Tình yêu là gì? Chap 1:
Dương Thu | Chat Online | |
06/05/2022 15:29:16 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
243 lượt xem
- * Căn nhà đất (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * NHẤT NIỆM VĨNH HẰNG CHAP4 (Truyện tiên hiệp)
- * CẬU LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN TÔI THÍCH VÀ CŨNG LÀ NGƯỜI CUỐI CÙNG TÔI YÊU (Truyện ngôn tình)
- * NHẤT NIỆM VĨNH HẰNG CHAP 3 (Truyện tiên hiệp)
Thể loại: Ngôn tình cổ trang
Nam chính: Hứa Gia (Triệu Thanh Vương), là nhị đệ của Hoàng đế Hứa Cát
Nữ chính: Hàn Cửu Nguyệt (Nguyệt Nhi)
Nam phụ: Hứa Khúc, ngũ đệ của nam chính
Nữ phụ: Trắc Cố Nguyên
Lâu rồi mình mới viết, vả lại cũng không hay xem phim cổ trang nên có nhiều sai sót lắm mong các bạn bỏ qua cho mình và góp ý chân thành nha! Cảm ơn nhiều ạ!
________________________________________________________________________________________________________________________________________________
/Cửu Nguyệt: Nếu như sau này huynh và ta kết hôn, huynh có vui không?
Hứa Gia: Chắc chắn sau này ta sẽ cưới muội về phủ của mình. Ta sẽ chỉ yêu duy nhất một người là muội và bảo vệ muội tới suốt cuộc đời này!/
Đó chỉ là những câu nói ngày xưa... khi Hàn Cửu Nguyệt vẫn còn là Hàn tướng quân tiếng tăm lẫy lừng ngày trước. Cả hai đã nói những lời thề ước và hướng về một tương lai tươi đẹp... Nhưng, đó sẽ chỉ mãi là khát khao của cái ngày xưa non trẻ, hiện tại phũ phàng hơn bao giờ hết... Vì nó mở ra một tình yêu trắc trở tới vô cùng...
Hứa Gia: *vừa trợn tròn đôi mắt, vừa chỉ tay vào mặt Vương phi thét lớn* BAY ĐÂU, BẮT Ả UỐNG THUỐC PHÁ THAI NGAY!!!
Hàn Cửu Nguyệt: Điện hạ, xin ngài... đây là con của chúng ta... là huyết mạch, là cốt nhục của chàng đó... làm ơn... tha cho đứa bé đi mà... *nàng vừa quỳ rạp trước Triệu Vương gia khóc lóc, nước mắt giàn giụa, vừa cầu xin*
Cửu Nguyệt không thể hiểu... không thể hiểu trái tim của một người đàn ông hay của chính phu quân mình đã đổi thay như thế nào. Mới mấy ngày trước báo có hỷ mạch, ngài ấy đã vui sướng đã hạnh phúc tới mức nào?! Ngài đã hứa những chuyện gì? Vậy mà... giờ đây... chỉ vì một người nữ nhân khác, Vương Gia nhẫn tâm giết hại chính đứa con còn chưa lọt lòng..! Nhìn Vương Phi đau đớn, van lạy, vùng vẫy trước sự uy hiếp của ả nô tì, mặt ngài sao lạnh tanh đến vậy..? Con người ta khi hết yêu lại có thể làm liều đến thế ư? Đã từng thề hẹn chỉ yêu mình nàng thôi mà... Đã từng hứa nhiều điều như thế... Đến cuối cùng lại thành gió thoảng mây bay hay sao? Đến cuối cùng lại trở thành lời nói đùa cào xé trái tim người ta hay sao? Tiếng gào khóc thảm thương của Cửu Nguyệt vọng khắp, bay vút lên trời xanh...
Lan Hoa: Cầu xin Vương Gia mở lòng từ bi.. tha cho phu nhân... *quỳ xuống lạy*
Tì nữ của Vương Phi còn chưa nói hết câu, Hứa Gia đã đá cho một cái nằm sõng soài ra đất. Khuôn mặt ngài như đang nói "ngươi chỉ là một tiện nữ mà dám lên tiếng vào việc của ta sao?" Khi những giọt thuốc phá thai trôi vào trong bụng Cửu Nguyệt, nàng khóc... Nàng cảm thấy bụng dạ mình như đang tan chảy, nàng nhìn thấy con của nàng đang vẫy tay với nàng rồi bay đi, nàng cảm nhận được đứa con đáng thương ấy đang từng giây từng phút rời xa nàng... rồi nàng quằn quại, nước mắt cứ thế tràn ra... Vương gia chau mày lạnh nhạt nhìn một cái rồi rời đi
[...]
Lan Hoa: Phu nhân! Phu nhân! Vương gia về rồi!
Hàn Cửu Nguyệt: Thôi... kệ ngài ấy đi...
Nàng trả lời với khuôn mặt bơ phờ, đôi mắt xanh thăm thẳm nặng trĩu nỗi buồn vừa mất con... Nàng chẳng còn sức lực gì nữa rồi! Vương gia... ngài ấy đã thay lòng đổi dạ rồi...
Lan Hoa: Nhưng...
Hàn Cửu Nguyệt: Ta đến chịu muội đấy! Thì đi, chúng ta ra xem
[...]
Cửu Nguyệt: Điện hạ! Vị này là...?!
Hứa Gia: Nguyệt Nhi! Đây là Cố Nguyên! Từ nay sẽ ở lại trong Triệu vương phủ. Ta sẽ xin hoàng huynh lập nàng ấy là Trắc phi. Sau này, nàng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn rồi!
Cố Nguyên: Sau này, Cố Nguyên xin cùng Vương phi quản việc trong phủ!
Nói rồi, Vương gia cùng cô nương đó nắm tay nhau rời đi... Người ngoài thì có lẽ sẽ nghĩ chỉ là Triệu Thanh Vương giới thiệu phi của mình với Vương phi mà thôi... Nhưng chỉ có Cửu Nguyệt nhận ra... ngài ấy nói nàng vô dụng, ngài ấy bảo nàng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy để cô ấy ghen... Vì hai người quá đỗi giống nhau, đôi mắt xanh thăm thẳm, đến nước da, đến kiểu tóc, trang điểm... Nhìn thấy cô ấy, nàng còn phải tự hỏi... phải chăng trước kia, những tháng ngày hạnh phúc ấy nàng cũng chỉ là một người thay thế ư..? Có phải tình yêu xưa kia của nàng cũng là của cô ấy không? Một lần nữa, Hứa Gia lại để cho Cửu Nguyệt khóc, từng giọt lệ cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt trước kia đã luôn nở nụ cười rạng rỡ, đã luôn xinh đẹp đáng yêu và vô tư tới chừng nào... Nàng khóc, khóc cho số phận hẩm hiu của mình, khóc cho những thề hẹn ngày xưa mãi chung tình giờ đây hóa hư vô..! Rồi cả những lời đường mật, những cưng chiều cũng chẳng dành cho nàng nữa... Ngài đã nhẫn tâm giết hại cả cốt nhục của mình cơ mà... Giờ nàng cũng có còn là gì đâu...
[...]
Từ sau ngày đó, Hàn Cửu Nguyệt cứ tiều tụy đi nhiều. Nàng không chịu ăn uống, cũng chẳng thèm gặp ai, ở lì trong phòng.
Tại hậu viện...
Cố Nguyên: Chẳng phải Vương phi đây sao? Sao lại bị ốm thế này? Nghe nói trước đây tỷ tỷ từng là tướng quân chinh chiến 4 phương. Bây giờ lại yếu đuối, ăn hại đến vậy saooo???
Lan Hoa: Hỗn xược! Cô ngậm miệng lại!!!
Đúng lúc đó, Triệu Thanh Vương đi tới, tát cho tì nữ của Vương Phi nổ đom đóm mắt, tóc tai xõa cả ra. Ngài tức tới nỗi mắt đỏ lòm
Vương gia: Hỗn xược! Chỉ là một tiện nữ, đừng ỉ có Vương phi mà láo xược với Trắc phi của ta! *rồi ngài quay sang nhìn Cửu Nguyệt* Còn cô nữa! Quản tì nữ của mình không tốt để ả làm càn như thế sao? Mà ta ra lệnh cho cô, sau khi nàng ấy đến, cô phải tự động vào Lãnh cung không phải sao??
Đúng rồi, là ngài đã bắt Cửu Nguyệt phải chuyển vào Lãnh cung lạnh lẽo, nơi có ám khí nhất trong phủ, nơi mà nhiều cô nương không chết đói thì cũng chết vì đau ốm bệnh tật, vì nhiễm độc không được chạy chữa tận nơi... Chỉ vì, ngài sợ Cố Nguyên của ngài ghen nếu thấy dung mạo của Vương phi và cô ta giống nhau quá đỗi... Chỉ vì ngài sợ Trắc phi không vui, ngài sợ... sợ và lo cho cô ấy chứ không phải nàng nữa rồi... Nghe Vương gia mắng trước mặt bao người như vậy, nàng cảm thấy chạnh lòng, trái tim như tan ra thành từng mảnh vụn... Ngày xưa... cái ngày xưa ấy... ngài đâu có như vậy... ngài nói yêu nàng nhất để rồi giờ biến thành lời nói đùa trong khi nàng đã từng ngu ngốc tin tưởng tới đau lòng?
Cửu Nguyệt: Điện hạ! Thần thiếp xin lỗi vì đã không tuân lệnh ngài
Nói xong, nàng quay lưng rời khỏi hậu viện. Nàng biết, có giải thích thế nào thì Triệu Thanh Vương cũng sẽ chẳng nghe nàng nói đâu. Ngài sẽ không tin Cố Nguyên không hành lễ Vương phi, còn hỗn xược với nàng. Mà cho dù có biết, ngài cũng sẽ bảo vệ cô ấy cho bằng được, tính của ngài là vậy, nàng rõ lắm mà... Bởi vì ngày xưa, Hứa Gia cũng đã từng bảo vệ Cửu Nguyệt như thế... Nhưng nàng phải chấp nhận một sự thật... một sự thật là trong trái tim phu quân của nàng, hình bóng nàng đã phai nhạt đi rồi... đã có cô gái khác thay nàng làm ngài ấy cười vui...
[...]
Tại phủ An Vương...
Hứa Khúc: CÁI GÌ? *RẦM (đập bàn)* Tên Triệu vương đó ngày càng quá đáng! Đi! Chúng ta mau tới Triệu vương phủ.
An Vương người đầy sát khí, cưỡi ngựa, mặt hằm hằm phi như bay tới Vương phủ của Triệu Thanh Vương rồi dọa nạt, bế thốc Cửu Nguyệt đang ngồi trên thềm của Lãnh cung lên, đi ra cửa thì gặp "đôi nam nữ ân ái" Hứa Gia và Cố Nguyên.
Hứa Khúc: Nhị ca! Mau tránh ra đi!
Hứa Gia: Ngũ đệ! Tốt nhất là hãy bỏ nàng ấy xuống!
Hứa Khúc: Nhị ca! Chẳng phải đệ đã nói với huynh rồi sao? Nếu huynh đối xử với Cửu Nguyệt không tốt, ta sẽ tới đưa cô ấy đi!
Hứa Gia: Chuyện của ta, ta tự biết sắp xếp. Hơn nữa, nàng ấy còn là Vương phi của ta, đệ không thấy hổ thẹn sao hả?
Nghe vậy, Hứa Khúc đành đưa Cửu Nguyệt trở lại Lãnh cung, lưu luyến rời đi...
Sau khi An Vương đã khuất bóng trên con đường ngoằn ngoèo dẫn từ Triệu vương phủ ra, Triệu Thanh Vương mới thực sự lộ bản chất. Ngài ấy tát Cửu Nguyệt một cái đỏ lừ trên má, tóc rũ tung ra. Nàng cúi gằm mặt, không nói gì. Đâu đó sau lớp tóc rũ rượi ấy, giọt nước mắt nóng hổi trực tràn ra lăn trên gò má. Nàng uất ức quá! Nàng đau khổ quá!
Hứa Gia: NGƯƠI TO GAN THẬT! CÒN DÁM NHỜ VẢ CẢ NGŨ ĐỆ CỦA TA!! LÔI Ả RA ĐÁNH 50 TRƯỢNG CHO TA RỒI TỐNG VÀO LÃNH CUNG!!! *Ngài quay lưng cầm tay Cố Nguyên rời đi, hình như nghĩ gì đó lại quay lại bồi thêm một câu* Khi nào có sự cho phép của ta, Vương phi mới được bước chân ra khỏi đó
Cửu Nguyệt lặng im không nói gì, chỉ có 50 trượng thôi thì có là gì? Trái tim nàng còn đang cào xé đây mà... Người nàng yêu nhất trên cuộc đời này không còn là của nàng nữa rồi, những hạnh phúc duy nhất mà ngài ấy nói khi xưa tan biến mất rồi..! Có lẽ, cái đau nhất trong tình yêu là người mình yêu không ở bên cạnh mình nhưng lại ở trong trái tim mình. Nghe những lời nói ấy như những mũi tên găm sâu vào trái tim yếu ớt của nàng... Để rồi, một bông hoa ngày xưa gan góc trước bao điều, giờ lại đành bất lực nhìn người mình thương bảo vệ, yêu thương nữ nhân khác... Ai cũng nghĩ bản thân mình mạnh mẽ, cũng như Cửu Nguyệt... cho tới khi gặp phải tình yêu... cho tới khi nàng biết mình đã sai khi tin những câu hẹn thề ngày trước...
Nam chính: Hứa Gia (Triệu Thanh Vương), là nhị đệ của Hoàng đế Hứa Cát
Nữ chính: Hàn Cửu Nguyệt (Nguyệt Nhi)
Nam phụ: Hứa Khúc, ngũ đệ của nam chính
Nữ phụ: Trắc Cố Nguyên
Lâu rồi mình mới viết, vả lại cũng không hay xem phim cổ trang nên có nhiều sai sót lắm mong các bạn bỏ qua cho mình và góp ý chân thành nha! Cảm ơn nhiều ạ!
________________________________________________________________________________________________________________________________________________
/Cửu Nguyệt: Nếu như sau này huynh và ta kết hôn, huynh có vui không?
Hứa Gia: Chắc chắn sau này ta sẽ cưới muội về phủ của mình. Ta sẽ chỉ yêu duy nhất một người là muội và bảo vệ muội tới suốt cuộc đời này!/
Đó chỉ là những câu nói ngày xưa... khi Hàn Cửu Nguyệt vẫn còn là Hàn tướng quân tiếng tăm lẫy lừng ngày trước. Cả hai đã nói những lời thề ước và hướng về một tương lai tươi đẹp... Nhưng, đó sẽ chỉ mãi là khát khao của cái ngày xưa non trẻ, hiện tại phũ phàng hơn bao giờ hết... Vì nó mở ra một tình yêu trắc trở tới vô cùng...
Hứa Gia: *vừa trợn tròn đôi mắt, vừa chỉ tay vào mặt Vương phi thét lớn* BAY ĐÂU, BẮT Ả UỐNG THUỐC PHÁ THAI NGAY!!!
Hàn Cửu Nguyệt: Điện hạ, xin ngài... đây là con của chúng ta... là huyết mạch, là cốt nhục của chàng đó... làm ơn... tha cho đứa bé đi mà... *nàng vừa quỳ rạp trước Triệu Vương gia khóc lóc, nước mắt giàn giụa, vừa cầu xin*
Cửu Nguyệt không thể hiểu... không thể hiểu trái tim của một người đàn ông hay của chính phu quân mình đã đổi thay như thế nào. Mới mấy ngày trước báo có hỷ mạch, ngài ấy đã vui sướng đã hạnh phúc tới mức nào?! Ngài đã hứa những chuyện gì? Vậy mà... giờ đây... chỉ vì một người nữ nhân khác, Vương Gia nhẫn tâm giết hại chính đứa con còn chưa lọt lòng..! Nhìn Vương Phi đau đớn, van lạy, vùng vẫy trước sự uy hiếp của ả nô tì, mặt ngài sao lạnh tanh đến vậy..? Con người ta khi hết yêu lại có thể làm liều đến thế ư? Đã từng thề hẹn chỉ yêu mình nàng thôi mà... Đã từng hứa nhiều điều như thế... Đến cuối cùng lại thành gió thoảng mây bay hay sao? Đến cuối cùng lại trở thành lời nói đùa cào xé trái tim người ta hay sao? Tiếng gào khóc thảm thương của Cửu Nguyệt vọng khắp, bay vút lên trời xanh...
Lan Hoa: Cầu xin Vương Gia mở lòng từ bi.. tha cho phu nhân... *quỳ xuống lạy*
Tì nữ của Vương Phi còn chưa nói hết câu, Hứa Gia đã đá cho một cái nằm sõng soài ra đất. Khuôn mặt ngài như đang nói "ngươi chỉ là một tiện nữ mà dám lên tiếng vào việc của ta sao?" Khi những giọt thuốc phá thai trôi vào trong bụng Cửu Nguyệt, nàng khóc... Nàng cảm thấy bụng dạ mình như đang tan chảy, nàng nhìn thấy con của nàng đang vẫy tay với nàng rồi bay đi, nàng cảm nhận được đứa con đáng thương ấy đang từng giây từng phút rời xa nàng... rồi nàng quằn quại, nước mắt cứ thế tràn ra... Vương gia chau mày lạnh nhạt nhìn một cái rồi rời đi
[...]
Lan Hoa: Phu nhân! Phu nhân! Vương gia về rồi!
Hàn Cửu Nguyệt: Thôi... kệ ngài ấy đi...
Nàng trả lời với khuôn mặt bơ phờ, đôi mắt xanh thăm thẳm nặng trĩu nỗi buồn vừa mất con... Nàng chẳng còn sức lực gì nữa rồi! Vương gia... ngài ấy đã thay lòng đổi dạ rồi...
Lan Hoa: Nhưng...
Hàn Cửu Nguyệt: Ta đến chịu muội đấy! Thì đi, chúng ta ra xem
[...]
Cửu Nguyệt: Điện hạ! Vị này là...?!
Hứa Gia: Nguyệt Nhi! Đây là Cố Nguyên! Từ nay sẽ ở lại trong Triệu vương phủ. Ta sẽ xin hoàng huynh lập nàng ấy là Trắc phi. Sau này, nàng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn rồi!
Cố Nguyên: Sau này, Cố Nguyên xin cùng Vương phi quản việc trong phủ!
Nói rồi, Vương gia cùng cô nương đó nắm tay nhau rời đi... Người ngoài thì có lẽ sẽ nghĩ chỉ là Triệu Thanh Vương giới thiệu phi của mình với Vương phi mà thôi... Nhưng chỉ có Cửu Nguyệt nhận ra... ngài ấy nói nàng vô dụng, ngài ấy bảo nàng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy để cô ấy ghen... Vì hai người quá đỗi giống nhau, đôi mắt xanh thăm thẳm, đến nước da, đến kiểu tóc, trang điểm... Nhìn thấy cô ấy, nàng còn phải tự hỏi... phải chăng trước kia, những tháng ngày hạnh phúc ấy nàng cũng chỉ là một người thay thế ư..? Có phải tình yêu xưa kia của nàng cũng là của cô ấy không? Một lần nữa, Hứa Gia lại để cho Cửu Nguyệt khóc, từng giọt lệ cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt trước kia đã luôn nở nụ cười rạng rỡ, đã luôn xinh đẹp đáng yêu và vô tư tới chừng nào... Nàng khóc, khóc cho số phận hẩm hiu của mình, khóc cho những thề hẹn ngày xưa mãi chung tình giờ đây hóa hư vô..! Rồi cả những lời đường mật, những cưng chiều cũng chẳng dành cho nàng nữa... Ngài đã nhẫn tâm giết hại cả cốt nhục của mình cơ mà... Giờ nàng cũng có còn là gì đâu...
[...]
Từ sau ngày đó, Hàn Cửu Nguyệt cứ tiều tụy đi nhiều. Nàng không chịu ăn uống, cũng chẳng thèm gặp ai, ở lì trong phòng.
Tại hậu viện...
Cố Nguyên: Chẳng phải Vương phi đây sao? Sao lại bị ốm thế này? Nghe nói trước đây tỷ tỷ từng là tướng quân chinh chiến 4 phương. Bây giờ lại yếu đuối, ăn hại đến vậy saooo???
Lan Hoa: Hỗn xược! Cô ngậm miệng lại!!!
Đúng lúc đó, Triệu Thanh Vương đi tới, tát cho tì nữ của Vương Phi nổ đom đóm mắt, tóc tai xõa cả ra. Ngài tức tới nỗi mắt đỏ lòm
Vương gia: Hỗn xược! Chỉ là một tiện nữ, đừng ỉ có Vương phi mà láo xược với Trắc phi của ta! *rồi ngài quay sang nhìn Cửu Nguyệt* Còn cô nữa! Quản tì nữ của mình không tốt để ả làm càn như thế sao? Mà ta ra lệnh cho cô, sau khi nàng ấy đến, cô phải tự động vào Lãnh cung không phải sao??
Đúng rồi, là ngài đã bắt Cửu Nguyệt phải chuyển vào Lãnh cung lạnh lẽo, nơi có ám khí nhất trong phủ, nơi mà nhiều cô nương không chết đói thì cũng chết vì đau ốm bệnh tật, vì nhiễm độc không được chạy chữa tận nơi... Chỉ vì, ngài sợ Cố Nguyên của ngài ghen nếu thấy dung mạo của Vương phi và cô ta giống nhau quá đỗi... Chỉ vì ngài sợ Trắc phi không vui, ngài sợ... sợ và lo cho cô ấy chứ không phải nàng nữa rồi... Nghe Vương gia mắng trước mặt bao người như vậy, nàng cảm thấy chạnh lòng, trái tim như tan ra thành từng mảnh vụn... Ngày xưa... cái ngày xưa ấy... ngài đâu có như vậy... ngài nói yêu nàng nhất để rồi giờ biến thành lời nói đùa trong khi nàng đã từng ngu ngốc tin tưởng tới đau lòng?
Cửu Nguyệt: Điện hạ! Thần thiếp xin lỗi vì đã không tuân lệnh ngài
Nói xong, nàng quay lưng rời khỏi hậu viện. Nàng biết, có giải thích thế nào thì Triệu Thanh Vương cũng sẽ chẳng nghe nàng nói đâu. Ngài sẽ không tin Cố Nguyên không hành lễ Vương phi, còn hỗn xược với nàng. Mà cho dù có biết, ngài cũng sẽ bảo vệ cô ấy cho bằng được, tính của ngài là vậy, nàng rõ lắm mà... Bởi vì ngày xưa, Hứa Gia cũng đã từng bảo vệ Cửu Nguyệt như thế... Nhưng nàng phải chấp nhận một sự thật... một sự thật là trong trái tim phu quân của nàng, hình bóng nàng đã phai nhạt đi rồi... đã có cô gái khác thay nàng làm ngài ấy cười vui...
[...]
Tại phủ An Vương...
Hứa Khúc: CÁI GÌ? *RẦM (đập bàn)* Tên Triệu vương đó ngày càng quá đáng! Đi! Chúng ta mau tới Triệu vương phủ.
An Vương người đầy sát khí, cưỡi ngựa, mặt hằm hằm phi như bay tới Vương phủ của Triệu Thanh Vương rồi dọa nạt, bế thốc Cửu Nguyệt đang ngồi trên thềm của Lãnh cung lên, đi ra cửa thì gặp "đôi nam nữ ân ái" Hứa Gia và Cố Nguyên.
Hứa Khúc: Nhị ca! Mau tránh ra đi!
Hứa Gia: Ngũ đệ! Tốt nhất là hãy bỏ nàng ấy xuống!
Hứa Khúc: Nhị ca! Chẳng phải đệ đã nói với huynh rồi sao? Nếu huynh đối xử với Cửu Nguyệt không tốt, ta sẽ tới đưa cô ấy đi!
Hứa Gia: Chuyện của ta, ta tự biết sắp xếp. Hơn nữa, nàng ấy còn là Vương phi của ta, đệ không thấy hổ thẹn sao hả?
Nghe vậy, Hứa Khúc đành đưa Cửu Nguyệt trở lại Lãnh cung, lưu luyến rời đi...
Sau khi An Vương đã khuất bóng trên con đường ngoằn ngoèo dẫn từ Triệu vương phủ ra, Triệu Thanh Vương mới thực sự lộ bản chất. Ngài ấy tát Cửu Nguyệt một cái đỏ lừ trên má, tóc rũ tung ra. Nàng cúi gằm mặt, không nói gì. Đâu đó sau lớp tóc rũ rượi ấy, giọt nước mắt nóng hổi trực tràn ra lăn trên gò má. Nàng uất ức quá! Nàng đau khổ quá!
Hứa Gia: NGƯƠI TO GAN THẬT! CÒN DÁM NHỜ VẢ CẢ NGŨ ĐỆ CỦA TA!! LÔI Ả RA ĐÁNH 50 TRƯỢNG CHO TA RỒI TỐNG VÀO LÃNH CUNG!!! *Ngài quay lưng cầm tay Cố Nguyên rời đi, hình như nghĩ gì đó lại quay lại bồi thêm một câu* Khi nào có sự cho phép của ta, Vương phi mới được bước chân ra khỏi đó
Cửu Nguyệt lặng im không nói gì, chỉ có 50 trượng thôi thì có là gì? Trái tim nàng còn đang cào xé đây mà... Người nàng yêu nhất trên cuộc đời này không còn là của nàng nữa rồi, những hạnh phúc duy nhất mà ngài ấy nói khi xưa tan biến mất rồi..! Có lẽ, cái đau nhất trong tình yêu là người mình yêu không ở bên cạnh mình nhưng lại ở trong trái tim mình. Nghe những lời nói ấy như những mũi tên găm sâu vào trái tim yếu ớt của nàng... Để rồi, một bông hoa ngày xưa gan góc trước bao điều, giờ lại đành bất lực nhìn người mình thương bảo vệ, yêu thương nữ nhân khác... Ai cũng nghĩ bản thân mình mạnh mẽ, cũng như Cửu Nguyệt... cho tới khi gặp phải tình yêu... cho tới khi nàng biết mình đã sai khi tin những câu hẹn thề ngày trước...
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Ngô Thị Vân Anh | Chat Online | |
08/05/2022 21:33:20 |
Truyện hay quá bn ơi
Tags: Tình yêu là gì? Chap 1:
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!