Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 42

101 lượt xem

"Ách, như vậy à. . . . . .Khụ."Lúng túng ho khụ khụ.
Quả thực thế lực của Mộ Dung Kiệt rất lớn, vội vàng chuyển đề tài.
"Tiểu Tuyết, chị của con ở bên kia, bác đi gọi nó tới đây nói chuyện với con một chút!"
"Ặc, không cần gọi."Không đợi Ngải Tuyết nói xong, vội vã chạy đi.


Ngải Tuyết có chút nhức đầu, cô thật sự không muốn gặp Ngải Vũ.
"Ơ, Ngải Tuyết nha, đã lâu không gặp!" Một người mặc chiếc đầm màu trắng, khuôn mặt trang điểm đậm đi thẳng về phía cô, trong miệng kêu tên Ngải Tuyết, nhưng ánh mắt lại nhìn Mộ Dung Kiệt.
Đây không phải là người đàn ông mình từng gặp ở quá bar sao? Trời ơi, làm sao có thể ở cùng Ngải Tuyết, sớm biết, mình đã thế thân đi thay Ngải Tuyết rồi, có như vậy, hôm nay người đứng bên cạnh Mộ Dung Kiệt phải là mình mới đúng!
Nghĩ như vậy, trong mắt nhìn về phía Ngải Tuyết không tự chủ để lộ sự chán ghét, khinh thường.
Mộ Dung Kiệt ở một bên nhìn cô ta, mắt híp lại đầy nguy hiểm, thật to gan, dám nhìn người phụ nữ của anh như vậy!

"Dạ, đã lâu không gặp!"Trả lời máy móc, đối với người phụ nữ đã từng làm chị của cô đây, quả thật ngay cả chút tinh lực ứng phó cô cũng không có.


"Thế nào?Không muốn giới thiệu một chút sao!" Đây mới là mục đích cô tới gặp Ngải Tuyết, lúc đầu phải giả vờ không quen biết Mộ Dung Kiệt, về sau mới dễ dàng tiếp cận!
"Chị không biết anh ta?" Chuyện gì lạ vậy, người phụ nữ này, trước giờ đối với trai đẹp luôn nắm rõ trong lòng bàn tay mà.
"Éc. . . . . ." Nha đầu đáng chết, không biết phối hợp một chút à, giới thiệu một chút cũng khó khăn đến vậy sao.
Mộ Dung Kiệt khẽ nhướng mày, mang theo một tia lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngải Vũ, làm cô sợ tới mức lùi về phía sau bức tường trắng!

"Ngải Tuyết, chúng ta đi, đi gặp nhân vật chính hôm nay!"Không thèm để Ngải Vũ trong mắt, dịu dàng ôm Ngải Tuyết đi xa.
Ngải Vũ cắn răng nghiến lợi nhìn Mộ Dung Kiệt cưng chiều Ngải Tuyết.
Tức giận dậm chân một cái"Ngải Tuyết cô chờ đó, một ngày nào đó tôi sẽ đoạt lại người đàn ông bên cạnh cô!"
"Ai vậy!"Ngải Vũ bị vỗ bả vai, khó chịu quay đầu lại.
"Tôi khuyên cô đừng có ý nghĩ đó, anh ta là của tôi đấy!"Khóe miệng cười lạnh cảnh cáo cô, gót giày cao ưu nhã rời đi.
Sắc mặt Ngải Vũ trắng bệch trước lời nói của Thượng Quan Tử Uyển, đây không phải là cháu gái được cưng chiều nhất của chủ bữa tiệc hôm nay sao? Cô ta cũng muốn chen chân tranh giành với mình sao, thật phiền toái!
Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt đi gặp ông cụ Thượng Quan giao tiếp mấy câu liền tìm lý do rời đi.
Ở một góc của bữa tiệc một người ngồi im lặng, nhìn những con người gia thế quyền quý nơi đây tươi cười hòa đồng cùng nhau, nhưng thực ra trong lòng bọn họ lại có tính toán riêng cả!
Khẽ lắc đầu, sống giả tạo như vậy, không mệt mỏi sao?
"Ngải tiểu thư! Xin chào, tôi là Thượng Quan Tử Uyển, có thể làm bạn với nhau không?"

Ngải Tuyết nghiêng đầu, đập vào tầm mắt chính là cặp đùi đẹp thon dài, đưa mắt nhìn lên cơ thể có lồi có lõm.


Cuối cùng nhìn tới khuôn mặt tinh xảo, đang mỉm cười nhìn mình.
Chậm rãi đứng lên, "Xin chào, tôi là Ngải Tuyết!"
"Chúng ta đã gặp nhau qua chưa?" Người phụ nữ này nhìn rất quen.
"Có lẽ vậy, tôi nhìn cô cũng thấy rất quen, cho nên tới đây làm quen một chút!" Thượng Quan Tử Uyển nở nụ cười tươi nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét.
"Như vậy à. . . . . .Ha ha" Thật ra thì Ngải Tuyết không giỏi về giao tiếp, với một người chưa từng gặp mặt qua cũng chẳng có chuyện gì để nói.
"Tiểu Tuyết, tôi có thể gọi cô như vậy không?" Mặt mong đợi nhìn chăm chú vào cô.
"Ừ, có thể, bạn tôi cũng gọi tôi như vậy!"Gọi như thế nào cũng là cái tên của cô thôi.
"Tiểu Tuyết, cô và Mộ Dung Kiệt có quan hệ gì?"
Ngải Tuyết im lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, cứ như người phụ nữ phạm phải tội vụng trộm với người đàn ông khác!
"Cái này, chỉ là vô tình gặp nhau, sau đó ở cùng nhau!"Cô cũng không biết giải thích ra sao với mối quan hệ này.

Thượng Quan Tử Uyển quay mặt qua chỗ khác, sắc mặt nhăn nhó, có quỷ mới tin, loại người dễ dãi như vậy cũng có thể ở cùng anh sao?
"Vậy thì thật hâm mộ cô, anh ta như bạch mã hòang tử trong mắt vô số phụ nữ đấy!"
Thượng Quan Tử Uyển cũng không tìm được đề tài để nói tiếp, Ngải Tuyết chỉ dạ, ừ để ứng phó với cô.
Buồn ngủ quá, nhớ đến chiếc giường lớn ở nhà, ngẩng đầu tìm bóng dáng Mộ Dung Kiệt, vừa đúng Mộ Dung Kiệt đang đi về phía cô.
"Có mệt không?" Mang theogiọng điệu nhẹ nhàng truyền đến bên tai Ngải Tuyết.
"Ừ, chúng ta về nhà được không?" Cô thật sự rất mệt, buồn ngủ quá, từ lúc mang thai tới giờ, mỗi ngày đều chỉ muốn ngủ với ngủ.
"Được, chúng ta lập tức về nhà!"Nhẹ nhàng bồng cô rời khỏi bữa tiệc.
"Tôi có thể đi!"Người đàn ông này, thế nào hở động một chút là thích ôm mình ở trước mặt nhiều người như vậy.
"Em mệt rồi trong bụng còn có bảo bảo nữa, hôm nay tôi làm em vất vả rồi!"Mỉm cười hôn lên trán cô.
Những người phụ nữ xung quanh nhìn thấy đều ghen tị với cô.


Ngải Tuyết muốn lễ phép nói lời tạm biệt trước khi rời đi với Thượng Quan Tử Uyển, vậy mà không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Mộ Dung Kiệt mới vừa mang Ngải Tuyết rời đi.
Thượng Quan Tử Uyển từ bên kia đi ra, khóe miệng cười đầy độc ác.
Ngải Tuyết, ngày chết của cô không còn xa! !
"Chúng ta đi như vậy, thật không lễ phép?"Trên đường về nhà, Ngải Tuyết có chút lo lắng.
"Quan tâm chuyện đó làm gì, em mệt mỏi, chúng ta liền trở về nhà!"Phong tình vạn chủng (*) nhìn cô cười hạnh phúc.

(*):Phong tình vạn chủng: Có một vạn phong thái quyến rũ
Cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười càng lúc càng tươi, trong lòng ngọt như mật.
Lúc này, cô càng ngày càng có thói quen muốn Mộ Dung Kiệt cưng chìu cô nhiều hơn.
"Nghe, âm thanh gì vậy?"Mới vừa vào cửa nhà, chỉ nghe thấy tiếng nói của một người phụ nữ, giống như từ phòng khách truyền tới.
"Ặc, đi nhầm nhà rồi" Xem cách trang trí xung quanh nhà, xác định một chút liền nói với Mộ Dung Kiệt.
"Không đi sai!"Mộ Dung Kiệt xoa đầu cô.
"Không đi sai, sao có tiếng kêu của phụ nữ như vậy? Chẳng lẽ! Là nhà riêng của ông cụ sao? ?"
Ngải Tuyết biểu hiện kinh ngạc, oa, tuổi đã già như vậy còn có tinh lực làm việc này sao….
Mộ Dung Kiệt nghe Ngải Tuyết nói không biết nên giải thích thế nào, khóe miệng không nhịn được co quắp thật lâu
"Nha đầu ngốc, em có trí tưởng tượng lớn quá !"
Đúng lúc hai người còn nghi ngờ nhìn nhau, trên lầu có tiếng mở cửa phòng.
Một người đàn ông mang theo nụ cười đi xuống,
Anh cười gian xảo, thậm chí cả hai đầu lông mày rậm cũng rung lên như hình gợn sóng, cứ như luôn nở nụ cười cong cong, giống như là trong bầu trời về đêm có ánh trăng soi sáng huyền bí. Nước da trắng bờ môi màu hồng đào nhạt, ngũ quan tuấn tú, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt bên tai trái là chiếc khuyên tai ánh lên màu xanh kim cương, anh giống như tia nắng mặt trời sáng chói không ai có thể cưỡng lại.
"Tử Hiên, sao lại là em?" Mộ Dung Kiệt thấy người đàn ông này khóe miệng khẽ dãn ra một đường cong, đi lên phía trước dang tay ôm anh ta, Ngải Tuyết nhìn sửng sốt, Mộ Dung Kiệt đối với người đàn ông này thật nhiệt tình nha!

"Nghe nói anh cho em một người chị dâu, chính là cô gái này ư?"
"Xin chào, chị dâu! Em tên Quý Tử Hiên là em trai của anh Kiệt!" Còn vứt cho cô một ánh mắt thật quyến rũ.
Ngải Tuyết không ngừng nuốt nước bọt, đúng là một người đàn ông yêu nghiệt.
"Xin chào, tôi tên Ngải Tuyết!" Hiển nhiên, anh ta và Mộ Dung Kiệt chính là hai loại đàn ông khác nhau nhưng nổi bật thì chả kém gì nhau.
Mộ Dung Kiệt đẹp đến hoàn mỹ, tựa như không ăn khói lửa nhân gian, đồng thời vẻ đẹp đó cũng lạnh đến cực điểm,
Người đàn ông này chính là ánh mặt trời, đẹp trai nhưng mang chút nổi loạn riêng, thoạt nhìn cũng có thể coi là đàn ông tốt
"Chị dâu, chị cứ nhìn em như vậy, anh Kiệt sẽ ghen đấy !" Tinh nghịch huýt gió, buồn cười nhìn khuôn mặt đen sì của Mộ Dung Kiệt.
"Ặc, tôi xin lỗi, tôi có chút mệt mỏi, tôi về phòng trước, hai anh em các người từ từ nói chuyện!" Cười yếu ớt.
"Tôi đưa em lên phòng."
Quay đầu nhìn Quý Tử Hiên mỉm cười"Em chờ anh một lát!"
Quý Tử Hiên hiểu rõ gật đầu" OK!"
Bên trong phòng khách, Quý Tử Hiên hiện lên vẻ mặt cười xấu xa nhìn chằm chằm Mộ Dung Kiệt trên cầu thang.
"Anh Kiệt, cũng có lúc anh lại nhu tình, dịu dàng với phụ nữ vậy sao? Thật để em mở rộng tầm mắt."
"Cút!" Mộ Dung Kiệt ánh mắt cũng không nhìn anh một cái.
"A! Khó chịu quá, em còn tưởng rằng người như anh đời này sẽ không yêu một người phụ nữ nào" Quý Tử Hiên nói nửa đùa nửa thật.
"Đi chết đi!" Đôi mắt lạnh nhạt, dám cười nhạo anh.
"Em lại dẫn phụ nữ về? Lại là cô gái mới ?".
Quý Tử Hiên cao ngạo chợt nhíu mày"Dĩ nhiên, phụ nữ đối với em, có khi nào quá một tuần đâu?".
Mộ Dung Kiệt cực kỳ khinh thường hừ lạnh"Nhìn cũng biết rồi, phụ nữ chỉ là đồ chơi mà thôi!".
Vừa đúng lúc, Ngải Tuyết đi đến cửa nghe thấy những lời này, trong lòng chợt trầm xuống!
Tay cầm ly nước chợt rơi xuống "Bang… "
Hai người đồng thời quay đầu lại, giật mình nhìn Ngải Tuyết đột nhiên xuất hiện ở đó.
"Chị dâu, không phải chị đi nghỉ ngơi sao?" Quý Tử Hiên ngượng ngùng sờ chóp mũi, xong rồi, khẳng định là nghe được!
Đưa cho Mộ Dung Kiệt một ánh mắt đồng tình"Cái đó, tôi muốn đi ngủ, hai người, cũng đi ngủ sớm một chút Hàaa...!".
Lúc này không chuồn đi, thì đợi đến lúc nào a!
Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt, trong lòng không khỏi chua xót.
Anh nói, phụ nữ chỉ là đồ chơi!
Khó trách, anh lại không giải thích được vì sao đem cô trói buộc bên cạnh anh, khó trách, anh chạy đến Mĩ đem cô trở về.
Cô còn ngây thơ cho rằng vì anh có tình cảm với cô nên mới cưng chiều, đối xử tốt với cô.
Mình, thiếu chút nữa thì lún sâu vào tình cảm giả dối này, thiếu chút nữa liền rộng mở lòng chấp nhận tình cảm của anh.
Suy nghĩ một chút, cũng đúng thôi, Mộ Dung Kiệt, anh cao cao tại thượng, muốn loại người phụ nữ gì mà không có!
Làm sao có thể chọn người phụ nữ quá mức bình thường như cô đây?
Thì ra, phụ nữ đối với anh mà nói, chỉ là đồ chơi mà thôi!
Chính mình cũng thật là ngốc, còn đứa bé kia thì sao, đứa bé trong bụng của cô được anh coi là cái gì?
Anh muốn chơi đùa cô, nhưng cô đã mang thai con của anh vậy cô là loại phụ nữ gì đây!
Có lẽ, anh chỉ muốn đứa bé, khi cô sinh bảo bảo ra, bản thân cô cũng nên cuống xéo đi! !
Ha ha, thật biết châm chọc! !
Mộ Dung Kiệt nhíu chặt mày, nhìn sắc mặt Ngải Tuyết thay đổi không ngừng.
Anh biết, nhất định là cô đã hiểu lầm lời anh vừa nói.
Anh từ trước đến giờ vốn căm ghét phụ nữ nên ngay cả liếc nhìn cũng không muốn, thậm chí, Thượng Quan Tử Uyển đã từng dùng bao thủ đoạn để leo lên giường của anh.
Cũng bị anh vô tình ném ra ngoài cửa, duy chỉ cô, anh lại có dụng tâm muốn đem cô là của riêng mình, nhưng người phụ nữ ngu ngốc này không nhận ra, còn mang theo con của anh bỏ trốn, đàn bà tình hữu độc chung (*)!
(*) : Tình hữu độc chung : tình yêu duy nhất, hai người lâu ngày sinh tình
Anh thật không hiểu, vì sao lại cưng chiều cô, muốn bảo vệ cô, ngay cả lí do cũng không có! ! !
"Ngải Tuyết!" Vươn tay muốn ôm cô vào lòng, nhưng cô né ra.
"Mộ Dung Kiệt, tôi mệt rồi muốn đi nghỉ sớm!" Vẻ mặt nhàn nhạt, điềm đạm đến mức giống như không có tinh thần, đờ đẫn xoay người rời đi.
Cô mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, ngay cả tim cũng rất mệt! ! !
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo