Konoha Bí Truyền: Chúc Ngôn Nhật Hòa (Ngày tuyệt vời chúc phúc lứa đôi)

309 lượt xem
Konoha Bí Truyền Chúc Ngôn Nhật Hòa Ngày tuyệt vời chúc phúc lứa đôi,Konoha Bí Truyền,Konoha Bí Truyền Chúc Ngôn Nhật Hòa,Chúc Ngôn Nhật Hòa Ngày tuyệt vời chúc phúc lứa đôi,Konoha Bí Truyền Ngày tuyệt vời chúc phúc lứa đôi,Đọc truyện Konoha Bí Truyền: Chúc Ngôn Nhật Hòa (Ngày tuyệt vời chúc phúc lứa đôi),Truyện tổng hợp,truyện hay đặc sắc,tuyển tập truyện tổng hợp hay đặc sắc
Chương mở đầu: Rắc rối bên cạnh thiệp mời - Chương Kakashi

Hatake Kakashi, Hokage Đệ Lục, phát hiện ra một vấn đề.
"Giờ thì, ta sẽ làm gì đây ..."
Câu lẩm bẩm của anh biến mất trong câu phòng trống.
Như thường lệ, Kakashi một mình trong văn phòng Hokage, và ngập chìm trong núi giấy tờ.
Một chồng tài liệu trước mặt Kakashi cao đến nỗi chắn hết tầm nhìn. Mà không chỉ có chồng đó. Nhiều chồng khác cũng cao như thế ở cả hai bên là Lãnh đạo của làng và Hokage, nhiệm vụ của anh là đọc từng tờ một.
Tuy nhiện, đó không phải là vấn đề của Kakashi. Nói đúng hơn, là không phải vấn đề thật sự quan trọng.
Công việc giấy tờ trên bàn dễ dàng giải quyết, chỉ cần đọc qua tất cả và đóng dấu nếu cần. Công việc như thế thì chỉ cần tập trung là có thể giải quyết nhanh thôi.
Cứ lo nghĩ bạn có hoàn thành được công việc này nhanh hơn công việc khác sẽ làm tích một chồng trên bàn, suy nghĩ bạn có thể làm nó nhanh hơn, biến nó thành một cuộc đua và thử thách bản thân tập trung vào công việc, hãy suy nghĩ như vậy, cứ thế công việc giấy tờ trở nên khá thú vị.
Khi anh đóng dấu từng văn bản, Kakashi suy nghĩ " Nếu không tăng tốc, người dân sẽ không thể thấy mặt mình sau đống giấy tờ này", và cứ suy nghĩ ngớ ngẩn như thế làm anh thấy vui khi làm việc.
Tuy vậy, vấn đề hiện tại không thể giải quyết dễ như vậy.
Kakashi nhìn sang Bảng phân công nhiệm vụ trải đầy bàn. Tay anh bắt đầu di chuyển.
Hay đúng hơn là chỉ có ngón tay di chuyển.

Trong văn phòng yên ắng, Kakashi bắt đầu gõ ngón tay lên mặt bàn, tiếng ngón tay gõ "cốc, cốc". Bằng cách nào đó, nhịp điệu bồn chồn đó giúp anh có thể suy nghĩ được.
Như tên gọi, Bảng phân công nhiệm vụ là văn bản chứa chi tiết tất cả nhiệm vụ sắp tới cho từng shinobi của làng. Họ sẽ thực hiện nhiệm vụ loại nào, nhiệm vụ kéo bao lâu, mọi chi tiết có thể ghi được đều được ghi lại.
Kakashi đang kiểm tra Bảng phân công cẩn thật hơn bình thường, vì một sự kiện đặc biệt.
Mắt anh dần nhìn về phía cạnh bàn, ở đó có một phong thư được đặt cẩn thận để bảo đảm nó sẽ không bị chìm trong đống giấy tờ.
Bên trong phong thư là thiệp mời đến dự lễ cưới của Naruto và Hinata.
Kakashi đã viết sẵn thư trả lời rằng anh sẽ đến dự, và có thêm thư chúc mừng. Thường thì bấy nhiêu là đủ cho tiệc cuối, nhưng Kakashi có thêm một nhiệm vụ nữa.
Nhiệm vụ đó là sắp xếp lại Bảng phân công để tất cả những khách mời của Naruto và Hinata – đặc biệt là bạn thân – có thể dự đám cưới mà không vướng bất kì nhiệm vụ nào.
Nó là vấn đề nhức đầu nhất vì bạn bè của Naruto và Hinata là tất cả những shinobi đang hoạt động năng nổ trên tiền tuyến của thế giới ninja. Họ đều là ninja hạng nhất, và luôn được giao nhiệm vụ mới cả ngày lẫn đêm.
Và nhiệm vụ thì luôn có rủi ro.
Thời tiết xấu, đường xá nguy hiểm, thương tích, ... nguyên nhân và hoàn cảnh rất nhiều, nhưng thường thì một shinobi được cử đi làm nhiệm vụ ba ngày thường sẽ về sau tận một tuần lễ.
Kakashi phải sắp xếp lại công việc của những shinobi như thế cùng lúc chú ý rằng nhiệm vụ của họ cũng có thể có trì hoãn. Việc phải sắp xếp nhiệm vụ của kunoichi (* nữ ninja) này, rồi shinobi kia ...
Chưa kể đến, anh phải bảo đảm rằng không có vị khách mời nào uể oải, vừa hoàn thành nhiệm vụ loạng choạng bước vào lễ cưới nữa...
Kakashi muốn có thể xếp cho mọi người có ít nhất một ngày nghỉ trước khi dự lễ cưới – tuy vậy, không dễ để thực hiện được nó trong thực tế.
Mắt của Kakashi nhìn ngang dọc Bảng phân công. Nếu anh đưa nhiệm vụ kia ở đó thì người này có thể đi nhưng người kia lại sẽ không đi được, nếu anh để nhiệm vụ này ở đó thì cũng không được ... Kakashi đang gặp khó khăn cực kì.

Và trên hết, có một vấn đề ở thế giới người lớn và giấy tờ, có một thứ cực kì khó chịu phải xem xét đó là "hình tượng".
Nếu một thủ lĩnh của một nhóm shinobi tinh nhuệ, shinobi làm việc chăm chỉ đến nỗi họ không nhận ngày nghỉ để nghỉ ngơi dù là bị thương hay bị bệnh, mà lại cho những shinobi ấy nghỉ nhiều ngày liên tục thì sẽ không hợp lý.
Kakashi phải nghĩ việc đó phản ánh vị trí Hokage của anh thế nào.
Anh phải xử lý mọi việc suôn sẻ, quản lý những sự việc trong làng không có lỗi nhỏ nào, và bảo đảm mọi thứ đều ổn.
Vậy, anh phải làm cả hai việc đó và bằng cách nào đó hoàn thành tốt để mọi người có thể dự tiệc vui vẻ.
Kakashi nhắm mắt lại và ngả vào ghế, nghĩ thật kĩ.
Anh không nghĩ ra ý tưởng nào thật sự tốt cả.
Sắp xếp lại lịch tất cả mọi người chắc chắn sẽ là một vấn đề.
Nếu mà anh có thể gọi lễ cưới của Naruto và Hinata là một nhiệm vụ thì dễ rồi, và nếu làm như thế thì...
Nó chợp lóe lên trong đầu Kakashi, anh CÓ THỂ làm như vậy.
Nếu anh làm vậy, thì tất cả những thứ khác sẽ khá dễ...
-Nhưng không, thế thì, sẽ hơi ....lạm dụng quyền lực, đúng không ...
Kakashi khoanh tay, khuôn mặt đầy suy ngẫm.
Thực ra những cái mà Kakashi nghĩ ra không hề lạm dụng quyền lực. Dù gì thì anh cũng đã làm tất cả những gì có thể để điều chỉnh lịch của mọi người rồi. Tuy vậy, Kakashi chưa gặp phải những vấn đề giấy tờ như thế bao giờ, nên anh không biết điều đó.
Dù gì Kakashi là shinobi dành phần lớn thời gian ở tiền tuyến, không phải là ở mặt trận chính trị.
"Ừ thì, thế thì nó sẽ là biện pháp cuối cùng"
Kakashicười to, sau đó tiếp tục chìm vào suy nghĩ.
Chương 1: Món quà cưới - Chương Lee

Những món quà cưới, hết tốc lực!
Nếu bạn hỏi người dân về "những ngôi làng shinobi bí ẩn", thì bạn sẽ tìm ra rất nhiều người – thể loại không yêu mến shinobi hay nhà của họ - sẽ tưởng tượng những ngôi làng này là những xóm nhỏ bao phủ bởi núi đá ở bốn phía.
Chắc rằng, những người đó sẽ nói, những ngôi làng bí ẩn hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài. Một loại "đảo nổi giữa biến", lạc hậu và cổ hủ.
Và chắc chắn, họ sẽ nói, những ngôi làng bí ẩn là một nơi chỉ những người ngớ ngẩn mới tới thăm, và trên hết, là nơi bạn khó có thể tìm ra. Một "ngôi làng shinobi bí ẩn" hoàn toàn chắc chắn sẽ là nơi như thế.
Đó là những gì rất nhiều người nghĩ.
Tuy nhiên, sự thật lại rất khác.
Konoha có một công trình nổi tiếng tại lối vào, "Cổng Ẩn" (Chữ "Ẩn" trong "Mộc Diệp Ẩn Lí")
Nếu một người bình thường vào Konoha lần đầu, họ sẽ choáng ngợp bởi phong cảnh đang đón chào họ; một ngôi làng khổng lồ, trải dài đầy những hoạt động náo nhiệt và đông đúc.
Ngôi làng luôn được giữ gìn và phát triển, và nó không hề bị giới hạn bởi khu dân cư. Ở đây có trường học, bệnh viện, nhiều trung tâm mua sắm, và có cả khu nhà ở. Tất cả những thứ một người cần để có một cuộc sống sung túc.
Mọi thành tưu mới đều có thể tìm thấy ở khu mua sắm. Diện tích của Konoha rộng đến mức nếu bạn gọi là "một thành phố lớn" cũng chẳng điêu ngoa chút nào.
Bạn có thể sống cả đời mà không cần phải nâng gót ra khỏi làng, và không cần ao ước thêm gì nữa, không thiếu tiện nghi nào. Và cả thủ đô này đều nằm gọn sâu trong cánh rừng.
Đó mới đúng là Làng Konoha: một thành phố lớn đặc biệt hiện đại nằm khuất trong rừng.
Không có shinobi nào lại không thích một ngôi làng thế này cả.
Konoha ban đầu được tập hợp từ một số tộc shinobi, nhưng khi một nhóm người sống với nhau, tất thảy họ sẽ muốn có một nơi để ăn uống. Và tất nhiên, sẽ có nhu cầu mua bán nhu yếu phẩm nữa. Cứ như thế, từng nhóm người gia nhập vào làng, làng là một thị trường béo bở.
Do vậy, làng bắt đầu xuất hiện những nhóm người dân thường – gồm thương nhân và thợ thủ công muốn bán sản phẩm cho shinobi – sống gần với khu của những shinobi.
Và cũng giống shinobi, họ không đến một mình, họ sẽ dẫn theo cả tộc và gia đình theo.
Rất nhiều những thường dân và gia đình đến đây để kinh doanh, kiếm miếng cơm manh áo, ngoài ra cũng có những shinobi chuyển nghề. Cũng có những người suy nghĩ "Dù không thuộc tộc shinobi nhưng tôi muốn con mình đến Học viện Ninja" và vào làng với mong muốn đó.
Gia đình shinobi, gia đình thương nhân, gia đình thợ thủ công ... rất nhiều, rất nhiều người với nhiều hoàn cảnh và nghề nghiệp đến với làng và chung sống.
Trăng tròn, trăng khuyết, nhiều năm tháng trôi qua, những người đó phát triển nên một thủ đô lớn như hôm nay.
Và ngôi làng lớn đó, đến giờ, vẫn tiếp tục phát triển.
Konoha rộng lớn đến mức chỉ việc đi một vòng theo biên khiến bạn mệt mỏi rã rời. Đi như thế có thể dẫn đến gãy xương không chừng.
Dù vậy, nãy giờ, vẫn có một người đang chạy vòng quanh Làng.
Người đó là Rock Lee.
Mặt trời còn chưa mọc, và cậu ấy chạy lảo đảo quanh làng, với bộ mặt kiểu có thể chết bất cứ lúc nào.
Tại sao cậu ấy lại hành xác một mình chạy quanh làng vào đêm tối như thế, trong khi tất cả dân làng và những shinobi không làm nhiệm vụ và đang ngủ ngon ?
Nó không phải là huấn luyện bí mật gì cả. Thật ra, Lee cũng không phải muốn chạy để làm gì. Nếu được, cậu muốn về nhà và ngủ. Tuy nhiên, phải chăng cậu ta có một lý do nào đó bắt buộc cậu ấy phải làm như thế.
Mọi chuyện bắt đầu khoảng nửa ngày trước ...
Hôm đó, Ngài Hokage Đệ Lục - Hatake Kakashi phát động một nhiệm vụ đặc biệt cho những shinobi Làng lá.
Đó một nhiệm vụ mà Uzumaki Naruto và vợ sắp cưới Hyuuga Hinata tuyệt đối không được biết. Mệnh lệnh rõ ràng là :
"Tất cả những người dự lễ cưới của Naruto và Hinata phải mang theo quà cưới"
Một nhiệm vụ ngớ ngẩn đúng không ? Dù gì thì mọi người cũng sẽ mang quà cưới thôi.
Chắc rằng trong khách mời đã có những người mua sẵn, hoặc là đã chuẩn bị rồi.
Tuy nhiên, phần lớn bạn bè của Naruto và Hinata đều cùng tuổi với họ. Hầu hết còn chưa dự lễ cưới nào, hoặc là chưa dự đám cưới của bạn thân lần đầu tiên.
Có lẽ vì vậy mà Kakashi ra nhiệm vụ này cho những người thiếu kinh nghiệm đó.
Dù gì, tuy bề ngoài ít nói và điềm đạm, Kakashi là người rất có khiếu hài hước. Nhiệm vụ "siêu bí mật" này đúng là phù hợp với tính ông.
Do vậy, có một người trong những khách mời đã nhận nhiệm vụ "siêu bí mật" một cách cực kì nghiêm túc. Một người thực hiện nhiệm vụ một cách nhiệt tình hơn bất kì ai khác.
Người đó, tất nhiên là "Niềm tự hào của Làng Lá - Mãnh Thú Ngọc Bích Rock Lee".
"Em sẽ đền đáp tình bạn của Naruto-kun bằng cách dốc toàn bộ sức lực và tâm trí vào việc tìm ra quà cưới tuyệt nhất! " Lee tuyên bố với Kakashi, và chạy một mạch biến mất tăm.
Lee là kiểu người tin rằng người ta có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng hay khi luyện tập. Tính cách của cậu vốn không phải là người chịu suy nghĩ khi ngồi một chỗ. Cậu nghĩ là "Vận động sẽ khiến mình nghĩ tốt hơn".
Tuy vậy...
Lee đã chạy quanh làng vô số lần, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra gì cả.
Đúng hơn là, cậu đã nghĩ ra một cái.
Khoảng vòng chạy thứ hai, từ "Quả tạ" xuất hiện trong đầu cậu.
Nhưng, ý tưởng thật ngớ ngẩn. Kể cả Lee cũng biết là chẳng ai mang quả tạ làm quà chúc mừng. Vì thế, cậu loại bỏ ý tưởng đó ngay.
Và dù cậu cứ chạy và chạy, từ lúc đó, cậu không nghĩ được gì, nói chi là ý hay.
Nó phải là món quà mà không ai mang tới, cái gì mà nói lên tính cách của người tặng... một món quà thể hiện trái tim cậu... một món quà người nhận sẽ rất vui mừng, món quà tuyệt nhất...
Nhưng cậu cứ nghĩ và nghĩ, câu trả lời vẫn không xuất hiện.
"Mối liên kết của mình và Naruto phải hơn thế này chứ..." Lee lẩm bẩm trong khi chạy.

Cậu nghĩ ra một giải pháp:
Cậu sẽ chạy cho đến khi nghĩ ra món quà !
Trái tim cậu nhất quyết như vậy. "Luật của Lee" bắt đầu.
"Luật của Lee" xuất hiện để cậu có thể tập trung toàn tâm toàn ý vào việc luyện tập. Luật là: khi Lee quyết định làm gì, thì cho dù trời long đất lở, thì cậu vẫn sẽ làm tới cùng. Nguyên tắc này cậu tuân thủ cực kì nghiêm chỉnh.
Cho đến khi cậu nghĩ được một món quà tốt ngoài quả tạ, cậu sẽ chạy bất chấp tất cả.
Phải nói thêm là, Lee không đếm một lần chạy quanh biên giới của Làng là "một vòng".
Cũng như cách một người đi qua đi lại trong phòng để lau sàn – ví dụ như thế là bạn có thể tưởng tượng ra rồi đúng không? "Một vòng" với Lee là chạy qua toàn bộ ngôi làng, mọi ngõ, mọi ngách, mọi con đường trong làng. Nó đúng là một cách đếm đơn giản.
Tất nhiên, điều đó có nghĩa là đường Lee chạy bao gồm cả nhảy qua rào, nhảy từ cây này sang cây kia, và chạy trên các mái nhà gần nhau. Dù gì thì việc shinobi di chuyển bằng những con đường bất thường không phải là chuyện lạ trong làng. Thật ra, nó là điều rất bình thường, đến mức người dân thường không còn để ý đến nữa.
Nên sẽ không có việc chủ nhà nào phàn nàn việc Lee chạy trên mái của nhà mình. Cùng lắm, người ta sẽ cầm rầm vào buổi sáng là: "Có thằng lông mày rậm nào dở hơi, trời chưa sáng đã chạy ầm ầm trên mái nhà rồi la lên "KUUAAA", đúng là mất trật tự".
Và thế nên, dưới tầm nhìn của những khuôn mặt các Hokage tiền nhiệm khắc trên núi đá, Lee nhảy, chạy và bật quanh Làng.
Cậu chạy cả tối mà không nghĩ ra bất kì ý tưởng mới nào.
Và đó là tại sao Lee đón một ngày mới mà không chợp mắt ngủ dù chỉ một giây.
Lúc này, ánh sáng của bình minh đã chiếu đến chạm vào những khuôn mặt các Hokage tại trung tâm Konoha.
"Tám ... trăm ... sáu mươi ... bốn..."
Lee thở phù phù và đếm số với giọng khàn khàn.
Dáng chạy của Lee giờ đã trở nên lảo đảo loạn xạ, đến mức môt người đi bộ cũng nhanh hơn cậu.
Cuối cùng thì cậu đã đạt đến giới hạn.
Chân của Lee trở nên cong oằn , và cậu tiến bước cuối cùng và ngả gục. Cậu còn không đủ sức để tiếp dất nhẹ nhàng, ngả thẳng xuống đất một cách đột ngột.
Lee nằm bất động, mặt sấp vào đất, và không biết cậu làm sai điều gì.
Đầu tiên, đó là ý tưởng nếu cậu vận động cơ thể thì đầu óc sẽ sáng suốt hơn. Cậu nghĩ mình đã làm sai!? Không, không thể nào. Lee ngay lập tức bác bỏ.
Sau đó, thế ý tưởng đi bằng tay trong lúc chạy thì thế nào? Cậu nghĩ là nó sẽ cho cậu góc nhìn khác về vấn đề, nhưng nó có phải là một ý tưởng tệ hại? Không, đôi lúc ta cần làm điều táo bạo để có được ý tưởng mới. Chưa kể đi bằng tay là một phần trong bài huấn luyện thường ngày. Đó cũng không phải là chỗ sai của cậu.
Có khi nào là việc cố chạy lùi không? Không, nó là một phương pháp luyện tập cực tốt.
Cậu không làm gì sai cả.
Nhưng nếu thế thì, tại sao cậu không nghĩ ra gì được ...?
Lee nhìn chết lặng mặt đất trước mặt cậu. Cơ thể cậu vừa nãy đang nóng như lửa đốt, nhưng giờ đang bắt đầu lạnh đi trong không khí sáng sớm. Mồ hôi của cậu trở nên lạnh cóng, và cơ thể Lee bắt đầu run rẩy. Các cơ mỏi rã rời và đã đạt cảnh giới nguy hiểm, tất nhiên Lee không còn chút năng lượng nào để ngồi dậy được nữa.
Dù là điều này dành cho bạn thân, dù mình đã đặt hết tâm huyết vào món quà cưới nhưmg mình lại không nghĩ được một sáng kiến nào. Tại sao mình lại kém cỏi thế...?
Lee nhắm chặt mắt, thất vọng về bản thân và giận dữ vì cảm thấy mình thật vô dụng.
Tuy nhiên, cậu không thể kết thúc chuyện này với mấy câu tự trách bản thân được. Cậu quyết định sẽ tìm ra một món quà xứng tầm cho dù cậu phải liều cả tính mạng, nên cậu không thể dừng lại và đầu hàng được.
Quên đi cơ thể mỏi mệt và kiệt sức, Lee mở mắt ra, ngọn lửa nhiệt huyết lại cháy bừng trong mắt cậu.
Tuy nhiên, khi cậu mở mắt ra, Lee nhận ra:
Có người đang đứng trước mặt cậu.
Người đó ở đó khi nào vậy? Một đôi chân trước mắt cậu, bộ đồng phục quen thuộc. Lee bất ngờ là cậu không nhận ra trước đó. Người đó hình như đang quan sát cậu.
Lee ngẩng đầu và nhìn lên. Cậu nhìn thấy, người đó.
"Neji..." cậu lẩm bẩm.
Có lẽ cậu ấy chỉ là ảo ảnh, có khi là hồn ma, nhưng cậu ấy đang đứng đó: người bạn chí cốt đã mất của cậu, Hyuuga Neji.
"Chạy mà không nghỉ ngơi là mệt mỏi đến chết đấy!" Neji nói, nhìn cậu với ánh nhìn điềm tĩnh. "Cậu vẫn y như vậy Lee à."
Lee không nói gì.
Có hàng trăm trăm thứ cậu muốn nói với Neji khi gặp nhau lần tiếp theo. Nhưng khi Neji đứng trước mặt cậu, đôi môi cậu mấp máy không nên lời.
Nhưng cho dù cậu không nói gì, Neji cũng hiểu tất cả thôi.
Vì lý do gì đó, đó là điều cậu nghĩ khi cậu nhìn vào ánh mắt tinh ý của Neji.
Neji cúi xuống bên Lee.
"Có một điều tôi rất cần phải nói với cậu ..." Neji đặt tay nhẹ lên vai Lee.
Bàn tay Neji ấm áp và đầy động viên. Lee bất ngờ nghĩ là Neji xuất hiện vì cậu ấy lo lắng việc Lee đã cố quá sức.
"Neji ... mình ..."
"Mình biết rồi. Không cần nói gì đâu." Neji cười, mái tóc dài của cậu ấy rũ xuống nhẹ nhàng. "Lee, nhớ điều này. Quan trọng hơn là sức khỏe ... sức mạnh. Và, tộc Hyuuga ..."
Neji ngừng lại. Lee không rõ cậu ấy đã nói hết chưa. Hình ảnh của Neji chìm trong sương sớm và biến mất.
"... Hả?"
Ngọn gió thổi nhanh qua, xuyên qua hàng cây và kéo đi màn sương sớm.
"Ơ đợi đã ... Neji? ... Neji?!"
Lee ngó bên này, liếc bên kia, tìm kiếm xung quanh, nhưng đáp lại tiếng gọi của Lee chỉ là sự im lặng của sáng sớm.
"Ơ ?! Cậu ... Không phải cậu định nói với tớ gợi ý cho món quà cưới tớ đang tìm điên cuồng hay sao ...? Cậu xuất hiện không phải vì thế à ? NEJIIIII ?!"
"NEJIIIIII ?!" Lee đứng dậy vừa gọi tên Neji.
Giờ đã là trời sáng rồi. Khá sớm, nhưng đủ để phần lớn người dân thức dậy và chuẩn bị đón ngày mới.
Lee nhìn chằm chằm xung quanh, cố xem xét tình hình hiện tại. Có vẻ như là cậu đã ngủ giữa đường. Cũng may là cậu chưa phi thân ra khỏi làng.
"Thì ra ... nó là giấc mơ à..." Lee nói thầm, cổ họng cậu khô khóc và thiếu nước.
Một giấc mơ ngắn, thoáng qua.
Lee ngồi thừ người ngay trên đường và cúi đầu.
Cái chết của Neji đã xảy ra lâu rồi. Nhiều năm đã trôi qua.
Nhưng cho tới giờ, Lee vẫn thỉnh thoảng thấy Neji trong mơ. Nó thường xảy ra khi đang nghỉ ngơi giữa nhiệm vụ cực khó, hay khi Lee đang gặp khó khăn suy nghĩ về việc gì đó.
Nhưng chỉ là thỉnh thoảng. Hầu hết, cho dù Lee có khao khát gặp, Neji cũng không xuất hiên.
Những khi Neji xuất hiên, giấc mơ của Lee thường về những lúc luyện tập cùng Neji, hay chuẩn bị đi làm nhiệm vụ nguy hiểm cùng cậu ấy, hai người họ luôn gây gổ, nhặng xị với nhau.
Có rất ít giấc mơ Lee thật sự thấy khuôn mặt Neji và nói chuyện với cậu ấy.
Hầu hết giấc mơ là về những chuyện đã xảy ra. Luyện tập, hay chiến đấu với kẻ thù, hay lập kế hoạch tác chiến. Nó sẽ là cảnh Neji nói một cách điềm tĩnh giải thích chiến thuật, và Lee sẽ đứng kế cậu, nghe một cách kĩ lưỡng.
Mỗi khi Lee thức dây từ những giấc mơ đó, cậu sẽ nói:
"Hãy tấn công trực diện dữ dội nhiều hơn nữa đi" hay là "Tớ sẽ mở đường, nên hãy quan sát xung quanh thật kĩ !"
Tất cả những thứ cậu không thể nói với Neji trong giấc mơ.
Nếu mình nói điều đó với Neji, mặt cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ? Cậu ấy sẽ nói gì nhỉ?
Dạo gần đây, cậu ngày càng khó tưởng tượng Neji sẽ phản ứng thế nào.
Lee rùng mình khi cậu nhận thức rõ về điều đó.
Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng của Lee.
"Lee, em có một tuổi trẻ thật dữ dội ngay từ sáng sớm thế này!"
Lee nhìn qua vai mình và thấy một người đàn ông, cười tươi để lộ hàm răng trắng sáng, tay giơ ngón cái như nút like.
Đó là người thầy đầy nhiệt huyết, Maito Gai.
Tuy vậy ...
"Thầy Ga-Gai..."
Lee cảm thấy mình bị câm nín. Lý do là Gai, người đã bị buộc phải sống cuộc đời còn lại trên chiếc xe lăn, bằng cách nào đó cùng chiếc xe lăn leo lên mái kho dụng cụ gần đó.
Trong cuộc Đại Chiến Shinobi Lần 4, Gai đã liều mạng sống trong trận chiến với Uchiha Madara, và mở Bát Môn. Tính mạng của ông được cứu sống nhờ vào Naruto, nhưng chân phải của thầy ấy đã mất đi khả năng cử động.
Từ ngày đó, Gai đã sống trên chiếc xe lăn. Tuy vậy, thầy không thay đổi tính cách đầy nhiệt huyết của mình, khắc chữ "tuổi trẻ" lên chân phải, và vẫn động viên và hướng dẫn Lee như thầy vẫn làm.
Lee câm nín vì cậu không thể tưởng tượng được làm sao thầy mình có thể lên được mái nhà đó với chiếc xe lăn.
Đột nhiên –
"Áu chooo !" Gai hô to, khoe hàm răng trắng tinh trước ánh nắng mặt trời, phóng bản thân cùng chiếc xe lăn khỏi mái nhà.
Bằng cách nào đó ông hạ cánh nhẹ nhàng, với một tiếng BANG rất lớn.
Lee vội vàng chạy đến thầy của mình, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Sensei, như thế là rất nguy hiểm! Sao thầy lại làm như thế ..."
"Có rất nhiều người trên thế giới nghĩ là không thể bay với chiếc xe lăn! Nên ta quyết định phải tự mình chứng minh họ sai." Gai nói ý tưởng điên rồ với một giọng cực kì nhẹ nhàng và điềm đạm.
Làm được như thế là không thể với những người khác, chẳng có người nào có được sự kiểm soát cơ thể phi thường như thầy Gai.
"Mọi người trong Làng, Kakashi và Ebisu và Genma nữa, họ vẫn xem ta như một shinobi. Điều đó làm ta hạnh phúc. Dù ta nên nghỉ hưu từ lâu rồi ... Nên, vì điều đó, ta quyết định sẽ tiếp tục biến điều không thể thành có thể, và chứng minh cho mọi người ta vẫn là ta!" Thầy Gai tạo dáng Thanh Niên Nghiêm Túc, "Đây là tuổi trẻ của ta"
Lời nói của Gai khắc sâu vài trái tim Lee. Họ luôn như thế. Khi Lee gặp khó khăn, khi cậu bị thương, khi tim cậu tan nát, lời nói của Gai sẽ giải thoát cho cậu, lần này tới lần khác.
Kể cả lần này, Lee nhận được dũng khí từ lời của Gai
Cậu muốn một ngày có thể trở thành một người tuyệt vời như thầy Gai. Cậu muốn trở thành người đàn ông vững chãi, ôn tồn để khích lệ một tâm hồn bối rối như cậu bây giờ.
Đó là giấc mơ cậu nuôi dưỡng kể cả khi đang thức.
"Mà này, thầy Gai, thầy làm gì ở đây?" Câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu, và Gai trả lời với giọng nhẹ nhàng.
"Đây là bài tập sáng của ta. Ta nghĩ là ta sẽ dành cả ngày đi qua đi lại trong làng. Sao nào Lee, muốn đi cùng ta không?"
"Cảm ơn thầy, em đã luyện bài đó xong rồi."
"Ấn tượng đấy. Nhưng mà, vấn đề làm những ưu phiền của em chưa được giải quyết, đúng không?"
Lee mở tròn mắt.
"Sa-sao thầy biết?!"
"Chỉ cần một cái liếc là ta biết em tập cả đêm và đang lo lắng về việc gì đó. Em nghĩ ta dành bao nhiêu tuổi trẻ cùng em rồi hả? Đó là tại sao ngay từ đầu ta đã nói "tuổi trẻ thật dữ dội ngay từ sáng sớm" đấy"
Sau khi nghe Gai nói Lee mới nhận ra cậu trông thảm thế nào. Cậu đầy bùn đất, và nhìn dơ bẩn từ đầu đến chân. Trong lúc mệt mỏi cậu đã ngả vài lần, lăn trên mặt đất. Đất cát bám hết lên quần áo cậu.
"Và có vẻ như là em đang lo lắng về món quà cưới, ta nói đúng không?"
Lee hốt hoảng khi Gai hỏi câu hỏi đó.
"Thầy Gai, thầy đọc được suy nghĩ của em à?!"
"Không, vì ta cũng được mời tới lễ cưới mà ..."
Gai cũng đang lo về món quà cưới.
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ món quà cũng không độc đáo.
Không có món quà nào kết hợp tất cả cảm xúc của của ông sao? Món quà thể hiện cảm giác chiến thắng, tình bằng hữu và chăm chỉ?
Lee và Gai đều đang vắt óc suy nghĩ câu trả lời.
Món quà nào chứa đựng khát vọng tuổi trẻ?
Thật sự không tồn tại món quà nào như thế sao?
Ừ thì nếu có thứ gì đó thể thiện tuổi trẻ, thì nó sẽ là cách họ mặc bộ áo xanh liền quần siêu mềm mại này.
Khi bạn nói đến "tuổi trẻ bùng cháy" điều đầu tiên bạn nghĩ đến sẽ là mồ hôi và nước mắt, đúng không?
Mồ hôi và nước mắt trở thành quà được không? Không?
Ban đầu, con người chỉ sống bằng sức mạnh ý chí, đúng không?
Loại cà ri nào ngon hơn, loại nhạt hay loại siêu cay?
Cuộc đối thoại lên đến cao trào.
"Không, dù gì thì" Lee nói đầy sức sống "Em của ngày hôm nay nhất quyết là cà ri thập cẩm ngon hơn - "
"Khoan đã Lee" Gai giơ tay và ngắt lời "Chúng ta đã đi lạc đề rồi. Vấn đề thế này, ta cần phải tập trung. Ta nên lùi trở lại về ngọn nguồn của câu chuyện."
"Vậy, ta nên về, với điểm bắt đầu ...?"
"Đúng rồi, ban đầu, rắc rối của vấn đề quà cưới xuất phát từ đám cưới, đúng không?"
Cuộc đối thoại chuyển thành vấn đề về tâm lý.
Khi Lee không thể bàn thêm về vấn đề, Gai hỏi câu khác.
"Hãy nghĩ như thế này: chúng ta bắt buộc phải mang gì đến lễ cưới?"
Lee nhìn chăm chú khi cậu bắt đầu suy nghĩ.
Lễ cưới là gì? Thứ gì đó cần thiết cho một lễ cưới.
Lễ cưới là nghi lễ có hai người yêu nhau trở thành vợ chồng. Như thế, thứ cần thiết cho buổi lễ đó sẽ là ....
"Là ... tình yêu ..." Lee nói và nhìn thẳng vào Gai dù có hơi ngượng ngùng về chủ đề này. "Đó là thứ cần thiết đúng không?"
"Nó rất nên thơ. Nhưng Lee à, câu trả lời không phải là cô dâu và chú rể hay sao?"
Lee cảm thấy ánh sáng từ lời của Gai chiếu rọi vào cậu. Cơ thể cậu run lên như bị trúng một thuật Lôi độn. Cậu la "AHH!" một cách vô thức.
"Đ-Đúng rồi...!" Lee phấn khởi "Nếu cô dâu và chú rể không ở đó, sẽ không có lễ cưới...!"
"Đúng không? Một lễ cưới không có cô dâu chú rể sẽ chỉ là buổi lễ trống, không phải lễ cưới. Một buổi lễ vô nghĩa!"
Lúc trước Lee như người mù.
Gai có thể trông như một người cục mịch và vụng về, nhung thầy là một người nghĩ chu đáo. Thầy có khả năng nhìn xuyên thấu bề mặt và vào đến tận gốc vấn đề. Với Lee, đó luôn là điều Lee ngưỡng mộ về thầy và cũng muốn làm được như thế.
"Vậy thì chúng ta phải suy nghĩ điều này từ phương diện của cô dâu và chú rể, và tặng một món quà mà họ sẽ cảm thấy cực kì hạnh phúc khi nhận được nó, chuẩn thế phải không ạ?"
"Chính xác!" Gai nói. "Yoossh, vậy ta sẽ nghĩ một món quà cho chú rể, còn Lee, em sẽ nghĩ một món quà cho cô dâu"
"Rõ, Gai-sensei!"
"Như vậy, ta phải nghĩ về việc này không phải từ góc nhìn của người tặng quà, mà là của người nhận ...!"
Hai người đàn ông đối mặt nhau với kiểu tóc cái gáo và lông mày rậm nhìn nhau, và siết chặt tay nhau, nghĩ thật kĩ về vấn đề. Quả là một cảnh tượng thú vị vào sáng sớm.
Lee cố gắng trong tuyệt vọng suy nghĩ từ góc nhìn của cô dâu.
Nếu mình là cô dâu, thì ... mình sẽ mặc quần áo cô dâu và đi đến lễ cưới ... Và sau đó ...
Đám cưới, có con, việc nhà, nuôi con ...
Từ ngữ và hình ảnh chạy qua đầu Lee theo thứ tự đó.
Vừa đi mua sắm vừa bế con.
Trông con khi đang dọn dẹp nhà của.
Bế con trên lưng khi mở Thất Môn của Bát Môn Độn Giáp... Kinh Môn!
Có con là một vấn đề thật sự nghiêm túc.
Để nuôi và chăm sóc con, thì chắc chắn bạn phải có cả thể lực lẫn sức mạnh kinh tế, đúng không?
Vào lúc đó, một hình ảnh hiện lên trong đầu Lee. Cậu tưởng tượng ra Hinata bế con một cách dịu dàng và Naruto ngắm hai mẹ con.
Và đột nhiên, Lee nhận ra cậu chỉ lo nghĩ về việc tặng Naruto món quà cưới. Chỉ khi chú tâm nghĩ về cảm nhận của cô dâu cậu mới nhận ra. Lễ cưới không
Lúc khác mình sẽ đăng tiếp.
5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo