LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Thiếu Niên Ca Hành

82 lượt xem

Giang Nam Phích Lch đường Lôi gia đời đời nghiên cu chế to thuc n có lc sát thương cc ln, trước kia t tiên bn h đã ra di hun “phong đao ph kiếm”, quyết chí vt b hai món vũ khí thường dùng nht trong võ lâm, mà chuyên tâm nghiên cu súng đạn, mt mình đi riêng mt con đường. Năm đó, không ai cho rng mt gia tc có th không cn đao kiếm mà có th vươn lên. Nhưng Phích Lch đường Lôi gia đã làm được, bn h thành công đem thuc n tr thành mt loi vũ khí, biến chuyn không th thành có th, tr thành gia tc khiến người ta ch cn nghe tên đã phi nghiêng mình kính n.

Đã đắc ti Phích Lch đường, chúng ta cũng biết vic này không có cách nào cu vãn, cho dù không phi đối th chúng ta cũng không th khoanh tay chu chết!” Đại hán cm đầu biết người Phích Lch đường chưa tng h th lưu tình vi bt c ai đắc ti bn h, lòng càng thêm quyết tâm, nm cht đao trong tay

Lôi Vô Kit cười lc đầu: “Va ri ta mi ch ném vài viên Phích Lch lên trên đao ca v huynh đài kia mà thôi, nếu các người còn dám vô lý như thế, ta s ném luôn trên người các ngươi…”

Xông lên! Đại hán cm đầu vung đại đao trong tay, mười my người cùng nhau xông lên.

“Các ng
ười…” Lôi Vô Kit trn mt. “Chng l không s chút nào sao?”

Ba thanh đao đã đồng thi chém xung đầu Lôi Vô Kit.

Lôi Vô Ki
t gin d, hai nm đấm vung lên trên, li mt quyn chém đứt ba thanh đao thép, chn động mnh đến mc khiến ba người kia bay ra ngoài.

“Thu
c n li hi quá!” Đám người kinh hãi

Lôi Vô Ki
t bc bi quát: “Không phi thuc n, là quyn pháp ta đánh ra chưa đúng cách! Đương nhiên, nếu như các người mun thy thuc n…” Lôi Vô Kit nhy pht lên, trong tay lóe lên vt sáng, ném xung vài viên bi nh.

Ch nghe thy my tiếng vang vang, nhng gã đại hán kia tng người mt b n bay c lên, ri li rơi c xung đất, không ngng chy máu không th đứng dy ni.

Lôi Vô Ki
t nh nhàng đáp t trên không xung, hai tay chp sau lưng: Sao nào? Gi đã có th ghi nh ta ri ch? Hãy nh ly, bn đại gia tên là Lôi Vô Kit. Còn không mau cút đi?

My người kia nghe thế thì git mình, nhìn nhau vài ln, bn h vn cho rng thiếu niên này chc chn s ly mng bn h, nhưng nghe ging điu này, dường như li th cho h mt con đường sng.

“Còn ch
ưa cút? Lôi Vô Kit nhíu mày. Theo như hn d đoán, l ra đám người này b da cho s chết khiếp, phi hong ht mà chy đi mi đúng, nhưng sao li có dáng v sng chết không chu đi thế này.

B
n đại hn nghe thế vi vàng c gng đứng dy, tng người vn ln nhau chy trn ra ngoài.

Lôi Vô Ki
t rt hài lòng gt đầu, t đống bàn ghế đổ nát lôi ra bc đồ ca mình, đeo lên lưng ri chun b ri đi. Nhưng, li có mt bàn tay ngăn hn li.

Lôi Vô Ki
t ngng đầu, nhìn thy gương mt đẹp ca ông ch n, dáng v lười biếng n sau lp áo choàng lông, ch dui ra mt bàn tay phi, lười biếng t t vung lên, ngăn cn đường đi ca hn.

Lôi Vô Ki
t vi vàng ôm tay: “Đại ân đương nhiên không li nào cm t hết được! Nhưng đời, gp chuyn bt bình, rút đao tương tr là vic nên làm. Cũng không cn quá khách khí, ta đang vi lên đường, mong sau này còn có dp gp li!”


Tiêu St nheo mt, nhíu mày: “Đại ân? Không li nào cm t hết được ư? Rút đao tương tr y à?”

Lôi Vô Ki
t cm thy vô cùng hoang mang: “Nếu không phi ta, đám người kia đã sm chiếm quán ca ngươi, thm chí ngay c mng ca các ngươi cũng khó lòng mà gi ni. Chng l không phi đại ân hay sao?”

Tiêu S
t pht tay ch đống ba bn xung quanh, bc bi nói: “Ngươi nhìn k li xem!”

Lôi Vô Ki
t xoay người nhìn quanh, ch thy trong đại sng, mười my cái bàn c to c nh đều b n đến v nát, my tiu nh khác b các mnh v đập vào đầu rơi máu chy, ngay c trên mt đất cũng b n l ra my cái h nh.

Tiêu S
t ch ch đống ba bn, cau có nói: “Ngươi nhìn quán ca ta xem, có khác gì b đập phá không? Còn my người kia, mun ly mng ca ta sao? H!”

“Cái này…” Lôi Vô Ki
t đỏ bng c mt, nht thi không biết nên nói thế nào mi phi.

“M
t trăm lượng bc!” Tiêu St chìa tay v phía Lôi Vô Kit, bàn tay trng toát, năm ngón tay thon dài, nhưng trong mt Lôi Vô Kit, nó còn da người hơn c nhng thanh đao ca đám đại hán va ri.

“Ta không có ti
n!” Lôi Vô Kit lùi mt bước.

?” Áo choàng ca Tiêu St hơi rung nh, hn nh nhàng vung tay lên, toàn b ca quán trong nháy mt đóng sm li.

“Công phu này…” R
t cuc Lôi Vô Kit cũng không th không tha nhn, dường như nhng người kia không th làm gì ông ch cao thâm khó dò này được.

“Nhưng mà ta có thđược s tin kia sm thôi!” Cht nh ra điu gì đó, ánh mt Lôi Vô Kit sáng lên, nói chc như đinh đóng ct.

?” Tiêu St vn lười nhác m vi hn, nhưng ánh mt không t ch đánh giá túi đồ ca Lôi Vô Kit mt lượt.

Lôi Vô Ki
t tiếp tc nói: “Ta mun đến mt nơi, ch cn đến đó, ta s có tin.”

đâu?

Thành Tuyết Nguyt.” Lôi Vô Kit kiêu ngo nói.

“Thành Tuy
ết Nguyt ư? Tiêu St git mình. Thành Tuyết Nguyt không phi là môn phái truyn thng trong giang h, nó ging mt liên minh hơn, đây là nơi do my đại môn phái đứng đầu thiên h lp ra cùng các đại gia tc dng lên. T ngày thành Tuyết Nguyt xut hin, quy c giang h đều do bn h quyết định. Mà con cháu ca các gia tc, môn phái đều s đến thành Tuyết Nguyt bái sư. Nhiu năm trôi qua, thành Tuyết Nguyt nghim nhiên tr thành thế lc độc lp mt phương, nơi đây không ch dy võ hc mà các môn phái khác không có, nghe nói, còn dy c pháp thut.

Nếu như thiếu niên này tht s đến thành Tuyết Nguyt, vi thân phn con cháu Lôi gia Phích Lch đường ly trăm lượng bc t Thành Tuyết Nguyt đương nhiên không thành vn đề. Mà thng nhãi này có v không ging như đang nói di. Nhìn thế nào đi chăng na, ngoài võ công cao cường ra thì cũng ch là mt gã đần mà thôi.

Tiêu S
t âm thm toan tính mt lúc, gt gt đầu, ri nói: “Được, nhưng mà ta phi đi cùng ngươi.

Lôi Vô Kit gt gt đầu: “Được.”

“Còn n
a…” Tiêu St chp mt, nhếch ming cười gian xo.

B
n tiu nh âm thm th dài thương thay cho thiếu niên võ công cao cường mà đầu óc tht thà đơn gin kia.

“Sau khi tr
n xong, còn phi tr c lãi. Ta mun năm trăm lượng.” Tiêu St cao ging nói ra.

Lôi Vô Ki
t đần mt đứng đó.


Còn Tiêu St thì chng bun ch hn tr li, nh nhàng vung tay, ca quán tr m ra, hn nhìn tuyết bay đầy tri, kh th dài, h ging ging như nói vi chính mình: “Đã lâu lm ri không ra ngoài.”

“Ng
ười đâu! Chun b nga.”

C
ưỡi trên hai con nga tt, mt người mc áo lông chn che kín toàn thân, người còn li ch mc áo đỏ mng manh, trong gió rét phơi bày lng ngc cường tráng. Hai người c như thế đạp tuyết hướng v phía thành Tuyết Nguyt.

“Ng
a ca ngươi đúng là tuyt tht đấy, lp tuyết dày như vy mà vn có th chy băng băng. Lôi Vô Kit cm thán.

“Ng
a hoa năm sc, áo lông cu giá ngàn vàng. Đồ ca Tiêu St ta, đương nhiên phi là loi tt nht.” Tiêu St quay đầu nhìn v quán tr, nơi đó hn đã để li mt khon tin để đám tiu nh tu sa li quá, ch hn ly tin t thành Tuyết Nguyt s quay v. Nhưng Tiêu St mơ h cm giác, có l hn vĩnh vin s không quay tr li nơi này.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư