Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 43

105 lượt xem

Cô thật sự không đoán được tâm tư của người đàn ông này nghĩ gì, muốn làm gì, mỗi ngày đều phải thận trọng từng chút một, chỉ sợ làm sai điều gì chọc anh tức giận.
Ngay cả, bản thân cô muốn đi đâu, muốn làm gì, đều phải có sự cho phép của người đàn ông này.
Cứ khép nép như vậy thật sự rất mệt mỏi. Ặc, nếu như anh không thích cô cũng tốt!


Cô khỏi cần phải si tâm vọng tưởng, thật may là mình phát hiện sớm, không bị anh hấp dẫn đến mù quáng đem cả trái tim giao cho anh.
Cười khổ một tiếng, thật đúng là tự mình đa tình !
"Ngải Tuyết, chờ một chút" Vừa đi vừa gọi tên cô, muốn giải thích cho cô nghe, nhìn vẻ mặt cô lạnh nhạt lại phát hiện bản thân mình cái gì cũng không thể nói nên lời.
Đi vòng qua anh, trở về phòng, yên lặng nằm xuống, nhắm mắt, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra!
Ai cũng không biết, trong lòng của cô lúc này thật khó chịu, tâm trạng quá đau khổ, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn!

Khóe mắt rưng rưng nước mắt, chớp mắt một cái , nhẹ nhàng kéo chăn lên, đắp kín cả cái đầu nhỏ của mình.
Chốc lát sau, truyền đến tiếng hít thở đều đều, cô khóc rồi ngủ thiếp đi.


Mộ Dung Kiệt rón rén đi tới, kéo chiếc chăn ra, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng vì khóc, thở dài có chút không đành lòng!
Nhẹ nhàng hôn qua khóe mắt cô, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt cô, thật ra thì, trong lòng anh có chút vui mừng.
Bởi vì lúc nãy cô rơi nước mắt chứng tỏ rằng trong lòng cô đã có một chỗ dành cho riêng anh.
Khóe miệng mỉm cười rồi hôn lên mặt cô lần nữa!
Mình càng ngày càng thích nha đầu ngốc này rồi sao!
Sáng hôm sau, Ngải Tuyết rửa mặt xong đi xuống lầu ăn điểm tâm.

"Chào buổi sáng chị dâu!"Quý Tử Hiên nhiệt tình chào hỏi Ngải Tuyết, bên cạnh anh là một người phụ nữ thật quyến rũ.
"Chào buổi sáng ! Cô là…..?" Có phải tiếng rên rỉ hôm qua là của cô gái này, để không phải xấu hổ, giả vờ hỏi như không biết.
"Chào buổi sáng chị dâu, em tên là Lam Tịch Ảnh, là bạn gái của Quý Tử Hiên!" Cô gái mỉm cười tự giới thiệu mình, thể hiện lên sự ưu nhã, hào phóng trong cô.
"Xin chào, tôi tên Ngải Tuyết, sau này cứ gọi tên của tôi là được rồi không cần phải gọi trịnh trọng như thế!" Lịch sự trả lời lại.
Chậm rãi ngồi xuống, ưu nhã cầm một miếng sandwich lên khẽ cắn một miếng!
"Chị dâu, sáng sớm anh Kiệt phải đến công ty rồi!"Quý Tử Hiên tự nhiên báo cáo lịch trình của Mộ Dung Kiệt cho Ngải Tuyết nghe.
"Ặc, tôi biết rồi!" Giọng nói rất nhạt, vẻ mặt nhìn không ra vui hay buồn nào.
Sao lại bình tĩnh như vậy chứ? Chẳng lẽ tối hôm qua chuyện gì cũng không có xảy ra sao?
Không khí có chút bị đè nén, Ngải Tuyết tự nhiên ăn bữa ăn sáng, giống như không có người!


"Tử Hiên, có thời gian đi mua túi xách với em được không?" Lam Tịch Ảnh có chút ngượng ngùng đưa ra đề nghị với Tử Hiên.

"Em có rất nhiều túi xách rồi, thế nào lại mua nữa?"Quý Tử Hiên có chút khó chịu cau mày, phụ nữ, sao lại phiền toái như vậy!
"Hôm qua ở siêu thị em nhìn thấy một kiểu mới về, cũng không mắc lắm, chỉ hơn một vạn, mà số lượng có hạn, em sợ người khác mua mất, anh đi với em nha!" Lam Tịch Nhan làm nũng lắc lắc cánh tay Tử Hiên.
Ngải Tuyết mới hớp một ngụm sữa tươi, đúng lúc Lam Tịch Ảnh nói giá tiền chiếc túi xách đó, cô rất không khách khí phun hết sữa ra bàn!
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Ngải Tuyết bị sặc đến đỏ bừng cả khuôn mặt! !
Tử Hiên vội vàng vươn tay đấm nhẹ vào lưng Ngải Tuyết.
"Khá hơn chút nào không?" Mang theo chút quan tâm hỏi thăm.
"Khụ. . . . . .Ừ, cám ơn, tốt hơn nhiều!"Có chút ngượng ngùng nhìn hai người họ gật đầu một cái.
Một chiếc túi xách hơn một vạn, còn nói không mắc, thật là dư tiền ! ! !
"Chị dâu, chị đi cùng chúng em chứ!" Lam Tịch Ảnh đề nghị, không để ý đến chuyện Ngải Tuyết thất lễ lúc này.
"Tôi tên Ngải Tuyết!"Ngải Tuyết nhắc lại tên của mình lần nữa.

"Được rồi, Ngải Tuyết, chúng ta cùng đi nha, chị xem, chúng ta đã gặp nhau nhưng quà gặp mặt cũng chưa tặng!" Mặt mong đợi nhìn Ngải Tuyết, có như vậy Ngải Tuyết mới không cự tuyệt!
"Hai người không cần khách sáo như thế!"Khẩu khí trầm tĩnh như cũ.
Ba người lái xe tới đến khu trung tâm mua sắm bậc nhất của thành phố S.
Lam Tịch Ảnh nhiệt tình lôi kéo Ngải Tuyết đi dạo quanh các cửa hàng một lượt.
Quý Tử Hiên từ đầu tới cuối đều không khỏi lắc đầu khó chịu trước sắc mặt của Ngải Tuyết.
Cô gái này thật lạ lùng, từ tối hôm qua tới giờ nếu đổi thành những cô gái khác chỉ sợ rằng náo loạn khóc thét không ngừng!
Nhìn trên người cô gái này dường như không có mất chút sức lực nào!
Quan trọng hơn là, dáng dấp anh đẹp trai như vậy, cũng không hấp dẫn được ánh mắt của cô.
Chẳng lẽ ở cùng anh Kiệt lâu quá, nên thẩm mỹ cũng có vấn đề?


"Ngải Tuyết, chị lại xem, đây là chiếc túi xách em nói lúc nãy trên bàn ăn đấy, như thế nào? Nhìn có đẹp không?" Lam Tịch Nhan gở túi xách xuống, đặt ở trong tay Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết chau mày lại, "Rất đẹp, màu sắc rất tươi!"Bởi vì màu cô thích nhất là màu vàng nhạt.
"Vậy thì tặng cho chị đó, coi như là quà ra mắt được không?"Gương mặt Lam Tịch Ảnh cười đùa, cô rất thích Ngải Tuyết không kiêu ngạo, không nóng tính, rất trầm tĩnh!
"Tặng cho tôi?Không phải cô cũng thích chiếc túi này sao?"Ngải Tuyết có chút kinh ngạc.
Lam Tịch Ảnh xin lỗi cười không ngừng"Hì hì, lúc nãy Quý Tử Hiên cũng có nói á..., túi xách em có rất nhiều, nên muốn tặng chị thôi!"
"Như vậy làm sao được?Khi nó mắc như thế!"Hơn một vạn để đổi một chiếc túi xách thật quá xa xỉ.
"Đừng từ chối nha, về sau nói không chừng chúng ta là người một nhà đó, mà là người một nhà, có cái gì phải khách sáo!"

Ngải Tuyết nghe ba chữ ‘người một nhà’ này, cảm thấy có chút chói tai.
Hơi giễu cợt lầm bầm "Người một nhà, nếu như không có đứa nhỏ trong bụng, cô chỉ sợ đã sớm bị đá ra khỏi cửa rồi?"
"Ngải Tuyết, chị nói thầm cái gì vậy?" Lam Tịch Nhan quay đầu nhìn cô nói.
"Không có gì, cám ơn cô đã tặng quà cho tôi!Tôi rất thích" Thở ra một hơi.
"Đừng khách sáo với em như vậy, em sẽ xấu hổ đó!"Nghịch ngợm le lưỡi với Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết cảm thấy cô bạn gái của Quý Tử Hiên thật dễ thương, hoạt bát, ngây thơ, một chút tâm cơ cũng không có.
Nghĩ tới cuộc đối thoại tối hôm qua của hai anh em bọn họ, trong lòng có chút vì cô ấy mà lo lắng!
Cô ấy còn ngây thơ cho rằng tương lại họ sẽ trở thành một người nhà!
Ánh mắt hướng Quý Tử Hiên đang bấm điện thoại không ngừng.
Một tuần thay một cô gái, mỗi đợt bảo đảm chất lượng, cũng ngắn đến đáng thương, không biết đã tổn thương bao nhiêu cô gái.
Cô đối với loại người như thế, từ trước đến giờ luôn không thích.
Cùng Lam Tịch Ảnh đi dạo gần nửa canh giờ, cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng cô không chịu mở miệng nói nghỉ dừng chân, chỉ là chân mày chau lại.
"Ngải Tuyết!" Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, cũng biết là Mộ Dung Kiệt, cô có chút không muốn quay đầu lại.
"Đi dạo mệt không!Nhìn sắc mặt của em tái nhợt" Ném cho Quý Tử Hiên một ánh mắt muốn giết người khi để người phụ nữ của anh phải đi nhiều như vậy.
Tử Hiên bất đắc dĩ nhún vai, buồn cười nhìn Mộ Dung Kiệt đang lấy lòng một người phụ nữ.
"Anh là anh Kiệt sao? Oa, thật đẹp trai a" Lam Tịch Ảnh giật mình nhìn Mộ Dung Kiệt, một người đàn ông nhưng còn đẹp hơn cả người phụ nữ, không thể nhường đường sống cho phụ nữ sao?

Mặt Mộ Dung Kiệt đen sì, ánh mắt lạnh lùng bất thiện như muốn đem Quý Tử Hiên chặt ra từng khúc.
"Hãy quản tốt cái miệng của người phụ nữ em lại, nếu không, em tự biết!"
Tử Hiên lập tức kéo Lam Tịch Ảnh đừng bên cạnh anh, ‘haha…’ cười không ngớt.
Anh cũng không quên, lần trước ở Paris, một người phụ nữ Pháp đã nói một câu"Oa, dáng người của anh thật đẹp!"
Mộ Dung Kiệt chẳng những không nói cảm ơn mà còn không biết thương hương tiếc ngọc muốn ép chết người phụ nữ đó.
Cầm cây kim khâu cái miệng của cô ta.
Còn phái người theo dõi cô suốt ba ngày liền, không cho phép cô tháo xuống ! ! !
Mặc dù Quý Tử Hiên cho rằng làm như vậy rất ngu ngốc, người bình thường căn bản cũng không làm được chuyện đó.
Nhưng anh ta thật sự đã làm như thế với cô gái Pháp! ! !
"Ngải Tuyết, có mệt không, nếu mệt chúng ta trở về trước!" Mộ Dung Kiệt quan tâm hỏi.
"Cũng được!" Vẻ mặt Ngải Tuyết nhàn nhạt như cũ,
"Đói bụng chưa? Có muốn đi ăn chút gì trước khi đi về không?" .
"…" .
Đúng lúc Ngải Tuyết tay chân luống cuống khi Mộ Dung Kiệt quan tâm quá mức như vậy thì điện thoại vang lên.
"Alo, Thủy Nhan!" Khóe miệng khẽ nâng lên, từ lúc rời đi đến giờ vẫn chưa liên lạc cho nhau.
"Cái gì? Cậu trở về nước sao? Thật không? Ở phi trường rồi hả? Ừ, cậu chờ một chút, tớ đến rước cậu!"
Ngải Tuyết vui mừng cúp điện thoại, hưng phấn vừa chạy ra ngoài.
"Ngãi Tuyết, chạy từ từ!" Mộ Dung Kiệt ở phía sau kêu lên vì sợ cô té.
Chạy tới bế cô lên như một công chúa.
"Em muốn giống như lần trước sao? Ừ?" Căm tức hừ lạnh nhìn cô.
"Anh buông tôi ra, bạn tôi vừa trở về nước, tôi muốn đi đón cô ấy!" Ngải Tuyết giãy giụa ở trong lòng anh.
"Anh Kiệt, anh làm gì khẩn trương giống như phụ nữ có thai vậy dù gì người cần khần trương vẫn nên là chị dâu mà!"Quý Tử Hiên dạo bước đi tới, buồn cười nâng khóe môi lên, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Mộ Dung Kiệt.
Xem ra, người phụ nữ này đối với anh ấy mà nói là rất quan trọng nha.
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt rét lạnh nhìn anh một cái"Em không biết thôi, cô ấy đã có thai ba tháng rồi!"
Tử Hiên sửng sốt, tiếp theo là gương mặt mừng rỡ.
"Thật hả? Kia, chúc mừng anh!" !
Anh thật không nghĩ tới Mộ Dung Kiệt lại có vợ và bảo bảo trước cả anh.
"Mộ Dung Kiệt! ! !" Ngải Tuyết nổi giận, cô không có thời gian a.
"Nha đầu ngốc, em an phận một chút, tôi liền đưa em đi!" Tâm tình Mộ Dung Kiệt hơi khó chịu, người phụ nữ này lại xem bạn bè quan trọng hơn cả anh.
Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt ngồi ở trong xe, ai cũng không nói lời nào.
Một đường lái thẳng đến phi trường, Ngải Tuyết vừa xuống xe liền nhìn thấy Thủy Nhan tay xách vali tay chào cô.
"Thủy Nhan, sao lại đột nhiên trở về nước vậy?" Giọng điệu Ngải Tuyết tràn đầy vui vẻ.
"Ừ, muốn trở về một chút, vì nhớ cậu, với lại muốn gặp lại những bạn học cũ!"Đã nhiều năm rồi cô không trở về đây.
"Đi thôi, lên xe trước rồi hãy nói!"Lôi kéo cô chui vào trong xe.
Thủy Nhan nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Kiệt lạnh như băng, khẽ run rẩy.
Lặng lẽ kéo vạt áo Ngải Tuyết một cái, ý bảo cô vừa nói chuyện.
"Sao thế?" Ngải Tuyết nghi ngờ hỏi.
"Tiểu Tuyết, ngày mai chúng ta gặp nhau ở nhà tớ nha, tớ nhìn thấy người đàn ông của cậu liền muồn run cầm cập!" Thủy Nhan lúng túng chỉ Mộ Dung Kiệt đang ngồi ở trong xe.
Ngải Tuyết đưa mắt nhìn anh, quay đầu lại nói với Thủy Nhan"Không có sao, anh ta vốn là như vậy, cậu đừng để trong lòng!"
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo