Tổng giám đốc siêu cấp - Chương 101: Uy hiếp
Phạm Thu Thuỷ | Chat Online | |
01/02/2019 21:15:03 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
93 lượt xem
- * Tổng giám đốc siêu cấp - Chương 103: Bị phát hiện. Chiến đấu nguy hiểm (Truyện ngôn tình)
- * Tổng giám đốc siêu cấp - Chương 102: Nhiệm vụ đầu tiên của Elise (Truyện ngôn tình)
- * Tổng giám đốc siêu cấp - Chương 99: Biến cố trong cuộc họp (Truyện ngôn tình)
- * Tổng giám đốc siêu cấp - Chương 97: Ký ức phong ấn (Truyện ngôn tình)
Dương Tuấn Vũ cũng không để những hình ảnh đó làm bẩn mắt mọi người, hắn ta tắt video. Sau đó cười lạnh nói:
- Phó giám đốc Quảng thấy vui vẻ ở hành lang công ty rất thích thú phải không?
- Tôi..tôi..
- Ông không cần nói gì nữa. Tôi chỉ hỏi ông, ai là người đứng sau vụ này? Nếu biết điều chút, thì sẽ không bị giam quá lâu.
- Thư Thư.. cô ấy cũng chỉ bị người ta ép buộc thôi, tôi chắc chắn như vậy.
- Cô ta có bị ép hay không thì tạm thời không bàn tới. Anh nói xem cô ta làm ở công ty nào? Ai cài người vào công ty? Nếu anh không nói tôi vẫn sẽ tìm ra được như thường. Tôi có hình cô ta mà.
- Tôi nói, tôi nói, anh đừng làm hại cô ấy, cô ấy đang có thai con của tôi, xin anh… xin anh rủ lòng thương.
- Ồ, thế thì phải xem anh có thành thật không đã.
- Nhưng cô ấy nói, nếu mà vụ này lộ ra cả nhà cô ấy sẽ bị giết. Tôi …
Mọi người nghe thấy như vậy thì biết chuyện này không phải chỉ là cướp đoạt tài sản đơn giản. Chắc chắn có kẻ thấy Thịnh Thế đang đi lên mạnh mẽ mà gây rối. Rất có thể những văn kiện quan trọng ở phòng Vân Tú cũng bị chuyển đi rồi.
Vân Tú cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Cô rất lo lắng. Boss đã rất tin tưởng giao cho cô công ty, vậy mà lại xảy ra sự tình này.
- Được rồi, văn phòng này đã được tối bảo mật, sẽ không lọt được thông tin ra ngoài, điện thoại của mọi người cũng đã mất tín hiệu từ khi đoạn băng này được chiếu lên. Vì thế anh có thể tin tưởng mà nói ra. Tôi đã cho người bảo vệ nhà của cô ta rồi.
- Vậy thì tôi nói. Cô ấy đang làm ở công ty Pakinson, tuy nhiên người bắt cô ấy làm việc này lại là một kẻ bịt mặt, hắn ta khi cần ra chỉ thị thì mới gọi điện cho cô ấy. Thư Thư không biết anh ta là ai.
- Vậy những tài liệu kia được gửi đi đâu?
- Gửi vào một email nặc danh chỉ dùng một lần.
- Cô ta đã gặp hắn một lần, dù có trùm kín cũng nhận ra một chút gì đó chứ?
- Cô ấy nói giọng hắn là người vùng miền Trung, cao khoảng 1m7. Chỉ có như vậy, còn lại đồ che kín hết người.
- Được rồi, Trần Bằng, Tiểu Di, hai người có thể tra ra địa chỉ IP và khu vực của email này chứ?
- Tôi phải thử mới biết được. Được rồi, Văn Quảng, anh nói ra địa chỉ email đó đi.
- Là ....
- Được rồi, cho chúng tôi chút thời gian.
Sau khoảng 5 phút, địa chỉ đã được khoanh vùng, đó là một vùng ven biển tỉnh Tô Lạc (một tỉnh miền trung Việt Nam).
“Cách nơi đây cũng không gần, chẳng lẽ chúng cố tình giả tạo địa điểm?” Đang nghĩ như vậy thì điện thoại của hắn vang lên. Thấy mọi người nghi ngờ thì hắn nói:
- Điện thoại mọi người bị hủy sóng nhưng của tôi thì không.
Sau đó hắn nghe điện, bên kia là giọng một người đàn ông lạnh lùng nói:
- Jack?
- Đúng vậy.
- Ở đây, cô Thư Thư cũng đã hiểu tình hình của mình và phối hợp tốt. Cách đây 1 phút, đã có cuộc gọi tới, nói là cô ta có thêm nhiệm vụ mới. Tuy nhiên tên này rất cẩn thận, chúng tôi chưa tra được vị trí của hắn thì hắn đã tắt máy, có lẽ là đổi một số khác.
- Các anh tra ra đại khái là từ tỉnh nào gọi đến chứ?
- Là ở Tô Lạc.
- Ồ, vậy tiếp tục đợi hắn gọi đến.
- Rõ, ồ, có điện thoại gọi đến, cậu muốn nghe chứ?
- Được.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy có tiếng một người đúng là giọng miền trung, hắn nói:
- Cô Thư Thư, chúng tôi lúc nào cũng có thể xử lý gia đình cô, vì thế ngoan ngoãn chút. Nhiệm vụ tiếp theo của cô chính là lấy được thông tin kế hoạch phát triển Du lịch biển của Thịnh Thế. Nghe rõ chưa?
- Các anh định uy hiếp gia đình tôi đến bao giờ? Tôi đã làm theo các anh nói rồi mà.
- Đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng.
- Làm sao tôi tin được các anh?
- Cô không có sự lựa chọn. Cô định để cả nhà cô bị giết sạch à?
- Anh…đồ khốn…
- Được rồi. Cô có 2 ngày đã làm xong việc, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của chúng tôi…Tút…tút… tút..
- Jack nghe chứ?
- Tôi đã nghe rõ, các anh tìm được vị trí chưa?
- Chỉ tìm được trong huyện Tô Lý.
- Thế là được rồi. Các anh cứ theo dõi cẩn thận, đừng dứt dây động rừng.
- Ok.
…
Sau khi cúp điện thoại, Dương Tuấn Vũ nói với Triệu Bằng:
- Anh tìm xem ở vùng Tô Lý có công ty Du lịch biển nào không?
- Ok. Đợi chút.
- Ra rồi, chỉ có công ty Viễn Đông, công ty này rất nổi tiếng, chắc mọi người cũng biết.
Đúng như Triệu Bằng nói, công ty này là công ty tư nhân về du lịch hàng đầu ở miền trung. Nó đã được thành lập 10 năm, với rất nhiều giải thưởng danh giá cấp quốc gia và cấp Đông Nam Á về du lịch biển, kiến trúc biển.
Dương Tuấn Vũ cũng không biết trước đây mình có ân oán gì với lãnh đạo công ty này hay không, nhưng đã động chân động tay thì hắn sẽ không khách khí. Nếu đối thủ đã biết nhắm vào điểm yếu của Văn Quảng, chứng tỏ họ có người cài vào trong công ty đã khá lâu rồi. Thậm chí biết cả mối quan hệ của ông Phó giám đốc này và cô tình nhân, cần phải tìm manh mối từ đây.
Hắn cau mày, ngón tay gõ xuống bàn vang lên những tiếng “cộc, cộc” rất có nhịp điệu. Những tiếng gõ này như gõ vào tâm hồn yếu đuối của đám nhân viên trong phòng họp. Đến cả Chu mập bây giờ cũng đã biết Dương Tuấn Vũ khi nghiêm túc đáng sợ như thế nào.Sau một hồi suy nghĩ, Dương Tuấn Vũ hỏi:
- Phó giám đốc Văn Quảng, mối quan hệ ngoài lề của anh trong công ty có ai biết không?
Ông ta lắc đầu nói:
- Vì là vụng trộm nên sao dám kể với ai chứ, chủ tịch cứ nói đùa.
- Anh biết bây giờ chờ đón mình sẽ là trại giam chứ?
Văn Quảng cúi mặt xuống, hắn đúng là đã từng nghĩ đến kết cục này, nhưng vì người tình của mình, hắn vẫn cắn răng làm. Biết sai mà vẫn làm thì xác định phải trả giá. Hắn ngẩng mặt lên nói:
- Đúng vậy, tôi cũng không còn gì để nói. Rất xin lỗi chủ tịch, xin lỗi sự tín nhiệm của mọi người. Tôi không xứng đáng được mọi người tôn trọng.
- Tôi sẽ cắt chức vụ giám đốc của anh. Còn có báo cảnh sát hay không thì còn phải xem biểu hiện của anh như thế nào.
Văn Quảng nghe thấy Dương Tuấn Vũ vẫn cho hắn cơ hội sửa sai thì rất vui mừng, hắn nước mắt ngắn nước mắt dài, gập xuống thật sâu nói:
- Cảm ơn chủ tịch đã cho tôi cơ hội. Nếu có thể giúp công ty được thêm chút nào tôi sẽ làm hết sức mình.
- Được rồi, nhưng là một người đàn ông, tôi phải nói thật với anh rằng: Nếu anh còn yêu vợ và gia đình mình thì nên suy nghĩ cho kĩ. Còn nếu hai người đã không thể sống chung một mái nhà thì anh cũng nên nói thẳng với cô ấy, để cho cả hai đều có lối đi riêng của mình. Đấy là việc anh cần giải quyết đầu tiên, khi đã có quyết định của anh rồi thì tôi mới nói kế hoạch của mình. Anh đi đi.
- Vâng, tôi cũng đã có quyết định của mình rồi. Xin phép chủ tịch, chào các giám đốc.
Văn Quảng hơi thất thần, dù đã dự kiến trước nhưng từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm, từ giàu có trở thành hai bàn tay trắng.
Người như ông ta làm đến chức Phó giám đốc ở một công ty lớn như thế này không dễ. Nếu xin việc ở công ty mới, thông tin ông ta tham gia bán bí mật công ty cũ mà xuất hiện, thì ông ta có cố gắng đến đâu cũng sẽ không thể thăng tiến. Thậm chí là không công ty nào nhận. Ông ta cũng không còn trẻ trung gì, đã 45 tuổi rồi. Rất khó tìm được vinh quang như ở đây. Thịnh Thế mọi người đối với nhau rất tốt, tổng giám đốc Dương cũng cho họ một mức lương và thưởng rất cao. Ai cũng cảm thấy không thể có chỗ nào làm việc tốt hơn thế.
… Nhìn bóng lưng lạc lõng của Văn Quảng, mọi người đều có chút cay đắng cho ông ta. Dù sao cũng là đồng nghiệp của nhau, hay cùng nhau tụ tập, cũng giúp đỡ nhau không ít. Bây giờ lại chứng kiến người cùng mình kề vai sát cánh lại phản bội như vậy họ cảm thấy không đáng để ông ta làm vậy.
Dương Tuấn Vũ thấy không khí bi ai thì hắn cắt đứt:
- Sẽ không có ai phản bội lại công ty mà có kết cục nhẹ nhàng như vậy nữa đâu. Tôi nói trước, nếu như trong số các vị ngồi đây để tôi biết được làm việc phi pháp tôi sẽ cho người đấy bóc lịch cả đời. Đừng nghĩ tôi chỉ nói cho vui.
- Vâng.
- Được rồi. Chị Vân Tú, chị đã biết mình sai ở đâu chưa?
- Tôi…
- Vẫn chưa biết mình sai ở đâu à? Chị là người quản lý tài chính của cả tập đoàn, mật mã không thể chỉ có một lớp như vậy được. Việc này anh Trần Bằng cũng có trách nhiệm. Ngay hôm nay, mọi lớp mật khẩu của công ty phải được thay đổi, đồng thời tăng thêm 3 lớp bảo mật. Cửa mỗi văn phòng giám đốc phải có mật mã vân tay, giọng nói và mống mắt. Nếu không làm được thì đặt hàng nước ngoài mang về ngay cho tôi. Trần Bằng, anh phụ trách vấn đề này.
- Đợi đến bao giờ 50 tỷ này được làm rõ thì chị Vân Tú mới được tham gia cổ đông. Chị ngồi xuống đi.
- Giám đốc bảo vệ Lâm Khải?
- Vâng có tôi.
- Anh còn muốn đảm nhiệm chức vụ này chứ?
- Không không, tôi sẽ xin nghỉ việc.
- Nghỉ việc thì tạm thời không được. Để tránh mọi thứ bại lộ, anh cứ làm giám đốc nốt mấy ngày cuối đi. Sau đó chuyển sang làm nhân viên bảo vệ bình thường cho tôi.
- Vâng, cảm ơn chủ tịch.
- Lâm Băng?
- Chủ tịch, tôi xin từ chức.
Lâm Băng cắn môi, mặt vẫn còn lem nhem nước mắt chưa khô.
- Nể tình chị đã giúp công ty thu nhận nhiều nhân tài, tôi tạm thời tha cho chị. Chị sẽ bị phạt thưởng 1 năm, lương trừ 3 tháng. Chị thấy thế nào?
- Cảm ơn ngài. Huhu..
- Khóc lóc gì? Khóc không giải quyết được chuyện gì hết. Lần sau tôi thấy ai khóc trong phòng họp thì tôi sẽ đuổi thẳng.
Lâm Băng nín khóc, cô gật gật đầu.
- Ài, tôi còn quá thương người.
- Đúng vậy, chủ tịch rất tốt bụng.
Mọi người thở phào một hơi. Ai cũng cảm thấy hôm nay tim mình đã suýt nhảy ra khỏi ngực mấy lần rồi.
- Tiếp tục cuộc họp, à quên, kéo cái tên Chí Kiên ra ngoài cho tôi. Giao cho đội an ninh tôi đã thuê. Họ sẽ biết xử lý thế nào.
Mọi người thầm nghĩ không lẽ chủ tịch lại giam giữ người trái phép. Nhưng không ai dám ho he gì.
- Chu Văn Tuệ, cậu nói cho mọi người nghe ý kiến của cậu đi.
Chu mập đang ngồi xem kịch thì bị hắn nhắc đến, hắn gật đầu, chỉnh trang lại cái bụng một chút, sau đó đứng lên nói:
- Hiện nay, công ty chúng ta đã thành một tập đoàn, vì vậy cần phải có những cổ đông, họ sẽ là người vì công ty mà phát triển, cho nên mọi người cần phải có cổ phần trong tay. Làm như thế, ai cũng sẽ cố gắng để giá trị mỗi % cô phần được tăng lên, như vậy cũng là có ích cho công ty. Tôi đã bàn bạc với chủ tịch Dương, quyết định giành ra 20% cổ phần của mình để chia cho mọi người. Cổ phần này sẽ là phần thưởng, mọi người sẽ không mất thêm một đồng nào để mua.
- Được rồi, 20% cổ phần này, chủ tịch Dương sẽ thay tôi chia cho mọi người một cách hợp lý.
Mọi người đều rất vui vẻ, họ hô lớn:
- Cảm ơn Phó tổng Chu.
- Mọi người khách sao rồi. Haha.
Chu mập rất đắc ý về đoạn diễn thuyết của mình. Hắn đã thảo luận với Dương Tuấn Vũ, mẹ và cha hắn cả tối qua rồi. Tuy phụ huynh của hắn thấy rất tiếc khi phải chia cổ phần đi, nhưng cũng nhận ra con nhà mình chỉ ngồi chơi mà chiếm cổ phần ngang ngửa chủ tịch thì đúng là không hợp lý. Nhân viên dù không nói nhưng vẫn sẽ bất mãn, như thế công ty sẽ có nhiều tiêu cực.
Dương Tuấn Vũ được sự ủy nhiệm của mập mạp thì cũng gật đầu, hắn nói:
- 20% cổ phần này tôi sẽ chia làm 6 phần. Mọi người có lẽ thắc mắc, 5 người sao lại chia cho 6. Đơn giản vì sắp tới tôi sẽ bổ nhiệm thêm 1 chức vụ giám đốc Du lịch và Hàng Hải, đã là giám đốc thì cũng cần phải có cổ phần.
- Anh Lê Khôi, anh sẽ được nhận 4%. Chị Tiểu Di, chị sẽ được nhận 3%, anh Trần Bằng, anh sẽ được nhận 4%. Còn lại chị Vân Tú đáng lẽ tôi sẽ cho chị 5% và Lâm Băng 2%. Nhưng hai người còn chưa làm tôi hài lòng. Số cổ phần này tôi sẽ giữ lại. Khi nào các chị chứng minh cho tôi thấy các chị đủ tư cách, nó sẽ thuộc về hai người.
- Cảm ơn chủ tịch.
Mọi người đều không có ý kiến gì thêm. Cuộc họp kết thúc.
- Phó giám đốc Quảng thấy vui vẻ ở hành lang công ty rất thích thú phải không?
- Tôi..tôi..
- Ông không cần nói gì nữa. Tôi chỉ hỏi ông, ai là người đứng sau vụ này? Nếu biết điều chút, thì sẽ không bị giam quá lâu.
- Thư Thư.. cô ấy cũng chỉ bị người ta ép buộc thôi, tôi chắc chắn như vậy.
- Cô ta có bị ép hay không thì tạm thời không bàn tới. Anh nói xem cô ta làm ở công ty nào? Ai cài người vào công ty? Nếu anh không nói tôi vẫn sẽ tìm ra được như thường. Tôi có hình cô ta mà.
- Tôi nói, tôi nói, anh đừng làm hại cô ấy, cô ấy đang có thai con của tôi, xin anh… xin anh rủ lòng thương.
- Ồ, thế thì phải xem anh có thành thật không đã.
- Nhưng cô ấy nói, nếu mà vụ này lộ ra cả nhà cô ấy sẽ bị giết. Tôi …
Mọi người nghe thấy như vậy thì biết chuyện này không phải chỉ là cướp đoạt tài sản đơn giản. Chắc chắn có kẻ thấy Thịnh Thế đang đi lên mạnh mẽ mà gây rối. Rất có thể những văn kiện quan trọng ở phòng Vân Tú cũng bị chuyển đi rồi.
Vân Tú cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Cô rất lo lắng. Boss đã rất tin tưởng giao cho cô công ty, vậy mà lại xảy ra sự tình này.
- Được rồi, văn phòng này đã được tối bảo mật, sẽ không lọt được thông tin ra ngoài, điện thoại của mọi người cũng đã mất tín hiệu từ khi đoạn băng này được chiếu lên. Vì thế anh có thể tin tưởng mà nói ra. Tôi đã cho người bảo vệ nhà của cô ta rồi.
- Vậy thì tôi nói. Cô ấy đang làm ở công ty Pakinson, tuy nhiên người bắt cô ấy làm việc này lại là một kẻ bịt mặt, hắn ta khi cần ra chỉ thị thì mới gọi điện cho cô ấy. Thư Thư không biết anh ta là ai.
- Vậy những tài liệu kia được gửi đi đâu?
- Gửi vào một email nặc danh chỉ dùng một lần.
- Cô ta đã gặp hắn một lần, dù có trùm kín cũng nhận ra một chút gì đó chứ?
- Cô ấy nói giọng hắn là người vùng miền Trung, cao khoảng 1m7. Chỉ có như vậy, còn lại đồ che kín hết người.
- Được rồi, Trần Bằng, Tiểu Di, hai người có thể tra ra địa chỉ IP và khu vực của email này chứ?
- Tôi phải thử mới biết được. Được rồi, Văn Quảng, anh nói ra địa chỉ email đó đi.
- Là ....
- Được rồi, cho chúng tôi chút thời gian.
Sau khoảng 5 phút, địa chỉ đã được khoanh vùng, đó là một vùng ven biển tỉnh Tô Lạc (một tỉnh miền trung Việt Nam).
“Cách nơi đây cũng không gần, chẳng lẽ chúng cố tình giả tạo địa điểm?” Đang nghĩ như vậy thì điện thoại của hắn vang lên. Thấy mọi người nghi ngờ thì hắn nói:
- Điện thoại mọi người bị hủy sóng nhưng của tôi thì không.
Sau đó hắn nghe điện, bên kia là giọng một người đàn ông lạnh lùng nói:
- Jack?
- Đúng vậy.
- Ở đây, cô Thư Thư cũng đã hiểu tình hình của mình và phối hợp tốt. Cách đây 1 phút, đã có cuộc gọi tới, nói là cô ta có thêm nhiệm vụ mới. Tuy nhiên tên này rất cẩn thận, chúng tôi chưa tra được vị trí của hắn thì hắn đã tắt máy, có lẽ là đổi một số khác.
- Các anh tra ra đại khái là từ tỉnh nào gọi đến chứ?
- Là ở Tô Lạc.
- Ồ, vậy tiếp tục đợi hắn gọi đến.
- Rõ, ồ, có điện thoại gọi đến, cậu muốn nghe chứ?
- Được.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy có tiếng một người đúng là giọng miền trung, hắn nói:
- Cô Thư Thư, chúng tôi lúc nào cũng có thể xử lý gia đình cô, vì thế ngoan ngoãn chút. Nhiệm vụ tiếp theo của cô chính là lấy được thông tin kế hoạch phát triển Du lịch biển của Thịnh Thế. Nghe rõ chưa?
- Các anh định uy hiếp gia đình tôi đến bao giờ? Tôi đã làm theo các anh nói rồi mà.
- Đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng.
- Làm sao tôi tin được các anh?
- Cô không có sự lựa chọn. Cô định để cả nhà cô bị giết sạch à?
- Anh…đồ khốn…
- Được rồi. Cô có 2 ngày đã làm xong việc, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của chúng tôi…Tút…tút… tút..
- Jack nghe chứ?
- Tôi đã nghe rõ, các anh tìm được vị trí chưa?
- Chỉ tìm được trong huyện Tô Lý.
- Thế là được rồi. Các anh cứ theo dõi cẩn thận, đừng dứt dây động rừng.
- Ok.
…
Sau khi cúp điện thoại, Dương Tuấn Vũ nói với Triệu Bằng:
- Anh tìm xem ở vùng Tô Lý có công ty Du lịch biển nào không?
- Ok. Đợi chút.
- Ra rồi, chỉ có công ty Viễn Đông, công ty này rất nổi tiếng, chắc mọi người cũng biết.
Đúng như Triệu Bằng nói, công ty này là công ty tư nhân về du lịch hàng đầu ở miền trung. Nó đã được thành lập 10 năm, với rất nhiều giải thưởng danh giá cấp quốc gia và cấp Đông Nam Á về du lịch biển, kiến trúc biển.
Dương Tuấn Vũ cũng không biết trước đây mình có ân oán gì với lãnh đạo công ty này hay không, nhưng đã động chân động tay thì hắn sẽ không khách khí. Nếu đối thủ đã biết nhắm vào điểm yếu của Văn Quảng, chứng tỏ họ có người cài vào trong công ty đã khá lâu rồi. Thậm chí biết cả mối quan hệ của ông Phó giám đốc này và cô tình nhân, cần phải tìm manh mối từ đây.
Hắn cau mày, ngón tay gõ xuống bàn vang lên những tiếng “cộc, cộc” rất có nhịp điệu. Những tiếng gõ này như gõ vào tâm hồn yếu đuối của đám nhân viên trong phòng họp. Đến cả Chu mập bây giờ cũng đã biết Dương Tuấn Vũ khi nghiêm túc đáng sợ như thế nào.Sau một hồi suy nghĩ, Dương Tuấn Vũ hỏi:
- Phó giám đốc Văn Quảng, mối quan hệ ngoài lề của anh trong công ty có ai biết không?
Ông ta lắc đầu nói:
- Vì là vụng trộm nên sao dám kể với ai chứ, chủ tịch cứ nói đùa.
- Anh biết bây giờ chờ đón mình sẽ là trại giam chứ?
Văn Quảng cúi mặt xuống, hắn đúng là đã từng nghĩ đến kết cục này, nhưng vì người tình của mình, hắn vẫn cắn răng làm. Biết sai mà vẫn làm thì xác định phải trả giá. Hắn ngẩng mặt lên nói:
- Đúng vậy, tôi cũng không còn gì để nói. Rất xin lỗi chủ tịch, xin lỗi sự tín nhiệm của mọi người. Tôi không xứng đáng được mọi người tôn trọng.
- Tôi sẽ cắt chức vụ giám đốc của anh. Còn có báo cảnh sát hay không thì còn phải xem biểu hiện của anh như thế nào.
Văn Quảng nghe thấy Dương Tuấn Vũ vẫn cho hắn cơ hội sửa sai thì rất vui mừng, hắn nước mắt ngắn nước mắt dài, gập xuống thật sâu nói:
- Cảm ơn chủ tịch đã cho tôi cơ hội. Nếu có thể giúp công ty được thêm chút nào tôi sẽ làm hết sức mình.
- Được rồi, nhưng là một người đàn ông, tôi phải nói thật với anh rằng: Nếu anh còn yêu vợ và gia đình mình thì nên suy nghĩ cho kĩ. Còn nếu hai người đã không thể sống chung một mái nhà thì anh cũng nên nói thẳng với cô ấy, để cho cả hai đều có lối đi riêng của mình. Đấy là việc anh cần giải quyết đầu tiên, khi đã có quyết định của anh rồi thì tôi mới nói kế hoạch của mình. Anh đi đi.
- Vâng, tôi cũng đã có quyết định của mình rồi. Xin phép chủ tịch, chào các giám đốc.
Văn Quảng hơi thất thần, dù đã dự kiến trước nhưng từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm, từ giàu có trở thành hai bàn tay trắng.
Người như ông ta làm đến chức Phó giám đốc ở một công ty lớn như thế này không dễ. Nếu xin việc ở công ty mới, thông tin ông ta tham gia bán bí mật công ty cũ mà xuất hiện, thì ông ta có cố gắng đến đâu cũng sẽ không thể thăng tiến. Thậm chí là không công ty nào nhận. Ông ta cũng không còn trẻ trung gì, đã 45 tuổi rồi. Rất khó tìm được vinh quang như ở đây. Thịnh Thế mọi người đối với nhau rất tốt, tổng giám đốc Dương cũng cho họ một mức lương và thưởng rất cao. Ai cũng cảm thấy không thể có chỗ nào làm việc tốt hơn thế.
… Nhìn bóng lưng lạc lõng của Văn Quảng, mọi người đều có chút cay đắng cho ông ta. Dù sao cũng là đồng nghiệp của nhau, hay cùng nhau tụ tập, cũng giúp đỡ nhau không ít. Bây giờ lại chứng kiến người cùng mình kề vai sát cánh lại phản bội như vậy họ cảm thấy không đáng để ông ta làm vậy.
Dương Tuấn Vũ thấy không khí bi ai thì hắn cắt đứt:
- Sẽ không có ai phản bội lại công ty mà có kết cục nhẹ nhàng như vậy nữa đâu. Tôi nói trước, nếu như trong số các vị ngồi đây để tôi biết được làm việc phi pháp tôi sẽ cho người đấy bóc lịch cả đời. Đừng nghĩ tôi chỉ nói cho vui.
- Vâng.
- Được rồi. Chị Vân Tú, chị đã biết mình sai ở đâu chưa?
- Tôi…
- Vẫn chưa biết mình sai ở đâu à? Chị là người quản lý tài chính của cả tập đoàn, mật mã không thể chỉ có một lớp như vậy được. Việc này anh Trần Bằng cũng có trách nhiệm. Ngay hôm nay, mọi lớp mật khẩu của công ty phải được thay đổi, đồng thời tăng thêm 3 lớp bảo mật. Cửa mỗi văn phòng giám đốc phải có mật mã vân tay, giọng nói và mống mắt. Nếu không làm được thì đặt hàng nước ngoài mang về ngay cho tôi. Trần Bằng, anh phụ trách vấn đề này.
- Đợi đến bao giờ 50 tỷ này được làm rõ thì chị Vân Tú mới được tham gia cổ đông. Chị ngồi xuống đi.
- Giám đốc bảo vệ Lâm Khải?
- Vâng có tôi.
- Anh còn muốn đảm nhiệm chức vụ này chứ?
- Không không, tôi sẽ xin nghỉ việc.
- Nghỉ việc thì tạm thời không được. Để tránh mọi thứ bại lộ, anh cứ làm giám đốc nốt mấy ngày cuối đi. Sau đó chuyển sang làm nhân viên bảo vệ bình thường cho tôi.
- Vâng, cảm ơn chủ tịch.
- Lâm Băng?
- Chủ tịch, tôi xin từ chức.
Lâm Băng cắn môi, mặt vẫn còn lem nhem nước mắt chưa khô.
- Nể tình chị đã giúp công ty thu nhận nhiều nhân tài, tôi tạm thời tha cho chị. Chị sẽ bị phạt thưởng 1 năm, lương trừ 3 tháng. Chị thấy thế nào?
- Cảm ơn ngài. Huhu..
- Khóc lóc gì? Khóc không giải quyết được chuyện gì hết. Lần sau tôi thấy ai khóc trong phòng họp thì tôi sẽ đuổi thẳng.
Lâm Băng nín khóc, cô gật gật đầu.
- Ài, tôi còn quá thương người.
- Đúng vậy, chủ tịch rất tốt bụng.
Mọi người thở phào một hơi. Ai cũng cảm thấy hôm nay tim mình đã suýt nhảy ra khỏi ngực mấy lần rồi.
- Tiếp tục cuộc họp, à quên, kéo cái tên Chí Kiên ra ngoài cho tôi. Giao cho đội an ninh tôi đã thuê. Họ sẽ biết xử lý thế nào.
Mọi người thầm nghĩ không lẽ chủ tịch lại giam giữ người trái phép. Nhưng không ai dám ho he gì.
- Chu Văn Tuệ, cậu nói cho mọi người nghe ý kiến của cậu đi.
Chu mập đang ngồi xem kịch thì bị hắn nhắc đến, hắn gật đầu, chỉnh trang lại cái bụng một chút, sau đó đứng lên nói:
- Hiện nay, công ty chúng ta đã thành một tập đoàn, vì vậy cần phải có những cổ đông, họ sẽ là người vì công ty mà phát triển, cho nên mọi người cần phải có cổ phần trong tay. Làm như thế, ai cũng sẽ cố gắng để giá trị mỗi % cô phần được tăng lên, như vậy cũng là có ích cho công ty. Tôi đã bàn bạc với chủ tịch Dương, quyết định giành ra 20% cổ phần của mình để chia cho mọi người. Cổ phần này sẽ là phần thưởng, mọi người sẽ không mất thêm một đồng nào để mua.
- Được rồi, 20% cổ phần này, chủ tịch Dương sẽ thay tôi chia cho mọi người một cách hợp lý.
Mọi người đều rất vui vẻ, họ hô lớn:
- Cảm ơn Phó tổng Chu.
- Mọi người khách sao rồi. Haha.
Chu mập rất đắc ý về đoạn diễn thuyết của mình. Hắn đã thảo luận với Dương Tuấn Vũ, mẹ và cha hắn cả tối qua rồi. Tuy phụ huynh của hắn thấy rất tiếc khi phải chia cổ phần đi, nhưng cũng nhận ra con nhà mình chỉ ngồi chơi mà chiếm cổ phần ngang ngửa chủ tịch thì đúng là không hợp lý. Nhân viên dù không nói nhưng vẫn sẽ bất mãn, như thế công ty sẽ có nhiều tiêu cực.
Dương Tuấn Vũ được sự ủy nhiệm của mập mạp thì cũng gật đầu, hắn nói:
- 20% cổ phần này tôi sẽ chia làm 6 phần. Mọi người có lẽ thắc mắc, 5 người sao lại chia cho 6. Đơn giản vì sắp tới tôi sẽ bổ nhiệm thêm 1 chức vụ giám đốc Du lịch và Hàng Hải, đã là giám đốc thì cũng cần phải có cổ phần.
- Anh Lê Khôi, anh sẽ được nhận 4%. Chị Tiểu Di, chị sẽ được nhận 3%, anh Trần Bằng, anh sẽ được nhận 4%. Còn lại chị Vân Tú đáng lẽ tôi sẽ cho chị 5% và Lâm Băng 2%. Nhưng hai người còn chưa làm tôi hài lòng. Số cổ phần này tôi sẽ giữ lại. Khi nào các chị chứng minh cho tôi thấy các chị đủ tư cách, nó sẽ thuộc về hai người.
- Cảm ơn chủ tịch.
Mọi người đều không có ý kiến gì thêm. Cuộc họp kết thúc.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Tổng giám đốc siêu cấp - Chương 101: Uy hiếp,Tổng giám đốc siêu cấp,Chương 101: Uy hiếp,Dương Tuấn Vũ cũng không để những hình ảnh đó làm bẩn mắt mọi người,hắn ta tắt video
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!