Bảo bối ngốc - Chương 3
Hạ Vũ | Chat Online | |
12/11/2021 02:29:19 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
11.904 lượt xem
- * Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương (Truyện ngôn tình)
- * Một ngày của nàng công chúa Lùn (Truyện cười)
- * Bảo bối ngốc - Chương 2 (Truyện ngôn tình)
- * Bảo bối ngốc - Chương 1 (Truyện ngôn tình)
Chương 3
"Cái tên của cậu rất giống với con người, không có LIÊM SỈ."
"Liêm sỉ là cái gì? Mình chỉ biết LIÊM ĐẸP TRAI, LIÊM NHIỀU TIỀN thôi."
Hắn nhếch môi tự đắc nói, Trưởng Bân bất lực, lắc đầu ngán ngẩm, câm nín. Cái tên tự đại kiêu ngạo.
Dịch Khải Liêm xoay lưng rời khỏi phòng xuống nhà bếp tìm La Ái Nhi, Trưởng Bân thở dài, anh đứng dậy chậm rãi rảo bước đi theo, từ khi tiếp nhận trị bệnh cho La Ái Nhi thì bác sĩ Bân cũng đã dọn vào biệt thự ở cho tiện.
Ăn ở miễn phí cũng tốt, nhưng hằng ngày gặp thằng bạn mặt dày như Dịch Khải Liêm thật sự rất mệt.
"Ái Nhi..." hắn bước lại, ngồi xuống ghế ở cạnh La Ái Nhi.
"B... Ba." La Ái Nhi bập bẹ, vừa nhai bánh vừa mở miệng rụt rè nói.
Dịch Khải Liêm đen mặt, hắn thở dài não nề, khóe môi mỏng mỉm cười ôn hòa, cố gắng bình tĩnh giảng dạy.
"Ái Nhi, không được gọi như vậy nữa, gọi riết sẽ thành quen, sau này chúng ta lấy nhau em sẽ không sửa lại được, biết không?"
La Ái Nhi giương mắt, chớp chớp nhìn, bộ dạng hoàn toàn ngu ngơ, mù tịt không biết hắn đang nói cái gì? Cô im ru không gật đầu, cũng không lắc đầu, tiếp tục ăn bánh.
Trưởng Bân thong thả đút hai tay vào túi quần, đi tới, anh vươn tay kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống, chăm chú quan sát.
La Ái Nhi đang ăn ngon lành thì đột nhiên hắn kéo đĩa bánh lại phía mình ngăn cản không cho Ái Nhi ăn tiếp. Cô xụ mặt, mím môi buồn buồn.
"Ái Nhi có muốn ăn bánh không? Muốn thì em hãy gật đầu." hắn ranh mãnh nhẹ giọng dụ dỗ.
La Ái Nhi gật gật đầu như chú cún con.
"Vậy chúng ta bắt đầu học đánh vần nhé? Chỉ cần em đọc đúng, tôi sẽ cho em ăn bánh." Khải Liêm xoa xoa cằm, cười cười.
"Nào học thôi... A,N,H... anh, em phát âm giống tôi đi, tôi biết em rất thông minh chắc chắn học được."
Hắn hăng hái vui vẻ mong đợi, cô cắn răng, môi mấp máy nhưng không nói gì. Ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn mãi vào đĩa bánh trên bàn.
"Ái Nhi, em phải nói thì tôi mới cho em ăn bánh quy. Ngoan, mau nói đi em." hắn kiên trì dụ dỗ.
"Này! Liêm sỉ của cậu vẫn chưa nhặt lại à? Rơi vãi khắp nơi đây này."
Trưởng Bân nhíu mày, lấy lại đĩa bánh đưa cho La Ái Nhi. Eo ôi, nhìn khuôn mặt, ánh mắt của con bé đáng thương không chịu nổi.
Đúng là một cô bé đáng yêu! Làm Trưởng Bân chỉ muốn nựng thôi.
"Ái Nhi, cháu ăn đi." Bác sĩ Bân cười ôn nhu nói nhỏ.
"Bân, mình đang dạy vợ mình mà, cậu làm cái gì đấy? Hỏng hết rồi." hắn chau mày, khó chịu, nhưng giọng nói thì vẫn phải đè nén.
"Bốn tháng cô nhóc mới nói được một chữ ba, cậu nghĩ vì đĩa bánh mà giúp Ái Nhi khôi phục à? Nếu cậu giỏi như vậy, mình xin nhường vị trí bác sĩ cho cậu và gọi cậu hai chữ ANH LIÊM."
Trưởng Bân nghiêm nghị tuyên bố. Dịch Khải Liêm nhếch mép, hai mắt sáng rực. Cả cuộc đời hắn rất muốn nghe bác sĩ Bân, danh tiếng lừng lẫy gọi hắn một tiếng "anh".
Mẹ nó, mới nghĩ thôi đã cảm thấy sướng cả người. Trưởng Bân à, cậu tự tìm đầu vào rọ rồi.
"Cậu muốn cá cược? Khải Liêm mình chưa bao giờ thua cuộc trên tất cả các mặt trận." hắn hừ lạnh, cao ngạo vỗ ngực nói.
"Cậu nói đúng, mình công nhận điều này, đến cả tuổi tác cậu còn thắng mình nữa! Người bạn già à."
Trưởng Bân ôm bụng phì cười, La Ái Nhi trông thấy vậy cũng mỉm cười góp vui theo, khiến ai kia nheo mày, mặt mũi đen hơn đít nồi.
Bác sĩ Bân sau một hồi vật vã, lăn lộn với tiếng cười sảng khoái thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, đưa tay cầm chén trà nóng uống cho thông giọng nói tiếp.
"LIÊM SỈ, cậu còn trẻ trung gì đâu mà bắt ép cô nhóc mới mười sáu gọi một người ba mươi tuổi là anh? Chênh lệch nhau hơn một con giáp đấy, đáng tuổi cha tuổi chú rồi."
Dịch Khải Liêm cay cú, tức muốn hộc máu. Gương mặt ôn hòa, dịu dàng vừa nãy đã biến mất tăm, thay vào đó là tảng băng vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta dựng tóc gáy, ánh mắt sâu thẳm, sắc bén như muốn xuyên thủng, chôn vùi bác sĩ Bân.
Hắn đáp trả:
"Ba mươi, nhưng súng đạn mình chắc chắn bắn vèo vèo, đỡ hơn người nào đó đã hai mươi tám tuổi, mà mùi vị đàn bà thế nào cũng chả biết... Bân à? Cậu liệt dương rồi ư?"
"Mô phật! Thiện tai! Bần tăng nào có ăn hàm hồ như thí chủ chứ?"
"Cái tên của cậu rất giống với con người, không có LIÊM SỈ."
"Liêm sỉ là cái gì? Mình chỉ biết LIÊM ĐẸP TRAI, LIÊM NHIỀU TIỀN thôi."
Hắn nhếch môi tự đắc nói, Trưởng Bân bất lực, lắc đầu ngán ngẩm, câm nín. Cái tên tự đại kiêu ngạo.
Dịch Khải Liêm xoay lưng rời khỏi phòng xuống nhà bếp tìm La Ái Nhi, Trưởng Bân thở dài, anh đứng dậy chậm rãi rảo bước đi theo, từ khi tiếp nhận trị bệnh cho La Ái Nhi thì bác sĩ Bân cũng đã dọn vào biệt thự ở cho tiện.
Ăn ở miễn phí cũng tốt, nhưng hằng ngày gặp thằng bạn mặt dày như Dịch Khải Liêm thật sự rất mệt.
"Ái Nhi..." hắn bước lại, ngồi xuống ghế ở cạnh La Ái Nhi.
"B... Ba." La Ái Nhi bập bẹ, vừa nhai bánh vừa mở miệng rụt rè nói.
Dịch Khải Liêm đen mặt, hắn thở dài não nề, khóe môi mỏng mỉm cười ôn hòa, cố gắng bình tĩnh giảng dạy.
"Ái Nhi, không được gọi như vậy nữa, gọi riết sẽ thành quen, sau này chúng ta lấy nhau em sẽ không sửa lại được, biết không?"
La Ái Nhi giương mắt, chớp chớp nhìn, bộ dạng hoàn toàn ngu ngơ, mù tịt không biết hắn đang nói cái gì? Cô im ru không gật đầu, cũng không lắc đầu, tiếp tục ăn bánh.
Trưởng Bân thong thả đút hai tay vào túi quần, đi tới, anh vươn tay kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống, chăm chú quan sát.
La Ái Nhi đang ăn ngon lành thì đột nhiên hắn kéo đĩa bánh lại phía mình ngăn cản không cho Ái Nhi ăn tiếp. Cô xụ mặt, mím môi buồn buồn.
"Ái Nhi có muốn ăn bánh không? Muốn thì em hãy gật đầu." hắn ranh mãnh nhẹ giọng dụ dỗ.
La Ái Nhi gật gật đầu như chú cún con.
"Vậy chúng ta bắt đầu học đánh vần nhé? Chỉ cần em đọc đúng, tôi sẽ cho em ăn bánh." Khải Liêm xoa xoa cằm, cười cười.
"Nào học thôi... A,N,H... anh, em phát âm giống tôi đi, tôi biết em rất thông minh chắc chắn học được."
Hắn hăng hái vui vẻ mong đợi, cô cắn răng, môi mấp máy nhưng không nói gì. Ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn mãi vào đĩa bánh trên bàn.
"Ái Nhi, em phải nói thì tôi mới cho em ăn bánh quy. Ngoan, mau nói đi em." hắn kiên trì dụ dỗ.
"Này! Liêm sỉ của cậu vẫn chưa nhặt lại à? Rơi vãi khắp nơi đây này."
Trưởng Bân nhíu mày, lấy lại đĩa bánh đưa cho La Ái Nhi. Eo ôi, nhìn khuôn mặt, ánh mắt của con bé đáng thương không chịu nổi.
Đúng là một cô bé đáng yêu! Làm Trưởng Bân chỉ muốn nựng thôi.
"Ái Nhi, cháu ăn đi." Bác sĩ Bân cười ôn nhu nói nhỏ.
"Bân, mình đang dạy vợ mình mà, cậu làm cái gì đấy? Hỏng hết rồi." hắn chau mày, khó chịu, nhưng giọng nói thì vẫn phải đè nén.
"Bốn tháng cô nhóc mới nói được một chữ ba, cậu nghĩ vì đĩa bánh mà giúp Ái Nhi khôi phục à? Nếu cậu giỏi như vậy, mình xin nhường vị trí bác sĩ cho cậu và gọi cậu hai chữ ANH LIÊM."
Trưởng Bân nghiêm nghị tuyên bố. Dịch Khải Liêm nhếch mép, hai mắt sáng rực. Cả cuộc đời hắn rất muốn nghe bác sĩ Bân, danh tiếng lừng lẫy gọi hắn một tiếng "anh".
Mẹ nó, mới nghĩ thôi đã cảm thấy sướng cả người. Trưởng Bân à, cậu tự tìm đầu vào rọ rồi.
"Cậu muốn cá cược? Khải Liêm mình chưa bao giờ thua cuộc trên tất cả các mặt trận." hắn hừ lạnh, cao ngạo vỗ ngực nói.
"Cậu nói đúng, mình công nhận điều này, đến cả tuổi tác cậu còn thắng mình nữa! Người bạn già à."
Trưởng Bân ôm bụng phì cười, La Ái Nhi trông thấy vậy cũng mỉm cười góp vui theo, khiến ai kia nheo mày, mặt mũi đen hơn đít nồi.
Bác sĩ Bân sau một hồi vật vã, lăn lộn với tiếng cười sảng khoái thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, đưa tay cầm chén trà nóng uống cho thông giọng nói tiếp.
"LIÊM SỈ, cậu còn trẻ trung gì đâu mà bắt ép cô nhóc mới mười sáu gọi một người ba mươi tuổi là anh? Chênh lệch nhau hơn một con giáp đấy, đáng tuổi cha tuổi chú rồi."
Dịch Khải Liêm cay cú, tức muốn hộc máu. Gương mặt ôn hòa, dịu dàng vừa nãy đã biến mất tăm, thay vào đó là tảng băng vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta dựng tóc gáy, ánh mắt sâu thẳm, sắc bén như muốn xuyên thủng, chôn vùi bác sĩ Bân.
Hắn đáp trả:
"Ba mươi, nhưng súng đạn mình chắc chắn bắn vèo vèo, đỡ hơn người nào đó đã hai mươi tám tuổi, mà mùi vị đàn bà thế nào cũng chả biết... Bân à? Cậu liệt dương rồi ư?"
"Mô phật! Thiện tai! Bần tăng nào có ăn hàm hồ như thí chủ chứ?"
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Võ Quỳnh Nhi | |
28/05/2022 16:32:52 |
Cho mik hỏi tên truyện là j v
NoName.1263 | |
24/08/2022 18:51:30 |
vui
Trang Hoàng | Chat Online | |
24/08/2022 23:39:59 |
có chương 4 chx ah? tên tác gỉa là ai ah?
Anime | |
10/02/2023 21:55:49 |
Khúc cuối cười muốn rớt luôn đt
NoName.1360 | |
11/02/2023 15:22:24 |
Truyện hay nha
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!