CUỐI CÙNG CON CÁO ĐÓ VẪN KHÔNG ĐỢI ĐƯỢC CÔ NÀNG CỦA MÌNH (Ngôn tình)
Talen Martinez | Chat Online | |
18/09/2021 17:48:20 | |
Truyện ngắn | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
175 lượt xem
- * Hạnh phúc của chúng ta - Tập 3 (Chuyện trong giấc mơ khi ngủ của bạn)
- * Bạn gái tôi đến từ tiểu thuyết (Truyện ngôn tình)
- * Lạc vào tương lai - Chương 1 (Truyện tổng hợp)
- * Tuổi học trò - Đâu chỉ có sách vở! (Phần 2) (Truyện ngắn)
“Nàng đứng lại cho ta!”
“Chàng là nam nhân mà không đuổi được một nữ nhân như thiếp sao!”
“Nàng thách thức bổn vương.Hãy đợi đấy cho ta!”
“Khi nào chàng đuổi được thiếp thì hãy nói tiếp nhé!”
Đột nhiên,ngựa của nữ nhân kia bị vấp làm nàng suýt ngã theo.Nam nhân từ sau kéo nàng nên ngựa của y.
“Nàng còn muốn chạy sao?Ta mà không đến kịp thì có phải là nàng bị té rồi không.”
“Chàng còn không đuổi kịp thiếp còn gì!”
“Nàng còn nói nữa.Để xem hôm nay ta xử nàng thế nào!”
“Chàng mau thả ta ra!”
“HẮC HẠ!Nàng ngồi yên cho ta, muốn ngã ngựa sao?”
“Chàng vậy mà mắng ta.Có phải vương gia chàng không yêu thiếp nữa phải không”
Hắc Hạ hướng đôi mắt long lanh của mình đến nam nhân kia.
“Là ta sai,ta xin lỗi!”
Một lúc lâu sau họ về đến vương phủ
“LÝ TĨNH!Chàng mau thả ta xuống!”
“Nàng yên nặng cho bổn vương!”
“Vương gia,vương phi.Bẩm vương gia,Trần công công tới chuyển khẩu dụ của bệ hạ bảo ngài ngày mai…..”
Nô tì kia còn chưa nói xong thì Lý Tĩnh đã trả lời lại “Ta biết rồi,ngươi không cần phải nói nữa”
Nô tì kia liếc nhìn sang vương phi đang được bế trên tay vương gia,như ngầm hiểu ra,cô ta liền gật đầu rồi lui ra ngoài.
“Thả ta xuống.”
Nói xong nàng liền nhảy xuống.Nàng hỏi y “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì đâu.Nàng không cần phải lo lắng”
“Nhưng mà thiếp thấy lạ lắm!”
“Lạ chỗ nào vậy?”
“Mọi khi chàng đâu có cho thiếp đi ra ngoài đâu.Nếu có cũng chỉ có đi yến tiếc mới ra ngoài.Nhưng hôm nay chàng lại chủ động dẫn thiếp đi ra ngoài chơi,lại không có ai đi theo chẳng những thế còn cho thiếp cưỡi ngựa”
“Nàng không thích như vậy sao?”
“Làm sao thiếp không thích được nhưng chỉ là cảm thấy kì lạ mà thôi”
“Nàng đa nghi quá rồi.”
“Chàng thật sự không có gì dấu cái gì thiếp chứ?”
“Không có gì đâu.Muộn rồi,chúng ta đi nghỉ thôi.”
“Để thiếp giúp chàng thay y phục.”
Nửa canh giờ sau.
Lý Tĩnh thật sự cảm thấy đau đầu về chuyện ngày mai.Nhìn vẻ mặt bất thường của y,Hắc Hạ không kìm lòng được mà cảm thấy đau lòng.
“Chàng trông có vẻ căng thẳng quá.”
“Không có gì.Chỉ là dạo này trên triều nhiều việc quá”
“Thiếp hát cho chàng nghe được không?”
“Nàng biết hát sao?”
“Để thiếp hat cho chàng nghe thử.”
“Có con cáo nhỏ ngồi bên hàng rào
Ngày nào nó cũng ngồi đó chờ đợi
Chờ đợi cô nàng của nó đến
Ngày nào nó cũng tới
Lặng lẽ ngồi đợi,ngồi đợi
Đợi từ sáng sớm đến đêm muộn…”
“Ngủ rồi sao.Chàng mệt mỏi quá rồi.”
Sáng hôm sau.
Khẽ mở mắt,thấy bên cạnh mình không còn bóng hình của nam nhân,nàng chỉ biết thở dài.
“Yên Nhi!”
“Vương phi.”
“Ngươi giúp ta chuẩn bị đồ.Ta muốn ra ngoài.”
“Bẩm vương phi,vương gia đã căn dặn là hôm nay người không được ra ngoài.”
“Vậy rốt cuộc ngươi có đi chuẩn bị đồ cho ta không?”
“Vương phi xin người đừng làm khó nô tì.”
Nô tì kia khóc lóc quỳ xụp xuống cầu xin.
“Được rồi đừng khóc,mau đứng dậy đi”
Hắc Hạ chỉ khẽ lắc đầu nhưng trong lòng lại sinh ra nỗi bất an.
“Nô tì đi chuẩn bị đồ ăn cho người”
Nói xong nô tì đó cúi đầu lui ra.
“Rốt cuộc có chuyện gì mà chàng không để ta ra ngoài”
Nửa canh giờ sau.Ngoài phủ.
“Mau cho tôi vào đi mà!”
Trong phủ.
Hắc Hạ “Ngoài kia sao mà ồn vậy”
Yên Nhi “Bẩm vương phi,ngoài kia có một cô gái đòi gặp người”
Hắc Hạ “Cho cô ấy vào đi”
Yên Nhi “Vâng”
Sau khi đưa cô gái kia vào phủ.
Hắc Hạ “Dao Dao,sao ngươi lại ở đây,đáng lẽ hiện giờ phải theo đệ đệ ta chứ.”
Dao Dao “Tiểu thư,người mau cứu Hắc gia chúng ta.Nô tì xin người.”
Hắc Hạ “Người nói cái gì vậy?Dao Dao có phải ngươi nhầm rồi không?”
Dao Dao “Nô tì thật sự không nói dối người.Chính mắt nô tì nhìn thấy họ tới đưa lão gia và thiếu gia đi.”
Hắc Hạ “Họ phạm tội gì mà bị bắt?”
Dao Dao “Nô tì nghe thấy là tội bắt tay với địch phá nước.Còn người đưa đi là….”
Hắc Hạ “Là ai?”
Dao Dao “….”
Hắc Hạ “Dao Dao,ngươi làm sao vậy?Mau nói đi chứ,là ai đưa phụ thân và đệ đệ đi. NÓI!”
Dao Dao “Là…là…Lệ vương.”
Hắc Hạ “A Tĩnh? Dao Dao có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?”
Dao Dao “Nô tì không nhìn nhầm đâu ạ,thật sự không nhìn nhầm đâu ạ.”
Hắc Hạ quay sang nhìn Yên Nhi,thấy cô người đang run bần bật.
“Bốp”
Nàng đưa tay đánh Yên Nhi.Đây là lần đầu tiên nàng đánh người khác.
Hắc Hạ “Yên Nhi,ngươi theo ta từ lúc ta mới vào phủ,vậy mà ngươi lại đi lừa ta.”
(Còn nữa nhé!Hãy đón chờ)
“Chàng là nam nhân mà không đuổi được một nữ nhân như thiếp sao!”
“Nàng thách thức bổn vương.Hãy đợi đấy cho ta!”
“Khi nào chàng đuổi được thiếp thì hãy nói tiếp nhé!”
Đột nhiên,ngựa của nữ nhân kia bị vấp làm nàng suýt ngã theo.Nam nhân từ sau kéo nàng nên ngựa của y.
“Nàng còn muốn chạy sao?Ta mà không đến kịp thì có phải là nàng bị té rồi không.”
“Chàng còn không đuổi kịp thiếp còn gì!”
“Nàng còn nói nữa.Để xem hôm nay ta xử nàng thế nào!”
“Chàng mau thả ta ra!”
“HẮC HẠ!Nàng ngồi yên cho ta, muốn ngã ngựa sao?”
“Chàng vậy mà mắng ta.Có phải vương gia chàng không yêu thiếp nữa phải không”
Hắc Hạ hướng đôi mắt long lanh của mình đến nam nhân kia.
“Là ta sai,ta xin lỗi!”
Một lúc lâu sau họ về đến vương phủ
“LÝ TĨNH!Chàng mau thả ta xuống!”
“Nàng yên nặng cho bổn vương!”
“Vương gia,vương phi.Bẩm vương gia,Trần công công tới chuyển khẩu dụ của bệ hạ bảo ngài ngày mai…..”
Nô tì kia còn chưa nói xong thì Lý Tĩnh đã trả lời lại “Ta biết rồi,ngươi không cần phải nói nữa”
Nô tì kia liếc nhìn sang vương phi đang được bế trên tay vương gia,như ngầm hiểu ra,cô ta liền gật đầu rồi lui ra ngoài.
“Thả ta xuống.”
Nói xong nàng liền nhảy xuống.Nàng hỏi y “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì đâu.Nàng không cần phải lo lắng”
“Nhưng mà thiếp thấy lạ lắm!”
“Lạ chỗ nào vậy?”
“Mọi khi chàng đâu có cho thiếp đi ra ngoài đâu.Nếu có cũng chỉ có đi yến tiếc mới ra ngoài.Nhưng hôm nay chàng lại chủ động dẫn thiếp đi ra ngoài chơi,lại không có ai đi theo chẳng những thế còn cho thiếp cưỡi ngựa”
“Nàng không thích như vậy sao?”
“Làm sao thiếp không thích được nhưng chỉ là cảm thấy kì lạ mà thôi”
“Nàng đa nghi quá rồi.”
“Chàng thật sự không có gì dấu cái gì thiếp chứ?”
“Không có gì đâu.Muộn rồi,chúng ta đi nghỉ thôi.”
“Để thiếp giúp chàng thay y phục.”
Nửa canh giờ sau.
Lý Tĩnh thật sự cảm thấy đau đầu về chuyện ngày mai.Nhìn vẻ mặt bất thường của y,Hắc Hạ không kìm lòng được mà cảm thấy đau lòng.
“Chàng trông có vẻ căng thẳng quá.”
“Không có gì.Chỉ là dạo này trên triều nhiều việc quá”
“Thiếp hát cho chàng nghe được không?”
“Nàng biết hát sao?”
“Để thiếp hat cho chàng nghe thử.”
“Có con cáo nhỏ ngồi bên hàng rào
Ngày nào nó cũng ngồi đó chờ đợi
Chờ đợi cô nàng của nó đến
Ngày nào nó cũng tới
Lặng lẽ ngồi đợi,ngồi đợi
Đợi từ sáng sớm đến đêm muộn…”
“Ngủ rồi sao.Chàng mệt mỏi quá rồi.”
Sáng hôm sau.
Khẽ mở mắt,thấy bên cạnh mình không còn bóng hình của nam nhân,nàng chỉ biết thở dài.
“Yên Nhi!”
“Vương phi.”
“Ngươi giúp ta chuẩn bị đồ.Ta muốn ra ngoài.”
“Bẩm vương phi,vương gia đã căn dặn là hôm nay người không được ra ngoài.”
“Vậy rốt cuộc ngươi có đi chuẩn bị đồ cho ta không?”
“Vương phi xin người đừng làm khó nô tì.”
Nô tì kia khóc lóc quỳ xụp xuống cầu xin.
“Được rồi đừng khóc,mau đứng dậy đi”
Hắc Hạ chỉ khẽ lắc đầu nhưng trong lòng lại sinh ra nỗi bất an.
“Nô tì đi chuẩn bị đồ ăn cho người”
Nói xong nô tì đó cúi đầu lui ra.
“Rốt cuộc có chuyện gì mà chàng không để ta ra ngoài”
Nửa canh giờ sau.Ngoài phủ.
“Mau cho tôi vào đi mà!”
Trong phủ.
Hắc Hạ “Ngoài kia sao mà ồn vậy”
Yên Nhi “Bẩm vương phi,ngoài kia có một cô gái đòi gặp người”
Hắc Hạ “Cho cô ấy vào đi”
Yên Nhi “Vâng”
Sau khi đưa cô gái kia vào phủ.
Hắc Hạ “Dao Dao,sao ngươi lại ở đây,đáng lẽ hiện giờ phải theo đệ đệ ta chứ.”
Dao Dao “Tiểu thư,người mau cứu Hắc gia chúng ta.Nô tì xin người.”
Hắc Hạ “Người nói cái gì vậy?Dao Dao có phải ngươi nhầm rồi không?”
Dao Dao “Nô tì thật sự không nói dối người.Chính mắt nô tì nhìn thấy họ tới đưa lão gia và thiếu gia đi.”
Hắc Hạ “Họ phạm tội gì mà bị bắt?”
Dao Dao “Nô tì nghe thấy là tội bắt tay với địch phá nước.Còn người đưa đi là….”
Hắc Hạ “Là ai?”
Dao Dao “….”
Hắc Hạ “Dao Dao,ngươi làm sao vậy?Mau nói đi chứ,là ai đưa phụ thân và đệ đệ đi. NÓI!”
Dao Dao “Là…là…Lệ vương.”
Hắc Hạ “A Tĩnh? Dao Dao có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?”
Dao Dao “Nô tì không nhìn nhầm đâu ạ,thật sự không nhìn nhầm đâu ạ.”
Hắc Hạ quay sang nhìn Yên Nhi,thấy cô người đang run bần bật.
“Bốp”
Nàng đưa tay đánh Yên Nhi.Đây là lần đầu tiên nàng đánh người khác.
Hắc Hạ “Yên Nhi,ngươi theo ta từ lúc ta mới vào phủ,vậy mà ngươi lại đi lừa ta.”
(Còn nữa nhé!Hãy đón chờ)
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!