LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Thiếu Niên Ca Hành

71 lượt xem

Chương 3

“Lc ngh tân phôi tu. Hng nê tiu ha lô. Vãn lai thiên dc tuyết. Năng m nht bôi vô? ” Mt nam t mc áo đen, khuôn mt lnh lùng ngi trên xe nga, tay nâng mt chén rượu, cười cười nhìn đám người trước mt.

T
ng cng có mười sáu người, ai y cũng cm mt thanh đao sáng loáng như tuyết.

“Huynh
đài tht có nhã hng.” Đao khách cm đầu cười cười. “Thế nhưng, rượu chúng ta có th ung, tuy nhiên đồ vt trên xe, ngươi phi để li.”

“H?” Người kia nhếc môi. “Tri tuyết ln thế này mà các ngươi đi theo ta sut dc đường cũng tht quá vt v, nhưng đồ các ngươi mun ly chc chn s không ly được, nên mi định mi các ngươi chén rượu này, sau đó…”

 

“Sau đó thì sao? Đao khách nhướng mày, siết cht thanh đao trong tay.

 

“Sau đó đi chết đi! Nam t áo đen nhy lên, trong tay lóe lên ánh sáng bc.

 

Đao khách nâng đao lên, gm mt tiếng thét ln “Xông lên.”

“Rượu ngon mi ct mt vò, đất nung màu đỏ ha lò sn kia. Ti ngày tuyết xung bt k. Ung chơi đã vy, chén thì có đâu? Vn lưu thp cu – Bch Cư D - (bn dch ca Trn Trng Kim – Đường thi – NXB Văn hóa thông tin 1995)

Ch
nghe tiếng vũ khí va chm vang lên âm thanh trong tro, th trong tay người kia trc tiếp chém xung lưỡi đao ca đao khách.

Ch Tiêm nhn.” Đao khách hít vào mt ngm khí lnh, dường như hn nghe thy thanh âm ca đồ vt đang rn nt dn, hn vi vàng lùi li, nhưng đã không kp, thanh tuyết đao trong tay hn nháy mt b b gãy.

Nam t áo đen cười cười nâng tay lên, đao khách lin nhìn thy lưỡi dao Ch Tiêm nhn mng như cánh ve bên trong tay nam t múa ra đường dao vô cùng tuyt đẹp như nhng đóa hoa, mt đóa, hai đóa, ngay sau đó hóa thành ngàn đóa vn đóa hoa, ging như sen pht n r trong nháy mt vô cùng m l. Nhưng đao khách đã không kp nhìn thy, lưỡi dao Ch Tiêm nhn đã nh nhàng ca vào c hn r máu. Nam t áo đen nhún chân, nhy ra xa ba bước, đầu ca đao khách đều đồng lot rơi xung, máu tươi phun ra xi x.

“Ng
ười phái các ngươi ti có l không nói cho các ngươi biết rt cuc ta là ai.” Nam t áo đen tr li trên xe nga, mt ln na cm ly chén rượu va mi đặt xung. “Có l gi các người chu ung chén rượu cui cùng này ri ch?”

“Ch
Tiêm nhn, ngươi là người ca Thc Trung Đường môn?” Đám đao khách ht hong lùi li.

“Có l
vy.” Nam t áo đen vung ng tay áo lên, trong nháy mt mt mũi tên đuôi đỏ nh cm trên trán gã đao khách n. “Ngươi nói ta là người ca Đường môn, vy mt mũi tên Chu Nhan này tng cho ngươi.

Không gian yên tĩnh đến ni phng pht ch còn li thanh âm tuyết rơi kh khàng xung đất. Còn mười ba tên đao khách đứng đó, nhưng không ai dám lên tiếng, ai cũng lo s không biết ám khí tiếp theo có th bay v phía mình hay không, mi người bn h căng thng nín th, dưới ám khí ca Đường môn, cơ hi sng sót ch có mt.

Nam t
áo đen nhếch môi cười, nh cm dây cương Đi.

Xe nga kia đạp tuyết mà đi, mang theo tiếng th phào đầy vui mng ca mười ba đao khách đứng dưới đất, không có người nào dám bước lên ngăn cn.

Cho
đến khi xe nga đi được hơn ba dm, nam t áo đen vn nhếch môi mm cười khi nãy rt cuc cũng đặt chén rượu xung, nng n ho khan, cười kh: “Không biết ln này sư tôn lnh cho ta áp ti món hàng gì, ti sao trên đường li dn ti nhiu cao th đến vy.”

Nam t
dùng sc vung dây cương, nghiêng người, nhy lên nóc xe. Mà bên trên nóc xe, không biết t lúc nào đã có mt người đứng đó, người kia khong chng ba mươi tui, mái tóc bc trng bay trong gió, tay cm mt thanh kiếm ngc, có vài phn tiên khí.

Đường Liên?” Người kia quay đầu nhìn v phía nam t kh cười, mũi chân nhún nh mt cái, t trên nóc xe nhy ra ngoài, ung dung t ti đứng trên mt cành cây.


Mà Ch Tiêm nhn trong tay nam t lóe sáng, đã phóng ra tiếc là li v ht.

“Ng
ươi biết tên ca ta?” Nam t nheo mt.

“ Chúng ta s
còn gp li.” Nam t tóc trng cũng không tr li câu hi ca hn, kh cười.

Lúc này xe ng
a đạp thng mt đường tuyết trng chy đi.

Tóc bc, ngc kiếm, khinh công trác tuyt. Sao chưa tng nghe thy sư tôn nhc ti giang h có mt cao th như vy?”

B
y gi đêm đã khuya, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày. Đường Liên cho xe đi vào mt ngôi miếu cũ nát, nhóm mt đống la chun b ngh ngơi. Nhưng hn vn c mi suy nghĩ đến người mi gp ban ngày, khi người đó nhy lên nóc thùng xe, sát khí ln đến mc hu như gió tuyết phi đổi hướng, nhưng khi Đường Liên đối din quyết đấu vi hn, dường như hn không h có ý đánh nhau, vi trình độ khinh công và sát khí ln như vy, Đường Liên không nm chc phn thng.

Đúng là mt người k quái.” Đường Liên ném túm c trong tay vào la, mà đúng lúc này, ngoài cng vang lên tiếng nga hí. Đường Liên vung hai tay lên dp tt đống la, c người nhy lên không trung, ngi trên xà ngang.

“Tuy
ết rơi ln quá, không biết bao gi mi ngng rơi na.” Mt người ln tiếng oán trách vt vào trong miếu, đặt mông ngi xung, nghe ging dường như là mt thiếu niên vn còn non nt.

“H
. nếu không phi nga ca ta là nga tt nghìn con chn mt, chúng ta sm đã b chôn vùi trong tuyết.” Mt người khác chm rãi đi vào, ging nói biếng nhác, nghe ging thì ln hơn người kia my tui.

“Này, này, này, có m
i chuyn này mà ngươi nhc bao nhiêu ln ri, ngươi là người bán nga chc?” Thiếu niên không kiên nhn phn ng li.

Đi nhóm la đi. Người kia không quan tâm đến hn, trc tiếp yêu cu.

“Có v
trong miếu cũng không lnh lm.” Ging ca thiếu niên có phn hoang mang. “Dường như

“Mi có người va nhóm la sao?” Người kia cúi người, nh tay chm vào tro trên đất, quay đầu liếc mt nhìn thiếu niên. “Vn còn nóng.”

Đường Liên nãy gi vn nhm mt nm trên xà ngang lin m choàng mt, hn nh nhàng xoay người, lng l đáp xung đất, Ch Tiêm nhn kp trong tay, ch thng v phía người kia.

“Quá t
t ri. Càng tin.” Thiến niên hn h ra mt. “Ta còn s c ướt, đang không biết phi làm thế nào đây.

Đường Liên sng s, thm nghĩ: chng l ch là hai người đi đường bình thường thôi sao? Hn vi vàng phóng ra mt si dây t trong tay áo, qun ly xà ngang, li kéo bn thân quay tr li v trí cũ.

bên dưới, hai người đã nhóm la xong, bt đầu ngi hơ tay cho m. Đường Liên nhìn theo ánh la, ch thy mt người mc áo đỏ phong phanh, khuôn mt đẹp đẽ, người còn li mc áo khoác lông dày cm, c người núp trong đó, lười nhác ta vào cây ct.

“Lôi Vô Ki
t, ngươi nói mun dn ta ti thành Tuyết Nguyt, nhưng đã đi nhm đường đến hai ln, ln này ngươi chc chn đi đúng ri ch?” Hai người ri khi Tuyết Lc sơn trang đã hơn mười ngày, bi vì gió tuyết quá ln nên hai người vn chưa đến nơi.

L
ôi Vô Kit bt đắc dĩ cười cười: “Tht ra đây cũng là ln đầu tiên ta ti thành Tuyết Nguyt, nhưng ta th, chc chn ln này đi đúng đường.”

Nghe th
y ba ch thành Tuyết Nguyt, Đường Liên bt giác nhìn v phía Lôi Vô Kit.

Hn h Lôi ư? Vy là đến t Lôi gia Giang Nam Phích Lch đường sao? Nhưng cái tên Lôi Vô Kit này, sao chưa tng nghe ai nhc qua bao gi?

Tiêu S
t nhếch môi cười ma, cũng không thèm để ý ti Lôi Vô Kit na, nhm mt li ngh ngơi.

Tiêu St…” Lôi Vô Kit đột nhiên nhíu mày, dùng sc hít hà trong không khí. “Ngươi có ngi thy mùi gì không?”

“Mùi gì?” Tiêu S
t m mt, hít mũi mt cái. “Là hương hoa, hoa tường vi.”

Lôi Vô Ki
t đứng dy, nhìn v phía ngoài ca: “Chng l trong tuyết rơi mà tường vi vn n được sao?”

Đương nhiên là không. Đây là mùi thơm ca Tường Vi l, xut x t Đại Thc, Chiêm Thành, Tro Oa, nước Hi Hi, ch có th ti Bách Hoa các đế đô mi mua được…” Tiêu St không đứng dy, ch quay đầu nhìn ra ngoài ca, có mt người con gái đứng đó không biết t lúc nào.

Cô gái
đó rt đẹp. Nàng mc b y phc màu tím, gió nh nhàng thi qua làn váy, ánh trăng màu bc chiếu trên người nàng, phn chiếu làn da trng mut như ngc, nàng kh mm cười, mùi hương tường vi thơm mát nhàn nht lan ta trong không khí, càng thêm du nh.

Gi
ng nói ca nàng cũng vô cùng du dàng: “Không ng nơi hoang vu thế này, cũng có người am hiu phong nhã đến vy. Ta năn n Bách Hoa các ch nhiu ngày, nàng y mi chu bán cho ta mt bình, ngươi li có th d dàng nhn ra đến vy.”


Tiêu St cười cười: “Đêm khuya gió lnh, chúng ta đang nhóm la bên trong, rt m áp, cô nương mun vào ngi cùng ch?”

“Không c
n.” Cô gái vn du dàng cười, đưa tay vut vut tóc mai.

“Cô r
t đẹp, khi gió thi qua tóc mai, loi phong tình như này càng thêm đẹp.” Tiêu St quay đầu nhìn v phía Lôi Vô Kit. “Thế nhưng v tiu huynh đệ này ca ta, mt lòng ch ôm mng làm anh hùng, e rng hn không hiu tâm tư m nhân.”

Lúc này trong tay Lôi Vô Ki
t đã kp ly mt tm thiếp bc, đó là khi cô gái đưa tay lên vut tóc đã ném ti, tc độ cc nhanh, ngay c Lôi Vô Kit cũng phi kinh hãi. Lôi Vô Kit nhìn tm thiếp bc, ch có duy nht mt ch vuông vc.

“Ch
ết.”

Lôi Vô Ki
t nh ti mt câu chuyn, tuy đây là ln đầu tiên hn vào giang h, nhưng t nh đã thích nghe chuyn trong giang h. Chng hn như, giang h tng lưu truyn mt câu nói: “Nguyt Cơ cười đưa thiếp. Minh Hu gin giết người.”

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư