LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Mối tình năm 17 tuổi ngập màu hồng và cái kết đẫm nước mắt: Chàng trai vĩnh viễn không thể cầu hôn

135 lượt xem

Nếu chàng trai không ra đi mãi mãi, có lẽ giờ này cặp đôi rục rịch tổ chức hôn lễ bởi cả hai đã 27 tuổi. Thế nhưng chuyện tình vô cùng đẹp đẽ ấy đã khép lại từ 3 năm qua, để niềm tiếc thương vô hạn cho người ở lại và cô gái thì chưa bao giờ quên anh.

Cuộc đời luôn có những ngã rẽ bất ngờ, và chúng ta dù có lên kế hoạch bao nhiêu đi chăng nữa đôi khi chẳng thể thực hiện được. Trong gia đình, bố mẹ dẫu biết không thể sống đời với ta, nhưng vì ngoài kia có quá nhiều thứ thu hút khiến chúng ta bỏ qua việc gần gũi, báo hiếu cho bố mẹ. Để một ngày nào đó không còn họ nữa, chúng ta mới biết hối hận.

Và trong tình yêu, đôi khi các cặp đôi không biết quý trọng thời gian và tình cảm của đối phương dành cho mình. Họ chủ quan và cho phép bản thân được lơ là với điều đó. Vì họ nghĩ rằng, sau này kiểu gì cũng kết hôn, cũng phải gắn bó cuộc đời với ai đó nên hiện tại cứ sống cho mình và vì mình, còn lại đều không quan trọng. Cũng có trường hợp các cặp đôi yêu nhau sâu đậm, mơ mộng về tương lai với ngôi nhà và những đứa trẻ, chắc mẩm sẽ đến được với nhau và gắn bó đến đầu bạc răng long. Nhưng tiếc thay, chẳng ai nói trước điều gì.

Có cô bạn tâm sự chuyện mình lên một diễn đàn sinh viên và nhận về rất nhiều sự đồng cảm, chia sẻ. Cô nàng kể về câu chuyện tình yêu dang dở bắt đầu từ năm 17 tuổi và lời hứa mãi mãi không thể thực hiện được. Nội dung như sau:

"Em sẽ chỉ yêu anh đến năm em 27 tuổi thôi... Anh mà không hỏi cưới em, em yêu và lấy người khác đấy!

Mình và anh bằng tuổi nhau, thích nhau từ khi lên lớp 11 học chung lớp ôn đội tuyển. Những năm cấp 3 ấy thì chúng mình thích nhau từ những lần anh giúp mình giải bài tập, từ những lần đi học và đi về chung đường... và từ những phút giây ngồi gần nhau lớp ôn thi đại học. Sau này anh nói với mình rằng:

- Tớ rất thích cậu nhưng khi nào tớ đỗ đại học tớ mới nói lời yêu cậu... cậu chờ tớ nhé.

- Thế nhỡ không đồng ý thì sao?

- Thì kệ, không đồng ý thì lại tỏ tình tiếp...

Sau đó mình đỗ NEU, anh đỗ NUCE, đúng như nguyện vọng của 2 đứa. À mình quên không giới thiệu qua về anh, anh là con cả trong gia đình 3 anh em, dưới anh còn 1 em trai và 1 em gái nữa. Anh cũng thật thà, không phải kiểu dẻo miệng mà kiểu có gì nói nấy ấy, nên chẳng nói dối được ai, nói dối cái nhận ra ngay. Đó là về tính cách còn bản thân anh ấy cũng là 1 người chăm chỉ, chăm chỉ học, chăm chỉ làm, chăm chỉ chăm em vì bố anh đi làm xa, mẹ anh thì là công nhân nên cũng bận lắm. Với mình 1 chàng trai như vậy là quá đủ rồi, mình cũng chẳng yêu cầu hơn.

Lúc mình và anh học đại học, anh dạy mình nhiều thứ lắm… có nhiều thứ chắc do ngày xưa mình được bố mẹ chiều nên ko phải làm bao giờ ko biết…"

"Nhiều lắm, mình kể sao được hết. Rồi còn rất nhiều kỉ niệm năm tháng sinh viên nữa, chúng mình lạc trên phố cổ ko biết bao nhiêu lần, rồi còn đi vào đường 1 chiều bị bắt, 1 đứa cứ giả vờ khóc, 1 đứa đứng xin, rồi những lần tìm mấy món ăn đặc sản phố cổ như nem nướng, nem chua rán, bún ốc, bún chả,… Mà hồi đó cả 2 vẫn dùng con điện thoại dởm, làm gì có smartphone như bây giờ tìm google cái ra luôn. Ngày đó toàn phải tra google trước xong lưu vào điện thoại đi từ đâu tới đâu, rẽ vào đâu. Ừ vào thì biết nhưng ra lại lạc rồi cả 2 lại nhìn nhau cười vì bao nhiêu lần như vậy rồi.

Rồi những lần chúng mình đi chung trên chiếc xe máy của anh tự mua bằng tiền anh đi làm thêm, xe mua lại thôi nhưng vẫn dùng tốt lắm, mình ngồi sau, anh ngồi trước, nhớ cái năm 2 đại học, 2 đứa đi về đúng trời đông, về tới nhà quay ra nhìn nhau nước mũi chảy tòng tòng mà buồn cười. Rồi cả mình lần mình sốt virus phải nhập viện truyền nước, cứ học xong, đi làm xong là anh lại lao vào viện với mình rồi hỏi:

- Em có cần gì không? Quần áo đâu đưa anh đem giặt cho? Cam anh vắt cho em nhớ uống hết, để lâu nó đắng đấy.

Tình cảm của mình và anh nhẹ nhàng như vậy thôi, cho tới khi 2 đứa chuẩn bị ra trường, chụp kỉ yếu của mình trước, của anh sau, hôm ra chụp kỉ yếu với anh thì mình có hỏi trêu…

- Thế khi nào anh định cầu hôn rồi lấy em đây.

- Chẳng biết nữa, để ra trường đi làm công việc ổn định chút thì anh cưới em liền.

- Nhớ cái mồm, đừng để em thành bà cô ế. Em sẽ chỉ yêu anh đến năm em 27 tuổi thôi. Anh mà không hỏi cưới em em yêu và lấy người khác đấy!

Rồi rồi khổ lắm cơ, không để em đợi đến 27 tuổi đâu.

- Biết đâu được đấy…

Chúng mình cứ vậy mà yêu nhau thôi, anh ra trường làm cho 1 công ty xây dựng, mình thì làm cho 1 phòng marketing. Hai đứa vẫn vậy, chỉ là bận hơn nên có ít thời gian gặp nhau hơn thôi. Chúng mình vẫn cố gắng thực hiện lời hứa với nhau.

Mình cũng mong anh ấy sẽ cầu hôn và cưới mình trước năm mình 27 tuổi nhưng rồi cuộc sống thì không công bằng. Ngày này cách đây 3 năm, ngày hôm ấy mình về trước, anh thì đi công trình nên tự đi xe máy về, mình có nói rằng:

- Anh đi xe cẩn thận, về tới nhà thì gọi ko thì ít nhất cũng phải nhắn tin cho em đấy.

Nhưng không có 1 cuộc gọi nào, không có 1 tin nhắn nào. Đến sau đó mình mới biết lý do, anh đã mất vì va chạm với 1 xe tải trên đường Quốc lộ 1A, xe tải đi sang làn xe ngược, là làn xe của anh, tài xế xe tải mọi người bảo là say, sau khi gây tai nạn đã bỏ xe ở lại rồi chạy nên không đo được nồng độ cồn. Mọi người lúc chứng kiến chắc chắn là tài xế có say. Mình không hề biết, đó là những lời cuối cùng mình nói với anh."

"Anh mất vào 1 ngày gần Tết, khi mọi người chờ anh, có bố mẹ, các em và cả mình, không những thế cả gia đình mình nữa. Gia đình mình cũng đồng ý cho chúng mình lấy nhau nhưng anh muốn ổn định công việc, gia đình rồi mới cưới mình nhưng không thể nữa rồi. Mình đã khóc hết nước mắt những ngày anh đi…

Thời gian thì không chờ đợi ai, lần nào về nhà mình cũng qua nhà anh gặp, nói chuyện với mẹ và các em của anh rồi thắp cho anh nén nhang. Cả nhà vẫn nhớ anh lắm.

Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ vơi đi nhưng những kỉ niệm với anh còn mãi…nhất là lời hứa với anh…

- Em sẽ chỉ yêu anh đến năm em 27 tuổi thôi. Anh mà không hỏi cưới em em yêu và lấy người khác đấy!

Năm nay mình 27 tuổi rồi. Mình đã yêu anh từng ấy năm như vậy đấy. Vậy mà anh không cầu hôn với mình…

Kể về anh, về mình, một ngày Đông”.

Câu chuyện chất chứa những sự hối tiếc về tình yêu thời thanh xuân vô cùng tươi đẹp. Thời gian đó có anh, cô gái được sống những ngày vui vẻ nhất, lạc quan và đầy mộng mơ. Thế nhưng thì sao, những điều đó đã mãi mãi khép lại ở 24, câu nói: "Rồi rồi khổ lắm cơ, không để em đợi đến 27 tuổi đâu" anh đem đi mất, bỏ lại cô gái với lời hẹn năm 27 tuổi kết hôn. Dù chuyện đã trôi qua 3 năm nhưng đến hôm nay khi tròn 27 tuổi, cô cho mình được phép nhắc lại nỗi đau âm ỉ suốt bao năm qua vẫn chưa hề phai nhạt.

Đôi khi lạc nhau một chút là mất nhau cả đời, người ra đi có thể thanh thản nhưng người ở lại mang theo nỗi đau day dứt khôn nguôi. Nhưng là số trời, làm sao có thể cãi lại. Vì vậy hãy trân trọng những phút giây ở cạnh người thân yêu và bày tỏ tình cảm của mình với họ. Đừng bao giờ chủ quan nghĩ mình còn nhiều thời gian, mà thời gian là hữu hạn, chúng ta không thể biết được ngày mai ra sao đâu.

Cô gái trong câu chuyện đã sống trọn vẹn những ngày tháng tươi đẹp nhất bên cạnh người mình yêu. Tuy anh ra đi khi vẫn chưa thực hiện được lời hứa nhưng hẳn là cô ấy đã không hối hận về những tháng năm 2 người còn có nhau. Hy vọng cô ấy sớm vực dậy tinh thần và trong tương lai sẽ gặp được một người xoa dịu cho vết thương lòng đang âm ĩ. Cuộc sống dù có bao nhiêu chông gai đi chăng nữa, miễn chúng ta có niềm tin, chắc chắn sẽ có được hạnh phúc.

5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư