Một chút hạnh phúc cho ngày dài - Chương 2
Hạ Hạ | Chat Online | |
21/07/2021 12:20:59 | |
Truyện Đam mỹ | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Hệ Thống Trọng Sinh Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện (Truyện Đam mỹ)
- * Hạ Họa Xuân | Những lá thư không bao giờ gửi (Truyện ngôn tình)
- * Gia đình thỏ - Phần 2 (Truyện cổ tích)
- * Tiểu Thư Xuyên không vào thế giới Nhân Loại được đầu thai vào nhân vật chính trong truyện - Chap 3 (Truyện xuyên không)
Chương 2
Phòng thờ tổ tiên Hạ gia, khói nhang bốc lên nghi ngút, bài vị tổ tiên đặt đầy trên bàn gỗ rộng lớn, tính ra Hạ gia đã qua gần một trăm năm tồn tại rồi. Căn phòng được thiết kế chiếm một nửa tầng ba, kiến trúc đều làm bằng gỗ quý hiếm. Dù khói nhang luôn nghi ngút nhưng tuyệt không độc hại, nhang của nơi đây được điều chế riêng không gây hại cho sức khỏe.
Hạ Viễn Tri đứng trước cửa lớn của phòng thờ nhìn mẹ mình cung kính quỳ gối trước bài vị tổ tiên, hắn bước vào trong học theo mẹ quỳ xuống bên cạnh bà.
“Hạ gia con cháu đời thứ năm cúi chào tổ tiên. Nay con dâu trưởng của Hạ gia – Trình Hạ mang cháu trai đích tôn đến thắp nhang cho tổ tiên, nếu có thất lễ mong tổ tiên trên trời đừng trách phạt”, bà đưa sang ba nén nhang tỏa khói xanh thơm hương hoa sen cho con trai.
Hạ Viễn Tri nhận nhang, thành kính bước lên trên quỳ lạy ba lần rồi cắm vào bát nhang lớn giữa bàn thờ, động tác kính cẩn nhưng khuôn mặt không nhìn ra được chút thành kính nào.
“Con trai, đến nằm xuống bàn bên góc phải cái chuông đồng kia đi”, bà nén đi nỗi lo lắng trong lòng cứng rắn ra lệnh.
Đợi hắn nằm xuống, bà nhận lấy roi từ tay Dương quản gia bước đến, xuống tay đánh năm mươi cái. Roi được làm bằng da của loài trâu rừng đã truyền qua tay con cháu từ đời đầu. Số lượng con cháu Hạ gia bị đánh không nhiều, nhưng để bị đánh đều là phạm tội rất nặng.
Năm mươi cái đánh xuống làm tấm lưng mặc áo somi trắng của hắn thấm máu, da thịt nứt ra thành mấy đường sâu hoắc, roi da dính máu đánh hơn nửa tiếng, đánh xong bà lảo đảo nắm lấy tủ gỗ để gia quy, run rẩy đưa roi cho quản gia. Bà nhận khăn tay, lau tay sạch sẽ rồi lại quỳ xuống cung kính cúi lạy ba cái với tổ tiên.
“Đến đây, quỳ xuống cho mẹ”, Trình Hạ chỉ chỗ bên cạnh để bồ đoàn dày hơn ban nãy nói với hắn.
Hạ Viễn Tri phải ghìm lấy mép giường gỗ nhỏ hẹp ổn định lại cơ thể đang run rẩy, hắn bước đến chỗ bà, từng bước nhỏ khó khăn chậm chạp.
Mỗi một bước đi là một lần vải cọ vào vết thương, máu lúc này đã thấm ướt hết áo sơmi của hắn, có vài giọt nhiễu xuống sàn gỗ bốc lên mùi tanh nồng xen lẫn mùi hương của hoa sen khiến không khí trở nên ngột ngạt khó tả.
Đoạn đường mười mét mà hắn đi mất mười phút đủ để thấy vết thương trên lưng hắn nặng đến thế nào.
Hắn bước đến, chậm chạp quỳ xuống bên cạnh bà, hai tay run rẩy nắm chặt để trên đùi.
Bà đau trong lòng vì vết thương của con trai, nhưng bà không thể không xuống tay, năm đó nếu không phải vì Tô Yên ngăn cản, chồng bà có lẽ sẽ bị đánh còn nặng hơn, cha chồng mà xuống tay là trăm cái, nay bà thương sót con trai chỉ đánh năm mươi cái, việc này đã phạm vào gia huấn của tổ tiên nhưng bà là một người mẹ, dù có chịu tội với tổ tiên bà cũng phải tranh thủ cho con trai bớt đau đớn một chút.
Cưỡng ép không quan tâm đến tấm lưng đầy máu của con trai, bà nghiêm túc giáo huấn “Hạ Viễn Tri đây là lần đầu cũng là lần cuối mẹ nhắc cho con nhớ lí do vì sao Hạ gia lại phải đối xử tốt với con cháu Tô gia. Từ đời đầu của Hạ gia, cũng là cụ tổ Hạ Thiên, Hạ gia lúc đó chưa được giàu như bây giờ chỉ tính là trong nhà có ăn có mặc thôi. Sau này giàu lên cũng vì Tô gia giúp đỡ. Cụ tổ Hạ Thiên trong lúc làm giàu lỡ đắc tội với thế lực ác, chính là vợ của cụ tổ Tô gia, Liễu Mộc bảo vệ cho bà tổ một mạng mà hy sinh”.
“Từ lúc đó trở đi, cụ tổ mới đặt ra quy tắc mỗi một đời con cháu Hạ gia đều phải lấy vị trí cháu đích tôn liên hôn cùng Tô gia, bất kể con cháu Tô gia là nam hay nữ. Con nghĩ vậy là xong sao, không, từ đời thứ hai của Hạ gia đến đời thứ tư là cha con đều nhờ con cháu Tô gia bảo vệ mới tránh được nguy hiểm, sự nghiệp ngày càng đi lên. Gia tộc chúng ta kinh doanh không chỉ có ở ngoài sáng, đợi sau này con có đủ năng lực tiếp nhận thì những thế lưc trong tối kia con mới có thể chạm đến. Con rồng Hạ gia hùng mạnh như vậy có hơn phân nữa là nhận được sự bảo trợ của Tô gia, Tô gia tồn tại lâu đời hơn Hạ gia”.
“Tất cả con cháu của Tô gia đều làm việc trong giới chính trị và quân đội nên mới có thể bảo vệ cho công việc làm ăn của Hạ gia chúng ta. Cha của con năm đó không thể không cưới lão Yên, may mà ông ấy ngăn việc liên hôn của hai gia tộc nên cha con và ta mới có cơ hội cưới nhau. Đến đời của con cũng đều không thể không nhận trách nhiệm mà tổ tiên để lại. Cha mẹ đã bàn bạc cùng lão Yên là để con cưới đứa trẻ kia, con phải ghi nhớ cho ta, cưới Tô Hy Đình là trách nhiệm cũng như là tình nguyện của con cháu Hạ gia. Mẹ không hy vọng con bày thái độ với Hy Đình, sau này cưới đứa trẻ đó phải chăm sóc nó, cưng chiều nó, không được phép có suy nghĩ đền ơn rồi lạnh nhạt hời hợt với nó”.
Nói một lúc, bà dừng lại vỗ vai con trai, đầu cúi xuống, giọng lạc đi, dáng vẻ yếu đuối khẩn cầu con trai “Con trai bảo bối của ta, hai mươi lăm năm nay ta và cha con chưa bao giờ yêu cầu con làm bất cứ chuyện gì. Chỉ lần này cho dù con có ghét chúng ta thì con cũng phải thực hiện. Là Hạ gia nợ Tô gia, làm người phải nhớ gốc gác, con không thể để Hạ gia ta mang tiếng vong ơn bội nghĩa được. Cưới con là ủy khuất cho Đình nhi, đứa trẻ đó tiền đồ vô hạn, sau này đành phải nhờ con chăm sóc bảo vệ cho nó rồi”.
Bà dặn dò, phân phó quản gia vào coi con trai chu đáo, thoáng chốc liền rời khỏi phòng thờ của tổ tiên. Bà phải đi chuẩn bị mọi thứ theo sở thích của đứa trẻ kia để nó sau này có vào Hạ gia cũng không khó chịu.
Hạ Kiên đợi mãi cũng đợi được vợ xuống, ông đau lòng bước đến ôm bà vào lòng “Hạ nhi, em đừng quá lo lắng thằng nhóc đó nó nhất định sẽ hiểu được nỗi lòng của chúng ta. Năm xưa anh cũng giống hệt nó, anh hiểu nó sẽ làm gì”.
Bà vòng tay ôm chặt chồng, an tâm tựa đầu lên bờ vai vững chắc của ông. Năm đó là lão Tô rộng lượng mới có vợ chồng bà ngày hôm nay, bất kể có ra sao bà cũng phải đối xử với đứa trẻ đó thật tốt.
Dương quản gia thấy phu nhân đi khỏi liền bước đến đỡ lấy thiếu gia đứng dậy.
Hắn gạt tay quản gia xuống, lắc đầu. Hắn vốn có điều không hiểu tại sao cha mẹ lại cẩn thận với Tô gia như vậy nhưng bây giờ đã có đáp án rồi thì hắn cũng không bận lòng nữa, dù sao thì cả đời này hắn cũng chỉ có thể cưới cậu nhóc kia.
Dương quản gia sốt ruột đi theo bên cạnh hắn, ông nhìn vết thương đọng máu trên lưng thiếu gia mà lòng đau như cắt. Về mặt tình cảm ông là người nhìn thiếu gia lớn lên, xem như con mà chăm sóc nên thấy thiếu gia bị thương thế này ông cũng xót quá.
Hắn về phòng mất hai mươi phút, lúc đứng trước cửa phòng hắn gọi thư kí vào dặn dò “Cậu đi điều tra xem sở thích của cậu nhóc nhà Tô gia kia là gì rồi báo cho tôi biết, thời gian không quá một ngày”.
Thư kí Tần nghe lời chủ tịch nói liền sợ ngây người, vị thiếu gia nhà Tô kia nổi tiếng ăn chơi trác táng nhưng trong A quốc này ai mà dám điều tra đến trên đầu cậu ấy. Vậy mà boss bắt hắn điều tra lại còn cho thời gian có một ngày. Tần Khê mặc niệm mấy lần “Lời của boss phải chấp hành không nghi ngờ” mới hết hoảng hốt. Bình tĩnh tâm trạng xong liền chạy đi chuẩn bị, xem ra phải liên hệ với đội tình báo của Hạ gia rồi.
Bác sĩ Minh là bác sĩ chuyên dụng của Hạ gia, làm việc cho Hạ gia đã hơn bốn mươi năm vậy mà đây là lần đầu ông thấy thiếu gia bị vết thương nghiêm trọng đến thế.
Bận rộn kiểm tra độ nghiêm trọng của vết thương thật kĩ xong ông mới thở phào, vết thương bị rách không quá nguy hiểm không chạm đến xương cốt.
“Quản gia, vết thương của thiếu gia phải mất một tháng mới kết vảy hết, thời gian này không được để vết thương chạm nước. Mỗi ngày bôi thuốc hai lần sáng tối rất nhanh sẽ lành”, Minh Liễu dặn dò quản gia việc cần làm xong liền lui ra ngoài.
Người hầu thay hắn thay đồ mới cẩn thận rồi rời đi.
Hạ Viễn Tri nằm sấp trên giường, chịu đau nhức vương tay mở cửa tủ bên cạnh giường, bên trong là tập album ảnh còn mới như in .
Hắn để lên giường, cẩn thận lật tìm ảnh của cậu. Lật gần hết cuốn album mới thấy được một bức ảnh của cậu chụp cùng hắn.
Hai người trước đây đã từng học chung một trường, là hồi cấp ba, cậu là vương tử của trường học còn hắn là học trưởng cao lãnh. Hắn ngắm bức ảnh, khẽ vuốt lên gương mặt sáng tựa mặt trời kia, trái tim đập nhanh hơn bình thường. Thật ra không phải là không muốn kết hôn với cậu, chẳng qua trước đây hắn không hiểu, hắn ghét nhất là người nhà thay hắn quyết định tương lai nên mới thốt ra những lời đó. Nhưng có lẽ định mệnh đã trói buộc họ nên việc chấp nhận cũng không khó khăn như trước nữa.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!