LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Yêu anh hơn cả tử thần - Chương 13

119 lượt xem

Trong lòng Mạc Ngôn Hy đột nhiên trào dâng một cơn sóng sục sôi, khiến cho cổ họng anh ta nghẹn lại...
Vương Tử nói Mễ Bối là vợ chưa cưới của anh ta.
Mạc Ngôn Hy thình lình cho Vương Tử một thụi.

Một đấm bất ngờ đó, khiến Vương Tử phải khuỵu người xuống.
- A!
- Á!
- Mẹ ơi!...
Mọi người đều bụm miệng lại, nhưng những tiếng kêu kinh ngạc vẫn không ngừng vang lên. Quả nhiên, Mạc Ngôn Hy không dễ bị bắt nạt. Quả nhiên, anh ta đã ra tay! Có điều anh ta làm sao biết được, người ăn một đấm của anh ta lại là Hoàng tử thứ chín của Ngọc Hoàng Thượng đế cơ chứ! Mễ Bối giật bắn người, miệng há lớn đến nỗi có thể nhét cả nắm tay vào. Nhân lúc Vương Tử còn chưa lấy lại bình tĩnh để phản công, Mạc Ngôn Hy không nói lời nào đã dắt tay Mễ Bối đi ra khỏi lớp học.
Mặt trời vụng trộm ghé mắt nhìn vào, những tia nắng càng làm vệt máu trên khóe miệng Vương Tử thêm đỏ rực, nhìn mà rợn người. Đôi mắt xanh đặc biệt của anh ta lúc này đang sáng rực lên những tia lạnh lẽo khủng bố, tựa như muốn hút sạch máu của tất cả mọi người...
Mạc Ngôn Hy nắm chặt tay Mễ Bối, dùng sức kéo cô ra ngoài lớp học. Thực ra, chính bản thân anh ta cũng không biết mình muốn đưa Mễ Bối đi đâu, chỉ là anh ta không muốn thấy có người làm như vậy với Mễ Bối.
Cứ nghĩ đến gã người nước ngoài tên Vương Tử kia dám hôn tay Mễ Bối... là anh ta như phát điên lên.
“Không được! Mình để Mạc Ngôn Hy kéo đi thế này, Cửu Hoàng tử nhất định sẽ tức giận! Nếu Cửu Hoàng tử mà tức giận, hậu quả thật khó lường! Nói không chừng, Mạc Ngôn Hy sẽ mất mạng nữa!” Mễ Bối tự nhủ, chân vẫn loạng choạng bước theo Mạc Ngôn Hy. Ra đến trước tòa nhà giảng đường, Mễ Bối càng nghĩ càng cảm thấy lạnh người.
Mạc Ngôn Hy dường như cũng cảm nhận được cô đang giãy giụa. Anh ta tưởng rằng Mễ Bối bị đau, bèn lỏng tay ra một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô đi được mấy bước, lại bắt đầu giãy giụa, Mạc Ngôn Hy quay đầu lại, trừng mắt lên nhìn cô chăm chú.
Trời đã về chiều, mặt trời ngả hẳn về phía tây, bầu trời có một khoảng nhuốm màu hổ phách, trông vô cùng đẹp mắt.
Mễ Bối cau mày, tỏ vẻ không muốn.
Mạc Ngôn Hy dừng bước, quay hẳn người lại, nói với giọng coi thường.
- Sao hả? Muốn quay lại à?
- ...
Mễ Bối cúi gằm mặt, không biết giải thích thế nào.
- Thằng nhóc đó nói có thật không? Có phải cô đúng là... vợ chưa cưới của nó?
Mạc Ngôn Hy nói đến ba chữ “vợ chưa cưới” thì muốn nuốt lại, nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ vẻ không hề để ý, hai tay đút vào túi quần.
- ...
Mễ Bối ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, sau đó lại cụp mắt lại, chầm chậm gật đầu, tay trái khẽ xoa lên cổ tay phải vừa bị Mạc Ngôn Hy nắm kéo đi.
- Cô...
Mạc Ngôn Hy đột nhiên giơ tay phải lên, định tát... Mễ Bối nhất định sẽ bị thương... nhưng cuối cùng, anh ta vẫn từ từ hạ tay xuống, thở hắt ra một tiếng. Mễ Bối bị Mạc Ngôn Hy dồn vào góc tường, rụt cổ lại, trong lòng vô cùng bối rối. Mạc Ngôn Hy nhìn cô gái đang có vẻ rất lo lắng, sốt ruột trước mặt mình, lòng cũng rối như tơ vò, để ý tới chỗ cổ tay vừa bị mình nắm lấy kéo đi đã ấn vào dấu năm ngón tay rất rõ... tim như thắt lại... không dám nhìn thẳng vào mắt cô...
- Bỏ đi, tôi cũng chẳng quan tâm!
Mạc Ngôn Hy ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Đi đi!”
Anh ta buông Mễ Bối ra.
- ...
Mễ Bối ngạc nhiên, tròn mắt lên nhìn, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Mạc Ngôn Hy giống như một bức tượng cô độc, không người để mắt, không người quan tâm, nhưng vẫn cố chấp, kiên cường đứng thẳng, cố gắng che giấu sự buồn đau tang tóc để giữ cho mình một chút kiêu hãnh cuối cùng.
- Đi đi! Tôi đã bảo với cô rồi mà, tôi là kẻ đã đặt một chân vào quan tài. Thần chết sớm muộn gì cũng đến mang tôi đi thôi. Tôi không đáng để cô đặt tình cảm vào, dù chỉ là một chút, thậm chí là thương hại, tôi cũng không cần. Người chồng chưa cưới khỏe mạnh của cô đang đợi cô trong lớp kìa, vào đi!
- ...
Mễ Bối ngẩn người ra, thì ra Mạc Ngôn Hy đúng là có bệnh? Dường như còn rất nghiêm trọng nữa.
- ...???!!!
Cô lo lắng, kéo kéo vạt áo anh ta, ngước mặt lên như muốn Mạc Ngôn Hy nói cho mình biết anh ta đang mắc chứng bệnh gì.
- Mặc kệ tôi! Bảo đừng có đụng vào mà! Cút! Xéo! Tôi không có gì cho cô cả đâu!
Mạc Ngôn Hy hét lên, đột nhiên vươn tay ra đẩy mạnh Mễ Bối. Mễ Bối đứng không vững, loạng choạng ngã vào góc tường. Cô vùng đứng dậy, lại ngước mặt lên, ánh mắt khẩn cầu như van xin Mạc Ngôn Hy nói ra bệnh tình của mình.
Trái tim Mạc Ngôn Hy như tan nát thành trăm mảnh, quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không nhìn vào cô. Mễ Bối vẫn không chịu thôi, tiếp tục bám chặt lấy Mạc Ngôn Hy, vì quá lo lắng nên cô không ngừng kêu lên những tiếng “A, A” khe khẽ, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng. Mễ Bối vốn không biết nói, nhưng cô hoàn toàn không giống những người câm khác, người câm bình thường mỗi khi nôn nóng đều vung tay, vung chân loạn lên, không ngừng ú ớ, còn Mễ Bối trước nay luôn là một nàng tiên thanh nhã, nhu mì, muốn biểu đạt điều gì đều nhẹ nhàng ra dấu bằng tay...
Cô gái trước mặt Mạc Ngôn Hy lúc này, đâu còn giống nàng tiên Mễ Bối nữa?
- Bảo cô cút xéo đi mà lại! Có hiểu không hả? Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!
Mạc Ngôn Hy hét lên với Mễ Bối, giọng lạc đi, tựa như đang khẩn cầu.
- ...
Mễ Bối lắc đầu thật mạnh.
- Cút xéo! Chồng chưa cưới của cô đang đợi trong lớp kia kìa!
Mạc Ngôn Hy chán nản ngồi thụp xuống... “Tại sao mình lại không khỏe mạnh bình thường?”
“Chồng chưa cưới? Cửu Hoàng tử?” Mễ Bối nghe thấy ba chữ “chồng chưa cưới” liền run lên bần bật... nếu Cửu Hoàng tử mà nổi giận, Mạc Ngôn Hy liệu có sống nổi không?
Mễ Bối còn đang ngây người ra, thì Mạc Ngôn Hy đã dùng hết sức lực hét lớn:
- Cút! Cút! Cút! Tốt nhất là cút đến nơi nào tôi không nhìn thấy cô nữa...
Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy Mễ Bối đang định nhấc chân bỏ chạy.
“Quả nhiên... quả nhiên là cô ấy thích thằng nhóc đấy hơn! Mình chỉ là một kẻ sống dở chết dở... cả cô ấy cũng rời xa mình rồi...”
Mễ Bối đã quay người, bước đi một, hai bước, có vẻ như muốn đi thật.
- Em...
Trong lòng Mạc Ngôn Hy đột nhiên trào dâng một cơn sóng sục sôi, khiến cho cổ họng anh ta nghẹn lại:
- Mễ Bối! Em đi thật sao?
Mễ Bối ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào người con trai đứng trước mặt mình. Bóng hoàng hôn dịu dàng phủ lên vai anh ta những sợi nắng cuối cùng...Anh ta lúc này như một đứa trẻ, miệng thì gào thét đuổi cô đi, nhưng khi thấy cô chuẩn bị đi, thì lại không đành lòng, không thể không thừa nhận mình đã yêu cô sâu sắc.
- Mễ Bối! Em còn bước thêm một bước, sau này, anh sẽ không nhìn mặt em nữa!
Mạc Ngôn Hy uy hiếp.
- ...
Mễ Bối thoáng do dự, rồi vẫn tiếp tục bước đi.
Cô phải trở lại lớp trước khi Cửu Hoàng tử nổi giận.
- Mễ Bối...
Có tiếng gọi vang lên phía sau, Mễ Bối cảm thấy có một trận gió lướt đến, trong nháy mắt, cô lại bị Mạc Ngôn Hy giữ chặt:
- Sao em nhẫn tâm vậy? Trước đây em đối xử tốt với anh đều là giả dối cả hay sao? Hả?
Mạc Ngôn Hy gào lên như kẻ điên.
- ...
Lòng Mễ Bối quặn thắt lại, cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy, ra hiệu rằng mình chỉ đi một lát. Nhưng Mạc Ngôn Hy không hiểu, anh ta nghĩ rằng Mễ Bối muốn rời khỏi mình, lựa chọn người con trai khác.
- Không được! Anh... anh không để em đi...
Mạc Ngôn Hy ôm chặt lấy Mễ Bối, giống như một đứa trẻ lạc mẹ, chỉ khi vùi đầu vào người cô, mới có cảm giác an toàn.
Mễ Bối ngẩn ra trong nửa giây, rồi khẽ chau mày, nén lòng đẩy Mạc Ngôn Hy ra. Mạc Ngôn Hy lùi lại một bước, mở to mắt nhìn Mễ Bối trân trối, anh ta không dám tin đây lại là sự thật. Sau giây phút sững sờ, anh ta mới thở dài nói:
- Thực ra anh cũng không có quyền kéo em đi thế này, cho dù là em gái thì cũng có quyền tự do tìm bạn trai. Anh cũng không muốn trách em sao không nói sớm cho anh biết, vì cho dù em có nói với anh cũng chẳng ý nghĩa gì. Nếu em thực lòng thích thằng nhóc ấy, thì cứ đi tìm nó đi. Em gái, anh không ngăn cản em nữa. Chỉ là...
Mạc Ngôn Hy ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời màu hổ phách:
- Chỉ là nếu em đi với nó... thì đừng bao giờ đến làm phiền anh nữa.
Giọng nói của Mạc Ngôn Hy trầm xuống, giống như đang thề thốt điều gì đó, ngữ khí ôn hòa, không chậm cũng không nhanh, từng chữ từng câu đều hết sức rành rọt, trong lời nói có cả sự ủng hộ lẫn sự day dứt áy náy, ánh mắt kiên nghị, tựa như một người anh đang tiễn em gái mình đi lấy chồng vậy. Phảng phất nét vui mừng, kỳ thực thì anh ta cũng tỏ ra rất vui mừng... cho dù là mất mạng, cũng phải cố rặn ra một nụ cười viên mãn.
Mễ Bối ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào người con trai đứng trước mặt mình. Bóng hoàng hôn dịu dàng phủ lên vai anh ta những sợi nắng cuối cùng...
Trái tim cô lại nhói đau. Cô ngần ngừ giây lát, rồi nhấc chân lên. Một phút sau, Mễ Bối vẫn chưa bước được nửa bước. Cô nhìn về phía sân vận động, nơi đó đám con trai đang vui vẻ đá bóng...
“Quả nhiên Mễ Bối không đi! Mễ Bối yêu mình!” Hai mắt Mạc Ngôn Hy mở lớn, sáng bừng lên, ngập tràn trong cảm kích và mừng vui.
- Mễ Bối! Sau này đừng rời xa anh nữa!
Mạc Ngôn Hy ôm chặt lấy cô.
...
- Chim khách ơi, bạn tên là gì? Tớ tên là Mạc Ngôn Hy! Chúng ta trở thành bạn nhé! Sau này bạn đừng rời xa tớ nữa nhé!
Cậu bé khịt khịt mũi, thật lòng nói.
Chim khách khẽ lắc đầu, chỉ ở lại một lúc rồi vỗ cánh bay lên trời cao, không quay đầu lại nữa.
...
- Đừng quên rằng nàng là của ta! Kẻ nào muốn cướp nàng, kẻ đó phải chết!
...
“Đã nhiều năm qua đi, anh được tái sinh lớn lên, trở thành một chàng trai tuấn tú. Anh có biết là anh đã từng nói với em câu này rồi hay không? Em rất muốn gật đầu với anh và nói: - Vâng, em sẽ không rời xa anh.”
“Nhưng em không thể, làm vậy anh sẽ chết! Em không thể ở lại thêm một giây một phút nào nữa.”
“Xin lỗi ... xin lỗi... Mạc Ngôn Hy, em xin lỗi... em không thể ở bên anh... dù anh có cô đơn và đau khổ đến thế nào, em cũng không thể ở bên anh!”
Một giây trước, Mễ Bối còn bị tình cảm mãnh liệt của Mạc Ngôn Hy làm cho dao động, một giây sau, cô đã kiên quyết đẩy anh ra, kiên quyết bỏ đi.
Cuối cùng, cô biến mất trong bóng hoàng hôn.
Ánh mặt trời sao mà ảm đạm?
- Không... anh không để em đi!
Mạc Ngôn Hy như phát cuồng, đuổi theo Mễ Bối, giữ chặt cô lại, không cho cô vào lớp.
- A...
Mễ Bối cũng ra sức giãy giụa.
- Đừng đi! Mễ Bối, em đừng rời xa anh!
Mạc Ngôn Hy vừa lảm nhảm, vừa cúi người hôn lên môi Mễ Bối. Trước đây, Mạc Ngôn Hy đã từng hôn Mễ Bối, nụ hôn ấy nhẹ mà dịu dàng, chỉ lướt qua trong thoáng chốc. Nhưng lúc này, đầu lưỡi ươn ướt kia đã chạm vào lưỡi cô, Mễ Bối ra sức giãy giụa, nhưng càng giãy, Mạc Ngôn Hy lại càng ôm cô chặt hơn. Cuối cùng, cô đau đớn nhắm nghiền mắt lại, cắn mạnh.
- Ối... a...
Mạc Ngôn Hy đẩy Mễ Bối ra, máu tươi chảy dài trên khóe miệng.
- Em ghét anh vậy sao?
Mạc Ngôn Hy vừa rên rỉ vừa nói.
- ...
Mễ Bối thấy Mạc Ngôn Hy chảy máu, dáng vẻ tội nghiệp, trong lòng vừa hối hận vừa đau đớn, lắc đầu như điên dại, vừa sợ hãi mà không biết phải làm sao. Lúc này, Mạc Ngôn Hy chợt thấy máu chảy ra từ khóe miệng Mễ Bối, trên làn da trắng muốt của cô, dòng máu đỏ đến kinh người.
- Mễ Bối! Không được nuốt nước bọt! Nhớ kỹ! Không được nuốt nước bọt!
Mạc Ngôn Hy lo lắng hét lên, sau đó bế xốc Mễ Bối lên, chạy đi như bay.
- ...!!
Mễ Bối giật mình hoảng hốt, không biết Mạc Ngôn Hy định mang mình đi đâu, cô không ngừng đập mạnh lên lưng anh. Mạc Ngôn Hy không hề để ý, gọi một chiếc xe đi thẳng đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố.
- Bác sĩ! Mau thử máu cho cô ấy! Dùng cách nào chính xác nhất ấy!
Sau khi làm xong thủ tục, Mạc Ngôn Hy liền lầm lũi bỏ đi.
...
- ...?
“Tại sao phải thử máu cho mình?”
Mễ Bối hoang mang nhìn bóng Mạc Ngôn Hy đi xa dần.
“Người bị thương là anh ấy cơ mà?”
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư