Nam chính à, tôi là nữ phụ nha! Chap 13: Ngọt ngào
Moon_ chan | Chat Online | |
07/03/2021 23:03:21 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
449 lượt xem
- * (Yoonmin) (BTS) Quay về bên ông xã đi, bà xã của tôi ơi! - Trailer (Truyện ngôn tình)
- * Thế Tử Gia - Chap 2: Đồng Học Đồng Bọn (Truyện ngôn tình)
- * Thế Tử Gia - Chap 1: Kiếp trước và kiếp này (Truyện ngôn tình)
- * Tình yêu và trả thù (Truyện ngôn tình)
Tiếng bước chân hậm hực vang trên nền nhà, Diệp Đào cô bị sao vậy nè?! Hắn giúp đỡ hay yêu thương ai thì liên quan gì đến cô? Chẳng phải cô mong có cái kết như thế này lắm sao? Mọi chuyện đã xảy ra theo đúng dự tính của cô nhưng sao có chút gì đó khó chịu nhen nhóm trong lòng cô thế này?!
Hay... cô đã phải lòng hắn rồi??!! "Không thể nào!" Diệp Đào vỗ vỗ vào mặt mấy cái. Cô làm sao có thể thích tên biến thái như hắn được! Nhiệm vụ của cô đến thế giới này là lờ nam chính nữa chính đi và sống một cuộc đời như một cô bé bình thường nếu Diệp Đào không muốn rơi vào hoàn cảnh thảm hại như phiên bản gốc.
Sau bao nhiêu lần tự an ủi, cuối cùng Diệp Đào cũng đã lấy được bình tĩnh. Cô suy nghĩ kĩ thì cũng không loại trừ khả năng cô sẽ phải lòng hắn. Diệp Đào chợt nhớ đến cơ thể sáu múi chỉ khoác độc một cái áo sơ mi, khuôn mặt sắc lạnh quyến rũ của Vương Tư Nam khi đang ôm cô vào lòng.
Đang say mê với suy nghĩ của mình, cô choàng tỉnh, tát mạnh vào mặt một cái ( ver 2 ). Cô không thể tiếp tục cái suy nghĩ ấu trĩ như thế được.
Được rồi! Lần này cô sẽ thật mạnh mẽ lên! Cô sẽ trở thành quân tử nhất ngôn, tuyệt đối không thể lung lay với những thứ tầm phào, phù du (mọe ơi!!!!)
Diệp Đào đang tự hào về suy nghĩ vĩ đại của mình, một bàn tay thô ráp đặt lên vai cô. Diệp Đào giật mình quay lại, ngạc nhiên khi đó không phải là Vương Tư Nam mà là học trưởng Sở - Sở Trí Tu! Anh mỉm cười, đi bên cạnh cô, dịu dàng nói:
- Em là Mộc Tử Đào học năm nhất đúng không?
Diệp Đào hết sức ngạc nhiên. Sở Trí Tu là học bá, dịu dàng hiền lành nhưng nổi tiếng khó gần, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, luôn là học sinh đứng top của trường. Gia thế của anh cũng siêu khủng, nghe nói học trưởng Sở là thiếu gia của dòng họ Sở - nổi tiếng tri thức về y học cổ truyền, thông thạo các tài liệu cổ xưa. Bây giờ anh lại đến bắt chuyện với cô - một học sinh năm nhất mới chỉ vào trường được hơn một tuần.
Diệp Đào thắc mắc hỏi:
- Đúng rồi ạ, nhưng sao... anh lại biết tên em?
- Em hiện giờ đang nổi tiếng khắp trường đấy, danh tiếng của em cũng không thua kém gì anh đâu.
- Ể???? - Diệp Đào đỏ ửng mặt, quay đi chỗ khác - Sao...sao em lại nổi tiếng thế được? Em không làm gì đặc biệt hết cả mà.
- Em nổi tiếng là đại tiểu thư của tập đoàn Mộc lẫy lừng, cầm kì thi họa, có đầu óc kinh doanh, và còn nữa... - Sở Trí Tu ghé sát vào tai Diệp Đào - em cũng rất quyến rũ nữa.
Đến đây, mặt Diệp Đào đã không khác gì trái cà chua. Cô ngường ngùng lấy tay che mặt, trông không khác gì một chú mèo nhỏ bị bắt nạt. Sở Trí Tu thấy bộ dạng xấu hổ đó của Diệp Đào thì khoái trí cười. Anh gạt nước mắt, xoa đầu cô:
- Ngoài nghe lời đồn đại ra, anh còn biết em rất dễ thương nữa!
- Anh... Học trưởng Sở đừng trêu em nữa!
- Haha. Được rồi.
Sở Trí Tu không những không khó gần mà còn rất thân thiện nữa. Nụ cười tỏa nắng cộng với khuôn mặt điển trai, mái tóc nâu xoăn là một sự kết hợp hoàn hảo. Học trưởng Sở và Diệp Đào có nhiều suy nghĩ giống nhau nên hai người nói chuyện rất ăn ý.
Diệp Đào đang nói chuyện vui vẻ, bỗng một cánh tay lớn kéo cô vào lòng. Đôi môi sắc lạnh ngậm lấy môi cô, mạnh bạo lấy hết không khí từ cô. Diệp Đào khó thở quá, liên tục đập tay vào ngực hắn. Vương Tư Nam thả đôi môi của cô ra, lườm Sở Trí Tu với đôi mắt ẩn đầy sát khí.
Tư Nam túm lấy cổ áo anh Sở, gằn giọng:
- Học trưởng Sở à, nếu anh không muốn sự nghiệp của anh xuống dôc không phanh thì đừng đụng đến đồ của tôi.
- Vậy à, - Sở Trí tu nói với giọng nửa đùa nửa thật - tôi không biết đấy nhưng đàn em lại làm như thế thày với người đi trước có vẻ hơi vô lễ nhỉ?
Vương Tư Nam ghen ghét thả anh xuống, bế xốc Diệp Đào lên đi về lớp. Anh Sở thích thú nói:
- Ra là vậy, thú vị rồi đây...
Diệp Đào đang đỏ chín cả mặt. Tự dưng lại bị hôn trước mặt bao người, không xấu hổ mới lạ. Cô đấm vào ngực Vương Tư Nam:
- Anh làm gì vậy hả? Buông tôi ra!!! Anh có biết tôi xấu hổ lắm không hả...
- Im đi! - Vương Tư Nam bực mình ngắt lời, lực nhấn vào cô cũng mạnh hơn.
Diệp Đào sửng sốt, chưa bao giờ cô lại bị mắng như vậy. Diệp Đào trở nên lạnh lùng, nước mắt đã nhòe cả hai bên, cô đáp lại anh:
- Được rồi, anh thích làm gì thì làm, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa đâu...
Vương Tư Nam khựng lại, quỳ xuống, cúi đồi vào ngực Diệp Đào, ghì chặt cô mà bày tỏ:
- Diệp Đào, anh sợ mất em lắm có biết không. Anh thấy em gần gũi với ai anh lại khó chịu lắm, người anh như bị ai bóp nghẹn lấy vậy. Anh chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy. Anh yêu em quá nhiều rồi...
Diệp Đào nghe thấy thế, cô hơi mủi lòng rồi. Đào Đào xoa nhẹ đầu Tư Nam, dịu dàng đáp:
- Tôi cũng biết rồi, tôi cũng không trách anh nhiều lắm đâu. Thôi vào lớp đi, sắp muộn rồi đấy.
Vương Tư Nam ngẩng đầu lên trìu mến nhìn cô, anh nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi của cô. Lần này anh không mạnh bạo như trước mà rất dịu dàng, cô cũng không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Ngược lại, Diệp Đào còn cảm nhận được chút vị ngọt ngào, ấm áp từ tim cô. Cô xấu hổ nghĩ, rút môi cô ra khỏi môi anh.
Diệp Đào giật mình nghĩ, mình cứ dễ mềm lòng như vậy thì sao có thể sống sót được ở thế giới này vậy trời!!!
Vương Tư Nam thấy bộ dáng khổ sở của Diệp Đào, dù không biết là chuyện gì nhưng anh vẫn tủm tỉm cười, nắm lấy tay cô đi lên lớp...
Hay... cô đã phải lòng hắn rồi??!! "Không thể nào!" Diệp Đào vỗ vỗ vào mặt mấy cái. Cô làm sao có thể thích tên biến thái như hắn được! Nhiệm vụ của cô đến thế giới này là lờ nam chính nữa chính đi và sống một cuộc đời như một cô bé bình thường nếu Diệp Đào không muốn rơi vào hoàn cảnh thảm hại như phiên bản gốc.
Sau bao nhiêu lần tự an ủi, cuối cùng Diệp Đào cũng đã lấy được bình tĩnh. Cô suy nghĩ kĩ thì cũng không loại trừ khả năng cô sẽ phải lòng hắn. Diệp Đào chợt nhớ đến cơ thể sáu múi chỉ khoác độc một cái áo sơ mi, khuôn mặt sắc lạnh quyến rũ của Vương Tư Nam khi đang ôm cô vào lòng.
Đang say mê với suy nghĩ của mình, cô choàng tỉnh, tát mạnh vào mặt một cái ( ver 2 ). Cô không thể tiếp tục cái suy nghĩ ấu trĩ như thế được.
Được rồi! Lần này cô sẽ thật mạnh mẽ lên! Cô sẽ trở thành quân tử nhất ngôn, tuyệt đối không thể lung lay với những thứ tầm phào, phù du (mọe ơi!!!!)
Diệp Đào đang tự hào về suy nghĩ vĩ đại của mình, một bàn tay thô ráp đặt lên vai cô. Diệp Đào giật mình quay lại, ngạc nhiên khi đó không phải là Vương Tư Nam mà là học trưởng Sở - Sở Trí Tu! Anh mỉm cười, đi bên cạnh cô, dịu dàng nói:
- Em là Mộc Tử Đào học năm nhất đúng không?
Diệp Đào hết sức ngạc nhiên. Sở Trí Tu là học bá, dịu dàng hiền lành nhưng nổi tiếng khó gần, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, luôn là học sinh đứng top của trường. Gia thế của anh cũng siêu khủng, nghe nói học trưởng Sở là thiếu gia của dòng họ Sở - nổi tiếng tri thức về y học cổ truyền, thông thạo các tài liệu cổ xưa. Bây giờ anh lại đến bắt chuyện với cô - một học sinh năm nhất mới chỉ vào trường được hơn một tuần.
Diệp Đào thắc mắc hỏi:
- Đúng rồi ạ, nhưng sao... anh lại biết tên em?
- Em hiện giờ đang nổi tiếng khắp trường đấy, danh tiếng của em cũng không thua kém gì anh đâu.
- Ể???? - Diệp Đào đỏ ửng mặt, quay đi chỗ khác - Sao...sao em lại nổi tiếng thế được? Em không làm gì đặc biệt hết cả mà.
- Em nổi tiếng là đại tiểu thư của tập đoàn Mộc lẫy lừng, cầm kì thi họa, có đầu óc kinh doanh, và còn nữa... - Sở Trí Tu ghé sát vào tai Diệp Đào - em cũng rất quyến rũ nữa.
Đến đây, mặt Diệp Đào đã không khác gì trái cà chua. Cô ngường ngùng lấy tay che mặt, trông không khác gì một chú mèo nhỏ bị bắt nạt. Sở Trí Tu thấy bộ dạng xấu hổ đó của Diệp Đào thì khoái trí cười. Anh gạt nước mắt, xoa đầu cô:
- Ngoài nghe lời đồn đại ra, anh còn biết em rất dễ thương nữa!
- Anh... Học trưởng Sở đừng trêu em nữa!
- Haha. Được rồi.
Sở Trí Tu không những không khó gần mà còn rất thân thiện nữa. Nụ cười tỏa nắng cộng với khuôn mặt điển trai, mái tóc nâu xoăn là một sự kết hợp hoàn hảo. Học trưởng Sở và Diệp Đào có nhiều suy nghĩ giống nhau nên hai người nói chuyện rất ăn ý.
Diệp Đào đang nói chuyện vui vẻ, bỗng một cánh tay lớn kéo cô vào lòng. Đôi môi sắc lạnh ngậm lấy môi cô, mạnh bạo lấy hết không khí từ cô. Diệp Đào khó thở quá, liên tục đập tay vào ngực hắn. Vương Tư Nam thả đôi môi của cô ra, lườm Sở Trí Tu với đôi mắt ẩn đầy sát khí.
Tư Nam túm lấy cổ áo anh Sở, gằn giọng:
- Học trưởng Sở à, nếu anh không muốn sự nghiệp của anh xuống dôc không phanh thì đừng đụng đến đồ của tôi.
- Vậy à, - Sở Trí tu nói với giọng nửa đùa nửa thật - tôi không biết đấy nhưng đàn em lại làm như thế thày với người đi trước có vẻ hơi vô lễ nhỉ?
Vương Tư Nam ghen ghét thả anh xuống, bế xốc Diệp Đào lên đi về lớp. Anh Sở thích thú nói:
- Ra là vậy, thú vị rồi đây...
Diệp Đào đang đỏ chín cả mặt. Tự dưng lại bị hôn trước mặt bao người, không xấu hổ mới lạ. Cô đấm vào ngực Vương Tư Nam:
- Anh làm gì vậy hả? Buông tôi ra!!! Anh có biết tôi xấu hổ lắm không hả...
- Im đi! - Vương Tư Nam bực mình ngắt lời, lực nhấn vào cô cũng mạnh hơn.
Diệp Đào sửng sốt, chưa bao giờ cô lại bị mắng như vậy. Diệp Đào trở nên lạnh lùng, nước mắt đã nhòe cả hai bên, cô đáp lại anh:
- Được rồi, anh thích làm gì thì làm, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa đâu...
Vương Tư Nam khựng lại, quỳ xuống, cúi đồi vào ngực Diệp Đào, ghì chặt cô mà bày tỏ:
- Diệp Đào, anh sợ mất em lắm có biết không. Anh thấy em gần gũi với ai anh lại khó chịu lắm, người anh như bị ai bóp nghẹn lấy vậy. Anh chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy. Anh yêu em quá nhiều rồi...
Diệp Đào nghe thấy thế, cô hơi mủi lòng rồi. Đào Đào xoa nhẹ đầu Tư Nam, dịu dàng đáp:
- Tôi cũng biết rồi, tôi cũng không trách anh nhiều lắm đâu. Thôi vào lớp đi, sắp muộn rồi đấy.
Vương Tư Nam ngẩng đầu lên trìu mến nhìn cô, anh nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi của cô. Lần này anh không mạnh bạo như trước mà rất dịu dàng, cô cũng không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Ngược lại, Diệp Đào còn cảm nhận được chút vị ngọt ngào, ấm áp từ tim cô. Cô xấu hổ nghĩ, rút môi cô ra khỏi môi anh.
Diệp Đào giật mình nghĩ, mình cứ dễ mềm lòng như vậy thì sao có thể sống sót được ở thế giới này vậy trời!!!
Vương Tư Nam thấy bộ dáng khổ sở của Diệp Đào, dù không biết là chuyện gì nhưng anh vẫn tủm tỉm cười, nắm lấy tay cô đi lên lớp...
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Nam chính à tôi là nữ phụ nha Chap 13 Ngọt ngào,Nam chính à tôi là nữ phụ nha,Nam chính à tôi là nữ phụ nha Ngọt ngào
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!