Chủ Hệ Thống Nói Tôi Là Người Tình Kiếp Trước

106 lượt xem

Cơn mưa xuyên suốt 24/24 đã hai ngày rồi mưa cứ thế không tăng không giảm cứ làm không khí càng ẩm ướt đến âm u lại cùng cô gái trên sân thượng cô ta đã đứng ở đó hai giờ rồi tiếng mưa át đi tiếng cảnh sát liên tục khuyên ngăn, đúng là nực cười con người luôn cố chấp một cách ngu ngốc cứ cho rằng cô ta suy nghĩ bồng bột nhưng…nếu không phải là con người đã bị dồn đến chân tường thì họ chả tìm một nơi cao đến chục tầng để tự sát cũng chả ngu gì để đứng cả hai tiếng ở đấy cả thì đoán xem khuyên ngăn có phải là cách ngu ngốc nhất trong các cách cứu người không ?Trong khi lũ cảnh sát và đám làm màu đang cố hét lên thì bằng một cách nào đó một chàng sinh viên có vẻ là khá mọt sách hắn đeo kinh cùng với chiếc balo đang đeo trên vai.

 

Tiếng bước chân át đi cơn mưa âm u hắn đi đến gần cô ta, làm cô ta hét lớn :- Tôi không cần mấy người ! Cút !Hắn cười khẩy một cái, rồi nói :- Nhảy đi.

 

“Gì ? Đây là câu nói của một cậu sinh viên sao ? “ câu nói của hắn khiến tất cả người xung quanh lạnh gáy, những lời thì thầm đầy giả tạo mà được vô cùng nhiều con người sử dụng ‘ Hắn bị điên sao ?’_’ Tại sao lại như thế ? Không may cô ta nhảy thật thì sao ? ‘ _’ Bị ngu à ? Cô ta nhảy thật cậu đền mạng sao ?’! Ha thú vị thật con người luôn chỉ trích chính những cái trước mắt mà quên luôn rằng cô gái đang đứng trên kia cũng kinh ngạc không kém , hắn ta tiếp tục lên tiếng:- Nhảy đi, nếu như cô muốn người cô luôn coi là quan trọng đần đần chết mòn trong sự ăn năn đau khổ.

 

- Vậy thì sao ? Họ có bao giờ…Cha mẹ tôi và cả tên khốn nạn hắn chưa bao giờ suy nghĩ cho tôi cả ! Tất cả….

 

tất cả họ đều suy nghĩ cho danh dự và tiền bạc mà tôi có… Hắn ta chỉ cười khẩy khôn mặt hắn ta nham hiểm đến lạ lùng, tôi tự thắc mắc hắn thực sự là con người ở nơi đây sao ? Hắn nói một cách thản nhiên hai vai nhún lên :- Sai rồi…ý tôi nói là đứa con trai của cô cơ….

 

và….
 

- Sai rồi…ý tôi nói là đứa con trai của cô cơ….

 

và…Cô ta có chút ngạc nhiên nhưng hắn ta lại còn khiến tất cả lũ người xung quanh ngạc nhiên hơn chính là hắn đi nhanh bất chợt về phía cô gái khiến cô ta hoảng loạn hét lớn, hắn chỉ tay về phía người đàn ông khuôn mặt vô cùng lo lắng cùng đứa con bên cạnh anh ta nhếch mép nói :- Còn cả người đàn ông kia không phải sao? Hử- Tại sao…sao ….

 

?U là trời nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc chưa kìa đúng là thú vị , nhưng thật kì lạ tôi cũng thắc mắc tại sao hắn đều biết những điều đó.

 

Xong hắn cười một nét cười đầy khinh bỉ và quát lớn bây giờ hắn thực sự là một kẻ điên từ nét mặt cho đến cái biểu cảm hắn thực sự vừa ra khỏi bệnh viện tâm thần sao:- Cô bị ngu à ?Giọng quát cùng với nét mặt hắn ta bây giờ cũng khiến tất cả con người xung quanh đều khiếp hãi, ánh mắt hình viên đạn liếc qua khiến toàn thân cô ta run rẩy hắn ta mắng lớn.

 

- Trước khi chết cô không suy nghĩ kĩ sao ? Không nghĩ đến người khác à kể cả người quan trọng đối với cô nữa ? Ngu đến mức mà chết vì lũ súc sinh khốn nạn sao không tìm cách khiến chúng nó chết ? Muốn, thì chết con mẹ đi !Đù hắn…thực sự là đéo phải con người sao lại thốt ra những câu ấy sự tự tin ấy có ở đâu vậy hắn chắc chắn không phải con người.

 

Hắn khiến cho cô ta run rẩy đến mức không đứng vững, thật sự hắn còn là con người không vậy ?Đm hắn làm cho đôi chân tôi cũng run rẩy ánh mắt hắn và cả con người hắn bây giờ thật sự khiến cho không khí ngày càng ngột ngạt nhưng rồi cơn mưa bỗng to hơn trong 48 giờ vậy mà cơn mưa đã tan cô gái kia cũng bị hắn mắng đến mức cơ thể mền nhũn cùng lực lượng công an và y tế đến hỗ trợ đưa cô ta vào vùng an toàn.

 

Cơn mưa xuyên suốt 48 giờ kia có lẽ đã rửa trôi những thứ tồn đọng đến bẩn thiu của một xã hội đầy nhơ nhuốc.

 

Nhưng dù cơn mưa dù lâu đến đâu thì chả phải là chỉ làm trôi đi một chút ít như gọi là thôi sao ?Dù là sóng thần hay lũ thì chỉ là cho mọi thứ càng hỗn độn hơn hay sao ? Đến cả mẹ thiên nhiên cũng chả ngặn chặn được thứ dơ bẩn trong cả nhân tính đến suy nghĩ của nhân loại thì cố thay đổi người khác hay tự thay đôỉ chính mình sẽ tốt hơn.

 

Suy nghĩ ấy bỗng chốc đi qua trong đầu tôi.
 

Sau sự hỗn độn ấy, hắn rời đi và đến đây như một cơn gió mọi thứ đều trong chớp nhoáng.

 

Kể từ khi hắn ở đây nụ cười luôn lạ lùng quỷ dị làm cho con người ta lạnh sống lưng , hắn bước xuống đến bên dưới, hắn được một tên cảnh sát nhìn vẻ khá ưa nhìn nhí nhảnh hoạt bát đưa cho hắn chiếc khăn lau khô đầu đối lập với hắn ,cậu ta luôn cười rất tự nhiên và chàn đầy sự chân thành không phải là con người kia lời nói như dao sắt đến nhức lòng .Hắn đưa khăn lên lau khô đầu và quần áo, còn cậu cảnh sát trẻ tuổi kia liên mồm liên miệng khiến anh ta cũng cảm thấy phiền, nhưng thú thật cậu ta cũng khá dễ thương từ xa một vị mặc quần áo quân đội đi về phía hắn lên tiếng nói :- Ninh Nhất à, làm rất tốt !- Vâng thưa sếp !Hắn đưa tay nghiêm túc chấp hành, hắn chính xác là một FBI đặc nhiệm của quân đội chính quyền anh ta cố đóng giả một sinh viên để tiếp cận kẻ muốn tự sát đó cũng là lý do giải thích tại sao quân đội không ngăn chặn hành vi vừa rồi của anh ta, sau một hồi trách vấn của ông ta….đơn giản bởi hành vi vừa rồi dù cứu được cô gái nhưng cách hắn làm thực sự quá đáng trách.Xong ông ta chỉ để lại tiếng thở dài rồi rời đi, bởi dù là nói thế nhưng nhiều lần không có người bỏ mạng nên bên phía chính phủ cũng khó trách tội hắn.

 

Ông ta vừa rời đi thì tên oát con Lâm Tử nhanh chân chạy đến luôn miệng.- Nhất ca ca, anh xem bản cập nhập của BIB ( phần mền phổ biết dành cho game thủ )- Ồ, đừng đưa nó cho tôi- Anh xem đi, hay lắm luôn ấy- Không hứng thúDù thế oắt con Tử Lâm vẫn khiến hắn mang cái phần mền trẻ con ấy về, trước khi đó nhóc ta đã nói ‘ Anh đưa giúp em cho tiểu Như ‘ không những thế câu ta còn cố nhấn mạnh ‘ Nhất định phải đưa cho em ấy nha anh , không được quên đâu ! ‘ không biết mấy con người này nghĩ gì nữa hắn mang câu hỏi ấy về đến nhà.

 

Căn nhà không quá rộng có thể đủ một hộ gia đình ở.

 

Như bao ngày hắn thay đôi giầy dính đầy bùn đất qua trận mưa vừa rồi bằng đôi dép đi trong nhà.

 

Hắn đi thẳng vào phòng khách một đống lộn sộn đập vào mắt hắn vỏ snack và lon nước coca bừa bộn đến đáng sợ có thế nó đối với hắn quá quen thuộc rồi hắn lượm tất cả vào túi rác phân loại.

 

Rồi một cô bé dáng người mảnh mai và mái tóc đen nhanh lên tiếng :.
 

- Anh !Ánh mắt tròn xoe cô bé dán vào hắn ,chắc ai cũng thắc mắc “ Tại sao là một FBI như thế tại sao lại sống ở nơi tồi tàn thế này “….

 

.

 

Um Hắn chính xác là một đặc vụ ngầm vì thế không thể quá nổi bật còn cô bé ấy là Ninh Tuyết Như cô em gái mà hắn vô cùng cưng chiều và con bé lại vô cùng nghiện game.

 

Hắn đưa phần mền mà Lâm Tử nhờ đưa cho con bé, nó mừng rỡ nhảy vồ vào lòng anh đó là thứ con bé vô cùng mong chờ rất nhanh chóng tiểu Như để nó lên trên bàn sẵn sàng cho cuộc cải cách vĩ đại của nó.

 

Sau vài tiếng đồng hồ, căn nhà dường như đã được đưa vào vị trí ban đầu, trong phòng khách con bé ấy đã rời đi đâu đó và để lại chiếc ti vi đang phát sáng hắn thở dài một cách bất lực rồi đưa tay với lấy chiếc điều khiển nhằm tắt đi chiếc ti vi nhưng vô tình làm lọ nước ngọt đang uống dở đổ vào chiếc phần mềm.

 

Một ánh sáng xanh đã kéo anh ta vào màn hình ti vi.

 

Phải một lúc sau con bé ấy mới đưa phần mềm vào ổ cứng và phát hiện ra người anh trai yêu quý bị nhốt trong cái màn hình phẳng nó mới giật mình nói lớn.

 

- Ca Ca sao anh lại ở đó ?Hắn ta cũng chả biết bản thân mình tại sao lại xuất hiện ở nơi như thế này , nói :- Sao tao biết được, mày giúp tao rời khỏi đây mau lên !- ??? Em biết sao được, trước khi anh rơi vào đấy anh đã làm gì vậy ?Hắn đưa ta chống cằm suy nghĩ hồi lâu , cài gì đó chợt lóe ra trong đầu hắn :- Đúng rồi !Sau khi kể tất cả với tiểu Như , con bé suy nghĩ một hồi nó như chợt nhận ra điều gì ấy vội nhắc điện thoại lên gọi cho ai đó rồi chạy đến chiếc ti vi đưa ra kết luận :- Nhất Minh !- Hả ?- Em đoán bằng cách nào đó anh đã bị lôi vào trò chơi rồi ….

 

- Trò chơi ?Mọi thứ còn quá mơ hồ với hắn thật sự cái gì phi vật lý đang diễn ra trước mắt thế này ? thực sự quá khó tin rồi chăng.

 

Hắn ta khó hiểu tại sao điều này lại diễn ra vậy chứ ?.
 

- Chiếc đĩa ấy dõ dàng là một phần mền không phải sao ?- Em cũng nghĩ thế nhưng lúc ấy em có hỏi Lâm Tử cậu ta đã đưa nhầm cho anh, nó không phải là phần mền.

 

- Nó là cái gì ?Hỗn loạn thật, mọi thứ chớp mắt tưởng như vô lý nhưng nó đã xuất hiện trước mắt chỉ còn đợi tên ngốc Lâm Tử đang trên đường tới đây có thế giải thích toàn bộ điều phi lý này.

 

Không quá 30 phút tên oát con ấy đã xuất hiện tại nhà Nhất Minh, trên người hắn đổ toàn mồ hôi nhịp thở hổn hển vội vàng không kịp thay giầy chạy thẳng vào nơi hắn và tiểu Như.

 

- Anh Nhất Minh tại sao anh ở trong này ?- Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng ! cậu đưa cái quái gì cho tôi vậy hả ?Cậu ta gãi đầu ngượn gạo miệng liên tục giải thích :- Ca ca à , thực sự em không biết mình đưa nhầm cho anh và tiểu Như mà…- Nhất Minh ! em cần tìm hiểu xem phần mền này là loại nào thế nên anh chịu khó em rút nó khỏi ổ cứng và thăm dò xem sao.

 

Con bé đưa tay rút nó khỏi ổ cứng nhưng không tài nào khiến nó rời khỏi, sau một hồi thì màn hình bỗng xuất hiện cảnh báo “ Lưu ý : nếu bên ngoài cố ý tác động từ bên ngoài thì cả nhân vật và phần mền sẽ xóa hoàn toàn bộ nhớ ! “- Ca ca , tiểu Như hai người xem !Tiểu tử vừa lay tay con bé và chỉ lên màn hình, nhưng tên Ninh Nhất vẫn không hoàn toàn chú ý đến nó chỉ chú ý đến bàn tay tên ngốc ấy cầm vào đâu.

 

- Tên lợn này ! Tay cậu cầm vào đâu vậy hả ? Có tin tôi chặt đứt nó không ?Lâm Tử vội thu tay về liền giải thích :- Ah, anh hiểu nhầm rồi ý em là trên màn hình ấy.

 

- Màn hình ? nó vẫn thế mà.

 

- Không phải , là chữ trên bảng đó ! trên bảng !Ninh Như hoàn toàn dường như không để tâm , tiếp tục loay hoay tìm kiếm thứ gì đó trên máy tính xách tay của cô lên tiếng :- Anh ấy không nhìn thấy gì đâu, có thể do tầm nhìn của mắt hoặc là một số con người không muốn cho Nhất Minh xem và chỉ muốn cho chúng ta nhìn thấy.

- Hả ! Ý em là còn có người cố tình khiến cho anh Minh vào trong đó sao ?- Không chắc, bởi điều đó dù là hacker cũng khó làm điều này…Lâm Tử hoài nghi, đúng là điều này khó sảy ra dù xã hội có tiên tiến hơn đi chăng nữa thì trường hợp này cũng khó mà sảy ra trừ khi….

 

là xuyên không nhưng nó quá phi lý rồi chẳng phải điều này luôn diễn ra trong phim sao ?- Nhưng có một điều gì đó đang ngăn chặn mã quét của em.

 

- Ý em là sao ? Điều gì đó ?Có vẻ Nhất Minh đã rất khó để nghe thấy điều bên ngoài nói, tiểu Như con bé dường như nhận ra điều gì đó nói:- Có vẻ như anh ấy đã bị kẻ nào đó đang cố ngăn chặn sự kết nối từ bên trong rồi.

 

- GÌ cơ ?Như Như cô bé chạy vội trước màn hình :- Nhất Minh, anh nghe rõ không ?- Em đó à ?Đúng như dự đoán của con bé , có lẽ hắn đã bị kẻ nào đó hãm hại hoặc cố ý đưa hắn vào phần mền vô lại này bằng cách nào thì không rõ.

 

Nhưng chính xác bây giờ là hắn hoàn toàn không nghe rõ những gì bên ngoái nói, con bé tiểu Như dường như đang nhập code gì đó.

 

Bên phía hắn bỗng xuất hiện một tai nghe dành cho game thủ.

 

- Nhất Minh ! anh nghe thấy em nói gì không ?- Có ! Không rõ lắm …Dù đã dùng đến tai nghe game thủ nhưng tiếng rè rè….

 

rè điều gì ấy vẫn gây ảnh hưởng đến tín hiệu cả bên trong đến bên ngoài.

 

- Anh ! Dù đã dùng đến tai nghe nhưng vẫn không ổn ,mất….

 

mất tín hiệu rồi anh phải luôn dữ nó để em có thể liên lạc với anh nếu như có tín hiệu nghe chưa.

 

- Oke !!.
 

(rè…rè….

 

rè rè)Mất tín hiệu rồi , mọi tín hiệu đã hoàn toàn mất màn hình tivi đã dập màn hình hoàn toàn.

 

Hắn liên tục gõ lên phần tai nghe nhưng không thể liên lạc đến bên ngoài nhưng Ninh Nhất vẫn có thể thấy đứa em gái của mình có gắng kết nối tín hiệu vào bên trong.

 

Không thể đợi chờ từ bên ngoài được hắn bắt buộc phải đi sâu vào bên trong để hiểu rõ nơi quái quy này mới được để nếu con bé kết nối được thì có thể cung cấp thông tin cho nó.
 

Hắn đi sâu vào bên trong, bỗng có tiếng nào đó phát ra vang vọng xung quanh.

 

[ Xin chào, Kí chủ ]- Ai vậy ?[ Rất vui được gặp lại kí chú ]Một vật thể phi vật lý, thể loại khó xác định xuất hiện qua những sáng lấp lánh như những ngôi sao, dần dần tụ tập lại càng nhìn thì càng giống một con cáo tinh.

 

[ Chào mừng kí chủ đã đến với hệ thống , tôi đã đợi người rất lâu rồi ! ]- Cái gì ! một con chó ?Chả hiểu sao tên này lại nhìn ra con chó hắn không thông minh như tôi nghĩ, con sói kia nếu như mọi truyện tiểu thuyết thì chắc là một phần của cái phần mền ngu xuẩn ấy.

 

[ Chó ? sói ?kí chủ bây giờ là hệ thống 5.

 

0 tôi vật thể 689 thể loại cập nhập là cáo , là cáo thưa thí chủ ]- Chó hay chồn thì tôi không quan tâm đây là nơi quái quỷ gì đây ?[ Đây chính xác là Mona hệ thống tiên tiến nhất bậc nhất xã hội hoặc đi xa hơn là thế giới ]- Tôi không quan tâm ! tôi muốn rời khỏi nơi đây thế giới chính xác thế giới của con người 4.

 

0[ 4.

 

0 ? thế giới bây giờ là 5.

 

0 mà ? Kí chủ vừa hoàn thành xong sự thay đổi cái chết của nhân vật Nhất Minh nếu không có kí chủ có lẽ hắn đã chết từ chương 1: rồi.

 

]- Cái gì ?Hắn ngơ ngác kinh ngạc, thế rằng thế giới hắn luôn sinh sống thế rằng lại chỉ tồn tại như một tập truyện.

 

Con cáo ấy vậy mà lại đưa ra một màn hình trong đầy đủ các chức năng lên trước mặt hắn đầy đủ từ cuộc sống sinh ra như thế nào và cả sự thay đổi cái chết mà hắn ngăn chặn giúp Nhất Minh.

 

- Đây là cái gì ?[ Cuộc sống ban đầu của Nhất Minh, kí chủ đã hoàn thành xong 5 tập truyện rồi chỉ cần thêm 5 tập nữa là người có thể quay về cuộc sống ban đầu.

 

]- Đây không phải sự thật ! Cái tai nghe nó…Trước khi hắn tìm được cái tai nghe thì nó đã bị tan biến rồi.

 

[ Vì không thể ảnh hưởng của cuộc sống của thế giới ảo vì thế tôi phải xóa bỏ hoàn toàn kí vật của thế giới cũ.
 

Không thể nào ? Tại sao lại thế ?Mọi thứ thật phi vật lý , cái thế giới ban đầu vậy mà hóa ra chỉ là cuốn tập truyện do tác giả tạo ra , nực cười hơn là nó hoàn toàn không phải thế giới của hắn thực sự sinh ra ?Rõ là ta sinh ra ở đó mà ? không thể nào.

 

Hắn nói chắc nịch mọi chuyện nhưng lại bị con cáo ấy phản lại như dội gáo nước lạnh :[ Kí chủ , người không thể chìm sâu vào bố cục chuyện như thế được người có nhớ được kí ức của bản thân khi ở truyện không ?]Ta , tại sao ? Không nhớ gì hết ?Mọi chuyện như đám mây hồng đẹp đẽ tràn đầy kí ức nhưng thoáng chốc đã tan không còn trong tâm trí của hắn.

 

[ Không có cũng phải thôi ]Con cáo nói như thể điều hiển nhiên mà hắn đã chải qua nhiều lần.

 

[ Mọi kí ức ấy sẽ được hệ thống chuyển hóa sang bộ nhớ nó sẽ được nhân bản, cái sẽ được chuyển như thành tích để kí chủ ghi lại để có thể trở lại hiện thực còn cái còn lại sẽ được chuyển sang nhân vật kí chủ quay về cốt chuyện ]Hắn bây giờ đã bị lấy hoàn toàn kí ức nhưng thứ gì đó vẫn vương vấn trong hắn một cảm xúc đau đến đứt ruột.

 

Thế thực sự tôi là ai ?[ D96, một cá nhân được dùng để thay đổi hoặc thay thế nhân vật phụ hoặc chính trong cốt truyện khi nội dung truyện bị lỗi ]Tại sao tôi lại ở đây ?[ Một số trục trặc khiến kí chủ bị kẹt ở đây ]Con cáo đưa hắn về một nơi trông giống căn cứ bao phủ bởi một màu xanh lá ngọc dù thế nhưng nơi này cho hắn cảm giác đã từng đến đây.

 

Con cáo đưa cho hắn một chiếc đồng hồ.

 

[Kí chủ, người xem đây là nhiệm vụ tiếp theo ở trong các bộ truyện khác đang gặp lỗi người nên xem qua còn thời gian người thực hiện khi sức khỏe người khôi phục ]Hắn nhận lấy chiếc đồng hồ dù bản thân hắn chả nhớ hay biết điều gì đang sảy ra, nhưng trước các nội dung cần sửa chữa khiến hắn cảm thấy nhức đầu những kí ức rõ ràng hắn đã bị vùi lấp nhưng lại như một mảnh ghép muốn hắn thức tỉnh.

Rõ ràng trước đây mã 689 hoàn toàn không phải thú vật mà là một ai đó nhưng tại sao hắn không thể nhớ rõ, các kí ức ấy khiến đầu hắn nhức lên đau đến kêu lên tiếng.

 

Sau một hồi chống chịu hắn ngã ra sàn có vẻ cơn đau ấy rất khó chịu tiếng nói của con cáo vang vẳng trong đầu hắn.

 

[ Kí chủ người không sao chứ ? Kí chủ ?]Khi hắn tỉnh lại, thấy mình xuất hiện trên một chiếc giường lạ nhưng phản xạ lại quá bình thường vậy….

 

thực sự thế giới này mới chính là thế giới chính nhắn đã từng biết sao ? Hắn vuốt v3 chiếc đồng hồ của con hồ ly đưa cho anh suy ngẫm rồi lên tiếng :- Cáo con , ta muốn làm nhiệm vụ ….

 

[Kí chủ ! cơ thể người rất kém không thể làm nhiệm vụ được đâu ạ ]- Bây giờ trong đầu ta không có một chút ký ức gì thật sự rất khó chịu, ta muốn làm điều gì đó để phần nào đó giúp kí ức quay lại.

 

Khó chịu thật ! mọi thứ trong nháy mắt lại biến mất hoàn toàn và để lại một cái đầu trống rỗng.

 

Hắn chỉ muốn cất đi mọi thứ thôi , kể cả cái kí ức đang có hồi tưởng trong đầu hắn.

 

Trong khoảng một tuần nghỉ ngơi hắn luôn hỏi về lý do bản thân ở nơi đây vậy mà con cáo ấy lại nhanh tróng lẩn tránh , tìm đủ lý do tránh hắn.

 

[Kí chủ ! bây giờ người có thể nhận nhiệm vụ ]- À…ừmCon cáo này có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết kể cả những hình ảnh chàng thiếu niên luôn xuất hiện trong giắc mơ của hắn là ý gì, tại sao lại quen thuộc đến khó hiểu ?Con cáo gửi đến cho hắn một đống tài liệu.

 

[ Kí chủ, đây hoàn toàn là tài liệu của những nhiệm vụ người muốn tìm kiếm]Hắn tìm tòi một hồi thì lôi ra một tệp tài liệu , bây giờ cũng quá tiên tiến rồi chăng chỉ cần chọn là có thể lấy luôn mà không cần phải photo.

 

Hắn dở vài lần rồi nhận nhiệm vụ luôn nhưng không hề phàn nàn có lẽ những điều sảy ra vừa qua đã cái gì đó chấn động lên tâm lý của hắn.

 

[ Chúc mừng kí chủ ! Người đã hoàn toàn nhận được nhiệm vụ D120 ].
 

 Nhiệm vụ, khiến cho nhân vật nam phụ cứu anh ta ra khỏi cái chết cháy trong phần tiểu thuyết “ Khó Lòng chốn tránh “]

 

Vừa dứt lời một cách cổng xuyên thời gian xuất hiện trước tầm nhìn của hắn, hắn ngần ngại không giám bước lên.

 

[ Kí chủ, chỉ cần người bước vào thì nhiệm vụ sẽ được khởi động ]

 

À….

 

ừm

 

Hắn bước vào cửa xuyên không, tất cả dung chuyện nhẹ mọi thứ xung quanh như hoàn toàn biết đổi từ thiết kế của một thời đại cổ trang.

 

Hắn khoác lên mình một bộ cổ trang cùng với cây quạt có nét tre thuần khiết, dù khuân mặt hắn không thay đổi nhưng mái tóc hắn dài ra được búi đuôi ngựa nhìn rất giống một thiếu niên tuổi khá trẻ.

 

Kí chủ, thiếu niên này là nam phụ Hạ Du Thiên có một tuổi thơ được tình yêu thương cha mẹ nhưng do gia đình chết trong vụ chết cháy quá bi thảm nên hắn mang thù với nam chính nôi dung truyện thì thế nhưng không biết tại sao không thể cứu sống hắn ra khỏi đám cháy.

 

Một thiếu niên vẫn cùng bộ đồ cổ trang nhìn rất giống của người hầu cận nhưng lại nói giọng của con cào tinh.

 

Anh là ai ?

 

Kí chủ à, đừng nói thế tôi.

 

hệ thống đây.

 

Thấy hắn vẫn còn khá thắc mắc với ngoại hình hiện tại trước mắt của mình con cáo giải thích thêm.

 

Vì để dễ dàng hỗ trợ cho kí chủ trong việc hoàn thành thành công nhiệm vụ vì thế ta phải xuất hiện với thân phận này.

 

Không nghi ngờ gì hơn, hắn cùng con cáo bắt đầu với nhiệm vụ đầu tiên.

 

[….

 

Khiêu khích: Nam phản diện “ Nam Hắc Ninh “ ở Lan chi viện nơi cấm thư ]

 

Nhờ có màn dịch chuyển nhanh của cáo “ Lưu Hoàn “ hắn rời khỏi nơi ấy bằng cách chui lỗ chó.

 

Khi hắn đang cố chui ra nhưng lại bị vướng ở phần dưới từ khi nào con cáo ấy đã ra khỏi bằng cách leo tường.

 

Kí chủ ơi , người đang làm gì vậy ?

 

Lưu Hoàn che miệng lại ai cũng biết hắn đang cười hắn, mặt hắn đỏ bừng lên vì ngại, thẹn quá hóa giận hắn quát lớn:

 

Đứng đó làm gì đẩy ta ra !

 

Con cáo ngu ngốc ấy hiểu kiểu gì lại quay lại nơi ban đầu dùng đôi tay của hắn sờ lên cặp đào căng mọng của hắn.

 

Khiến hắn giật mình xong lại ngại như đít khỉ đỏ nhưng không ngừng ở đó tên cáo ấy đưa tay sờ khắp phần mông và sắp chuyển sang nơi nào đó thì cơ thể hắn mẫn cảm kia lại kêu lên một âm điệu khơi hứng tình khiến tên ngốc kia cũng ngại đến ửng hồng khuôn mặt, hắn vội che dấu đi cái gì đó xấu hổ hối thúc cáo.
 

- Tên ngốc ! ngươi làm gì vậy hả ? Nhanh chóng lên- À ừm !Con cáo cũng có điều gì ấy khó sử , sau một lúc hắn đã thoát ra bởi một tay của Lưu Hoàn.

 

- Con cáo già ! dịch chuyển nhanh của ngươi đây hả ?Vừa nói hắn vừa thể hiện biểu tình chả ưng ý gì cả , trên người hắn từ khi ra khỏi nơi ấy liên tục phát ra một mùi gì muốn chán ghét.

 

- Ta muốn tìm nơi nào để tắm rửa trước khi làm nhiệm vụ , người biết nơi nào không ?Con cáo dường như đang suy nghĩ điều hắn phải nhiều lần hối thúc thì con cáo mới giật mình đáp lại.

 

- Hả…à một lúc nữa đến phủ rồi sẽ có chỗ tắm rồi , ta phải rời đi một lúc ngươi tự về đi nhaChưa để hắn kịp phản ứng lại , tên cáo ấy đã rời đi từ lúc nào rồi.

 

Đúng như lời tên cáo ấy nói không lâu sau thì hắn đến phủ nhưng không phải là được tiếp đón như một cậu chủ vậy mà lại chính một tên không đâu đến đón tiếp hắn, lời lẽ khinh bỉ nói :- Ồ , Không ngờ nha thiếu gia “ Du Thiên “Hai từ Du Thiên được tên kia nhấn mạnh một cách khinh thường , dù thế nhưng hắn vẫn bình lặng bức vào thản nhiên.

 

Thấy hắn không nói gì tên kia tức lên đẩy mạnh hắn xuống sân quát lớn:- Tên vô dụng ! Đừng tưởng mình là thiếu gia đấy nha ?Trước lời đả kích của tên thối nát đó ,hắn nở nụ cười nhếnh mép khiến tên kia giật mình mà ngạc nhiên nhưng cũng một phần gì đó cảm thấy hoảng sợ trước một Du Thiên lạ lẫm, gạt bỏ đi nỗi sợ sệt nó liền nói một cách điên cuồng.

 

- Ha! Sợ rồi sao ? Du …Thiên….

 

vô…dụngCâu nói của nó làm cho hắn mở lời :- Ngươi đụng đến ta trước nhé…Dù nghe rất rõ nhưng nỗi sợ lại khiến nó hỏi lại :- Cái gì….

 

gì ?Chưa kịp nói xong hắn đã nhảy vồ lên tên khốn nạn ấy liên tục dùng nắm đấm của mình đặt những cú nện đau điếng lên khuôn mặt.

 

Sau một hồi tên đó bị hắn đánh đến mức kêu la một vì đau hai là nếu không ai đến cứu nó thì sẽ có án mạng.
 

Từ đâu xuất hiện một vị phu nhân khuôn mặt hoảng hốt chạy đến với khuôn mặt cay nghiệt đẩy hắn ra.

 

Khuôn mặt của vị công tử bị nát đến mức cha mẹ hắn cũng khó nhận ra.

 

Bà ta khóc thét lên vì con trai bả rồi quay ra chửi những lời cay nghiệt với hắn .- Tên nghiệt tử ! Mày đánh sư huynh mày ra nông nỗi này hả ? loại súc sinh !Một vị lão gia cùng với người phụ nữ cũng chạy ra hốt hoảng , người phụ nữ vội ôm lấy hắn ,thấy thế bà ta đã khóc lớn thì lại càng khóc lớn hơn :- Lão gia ! Nó đánh cho con trai thần thiếp như thế này người xem đi ! Người phải đòi lại công bằng cho ta .Dù rất khó sử nhưng dường như lão gia lại rất thương hắn dù đánh sư huynh nặng thế vậy mà hắn không bị phạt roi nào , lão ta còn cho hắn về phòng nghỉ ngơi.Trong khi hắn còn hưởng thụ sự dễ chịu của hơi nước bốc ra và mùi hương bạc hà dễ chịu thì sau lưng hắn , kẻ nào đấy đã đưa tay sờ lên cái làn da thướt tha mịn màng.

 

Hắn giật mình quay ra sau thì ra lại là con cáo không phận sự.- Ngươi đang làm cái trò gì vậy hả ?- Kí chủ à , tôi đang giúp ngài mát xa nên người cứ thư giãn đi .Lưu Hoàn đưa tay xoa hai bên bả vai rồi vuốt lên phần yết hầu và từ từ cúi xuống ngửi cái mùi hương mà mái tóc của hắn phát ra.

 

Hắn ngại ngùng đến ngốc ngước lên để khoe chiến lợi phẩn ngày hôm nay nhưng khi ngước lên thì bốn mắt hai người nhìn nhau đôi môi chỉ còn cách đến vài cm.

 

Quá ngại hắn lẩn sang bên khác nhưng Con cáo lại dùng tay kéo hắn lại đặt nụ hôn trên môi hắn .- Ngươi….Hắn chưa kịp nói gì thì tên ngốc ấy lại luồn lưỡi vào khuôn miệng của hắn đảo đi đảo lại trong vòm miệng khiến nước miếng của hắn không kìm được mà chảy ra, xong tên ấy còn dùng lực m*t lưỡi hắn khiến cho cơ thể hắn mền nhũn dù đã đẩy tên đấy ra nhưng sức quá yếu lại bị ôm lại và nấu cháo lưỡi với tên ngốc đó, nụ hôn của cáo khiến hắn đến ngộp thở nhưng lại rất sướng.

 

Gạt bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc trong đầu hắn đẩy con hồ ly ra , quát lớn:.
 

- Ngươi làm trò gì vậy hả ? Cút ra cho ta !Con hồ ly cũng khá hoảng giật mình mà rời đi không nói một lời, để lại hắn với khuôn mặt đỏ hồng với mép miệng đang chảy nước miếng.

 

Hắn đưa tay lau đi phần nước miếng đang vương vãi trên miệng và rời khỏi bồn tắm, đôi chân thướt tha nhìn xuyên qua lớp vải trắng khiến con người ta càng nhìn càng thèm thuồng.

 

Hắn thay xong bộ y phục thì người phụ nữ ấy đến tìm hắn, bà ta cất giọng :- Du Thiên ta biết trước giờ con luôn ham chơi nhưng chưa bao giờ cố ý đụng tay đụng chân với người thân , ta tin con là một đứa trẻ ngoan ta cần một lời giải thích từ con.

 

Hóa ra tên Du Thiên lại được cha mẹ cưng chiều hết mực như thế này thật quá mức rồi, hắn lại bắt đầu màn show trình làm diễn viên của bản thân.

 

- Ma ma à, thật sự con không hề cố ý ai bảo chính tên đó chọc con trước chứ !Vẻ mặt làm nũng của hắn thật phi diệu, hắn cũng lật mặt nhanh quá rồi lúc nãy còn đánh người không khiếp máu bây giờ lại…thật khiến con người ta khó hiểu thật.

 

Nhưng cũng thắc mắc tại sao cứ mỗi lần cần thì tên hồ ly kia lại biến mất bảo dễ dàng trợ giúp nhưng cứ cần lại đâu mất chỉ dễ dàng làm chuyện sằng bậy nhiều chứ chả được tích sự gì.

 

- Biến thái…Trong đầu hắn suy nghĩ điều gì bay bổng mà vừa thốt ra mặt lại ửng hồng thế kia.

 

Thật là khiến người ta hiểu lầm.

 

- Hả…?Lời hắn thốt ra tuy nhỏ nhưng khiến người mẹ cũng có chút gì đó thắc mắc.

 

Nhận ra vấn đề có gì đó sai sai hắn liền xua tay phủ nhận.

 

- Không….

 

Không có gì ạ !- Ừm…con ổn rồi thì ta cũng phải rời đi.

 

Người mẹ này nhẹ nhàng rời đi , tên cáo ngốc ấy từ lúc nào đã đứng ở cửa bà ta thấy thế liền dặn dò vài điều rồi rời đi.

 

Lưu Hoàn lại gần hắn rồi khẩy tay cho lũ nô tì rời đi xong nói :- Kí chủ, Nhiệm vụ chọc tức nam phản diện “ Nam Hắc Ninh “ ở Lan chi viện nơi cấm thư đã được khởi động.

 

- Nhanh vậy.

Rõ là hắn lại muốn lười nhác không muốn làm nhiệm vụ.

 

Sang ngày hôm sau hắn cùng tên hồ ly đi đến Lan Chi Viện, toàn thân hắn mặc bộ đồ phủ màu đen không khác gì ăn trộm còn tên hồ ly lại mặc đồ rất bình thường mà nhìn phía phòng .- Này tên ngốc tại sao ngươi lại mặc đồ này?- Kí chủ à , người cần mặc như người là Hắc Ninh chứ không phải chúng ta hắn mới là kẻ ăn trộm- Cũng đúng nhỉ ? Sao ngươi không nhắc ta sớm ?Nhận ra điều gì đó hắn đỏ mặt, trong khi hai người đang tranh cãi thì bên Hắc Ninh đã bắt đầu hành động.

 

Vừa nghe được tiếng động Lưu Hoàn liền ôm lấy , bịt miệng hắn lại bỗng bị hành động bất chợt của cáo khiến hắn bất giác ửng hồng cả mặt.- Này, ngươi làm gì vậy ?- Suỵt ! Nhìn đi…Hắn nhìn theo hướng mắt anh ta hướng về, đúng là ai đó đang có ý đồ bất chính ở đây.

 

Kẻ ấy đứng dưới mái hiên đang thì thầm điều gì với tên nào đó khá là bí ẩn .- Ah, hắn ta….- Người quen hắn sao ?Như nhớ ra điều gì đó, hắn ta lên tiếng:- Kẻ đó không phải là sư huynh của họ Hạ ta đây sao ?Lại nụ cười ấy không biết hắn suy nghĩ cái gì nhưng mỗi lần cười thì chuyện gì rơi vào tay hắn dù nhỏ cũng hóa thành lớn , nhưng tên hồ ly vẫn giữ nguyên khuôn mặt khó hiểu .- Là sao…?- Không phải chỉ khiêu khích thôi sao ?Hắn liền nở nụ cười rồi loay hoay tìm một vài viên đá ném về phía tên Hắn Ninh.

 

Hắc Ninh cùng tên áo đen giật mình quay lại hét lớn :- Ai !- Chào sư huynh !Hắn cười thản nhiên vẫy tay về phía kẻ đang đứng phía dưới , nhưng tên kia có vẻ nhìn rất tức giận có lẽ do bị đánh từ chiều nên bên mép miệng vẫn bị sưng.- Sao...!mày ?- Sao huynh hỏi vậy ? Không phải ta đến thăm huynh sao .Tên kia nhìn hắn bằng con mắt cay nghiệt xong liền đưa lệnh cho kẻ bên cạnh bắt hắn, tên cáo kia vẫn chưa kịp hiểu đầu đuôi sự tình là gì thì đã bị hắn kéo đi .- Kí chủ ? Chuyện…là sao ?.

- Chạy đi hắn đuổi đến nơi rồi, mau lên ! chốc nữa ta giải thích cho.

 

Hắn cùng con cáo liền chạy thục mạng , họ nhìn thấy con hẻm liền vào đấy ẩn mình.

 

- Ta cũng không rõ , nếu hắn thực sự là Hắc Ninh nhưng chiều hôm kia ta gặp hắn thì biết hắn chính xác lại là sư huynh của thân thể này.

 

- Không phải linh hồn của thân thể này là họ Hạ sao ? mà hắn !.

 

họ Nam không phải sao ?- Ừm , ta nghi hắn dùng thân thế của vị sư huynh của Du Thiên để lẻm vào nhà Hạ một là độc chiếm gia sản , hai là thực hiện âm mưu đen tối.

 

Tên cáo liền gật đầu đồng tình , nhưng hắn vẫn thắc mắc vậy thân thế thật sự của sư huynh đang ở đâu.

 

- Ta đang nghi….

 

Cảm thấy câu nói bị đứt quãng tên hồ ly liền quay đầu lại thấy hắn đang bị tên áo đen phục kích tay kẻ đó kẹp vào cổ Du Thiên khiến cho hắn vô cùng khó chịu.

 

Sau một hối sau hắn bị tên áo đen lôi về Lan chi viện toàn thân Lưu Hoàn bị thâm tím toàn thân chắc rằng vừa có một cuộc ẩu đả sảy ra giữa ba người.

 

Du Thiên bị chói không thể di chuyển , tên Hắc Ninh nở một nụ cười chế nhạo :- Du Thiên ơi là Du thiên ! Ha- Không phải chỉ cần tên vô dụng như mày ngồi yên một chỗ thì đã không ra nông nỗi như này chả phải sao ?- Nhưng súc sinh nhà mày cứ năm lần bảy lượt làm ảnh hưởng đến kế hoạch của tao.

 

- Chả phải mày trước giờ rất giỏi sủa sao ? sủa đi tao xem.

 

Vừa nói Hắc Ninh vừa nghiến răng nghiến lợi khuôn mặt hung tàn xong lấy chân đạp đá vào bụng hắn , tiếng kêu đứt đoạn cú đá quá mạnh đã khiến hắn đau còn hơn cắt ruột thừa , nhưng hắn trước giờ chưa bao giờ chịu yếu thế hắn liền nhổ chiếc khăn đang chặn họng hắn xong liền cười nhếch mép :- Ai mà biết thiếu gia họ Hạ cậy thế ăn hiếp em trai xong thông đồng với kẻ lạ mặt đụng vào nơi trang nghiêm thế này chả phải rất mang tiếng xấu cả đời bị phỉ báng không tha sao ? sư…huynh ?- Mày…! Sao mày biết ….

 

- Sao ta biết ? Chả phải rất rõ trước mắt sao ?.
 

Hắn lại tiếp tục nhổ máu bên trong miệng.

 

- Ta đoán rằng chắc sư huynh ta cũng sẽ không thả ta ra đúng không ?- HA ! Thả ? Ta đang suy nghĩ xem tiểu huynh đệ của ta chính xác nên giết tại đây luôn hay phanh thây xẻo thịt cho lũ chó săn nhà ta ăn , không phải rất hiếm hoi chúng nó được no bụng sao ?- Ha ! Không ngờ lũ chó nhà sư huynh lại chết đói như chủ nó vậy ?Nghe được ẩn ý của hắn tên kia cười điền cuồng xong nhìn hắn như muốn nhai tươi nuốt sống nói :- Đúng ! Rất đúng ! bây giờ ta đã quyết định cái chết đẹp nhất cho ngươi rồi !- Ngươi đoán xem nó sẽ như thế nào ?Hắc Ninh dùng tay nâng khuôn mặt" Du Thiên " lên khiến cho yết hầu của hắn thật sự rất tuyệt mĩ.

 

- Chả phải khuôn mặt này rất đẹp sao ?- Ngươi…định làm gì ?Nghe thấy điều gì bất ổn khuôn mặt hắn liền lộ một chút của sự thiếu bình tĩnh.

 

- Sư đệ à , ngươi không xem thử khuôn mặt này bán vào thanh lâu thì đáng giá bao nhiêu chứ ?- Ngươi….

 

- Không chỉ như thế sau khi cho ngươi biết thế nào là đ!ếm sau đó ta sẽ chỉ cho ngươi biết sống không bằng chết sẽ như thế nào !Hắc Ninh đưa hai ngón tay vào khuôn miệng hắn đảo xung quanh miệng đặt giữa lưỡi của hắn khuôn ấy cái khuôn mặt" Du Thiên" đỏ bừng dù rất miễn cưỡng nhưng nó quả thực rất quấn.

 

Khiến cho kẻ như Hắc Ninh cũng bị cuốn theo vậy lại không ngừng được , cho đến khi hắn dùng hai hàm răng cắt lấy cái tay dơ bẩn ấy.

 

Hắc Ninh liền dùng chân đạp lên khuân mặt anh tú của hắn’ Du Thiên ơi là Du Thiên ngươi làm gì mà khiến cho tên chó má này trước khi ta chọc giận hắn vậy ? ‘.

 

Trông thấy toàn bộ sự việc khiến con cáo phát hỏa nhảy vồ vào người Hắc Ninh mà dùng móng nhọn cào lên mặt hắn.

 

Không để cho tên cáo ngu ngốc đánh tiếp , tên áo đen nhảy vào giữ tay hắn.

 

Du Thiên thấy chuyện trở nên khó sử liền kéo Lưu Hoàn chạy đi.

 

Nhưng tên hãm Nam Hắc Ninh vẫn đéo muốn buông tha cho họ liền sai tên áo đen tiếp tục đuổi theo.

 

- Lâm Hữu ! Ngươi nhất định phải đuổi theo bắt chúng nó về cho tao !.

Tên kia im lặng không nói gì nhưng vẫn tuân theo lệnh của hắn liền nhanh chóng đuổi theo.

 

Hai người họ không còn đường chạy liền chạy vô rừng , tên đó với tốc độ nhanh vì thế không mất nhiều thời gian khi phải đuổi theo họ.

 

Từ lúc đánh đến bây giờ tên cáo sắc mặt không hề tốt.

 

- Này ! Cáo ngốc ngươi sao đấy ?Con cáo ngày càng nặng hơn cơ thể kia cũng ngày yếu hơn.

 

- Đừng càng ngày càng nặng thế này sao mà ta đỡ được.

 

Hơi thở hắn ngày càng gấp , tay đỡ sau hông của hắn vậy lại có máu.

 

Tên cáo ngày càng nặng khiến hắn không thể đứng vững xong còn bị đè lên.

 

- Này tên ngốc ! Đứng…đứng lên… nặng quá ….

 

sao ta đỡ ngươi được.

 

Trong cái rủi có cái may vậy mà tên áo đen lại không nhìn thấy bọn họ , sau một hồi bị Lưu Hoàn đè lên hắn cũng ngủ thiếp đi chờ đến trời gần tối thì từ cơ thể của một hầu cận nặng nề thì con cáo ấy đã lộ nguyên hình.

 

Nhưng con cáo này ngất quá lâu lại thêm máu chảy vô cùng nhiều và trong thời gian lâu như thế thì có thể nó đã mất quá nhiều máu thì chết.

 

- Tên cáo chết tiệt , đừng nói ngươi chết rồi nhé !- Tỉnh dậy đi , này !- Để hắn yên nghỉ đi…Một người thiếu nữ có mái tóc trắng vẻ bề ngoài toát lên một sự quý phái bước ra từ một thân cổ thụ lớn, Du Thiên nhìn vẻ đẹp choáng ngợp kia vẫn lo lắng cho con cáo bi3n thái và tưởng rằng chữ yên nghỉ của cô ta theo nghĩa khác.

 

- Con hồ li ngu ngốc nhà ngươi !- Này….

 

- Dù gì cũng để ta chôn sống cho ngươi một lần chứ!- Này…Mặc kệ sự giải thích của cô ta hắn nhất quyết muốn chôn sống tên cáo bi3n thái ấy.

 

- Hắn chưa chết …- Gì cơ ?- Hắn vẫn chưa chết , lúc ngươi ngất đi ta đã giúp hắn chữa vết thương rồi.

 

- Vẫn còn cơ hội !- Ngươi nói gì cơ ?- Chôn sống hắn…Hốt hoảng trước lời nói của hắn thốn ra một cách thản nhiên , nói được làm được hắn từ đâu lôi ra một cái xẻng cô ta hết sức ngăn lại rồi một lúc sau không thể thương lượng được nữa cô ta thả cái xẻng ra bắt đầu rút ra một điếu thuốc.

 

Vừa nói cô ta vừa châm một điếu thuốc rồi hút, mùi thuốc nồng nặc len lỏi qua cơn gió nhẹ phả vào mặt hắn. Cô ta ngâm nghê một hồi sau rồi hỏi hắn:

 

- Không phải …ngươi vẫn luôn tò mò về sự xuất thân của bản thân sao?

 

- Sự xuất thân? Du Thiên ta vốn xuất thân ở Hạ đường thì cần gì phải thắc mắc.

 

Cô ta lại tiếp tục hút một hơi thuốc lần này cô đi gần vào hắc thở nhẹ ra một hơi khiến khói hơi thuốc phả vào mặt hắn, rồi quay lưng lại nói tiếp.

 

- Du Thiên? ta đang nói ngươi cơ D96 âm dương đảo lộn

 

Giật mình khi bị gọi tên, thật sự hắn vẫn chưa thể chấp nhận cái tên này nó khiến đầu óc hắn xoay vòng vòng.Nhưng để đóng tròn vai của nhân vật Du Thiên hắn giả vờ như không hề biết.

 

- Ngươi đang nói gì vậy? ta…không hiểu.

 

- Ồ, vậy sao?

 

- Vậy, ngươi thật sự là Du Thiên sao?

 

Đã diễn thì diễn cho chót, hắn đưa ra mặt khó hiểu nhìn thế mắt cô ta bỗng ánh lên một sự hứng thú xong liền nở một nụ cười ngại ngùng cùng với động tác đưa lên sờ cổ:

 

- Vậy…ta xin lỗi nha lỡ nhận nhầm người rồi, xin lỗi

 

- Không, không có gì.

 

Lạ thật một lời né tránh chủ đề đầy sơ hở vậy mà cô ta lại không nhận ra, xong còn liên tục xin lỗi và bế con cáo đưa con cáo cho hắn. Khi hắn còn đang ngơ ngác trước thái độ kì lạ này thì cô ta chỉ vào con cáo nói:

 

- Mọi chuyện…à không tên hệ thống của ngươi đang thoi thóp kìa.

 

- Cái gì?

 

- Ta nói trước… hắn hệ thống hắn mà biến mất thì chả phải nhiệm vụ này coi như bỏ sao?

 

Sao cô ta còn biết rõ hơn hắn? khi hắn đang nhắc con cáo và vội rời đi thì cô ta thở ra một hơi thuốc rồi lại gần thì thầm lên tai hắn:

 

- D96 à, mọi kí ức hỗn độn ấy….

 

- Sao cô biết?

 

- Hử? ngươi phải là người biết rõ nhất không phải sao?

 

Thế như rằng cô ta đi sâu vào rừng mà không đợi hắn hỏi hết tan biến trong sương đêm. Thật lạ! rất có thể cô ta cũng là một phần của hệ thống nhưng không còn thời gian suy nghĩ nhiều hắn liền vội đưa con cáo lẻn về phủ. Dù ban đầu vết thương của hắn rất nặng nhưng bây giờ lại chỉ còn là một vết sẹo đang lành điều này càng khẳng định rằng cô gái tóc bạch kim kia hoàn toàn không phải người ở trong bộ truyện này.

 

Cùng lúc đó cơ thể con cáo bắt đầu có dấu hiệu tỉnh dậy, nhìn thấy thế hắn nhớ đến lời cô ta có nói trước khi rời đi: ‘ Tên ngốc ấy dậy thì cho hắn uống như thế sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, “ Hắn liền lấy nước để đút viên thuốc nhưng không làm sao đút được viên thuốc vào miệng tên ngốc này. Đành liều hắn bỏ cả viên vào miệng rồi uống một ngụm nước lớn rồi dùng miệng đút cho hắn.

 

Cứ như thế con cáo cũng chịu uống thuốc, bỗng nó mở mắt lớn vào ôm hắn vào lòng và hôn hắn một cách mãnh liệt. Nụ hôn lần này khiến hắn phải ngộp thở lồng ngực chưa từng động lòng với ai vậy mà lại vì cái con cáo ngốc nghếch này lại lỡ một nhịp.

 

Hắn vội ôm lấy lồng ngực liền đẩy tên hồ ly ra xa, xong quay sang nhìn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

 

- Ngươi? Tỉnh dậy từ lúc nào vậy hả?

 

- Ừm…chắc là từ lúc người đưa đôi môi mền này cho ta sao?.

 

Hắn tức giận đến đỏ mặt liền gạt bỏ cái tay bất chính của hắn đang đặt bên hông của bản thân, xong đứng bật dậy quay lại dùng ánh mắt ghét bỏ khiến tên ngốc đó vội đưa ngang bằng với vai rồi giải thích.

 

- Ah! Kí chủ à, thực sự ta không hề hay biết gì.

 

- Thôi mà, A!

 

Giật mình với tiếng kêu hắn qua lại đỡ đỡ tên hệ thống đưa lên giường mang nghi vấn:

 

- Không phải vết thương của ngươi đã khỏi rồi sao?

 

Con cáo lập tức phủ định xong nói:

 

- Làm sao mà nhanh chóng vậy chứ?

 

- Vết thương đã lành rồi!

 

- Đó chỉ là vết thương của nhân vật trong truyện tất nhiên phải nhanh chóng khôi phục bởi nó không có được trong kịch bản có sẵn.

 

- Thế?

 

- Do vết thương khá nặng nên mọi khoản sẽ trừ đi số điểm mà kí chủ của hệ thống có được.

 

- Cái gì? Sao lại là chủ của hệ thống?

 

Thấy cái mặt tiếc tiền của hắn con cáo nở một nụ cười, rồi đưa tay lên xoa đầu hắn. Do đã quá muộn đôi mắt hắn đã lim dim miệng hắn ngáp nhẹ thấy Du Thiên đã mệt lả con cáo liền khuyên hắn đi ngủ. Vậy mà hắn lại lạnh lùng hất hủi xong cáo con cũng không phải dạng vừa tìm đủ trò để được ngủ với hắn.

 

Với ánh mắt của động vật dễ thương kia lại khiến hắn động lòng nhưng lại nhất quyết là muốn ngủ với dạng thú.

 

Nguyện được ngủ với vợ tên ngốc ấy lại phải thỏa hiệp với sự nhất quyết ấy. Vậy mà đến đem con cáo không phận sự ấy lại xuất hiện với chàng thiếu niên cơ thể,nóng bỏng mắt ôm vào eo tiểu mĩ thụ nhà ta một lần nữa đôi bàn tay hư hỏng lại đụng vào nơi không nên đụng. Bàn tay to dài động nhẹ vào phần giữa của cặp đào vuốt v3 vào phần hoa cúc không hề được phòng vệ từ trước hắn có vẻ đã ngủ từ rất sâu vậy mà khuôn mặt mĩ vị khi ngủ lại lôi cuốn con người ta đến vậy. Tiếng rên vang khe khẽ nhưng lại khiến tên cáo biết thái kia lộ ra nụ cười biếи ŧɦái.

 

Có lẽ chỉ thiếu vài động tác khơi ngợi kia thì đem nay con trai ta quả thực đã bị thịt gọn ghẽ không còn một chút gì rồi…vậy mà cô gái tóc trắng lại một lần nữa xuất hiện nơi không nên đến.

 

Woa!

 

Tên cáo giật mình liềm vội đắm mền lên cho hắn.

 

Cô đến đây làm gì?

 

Ôi vãi! Ngươi nói truyện với ân nhân cứu mạng mình thế à?

 

Tên cáo ấy thể hiện một khuôn mặt không hề vui vẻ gì mà không những thế không khí còn rất nặng nề. Biết bản thân vừa làm hỏng việc tốt của hắn cô ta liền biện hộ cho sự sai lầm của bản thân.

 

Thôi! Thôi! dù gì cũng chưa xong, ngươi mắng ta cũng chả giúp ích gì.

 

Không khí này càng nặng nề, tên cáo tinh nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt kì thị. Để tránh khỏi ánh mắt ấy cô ta liền lảng tránh sang chỗ khác nhưng khuôn mặt tên ngốc ấy vẫn chả xoay chuyển lại còn ngày càng nặng. Không thể như thế mãi được cô ta đi vào nội dung chính.

 

Ông biết đấy.

 

Gì cơ?

 

Ninh Nhất Ngôn,…ừm thì bên này đang gặp chút trục trắc….

 

Cuối cùng đồ ngốc này cũng chịu nghiêm túc không những thế khuôn mặt còn trở nên nghiêm trọng.

 

Bà nói gì cơ?

 

Dù đã sử dụng đến pha lê khóa kí ức ngăn lại nhưng….

 

Tôi nói thật đấy…có vẻ trong lòng cậu ta rất mong chờ và thực sự là thật lòng với ông.

 

Hắn nghiêm túc nói:

 

Tôi biết…Vì càng thật lòng thì càng gây cho nhau cảm giác đau lòng như thế ta càng không mong muốn cậu ta nhớ lại.

 

Nhưng…

 

Cô ta cùng hắn rời đi ra một nơi có quan cảnh vô cùng thanh tịnh mà không hề có trong bất kì hệ thống hay cuốn truyện nào có được.

 

Cậu ta mà nhớ hoàn toàn thì….

 

Ta sẽ chịu trách nhiệm…bà chỉ cần giúp tôi khống chế kí ức ấy lại.

 

Tôi sẽ làm…nhưng nếu như bà già đó biết chắc chắn chúng ta sẽ không xong với bả đâu, không chỉ tôi, kể cả ông và cậu ta cũng khó mà thoát khỏi lưỡi dao tử thần

 

Tên ngốc ấy trở nên nghiêm túc đặt tay lên vai cô ta nói:

 

Yên tâm, bả ta sẽ không đụng vào được một sợi tóc của bà đâu, lại càng không thể làm tổn thương người của tôi.

 

 

 

5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo