Một chút hạnh phúc cho ngày dài - Chương 1

298 lượt xem
Chương 1

Ai cũng biết chủ tịch tập đoàn Hạ Thịnh nổi tiếng độc tài. Hắn là hiện thân của tiền tài và quyền lực, người trong giới không ai không muốn hợp tác làm ăn cùng nhưng có mấy người có thể chịu được tiêu chuẩn mà hắn đặt ra chứ.

Ngoài hắn thì còn có một vị thiếu gia của tập đoàn Tô Tri cũng vô cùng nổi tiếng ăn chơi, xung quanh vị thiếu gia này không bao giờ thiếu những công tử thiếu gia đu bám lấy nhằm kiếm được lợi cho công việc kinh doanh của gia đình.

Ngày 7 tháng 2 mười năm một lần, tập đoàn Hạ Thịnh đều mở tiệc kỉ niệm thành lập. Những tấm thiệp mời ai cũng hy vọng nó sẽ có tên mình vì chỉ có đối tác cùng bạn bè của ông chủ Hạ Thịnh mới được mời đến.

Hạ Kiên, cha của hắn năm nay đứng ra thay con trai tổ chức. Ông đã lui khỏi giới gần mười năm rồi, đây là lần đầu con trai nhờ ông giúp nó tổ chức.

Thiệp mời là khâu khó khăn nhất. Ông phải lên danh sách mất một tuần mới chọn được đủ khách mời phù hợp.

Hạ Kiên có rất nhiều bạn, nhưng bạn thân chỉ có mỗi vị chủ tịch nhà Tô gia kia. Năm nay ông quyết định mời ông bạn đến dự tiệc, sẵn tiện giới thiệu cho thằng con trai lạnh như khối băng của ông đứa trẻ nhà Tô gia.

Trình Hạ là phu nhân của Hạ Kiên, bà là người phụ nữ điển hình mang tư tưởng của người phụ nữ truyền thống trong thời hiện đại. Mọi việc trong nhà đều không thể nào vượt ra khỏi quy củ của bà, nhưng vị phu nhân khó tính này lại có tư tưởng vô cùng phóng khoáng vì mẹ của bà là một doanh nhân.

Buổi tối ba người nhà họ Hạ ăn cơm cùng nhau, cảnh tượng này một tháng thì người hầu trong nhà mới thấy một lần.

Dương quản gia bận rộn chỉ huy đầu bếp chuẩn bị thức ăn kĩ lưỡng vì hôm nay thiếu gia ở lại dùng cơm. Ông chỉ mong thiếu gia ăn nhiều thêm một chén cơm là tốt rồi, đứa trẻ kia rất kén ăn, thức ăn mà không hợp ý là nó chẳng thèm động một chút dù là do đầu bếp đẳng cấp nấu ra. Kể từ ngày thiếu gia lên thừa kế vị trí chủ tịch Hạ Thịnh, trong nhà đã thay hơn mười mấy đầu bếp, tất cả chỉ vì nấu được cho hắn một bữa cơm ngon miệng.

Hạ Kiên ngồi ở vị trí chủ gia đình, bên phải là phu nhân, bên trái là đứa con đang bận rộn bàn bạc dự án trên laptop của ông.

Trình Hạ thấy quản gia đã dọn món lên mà thằng nhóc kia vẫn chẳng quan tâm, bà lạnh lùng nói “Nhóc con, công việc để sau đi ăn trước cái đã”.

Hạ Viễn Tri vừa bàn xong dự án đấu thầu khu đất xây dựng biệt thự xong thì nghe thấy tiếng của mẹ hắn vang lên cùng lúc.

Trong nhà hắn chỉ nghe lời có mỗi một người mẹ này, cha hay ông nội đừng ai nghĩ nói mà hắn để tâm một lời làm hai người kia luôn tức giận xém lên cơn co giật.

Hắn khép màn hình laptop, để sang một bên tư thế nghiêm túc ngoan ngoãn nghe lời nhìn Trình phu nhân.

Bà thấy con trai nghe lời như vậy liền hài lòng “Ngoan, con phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn chứ. Công việc làm từ từ rồi cũng xong, không cần vội mà quên mất ăn cơm”.

“Vâng, con xin nghe lời Trịnh phu nhân”, biểu cảm lạnh lùng vốn có được thay bằng khuôn mặt dịu dàng trả lời bà.

Thấy con trai nghe lời vợ, ông cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thằng nhóc này khắc ông với ông nội nó hay sao mà chẳng bao giờ chịu nghe họ nói, chỉ biết nghe lời vợ ông thôi.

Bữa cơm gần xong, ông mới mở lời “ Con trai này, năm nay ta mời ông bạn thân đến dự tiệc. Đứa trẻ đó cũng đến, con dành chút thời gian nói chuyện cùng nó nhé”.

Hắn nghe hai chữ “bạn thân” trong lời nói của cha thì hai chân mày nhíu lại, biểu cảm khuôn mặt khôi phục sự lạnh lùng không chút tình cảm.

Hạ Kiên thấy biểu cảm của con trai, mồ hôi lạnh liền chảy xuống. Ông không hiểu sao nhóc này lại không thích đứa trẻ nhà Tô gia đến vậy, theo ông nhận xét thì đứa trẻ đó mặc dù thanh danh có chút loạn nhưng tính cách tốt lại thông minh, hẳn sẽ khiến con trai khó tính thích chứ.

“Cha có thời gian thì tự đi mà tiếp đãi, con rất bận”, hắn ném lại một câu đầy ý từ chối xong liền đứng dậy rời đi.

Trình Hạ ngăn chồng đang tính đứng dậy cãi nhau với con trai, bà lên tiếng “Con trai, ngồi xuống”.

Hắn đã đi được một đoạn xa nhưng nghe tiếng mẹ gọi lại khó chịu quay lại ngồi xuống bàn.

Bà ôn nhu nói “Đứa trẻ kia bình thường tụ tập bạn bè ăn chơi có chút không chừng mực nhưng nó cũng có lí do, bà ấy không còn lão Tô kia cũng không quản được con trai, con đừng chấp nhặt với nó làm gì. Lần này cha muốn con nói chuyện với nó là muốn nói đến việc liên hôn của hai nhà, con đã trưởng thành rồi, không được không hiểu chuyện nữa”.

Hạ Kiên thay vợ âm thầm nuốt nước bọt, quả nhiên là bà xã uy vũ, ông nói vòng vo không vào chủ đề chính vì sợ con trai nổi giận, vậy mà bà ấy nói ra nghe rất nhẹ nhàng.

Hắn siết chặt nắm đấm, xương khớp tay vang lên tiếng răng rắc. Dù tức giận nhưng hắn vẫn cố ép giọng xuống, không lớn tiếng với bà, chỉ dửng dưng tiếp lời “Mẹ, trách nhiệm của con chưa một lần nào con quên. Chỉ là con thấy việc nói chuyện không cần thiết, dù sao chuyện kết hôn cũng không phải hai bên tình nguyện”.

Bà nghe con trai nói, cơn tức giận vừa kìm xuống liền nỗi dậy, chén sứ trong tay hướng bên cạnh con trai quăng đến không chút lưu tình, chén sứ đắt tiền đập vào tường bể nát làm mọi tiếng động xung quanh chợt bấm nút dừng, im lặng đến quỷ dị.

Quỹ đạo bay của chén sượt qua mái tóc uống xoăn của hắn làm Dương quản gia xém chút hét lên, ông cứ lo cái chén sẽ đập trúng đầu thiếu gia.

Bà nhìn đứa con kiêu ngạo của mình, trái tim khó chịu thở hổn hển, hai mươi lăm năm trôi qua chưa một lần bà có ý nghĩ ép buộc đứa trẻ của bà làm chuyện nó không thích. Năm nó chọn công việc tương lai, là nó tự chọn thừa kế vị tri của cha nó, bà không hề ép buộc vì bà biết được mẹ của bà đã từng bị ông bà ép đi theo sự nghiệp gia đình khó chịu đến mức nào. Bà chỉ có mỗi đứa con này, mọi thứ luôn chiều theo sở thích của nó, vậy mà giờ đây nó nói như thể bà ép nó cưới đứa trẻ kia.

“Quản gia, lấy roi xuống cho tôi”, Trình Hạ tức giận ra lệnh cho Dương quản gia.

“Chồng, ông về phòng đi. Con trai theo mẹ vào phòng thờ tổ tiên”.

Bà để lại câu nói liền đứng dậy, hướng phòng thờ của tổ tiên trên tầng ba đi đến.

Hạ Kiên chưa kịp nắm tay vợ ngăn cản, mà cũng không dám nắm, ông biết chỉ có dạy lại đứa trẻ này nó mới biết tầm quan trong của việc kết hôn cùng đứa trẻ kia.

Hạ Viễn Tri sầm mặt theo mẹ lên tầng vào phòng, hắn vừa đi vừa nhìn cha bằng đôi mắt sắc lạnh.

Ông thấy đôi mắt rực lửa của con trai liền nở nụ cười khiêu khích, chỉ thiếu điều thốt lên “Cho đáng đời, ai biểu cãi lời phu nhân của ông làm gì”.

Hạ Kiên chưa về phòng vội, ông thất thần ngồi tại chỗ nhớ về năm ông cưới phu nhân của mình. Năm đó nếu không có Tô Yên ngăn cản việc liên hôn, thì bây giờ ông cũng không có cơ hội lấy người ông yêu vào nhà. Việc liên hôn là không thể nào bỏ được, đời ông không thành cũng chỉ đành ủy khuất đứa trẻ kia vậy.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Lie Boat | Chat Online
15/07/2021 10:13:05
K thấy đam đâu
0 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k