LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ái Hy hoàng hậu - Chương 1

206 lượt xem
Ái Hy hoàng hậu,Ái Hy hoàng hậu - Chương 1,Đọc truyện Ái Hy hoàng hậu - Chương 1,Truyện ngôn tình,ngôn tình lãng mạn nhất,ngôn tình hay nhất
#Ái_Hy_hoàng_hậu.
CHAP 1 : Hồi ức.

Ở trong lùm cây nhỏ ven hồ rộng lớn có một cậu bé tầm mười ba tuổi và cô gái dễ thương với đôi má phúng sữa và mặc bộ Han Fu màu hồng nhạt nhỏ nhắn hết sức đáng yêu. Nơi đó không lãng mạn hay ngọt ngào như những nơi hẹn khác, đơn giản chỉ có những chú đom đóm lập loè trong bóng tối và hai chiếc lồng đèn hoa đăng xanh dương bằng giấy. Cậu bé kia đưa cho cô gái ấy một chiếc rồi thắp nến trong lồng giấy lên thật rực rỡ.

" Hy muội, muội ước trước đi. "

Cô gái nhẹ nhàng cho tay lên phả hơi nóng vào cho đỡ lạnh rồi đón nhận lấy thầm lẩm bẩm.

" Con ước con và Thiên Hạo ca ca sẽ mãi bên cạnh nhau "

Cậu bé khẽ liếc nhìn cô gái rồi cũng nói:

" Con cũng hứa yêu thương, chở che , bảo vệ cho Ái Hy muội dù khó khăn gian khổ, dù cao danh phú quý."

Hai chiếc lồng đèn cứ thế bay đi, mang theo bao hy vọng và lời thề trong sáng của trẻ con. Không có đau thương, chỉ có sự hồn nhiên đầy mộng mơ. Nhưng liệu...thiên hạ dặm trường, cung đình tráng lệ kia có làm người xưa quên mất?

12 năm sau...

Giờ đây cậu bé năm đó đã là vua của một nước được trên tôn dưới kính rồi làm sao còn nhớ đến những hồi ức đẹp đẽ kia được? Khác hẳn với cảnh nhộn nhịp, người ra kẻ vào bưng trà, rót rượu quý trong hoàng cung, cũng ở chốn này nhưng nó bi ai, cô độc hơn nhiều, thật là trái ngược với tình cảnh.

Tại Uyển Hoa Viên, dáng vẻ mềm mại, thanh toát như cây đào mùa xuân năm ấy nở đó là của Ái Hy. Nàng ngồi tựa lưng vào gốc cây liễu phủ đầy tuyết trên mặt đất dù nàng chỉ mặc mỏng manh mỗi bộ Hán Phục màu xanh dương giống ngày đó. Trước mặt là con thác bị đóng băng vì mùa đông đã đến mất rồi tạo thành khung cảnh mỹ miều, đầy sắc hoa trắng xoá những rất hoàn hảo. Đẹp, cảnh đẹp mà người cũng đẹp nhưng tiếc là tâm hồn nàng bây giờ không đủ lạc quan để vui đùa rồi. Từng khúc nhạc này gẩy từ cây đàn tranh ra đều trầm buồn, ngón tay đan xen đều đều trên dây nhạc đã túa thành máu tươi chảy dọc xuống thấm đẫm một mảng gỗ. Lời hắn hứa yêu nàng thì hắn đã cho nàng làm Hoàng Hậu của Sở Quốc rồi, nhưng hắn thề bảo vệ nàng ắt hẳn mãi mãi chẳng bao giờ thực hiện được.

Từng đoạn điệp khúc thê lương được nàng làm vang cả nơi thanh tịnh này từ hôm qua tới giờ, sức nàng cũng chẳng còn nữa nhưng nàng thà rằng như thế còn mang tâm tình của mình gửi gắm cho gió xoa dịu còn hơn cứ ôm mãi thế này. Lúc bấy giờ chỉ còn đàn và người, từ đâu bỗng vang đến thanh âm dõng dạc của quân lính:

" Hoàng thượng đến "

Nàng vẫn ngồi đó chơi đàn và bỏ ngoài tai chứ không có ý định đứng lên tiếp chỉ vì nàng biết, hoàng thượng tự tới tìm nàng ắt có chuyện rồi.

" Ái Hy, nàng đâu? "

Trong bộ long bào màu vàng rực rỡ và khoác trên người tấm áo khoác lông thù dày cộm thật ấm áp, nhưng hắn vừa xuất hiện đã lớn tiếng với nàng rồi. Thấy nàng không trả lời cũng chẳng đoái hoài nhìn, hắn ung dung bước đến quát lớn.

" Có phải sáng nay nàng dám ấn đầu Ỷ Lan phi xuống nước để nàng ấy nhiễm phong hàn đúng không? "

Nàng nghe thấy bỗng tay khựng lại thôi không gẩy nữa, khoé môi khẽ nhếch lên khinh bỉ nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

" Ta nói không, chàng tin ta chứ? "

Hắn lúc đầu nhìn thấy những ngón tay trắng nõn, thon ngòi bút của nàng chảy máu rơi xuống nền tuyết liên tục có hơi xót xa nhưng câu trả lời vẫn là...

" Không "

Nàng gật đầu đáp lại khuôn mặt đang cau mày nhìn nàng bằng một nụ cười thật đẹp.

" Được thôi, là ta làm. Chàng muốn đày ta vào lãnh cung hành hạ bắt nhịn đói hay bắt ta ngâm nước hồ lạnh lẽo kia đi? Ta chấp nhận hết. "

Hắn tức đến đỏ mặt, cứ nghĩ nàng sẽ khóc lóc thanh minh như những lần trước thì hắn sẽ phạt nhẹ nhưng lần này thì đừng hòng.

" Người đâu, bắt hoàng hậu cho vào tù giam. Đánh thật dã man vào, phải cho nàng ta sống không được chết không xong vì tội dám lại hại tới Ỷ Lan phi "

Từ trong bụi rậm bên này, đám nô tì gái lần lượt chạy ra quỳ xuống khóc nức nở vì họ biết nàng bị oan. Rõ ràng từ sáng hôm qua tới giờ nàng ngồi ở đây gẩy đàn không đi đâu cũng không ăn uống gì hết ai cũng thấy hết mà, là ả Ỷ Lan đổ tội cho nàng.

" Hoàng Thượng anh minh, ngài hiểu lầm rồi. Rõ ràng... "

"Di Bạch, em im miệng lại cho ta. Đừng nói gì cả, nếu không ta cắn lưỡi tự vẫn tại đây "

Nàng cắt ngang lời nô tì nói mặc cho quân lính đã trói giải đi. Chắc chắn...sẽ có ngày Thiên Hạo hắn phải ân hận cả đời.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư