Mùa hè ý nghĩa

41 lượt xem
Ve kêu ran, hè về rồi. Hôm nay, Thư, một cô bé 12 tuổi sống ở thành phố, được về quê ngoại chơi. Nó háo hức khi nghĩ về những ngày hè ở một ngôi làng nhỏ bên dòng sông yên bình. Trong đầu nó bây giờ không thể nghĩ gì ngoài sự tò mò.

Làng quê nằm giữa cánh đồng xanh mướt và những dãy núi thấp. Căn nhà của bà ngoại nằm nép mình dưới bóng cây cổ thụ, với khu vườn đầy hoa và rau củ. Ngay từ ngày đầu tiên, Thư đã cảm nhận được sự yên bình và gần gũi của cuộc sống nông thôn. 

Sau bữa trưa ấm cùng bà và cậu mợ,Thư đang dạo chơi quanh vườn thì thấy một lỗ hổng lớn ở vách tường, cô bé tình cờ gặp Nguyên, một cô bé cùng tuổi sát đó. Nguyên, với làn da rám nắng và đôi mắt sáng, đang chăm sóc đàn gà trong sân. 

Thư gắng sức đu mình lên cây khế tò mò hỏi: “Chào bạn! Mình là Thư. Bạn tên là gì?”

Nguyên hơi giật mình, nhìn quang quất rồi ngẩng lên, đôi mắt mở to à lên một tiếng, rồi mỉm cười đáp: “Chào Thư! Mình là Nguyên. Bạn mới đến đây hả?”

Thư gật đầu và hỏi tiếp: “Bạn có muốn chơi cùng mình không? Mình chưa biết gì về cuộc sống ở đây.”

Nguyên vui vẻ đồng ý. “Chắc chắn rồi! Mình sẽ chỉ cho bạn những điều thú vị ở quê.”

Cả hai bắt đầu một ngày khám phá. Nguyên dẫn Thư đến cánh đồng, nơi có những cánh đồng lúa xanh mướt, và chỉ cho Thư cách phân biệt các loại cây trồng. Họ cùng nhau bắt bướm, lội qua con mương nhỏ và xem những chú cá bơi lội. Nguyên còn dẫn Thư đến cây cầu gỗ cũ, nơi mà bọn trẻ trong làng thường chơi trò nhảy cầu và tắm mát.

Tối đến, khi mặt trời lặn và ánh đèn dầu được thắp sáng, đôi bạn lại ngồi cùng nhau trên chiếc chõng tre dưới ánh sao. Bỗng một tiếng cót coét vang lên làm Thu co rúm sợ hãi, Nguyên trấn an bạn: " Không sao đâu, chỉ là tiếng tre khi bị gió đẩy rồi va vào nhau trôi" Thư kể cho Nguyên ràng trên phố không có tiếng tre kêu, tiếng sông chảy, tiếng chim gù,..Nơi đó chỉ có tiếng còi xe inh ỏi, chói tai. Ban đầu nó dường như là một điều khó chịu nhưng quen rồi nó lại như một âm điệu của một bài hát rộn ràng. Rồi Thư say sửa kể những câu chuyện về thành phố, về những tòa nhà cao tầng, các trung tâm mua sắm và cuộc sống nhộn nhịp nơi phố thị. Nguyên lắng nghe với sự tò mò, đôi mắt sáng lên khi hình dung về những điều Thư mô tả. Thư hào hứng khoe vè kệ sách to chả bá ở nhà và hỏi Nguyên:
- Cậu đã bao giờ đọc truyện Nguyễn Nhật ánh chưa, có người bảo truyện ông là tuổi thơ của họ đấy, không phải vì tuổi thơ của tác giả giống với tuổi thơ của bạn đọc đâu. À, có một phần nhưng phần nhiều là những người đọc đó học coi truyện của ông là một phần tuổi thơ mình. Tớ cũng vậy.
Nguyên trầm ngâm lắc đầu tiếc nuối. Chưa, chưa một lần nào cả, mà dù có tớ cuãng đâu đọc được.
- Sao lại thế?
- Vì tớ không được đi học. Nhà tớ nghèo dù chỉ có hai đứa con thôi. Nhưng mẹ tớ mất rồi, một mình bố tớ làm nông không đủ nuôi hai chị em tớ. Tớ không được đến trường nhưng sẽ ổn thôi vì bố tớ hứa sẽ cho thằng Thường đi học. Nó thương tớ đi học về nó sẽ bày chữ cho tớ.
- Nhưng như thế thì còn lâu lắm.
- Không, hết hè nó sẽ đi học. Tớ mong lắm
Thư nhìn xa xăm nghĩ ngợi : " Hết hè nó được đi học để bày chữa cho cậu thì tớ phải về và không biết bao lâu mới trở lại." Nguyên giật mình, nó không nghĩ đến đó, lòng nó chùng xuống. " Nhưng không sao,Thư vui vẻ nói, tớ thích làm cô giáo tớ sẽ dạy chữ cho câu." Nguyên rạng rỡ: "Thật sao, cảm ơn cậu nhiều lắm"
Vừa học vừa chơi thấm thoắt ba tháng hè trôi qua, ngày chia ly đã đến. Đôi bạn ngày nào bịn rịn nước mắt, phút cuối Nguyên tặng cho Thư chiếc vòng tay tự tay làm rồi nhờ Thư đeo cho nó chiếc y hệt . Thư thích màu xanh nên chiếc vòng của nó cũng là màu xanh, còn chiếc của Nguyên đương nhiên là màu nó thích - màu tím. Nguyên nói trong làn nước mắt: " Hy vọng mỗi khi nhìn thấy nó cậu sẽ nhớ đến tớ" Thư lắc đầu: " Không đâu, vốn dĩ chiếc vong này chỉ là minh chứng cho tình bạn còn cậu đã ở trong tim tớ rồi" 
Đó là lời thật lòng, không thể chối cãi. Lúc về quê, Thư mang cho mình một niềm hân hoan, sự tò mò và cả lòng nhớ nhà nhưng giờ được về với mái âm gia đình thì cái vui bị cái buồn, nỗi nhớ lấn át. Thư nhớ cái cánh đồng quê, con đường làng, nhớ những đêm thanh gió mát sao đầy trời , vầng trăng sáng dìu dịu, nhớ tiếng dân làng nói cười mỗi buổi sáng, tiếng chim chóc hót véo von, cả tiếng tre cà vào nhau mà nó từng rất ghét. Nhớ nhất là cái miện món mén trầu cay của bà, nụ cười ấm của cậu, bàn tay gầy của mợ,..Nhớ hơn cả là những ngày cùng học cùng chơi với cái Nguyên, thằng Thường và những câu chuyện đẹp tình bạn giữa chúng
Hạ hết, thu sang. một mùa thu đối với Thư không còn êm dịu nữa mà man mác buồn đúng như cái cảm giác mà mùa thu đem lại. Một mùa hè rạo rực liệu có đến lần nữa không? Chắc chắn là có vì Thư mong là thế và chắc hẳn là thế!
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×