Trong khi chờ đợi Godot - Phần 1
Khuongw muas flo | Chat Online | |
19/12/2021 05:51:42 | |
Truyện cười | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
147 lượt xem
- * Truyện ngắn giới thiệu xê-ri năm 2022 (Truyện cười)
- * Truyện ngắn giới thiệu - Trailler truyện mới 2022 (Truyện ngắn)
- * Anh là ánh sáng của cuộc đời em (Truyện ngôn tình)
- * Nghách Nhỏ Thời Gian (Truyện ngôn tình)
MÀN MỘT
Một con đường có trồng cây ở miền quê.
Trời về chiều.
Estragon, ngồi dưới đất, cố tháo giày ra. Y hăm hở tháo bằng cả hai tay, vừa thở hùng hục. Dừng tay
lại vì đuối sức, y vừa ngơi nghỉ vừa thở hổn hển, kế đó bắt đầu lại, và cứ thế.
Vladimir đi vào.
ESTRAGON
(lại nhượng bộ thêm lần nữa) Đành phải chịu vậy.
VLADIMIR
(đi đến bằng những bước cứng nhắc, chân bạnh ra) Mình bắt đầu tin như thế (dừng lại). Từ lâu rồi mình cố cưỡng lại ý nghĩ ấy bằng cách tự chủ, này Vladimir, hãy biết phải trái, mi đã cố gắng hết mình bao giờ đâu. Và mình lại tiếp tục chiến đấu (trầm ngâm, nghĩ đến cuộc chiến đấu. Với Estragon). Sao, anh cũng trở lại đấy à.
ESTRAGON
Anh tin thế sao?
VLADIMIR
Tôi mừng được gặp lại anh. Tôi ngỡ là anh đi luôn.
ESTRAGON
Tôi cũng thế.
VLADIMIR
Phải mừng cuộc đoàn tụ này bằng cách nào đây (nghĩ ngợi). Đứng lên để tôi hôn anh chứ (chìa tay về phía Estragon)
ESTRAGON
(với vẻ phẫn nộ) Lát nữa, lát nữa đã.
Yên lặng
VLADIMIR
(bị chạm tự ái. Giọng lạnh lùng) Tôi có được phép hỏi xem Ông Chủ đã ngủ qua đêm ở đâu không?
ESTRAGON
Trong một cái hào.
VLADIMIR
(kinh ngạc) Trong một cái hào! Ở đâu thế?
ESTRAGON
(không phác một cử chỉ nào) Đằng kia.
VLADIMIR
Và họ không có đánh đập anh sao?
ESTRAGON
Có chứ… nhưng mà ít thôi.
VLADIMIR
Cũng vẫn những kẻ ấy?
ESTRAGON
Những kẻ nào? Tôi đâu có biết.
Yên lặng
VLADIMIR
Khi tôi nghĩ tới… Kể từ ngày mà… tôi tự hỏi anh ra sao… nếu không có tôi… (cả quyết). cócó lẽ giờ này anh chỉ còn là một đống xương vụn, không sai vào đâu được.
ESTRAGON
(giận dữ) Và sau đó?
VLADIMIR
(khổ sở) Thật quá nặng nề cho một người. (Một lúc sau. Với vẻ săn đón). Một mặt, tôi tự nhủ, bây giờ nếu có chán nản thì cũng chẳng ích lợi gì. Đừng quên rằng đã có một thời gian dài đằng đẵng vào khoảng năm 1900.
ESTRAGON
Đủ rồi. Hãy giúp tôi cởi bỏ thứ đồ mắc dịch này ra xem nào.
VLADIMIR
Tay trong tay có lẽ chúng ta thuộc những người đầu tiên lao mình xuống chân Tháp Eiffel. Lúc ấy chắc là chúng ta có vẻ đường bệ. Giờ đây thì đã muộn màng. Người ta có thể còn có cả việc ngăn không cho chúng ta trèo lên tháp (Estragon hăm hở cởi giày). Anh làm gì thế?
ESTRAGON
Tôi cởi giày. Bộ anh không từng bị phải như thế này sao?
VLADIMIR
Kể từ lúc tôi khuyên anh nên cởi giày mỗi ngày. Tốt hơn là anh nên nghe lời tôi.
ESTRAGON
(giọng yếu ớt) Hãy giúp tôi một tay!
VLADIMIR
Anh có cảm thấy đau không?
ESTRAGON
Cảm thấy đau không! Ông bạn tôi lại hỏi tôi có cảm thấy đau không!
VLADIMIR
(phấn khích) Không phải chỉ có mình anh là đau đớn! Tôi thì không kể rồi. Thế mà tôi lại muốn anh thử ở vào trường hợp của tôi. Có thể anh sẽ cho tôi biết những điều mới lạ.
ESTRAGON
Anh có cảm thấy đau không?
VLADIMIR
Anh cảm thấy đau không! Ông bạn tôi lại hỏi tôi có cảm thấy đau không!
ESTRAGON
(chỉ ngón tay trỏ) Không phải là một lý do để khỏi phải buộc dây.
VLADIMIR
(cúi xuống) Đúng đấy (buộc dây). Không phải cứ việc nhỏ là có quyền bỏ bê.
ESTRAGON
Anh muốn tôi nói gì đây, anh bao giờ cũng chờ tới giai đoạn chót.
VLADIMIR
(mơ màng) Giai đoạn chót… (trầm ngâm). Còn lâu quá, nhưng mà sẽ tốt đẹp đấy. Ai bảo thế?
ESTRAGON
Anh không muốn giúp tôi một tay sao?
VLADIMIR
Đôi lúc tôi tự nhủ thầm rồi cũng sẽ đến giai đoạn ấy. Những lúc ấy tôi cảm thấy thật là kỳ quặc (y giở mũ ra, nhìn vào bên trong, quơ tay vào trong mũ, đội lên lại). Biết nói sao đây? Nhẹ nhõm và đồng thời… (tìm lời diễn tả)… hãi hùng (gằn giọng) HÃI HÙNG (lại giở mũ ra, nhìn vào bên trong). Chán thật (đập đập bên trên mũ như cốt cho rơi xuống một vật gì đó, lại nhìn vào bên trong, đội lên lại). Cuối cùng thì…
(Estragon, sau khi cố gắng đến tột cùng, cởi được giày ra. Nhìn vào bên trong, quơ tay vào trong giày, lật giày lại, lắc lắc, tìm xem có vật gì rơi xuống đất không, không thấy gì cả, lại quơ tay vào trong giày, mắt xa vắng). Sao?
ESTRAGON
Chẳng có gì cả.
VLADIMIR
Xem nào.
ESTRAGON
Chẳng có gì để xem cả.
VLADIMIR
Hãy thử mang giày lại xem.
ESTRAGON
(quan sát bàn chân) Tôi muốn để nó thoải mái một chút.
VLADIMIR
Xem kìa, cả người anh ta chỉ đổ miết cho chiếc giày, trong khi chính bàn chân mới là thủ phạm (lại lột mũ ra lần nữa, nhìn vào bên trong, quơ tay vào trong mũ, lắc lắc, đập đập bên trong mũ, thổi vào bên trong, đội lên lại). Đã trở nên đáng lo ngại (yên lặng. Estragon lay lắc bàn chân, vừa vận động những ngón chân, để không khí lui tới dễ dàng hơn). Một tên trộm được cứu giải (một lúc sau). Một sự khoan hồng vừa phải (một lúc sau). Gô Gô… 1
ESTRAGON
Gì thế?
VLADIMIR
Hay là ta nên tự hối?
ESTRAGON
Về điều gì chứ?
VLADIMIR
À thì… (tìm lời diễn tả). Có lẽ chúng ta không cần phải đi vào chi tiết.
ESTRAGON
Tự hối vì đã chào đời ư?
VLADIMIR
(chớm cười toang cả miệng nhưng lại kiềm chế ngay lại, vừa chắp tay lên phía dưới rốn, mặt nhăn nhó).
VLADIMIR
Người ta không còn cả việc dám mở miệng cười.
ESTRAGON
Anh nói đến một sự tước đoạt.
VLADIMIR
Chỉ được phép mỉm cười. (khuôn mặt y nứt nẻ ra dưới một nụ cười mím miệng đến cùng tột, nụ cười đọng lại một lúc lâu, kế đó đột nhiên lịm tắt). Không cùng sự việc đâu. Cuối cùng thì… (một lúc sau). Gô Gô…
ESTRAGON
(khó chịu) Gì thế?
VLADIMIR
Anh có đọc Kinh Thánh chứ?
ESTRAGON
Kinh Thánh… (nghĩ ngợi). Chắc tôi phải có lướt mắt qua.
VLADIMIR
(ngạc nhiên) Tại trường học không có Chúa sao?
ESTRAGON
Tôi nào biết có Chúa hay không có Chúa.
VLADIMIR
Chắc là anh đã lộn với nhà giam La Roquette.
ESTRAGON
Có thể lắm. Tôi nhớ lại những bản đồ về Đất Thánh. Đẹp lắm. Tử Hải màu xanh lơ nhàn nhạt. Chỉ cần nhìn đến tôi đã nghe khát. Tôi tự nhủ, chính đó là nơi chúng ta sẽ trải qua tuần trăng mật. Chúng ta sẽ bơi lội. Sẽ được sung sướng.
VLADIMIR
Đáng lẽ anh phải là thi sĩ.
ESTRAGON
Tôi vốn là thi sĩ đấy chứ (chỉ bộ quần áo rách rưới đang mặc). Không thấy sao?
Yên lặng
Một con đường có trồng cây ở miền quê.
Trời về chiều.
Estragon, ngồi dưới đất, cố tháo giày ra. Y hăm hở tháo bằng cả hai tay, vừa thở hùng hục. Dừng tay
lại vì đuối sức, y vừa ngơi nghỉ vừa thở hổn hển, kế đó bắt đầu lại, và cứ thế.
Vladimir đi vào.
ESTRAGON
(lại nhượng bộ thêm lần nữa) Đành phải chịu vậy.
VLADIMIR
(đi đến bằng những bước cứng nhắc, chân bạnh ra) Mình bắt đầu tin như thế (dừng lại). Từ lâu rồi mình cố cưỡng lại ý nghĩ ấy bằng cách tự chủ, này Vladimir, hãy biết phải trái, mi đã cố gắng hết mình bao giờ đâu. Và mình lại tiếp tục chiến đấu (trầm ngâm, nghĩ đến cuộc chiến đấu. Với Estragon). Sao, anh cũng trở lại đấy à.
ESTRAGON
Anh tin thế sao?
VLADIMIR
Tôi mừng được gặp lại anh. Tôi ngỡ là anh đi luôn.
ESTRAGON
Tôi cũng thế.
VLADIMIR
Phải mừng cuộc đoàn tụ này bằng cách nào đây (nghĩ ngợi). Đứng lên để tôi hôn anh chứ (chìa tay về phía Estragon)
ESTRAGON
(với vẻ phẫn nộ) Lát nữa, lát nữa đã.
Yên lặng
VLADIMIR
(bị chạm tự ái. Giọng lạnh lùng) Tôi có được phép hỏi xem Ông Chủ đã ngủ qua đêm ở đâu không?
ESTRAGON
Trong một cái hào.
VLADIMIR
(kinh ngạc) Trong một cái hào! Ở đâu thế?
ESTRAGON
(không phác một cử chỉ nào) Đằng kia.
VLADIMIR
Và họ không có đánh đập anh sao?
ESTRAGON
Có chứ… nhưng mà ít thôi.
VLADIMIR
Cũng vẫn những kẻ ấy?
ESTRAGON
Những kẻ nào? Tôi đâu có biết.
Yên lặng
VLADIMIR
Khi tôi nghĩ tới… Kể từ ngày mà… tôi tự hỏi anh ra sao… nếu không có tôi… (cả quyết). cócó lẽ giờ này anh chỉ còn là một đống xương vụn, không sai vào đâu được.
ESTRAGON
(giận dữ) Và sau đó?
VLADIMIR
(khổ sở) Thật quá nặng nề cho một người. (Một lúc sau. Với vẻ săn đón). Một mặt, tôi tự nhủ, bây giờ nếu có chán nản thì cũng chẳng ích lợi gì. Đừng quên rằng đã có một thời gian dài đằng đẵng vào khoảng năm 1900.
ESTRAGON
Đủ rồi. Hãy giúp tôi cởi bỏ thứ đồ mắc dịch này ra xem nào.
VLADIMIR
Tay trong tay có lẽ chúng ta thuộc những người đầu tiên lao mình xuống chân Tháp Eiffel. Lúc ấy chắc là chúng ta có vẻ đường bệ. Giờ đây thì đã muộn màng. Người ta có thể còn có cả việc ngăn không cho chúng ta trèo lên tháp (Estragon hăm hở cởi giày). Anh làm gì thế?
ESTRAGON
Tôi cởi giày. Bộ anh không từng bị phải như thế này sao?
VLADIMIR
Kể từ lúc tôi khuyên anh nên cởi giày mỗi ngày. Tốt hơn là anh nên nghe lời tôi.
ESTRAGON
(giọng yếu ớt) Hãy giúp tôi một tay!
VLADIMIR
Anh có cảm thấy đau không?
ESTRAGON
Cảm thấy đau không! Ông bạn tôi lại hỏi tôi có cảm thấy đau không!
VLADIMIR
(phấn khích) Không phải chỉ có mình anh là đau đớn! Tôi thì không kể rồi. Thế mà tôi lại muốn anh thử ở vào trường hợp của tôi. Có thể anh sẽ cho tôi biết những điều mới lạ.
ESTRAGON
Anh có cảm thấy đau không?
VLADIMIR
Anh cảm thấy đau không! Ông bạn tôi lại hỏi tôi có cảm thấy đau không!
ESTRAGON
(chỉ ngón tay trỏ) Không phải là một lý do để khỏi phải buộc dây.
VLADIMIR
(cúi xuống) Đúng đấy (buộc dây). Không phải cứ việc nhỏ là có quyền bỏ bê.
ESTRAGON
Anh muốn tôi nói gì đây, anh bao giờ cũng chờ tới giai đoạn chót.
VLADIMIR
(mơ màng) Giai đoạn chót… (trầm ngâm). Còn lâu quá, nhưng mà sẽ tốt đẹp đấy. Ai bảo thế?
ESTRAGON
Anh không muốn giúp tôi một tay sao?
VLADIMIR
Đôi lúc tôi tự nhủ thầm rồi cũng sẽ đến giai đoạn ấy. Những lúc ấy tôi cảm thấy thật là kỳ quặc (y giở mũ ra, nhìn vào bên trong, quơ tay vào trong mũ, đội lên lại). Biết nói sao đây? Nhẹ nhõm và đồng thời… (tìm lời diễn tả)… hãi hùng (gằn giọng) HÃI HÙNG (lại giở mũ ra, nhìn vào bên trong). Chán thật (đập đập bên trên mũ như cốt cho rơi xuống một vật gì đó, lại nhìn vào bên trong, đội lên lại). Cuối cùng thì…
(Estragon, sau khi cố gắng đến tột cùng, cởi được giày ra. Nhìn vào bên trong, quơ tay vào trong giày, lật giày lại, lắc lắc, tìm xem có vật gì rơi xuống đất không, không thấy gì cả, lại quơ tay vào trong giày, mắt xa vắng). Sao?
ESTRAGON
Chẳng có gì cả.
VLADIMIR
Xem nào.
ESTRAGON
Chẳng có gì để xem cả.
VLADIMIR
Hãy thử mang giày lại xem.
ESTRAGON
(quan sát bàn chân) Tôi muốn để nó thoải mái một chút.
VLADIMIR
Xem kìa, cả người anh ta chỉ đổ miết cho chiếc giày, trong khi chính bàn chân mới là thủ phạm (lại lột mũ ra lần nữa, nhìn vào bên trong, quơ tay vào trong mũ, lắc lắc, đập đập bên trong mũ, thổi vào bên trong, đội lên lại). Đã trở nên đáng lo ngại (yên lặng. Estragon lay lắc bàn chân, vừa vận động những ngón chân, để không khí lui tới dễ dàng hơn). Một tên trộm được cứu giải (một lúc sau). Một sự khoan hồng vừa phải (một lúc sau). Gô Gô… 1
ESTRAGON
Gì thế?
VLADIMIR
Hay là ta nên tự hối?
ESTRAGON
Về điều gì chứ?
VLADIMIR
À thì… (tìm lời diễn tả). Có lẽ chúng ta không cần phải đi vào chi tiết.
ESTRAGON
Tự hối vì đã chào đời ư?
VLADIMIR
(chớm cười toang cả miệng nhưng lại kiềm chế ngay lại, vừa chắp tay lên phía dưới rốn, mặt nhăn nhó).
VLADIMIR
Người ta không còn cả việc dám mở miệng cười.
ESTRAGON
Anh nói đến một sự tước đoạt.
VLADIMIR
Chỉ được phép mỉm cười. (khuôn mặt y nứt nẻ ra dưới một nụ cười mím miệng đến cùng tột, nụ cười đọng lại một lúc lâu, kế đó đột nhiên lịm tắt). Không cùng sự việc đâu. Cuối cùng thì… (một lúc sau). Gô Gô…
ESTRAGON
(khó chịu) Gì thế?
VLADIMIR
Anh có đọc Kinh Thánh chứ?
ESTRAGON
Kinh Thánh… (nghĩ ngợi). Chắc tôi phải có lướt mắt qua.
VLADIMIR
(ngạc nhiên) Tại trường học không có Chúa sao?
ESTRAGON
Tôi nào biết có Chúa hay không có Chúa.
VLADIMIR
Chắc là anh đã lộn với nhà giam La Roquette.
ESTRAGON
Có thể lắm. Tôi nhớ lại những bản đồ về Đất Thánh. Đẹp lắm. Tử Hải màu xanh lơ nhàn nhạt. Chỉ cần nhìn đến tôi đã nghe khát. Tôi tự nhủ, chính đó là nơi chúng ta sẽ trải qua tuần trăng mật. Chúng ta sẽ bơi lội. Sẽ được sung sướng.
VLADIMIR
Đáng lẽ anh phải là thi sĩ.
ESTRAGON
Tôi vốn là thi sĩ đấy chứ (chỉ bộ quần áo rách rưới đang mặc). Không thấy sao?
Yên lặng
Truyện mới nhất:
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Sống Lại Tôi Bắt Bạn Thân Phải Trả Giá (chap 2) (Truyện xuyên không)
- Sống Lại Tôi Bắt Bạn Thân Phải Trả Giá (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Sống Lại Tôi Bắt Bạn Thân Phải Trả Giá (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 2) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!