Bảo bối ngốc - Chương 1
Hạ Vũ | Chat Online | |
12/11/2021 02:28:46 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
4.718 lượt xem
- * Bảo bối ngốc - Chương 2 (Truyện ngôn tình)
- * Bảo bối ngốc - Chương 3 (Truyện ngôn tình)
- * Chiếc bánh mì tình thương (Truyện ngắn)
- * Phượng đỏ - Chương 1 (Truyện tiểu thuyết)
Chương 1
"Còn bé như vậy, có phục vụ nổi đại ca chúng tôi không?"
"Này nhóc? Bao nhiêu tuổi?"
"Cô ta bị câm?" người đàn ông nhíu mày hỏi.
"A! Không! Không ạ, cô bé này nói được, chỉ là hiện tại mắc bệnh rối loạn ngôn ngữ, nên..." bà ta khúm núm, xua tay thận trọng giải thích.
Bà ta nhìn sang cô bé nhỏ xíu, nở nụ cười rạng rỡ với người đàn ông nhẹ giọng nói tiếp.
"Cô bé này từng bị bạo hành rất nhiều nên mới mắc phải hội chứng này, tôi thấy rất thương đã mua lại, mang về đây."
"Yên tâm là hàng rất sạch, lại ngoan ngoãn."
Mèo khóc chuột?
Gả đàn ông nhếch mép khinh bỉ, cô nhóc này thoát khỏi bạo hành nhưng vào đây thì có khác gì mấy? Bị má mì bắt đi phục vụ nhu cầu sinh lý cho đàn ông, một chín một mười cả.
"Bà không phải diễn trước mặt tôi." người đàn ông lạnh lùng, nghiêm nghị đáp.
"Mau đưa đi." anh ta liếc mắt ra lệnh cho tụi đàn em.
Bà ta nhận xấp tiền từ người đàn ông, hai mắt sáng rực, khóe miệng cong cong, cười cười, lả lướt đi tới chỗ cô bé dịu dàng căn dặn.
"Con phải ngoan nghe chưa, không được khiến chủ nhân tức giận, xong xuôi mẹ sẽ cho con ăn cơm."
Cô bé mỉm cười ngoan ngoãn gật gật đầu, ngoài chướng ngại không thể nói, cô còn mắc phải căn bệnh tâm lý, tính cách khờ khạo.
Cô là đứa nhỏ mồ côi, qua tay rất nhiều người chủ nhưng họ đều tàn độc, hung dữ đánh đập, chủi rủa còn không cho cô ăn cơm.
Người phụ nữ này là chủ thứ chín, bà ta mua lại cô với số tiền bèo bọt, đưa cô về đây nói chỉ cần nghe lời sẽ không bị đạp, sẽ có cơm ăn.
Bà ta thuê người trị những vết thương, chu đáo bồi bổ cho cô, giờ thì cũng đã khôi phục dáng dấp xinh đẹp của gái mười sáu. Đến lúc đi tiếp khách.
(...)
Cô bị đám đàn ông đưa đến căn phòng tối mờ. Họ đẩy cô vào rồi khóa cửa.
Cô đứng run run, gắt gao cắn môi, rụt rè mơ hồ nhìn ngó xung quanh, đột nhiên âm thanh khàn khàn, lạnh lẽo vang lên.
"Lại đây."
Cô nghe lời, chậm rãi từ từ bước tới, lờ mờ thấy một người đàn ông ngồi trên ghế nữa thân trên để lộ vòm ngực vạm vỡ. Cô mở to đôi mắt, biết đây là chủ nhân phải phục vụ tốt, nếu không sẽ bị đánh, sẽ không có cơm ăn.
Hắn nhướm đôi mắt nhìn. Một cô bé non choẹt. Liếc sơ qua đủ biết chưa tròn mười tám. Cái tên A Tứ dạo này lựa đàn bà càng xuống tay?
Cô thấy người đàn ông hình như muốn rót rượu liền đi tới quỳ gối xuống, cầm chai rượu lên rót, cung kính đưa ly bằng hai tay cho hắn.
Mấy chuyện này cô từng làm cho chủ trước rất nhiều lần.
Hắn nhếch môi. Ngoan! Hiểu chuyện.
"Tên gì?" hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, hỏi:
"..." đôi môi cô mấp máy, nhưng mãi không thể thốt thành câu, chỉ biết giương mắt nhìn.
Đợi một lúc không thấy cô đáp, hắn chau mày, ngữ khí lạnh lùng hỏi lại.
"Tên?"
"..."
Mẹ kiếp! Hắn giận dữ ném văng ly rượu, vươn tay bóp chặt cổ cô, hắn ghét nhất người không nghe lời.
Hắn nghiến răng ken két, lực tay càng lúc càng siết mạnh. Cô hoảng loạn sợ hãi vùng vẫy, giẫy giụa.
Cô sợ bị đánh, nó như là một nỗi ám ảnh ở trong tâm trí cô. Cô ú ớ, lắc đầu, hai hàng lẹ rơi ra.
Hắn hừ lạnh hung hãn đẩy ngã cô, cần di động gọi, ngữ khí sắc lạnh. "A Tứ."
Đầu dây bên kia hiểu ý, ngay lập tức thận trọng báo cáo lại tất cả vấn đề. Hắn liếc nhìn cô đang chật vật thở gấp dưới sàn, thốt ra hai chữ.
"Mua lại."
(...)
Đêm đó cô bị đưa đi, là đến một ngôi biệt thự vô cùng bự. Cô biết mình lại bị bán cho người chủ thứ mười, chính là người đàn ông đáng sợ đó.
Cô sống ở đây rất thích, không bị đánh, được ăn rất nhiều món ngon, mặc đồ đẹp, lại còn có tên - La Ái Nhi.
Chỉ là cô hơi sợ hắn!
Hắn gọi bác sĩ đến chữa trị cho La Ái Nhi bệnh tâm lý và bệnh rối loạn ngôn ngữ.
Vỏn vẹn bốn tháng, tình trạng ngôn ngữ của Ái Nhi có tiến triển mới, nhưng tâm trí thì vẫn vậy.
"Này, cô nhóc của cậu hình như đã nói..." chưa kịp báo hết, ai kia đã sốt sắng đi mất.
"Ái Nhi, em nói được rồi à? Gọi tôi."
"..."
"Ngoan, nói thử cho tôi nghe."
"Ba... ba."
"Còn bé như vậy, có phục vụ nổi đại ca chúng tôi không?"
"Này nhóc? Bao nhiêu tuổi?"
"Cô ta bị câm?" người đàn ông nhíu mày hỏi.
"A! Không! Không ạ, cô bé này nói được, chỉ là hiện tại mắc bệnh rối loạn ngôn ngữ, nên..." bà ta khúm núm, xua tay thận trọng giải thích.
Bà ta nhìn sang cô bé nhỏ xíu, nở nụ cười rạng rỡ với người đàn ông nhẹ giọng nói tiếp.
"Cô bé này từng bị bạo hành rất nhiều nên mới mắc phải hội chứng này, tôi thấy rất thương đã mua lại, mang về đây."
"Yên tâm là hàng rất sạch, lại ngoan ngoãn."
Mèo khóc chuột?
Gả đàn ông nhếch mép khinh bỉ, cô nhóc này thoát khỏi bạo hành nhưng vào đây thì có khác gì mấy? Bị má mì bắt đi phục vụ nhu cầu sinh lý cho đàn ông, một chín một mười cả.
"Bà không phải diễn trước mặt tôi." người đàn ông lạnh lùng, nghiêm nghị đáp.
"Mau đưa đi." anh ta liếc mắt ra lệnh cho tụi đàn em.
Bà ta nhận xấp tiền từ người đàn ông, hai mắt sáng rực, khóe miệng cong cong, cười cười, lả lướt đi tới chỗ cô bé dịu dàng căn dặn.
"Con phải ngoan nghe chưa, không được khiến chủ nhân tức giận, xong xuôi mẹ sẽ cho con ăn cơm."
Cô bé mỉm cười ngoan ngoãn gật gật đầu, ngoài chướng ngại không thể nói, cô còn mắc phải căn bệnh tâm lý, tính cách khờ khạo.
Cô là đứa nhỏ mồ côi, qua tay rất nhiều người chủ nhưng họ đều tàn độc, hung dữ đánh đập, chủi rủa còn không cho cô ăn cơm.
Người phụ nữ này là chủ thứ chín, bà ta mua lại cô với số tiền bèo bọt, đưa cô về đây nói chỉ cần nghe lời sẽ không bị đạp, sẽ có cơm ăn.
Bà ta thuê người trị những vết thương, chu đáo bồi bổ cho cô, giờ thì cũng đã khôi phục dáng dấp xinh đẹp của gái mười sáu. Đến lúc đi tiếp khách.
(...)
Cô bị đám đàn ông đưa đến căn phòng tối mờ. Họ đẩy cô vào rồi khóa cửa.
Cô đứng run run, gắt gao cắn môi, rụt rè mơ hồ nhìn ngó xung quanh, đột nhiên âm thanh khàn khàn, lạnh lẽo vang lên.
"Lại đây."
Cô nghe lời, chậm rãi từ từ bước tới, lờ mờ thấy một người đàn ông ngồi trên ghế nữa thân trên để lộ vòm ngực vạm vỡ. Cô mở to đôi mắt, biết đây là chủ nhân phải phục vụ tốt, nếu không sẽ bị đánh, sẽ không có cơm ăn.
Hắn nhướm đôi mắt nhìn. Một cô bé non choẹt. Liếc sơ qua đủ biết chưa tròn mười tám. Cái tên A Tứ dạo này lựa đàn bà càng xuống tay?
Cô thấy người đàn ông hình như muốn rót rượu liền đi tới quỳ gối xuống, cầm chai rượu lên rót, cung kính đưa ly bằng hai tay cho hắn.
Mấy chuyện này cô từng làm cho chủ trước rất nhiều lần.
Hắn nhếch môi. Ngoan! Hiểu chuyện.
"Tên gì?" hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, hỏi:
"..." đôi môi cô mấp máy, nhưng mãi không thể thốt thành câu, chỉ biết giương mắt nhìn.
Đợi một lúc không thấy cô đáp, hắn chau mày, ngữ khí lạnh lùng hỏi lại.
"Tên?"
"..."
Mẹ kiếp! Hắn giận dữ ném văng ly rượu, vươn tay bóp chặt cổ cô, hắn ghét nhất người không nghe lời.
Hắn nghiến răng ken két, lực tay càng lúc càng siết mạnh. Cô hoảng loạn sợ hãi vùng vẫy, giẫy giụa.
Cô sợ bị đánh, nó như là một nỗi ám ảnh ở trong tâm trí cô. Cô ú ớ, lắc đầu, hai hàng lẹ rơi ra.
Hắn hừ lạnh hung hãn đẩy ngã cô, cần di động gọi, ngữ khí sắc lạnh. "A Tứ."
Đầu dây bên kia hiểu ý, ngay lập tức thận trọng báo cáo lại tất cả vấn đề. Hắn liếc nhìn cô đang chật vật thở gấp dưới sàn, thốt ra hai chữ.
"Mua lại."
(...)
Đêm đó cô bị đưa đi, là đến một ngôi biệt thự vô cùng bự. Cô biết mình lại bị bán cho người chủ thứ mười, chính là người đàn ông đáng sợ đó.
Cô sống ở đây rất thích, không bị đánh, được ăn rất nhiều món ngon, mặc đồ đẹp, lại còn có tên - La Ái Nhi.
Chỉ là cô hơi sợ hắn!
Hắn gọi bác sĩ đến chữa trị cho La Ái Nhi bệnh tâm lý và bệnh rối loạn ngôn ngữ.
Vỏn vẹn bốn tháng, tình trạng ngôn ngữ của Ái Nhi có tiến triển mới, nhưng tâm trí thì vẫn vậy.
"Này, cô nhóc của cậu hình như đã nói..." chưa kịp báo hết, ai kia đã sốt sắng đi mất.
"Ái Nhi, em nói được rồi à? Gọi tôi."
"..."
"Ngoan, nói thử cho tôi nghe."
"Ba... ba."
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!