bé béo nói
- Đâu? Là ai vậy-Lâm Lâm liếc mắt ngó xung quanh
Nghe đúng là giọng Lâm Lâm, A Minh đứng lên định bỏ chạy. Bọn trẻ quay sang, thằng bé béo nói lớn giữ A Minh lại:
- Ê ngươi định đi đâu đấy?
- Nè Lâm Lâm là con bé này- Thằng đầu trọc nói
Lâm Lâm mở to mắt, nhìn kĩ vì rất giống Hạ Minh, lại gần nhìn kĩ càng giống cô tỷ tỷ mà nó ghét nhất nhà, lông mày nó nhú lên chuyển sang chế độ xấu tính. Đám trẻ nhìn nhau, Lâm Lâm chơi với chúng nó khá lâu nên rất hiểu tính khí của Lâm Lâm, rằng nó không vừa ý cái gì đó. A Minh cúi mặt, 2 mắt nhắm lại vì cuộc chạy trốn thất bại, chắc chắc đứa muội muội xấu tính này sẽ mét dì mình bỏ ra ngoài mà ko xin phép.
- Là ngươi Hạ Minh, dám bỏ ra ngoài, ý chê gạo nhà ta ko ngon, nơi ở không sạch nên trốn hả?
Thằng béo nhiêù chuyện:
- Ồ, 2 người quen nhau hả. Ở chung nhà là tỷ muội gì vậy?
A Minh ngẩng mặt lên. Lâm Lâm lơ lời noí đó tiếp:
- Mọi người đừng làm bằng hữu với nó, chỉ là đứa người ở vô dụng thôi
- Lúc ta ở trong nhà thì ngươi kêu cút, lúc ta ra ngoài có ý đuổi ta về, lúc ta ko có bạn kêu tự kỷ, mà lúc có được bạn thì lại ngăn cẳn- Lâm Lâm định nói nhưng bị A Minh ngắt lời
- Ây da có phải là ta quá tài giỏi nên mới ghen tị có đúng ko, ta ở nhà với căn phòng 1 mình thoải mái không ai làm phiền, ta bỏ trốn vì được đi chơi, kêu ta tự kỷ vì ta luôn làm ngươi khó sử để ta bớt nói, ngăn cản kết bằng hữu vì sợ ta cướp bạn của chứ gì
Lâm Lâm tức giận định nói 'Ai thèm ghen tị với ngươi' nhưng lại bị A Minh ngắt lời tiếp
- Ta giỏi quá nên bị ghét, đừng xâú tính thế. Bái ta làm sư phụ đi, ngươi sẽ bớt cái tính kiêu ngaọ đó. Ta sẽ dạy ngươi trèo cây, thả chó, bẫy chim, trồng cây chuối, đấu kiến, nhiều lắm. Hay cực
Đám trẻ vỗ tay:
- Nhận ta làm đồ đệ đi-Thằng béo
-Ta nữa
- Hạ Minh giỏi thật
Lâm Lâm nổi giận:
- Toàn là trò nguy hiểm, chẳng tốt gì cả
- Vậy đừng có chơi, sợ rồi chứ gì?-A Minh hãnh diện, vẻ mặt thách thức
Đám trẻ ôn ào, nhốn nháo, vây quanh A Minh như tranh giành nhau đồ ăn. A Minh hỏi hang từng đứa:
- Ngươi tên gì?
- Béo vậy trèo cây không nổi đâu-Hạ Minh nhéo má thằng béo rồi cười, nó xị mặt ra. Rồi A Minh lại xoa má nó muốn xin lỗi.
Có vẻ ai cũng yêu mến Hạ Minh. Lâm Lâm nổi nóng chạy tới xô A Minh té, rồi đánh mạnh vào lưng nó. A Minh đứng dậy xô Lâm Lâm thật mạnh làm Lâm Lâm đau điến người. Lâm Lâm mếu mặt như sắp khóc. Đám trẻ hô vang ' Cố lên Hạ Minh'. Lâm Lâm đứng dậy, bê cục đá ta chừng 2 nắm tay người lớn, lao tới A Minh, A Minh né sang 1 bên, giữ 2 cánh tay Lâm Lâm rồi bóp chặt, đau tay quá nên cục đá rơi xuống, may ma A Minh kịp thời ra xa không thì đã rơi vào chân cô bé. A Minh cũng tức giận tiến tới đánh Lâm Lâm, 2 đứa vật nhau, lũ trẻ cổ vũ sôi nổi
Xe ngựa của dì và dượng đi ngang qua, nghe tiếng Lâm Lâm la hét, dượng liền co dừng xe, 2 vợ chồng xuống xe ngựa thì thấy Hạ Minh và Lâm Lâm đánh nhau dượng liền quát lớn
- Hạ Minh và Lâm Lâm 2 đứa có thôi ngay không?
2 đứa dừng đánh nhau, nhận ra là dì dượng thì cúi mặt xuống. Bọn trẻ thấy sợ liền giải tán cả, 2 đứa trẻ A Minh và Lâm Lâm được đưa về nhà.
Chúng quỳ giữa nhà, Lâm Lâm khóc gào lên cầu xin, cái mặt của nó y như khỉ, đỏ chót lên, A Minh nhìn nó buồn cười nhưng vẫn cố nhịn. Bà nô lấy cây thướt gỗ đưa cho Dượng cầm cây thướt gỗ lớn gõ xuống bàn làm 2 đứa giật mình. Dượng và Dì ngồi xuống ghế. Lâm Lâm nín khóc nhưng mặt nó vẫn mếu máo, còn Hạ Minh thì hết mắc cười, ngồi uy nghiêm.
- A Lâm, sao ko học mà đi chơi, lại còn đánh nhau giữ đường, mọi người nhìn cha mẹ như thế nào hả?-Dượng
- Tại do ta, ta được giao quản lí nhà cửa nhưng mà lại để cô nương trốn ra khỏi nhà phá, làm mất mặt ông bà. Có phạt thì hãy phạt ta-Bà nô cúi mặt cầu xin
- Bà bà, con nít nó tinh ranh lắm, bà và mọi người làm việc tiếp đi-Dì
Bà nô lui xuống, dượng:
- Nói đi, A Lâm, sao ko học mà đi chơi?-Dượng nghiêm khắc
- Con chán quá, nên muốn đi chơi nhưng nhỏ Hạ Minh nó xỉ nhục con-Lâm Lâm mếu mặt
- Hạ Minh con nói đi, sao lại xỉ nhục muội muội như vậy, nó còn nhỏ mà-Dượng
- Lâm Lâm trước mặt bạn bè, nói xấu con, nói con là đồ ở nhờ, con chỉ bắt bẻ thế mà Lâm Lâm xô con, con tức quá nên mới đánh nhau với nó- A Minh cúi mặt nói
- Ngươi là đồ ở ké còn gì, tốn cơm tốn gạo nhà ta- Lâm Lâm chỉ vào mặt A Minh
Mọi người nhìn Lâm Lâm, A Minh nắm chặt bàn tay cho bõ tức. Dì nhìn Lâm Lâm quay sang hỏi A Minh:
- Sao con lại trốn đi chơi vậy, trốn bằng cách nào Hạ Minh?
- Con chỉ có 1 mình trong căn phòng tối tăm không có ai nói chuyện buồn và cô đơn lắm,con chui vô cái lỗ chó bị cỏ che sau bếp để đi chơi- A Minh
Lâm Lâm nhìn rồi nghĩ"ta chẳng cần chui cái lỗ cho bẩn thỉu đó cũng được trốn được đi chơi" Thật ra cô bé nói với mấy đứa người ở rằng mình được đi chơi khi làm xong bài, cô bé cũng không học bài cha giao mà trốn đi chơi luôn.
Dì ngỡ ngàng nhìn A Minh vì bận rộn mà không để ý, không ngờ con bé lại khổ sở vậy. Người dì thì thầm với chồng
- Tại chúng ta không đúng, không dạy 2 đứa cẩn thận, hay là cho Hạ Minh và Lâm nhi nhà chúng ta học với nhau, có lẽ cách này giúp tụi nó không gây sự
- Hả, ổn không vậy?- Dượng
- Thử coi
Sau đó, người dì quay sang nói với 2 đứa:
- Ta không phạt ai cả, từ nay về sau 2 đứa phải đối xử tốt với nhau
- Uả kì dợ-Lâm Lâm đứng phát dậy
A Minh vui sướng vì được học chữ, còn Lâm Lâm vẫn ghen ghét A Minh, nó bị xô ngã đau điến lúc trước vẫn còn đau ở tay.
5 tháng sau, A Minh học được nhiều chữ, tối nó chui vô gầm giường lấy chiếc hộp mẹ Thúy Nghiên giao cho. Nó mở hôm ra, là nửa cuốn bí kíp Tần Thiên Thu, chiếc vòng bạc có viên ngọc xanh nhỏ ở giữa cùng tờ giấy nhỏ viết"nửa bí kíp còn lại bị trộm mất" A Minh không hiểu lắm nhưng hằng tối đều đọc Tần Thiên Thu và tự hỏi"Sao kẻ trộm lại chỉ lấy 1 nửa kia nhỉ?", nó dần hiểu về kiếm pháp, buổi tối lại mơ các về bí kíp trong Tần Thiên Thu mà nó đọc được. A Minh dấu bí kíp cẩn thận vô cùng. Khi dì dượng quan tâm A Minh được ít thì cô bé cũng nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ được một chút. Nó cũng được đi chơi, đọc sách, học chữ Nôm và một ít chữ Hán.
-Hết chương 2-
Cảm ơn đã ủng hộ truyện của tôi!!!
5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư